*Tang tang tang......!*
Một tiếng đàn thoang thoảng, hoàn toàn có thể nói vậy. Tuy nhiên, trái ngược với sự nhỏ bé ấy, hiệu quả mà nó mang lại thật sự rất lớn.
Bọn Kouma xung quanh chúng tôi đột nhiên đứng khựng lại.
Trong tiếng đàn ấy có ma lực. Chính vì thế mà bọn Kouma đã bị âm thanh đó thu hút.
“Cậu ta đến rồi.”
『Phải!』
“Gâu!”
Không cần phải nói ai đã đến. Sophie đang ở ngay phía sau chúng tôi.
Gương mặt của Fran đã một lần nữa tràn trề sức mạnh. Dù sao đi nữa, tình cảnh phải đơn độc chiến đấu mà không có tia hy vọng được hỗ trợ đã cạo vét tinh thần của Fran từng chút một.
Chỉ cần nghe thấy tiếng đàn đó là quá đủ để vực dậy chiến khí của em ấy.
Fran một lần nữa xông đến và quét tan bọn Kouma trước mắt mình.
Hơn nữa, sự hỗ trợ của Sophie vẫn chưa dừng lại tại đó. Cô ấy không dừng lại chỉ một khúc nhạc, tiếng đàn của cô liên hồi và dồn dập gần như không đứt quãng.
Phản ứng lại với tiếng đàn kia, sự chú ý của bọn Kouma nhằm vào Fran và chúng tôi đã phần nào giảm bớt.
Sophie, người đã chiến đấu trên lục địa này nhiều năm trời, biết rõ về hành vi và tâm lý của bọn Kouma hơn chúng tôi rất nhiều. Bằng những kiến thức ấy và những tiếng nhạc đầy ma lực, cô đang thao túng hành động của bọn chúng.
Thế nhưng, chúng tôi cũng không thể trông cậy vào Sophie mãi được. Nếu cô ấy có thể phong tỏa chuyển động của bọn Kouma chỉ với nhiêu đó, chúng tôi đã thấy Sophie sử dụng nó trong trận phòng thủ Castel rồi.
Và đúng như thế, những bọn Kouma không phản ứng lại với cô bắt đầu xuất hiện. Bọn chúng đang từng bước miễn nhiễm với các ma khúc của Sophie.
『Fran! Urushi! Ngay bây giờ!』
“Nn!”
“Grừ!”
Ngay lúc này khi mà ma khúc của Sophie vẫn còn tỏ ra hiệu quả, đây chính là cơ hội của chúng tôi để đột phá vòng vây này.
Fran chuẩn bị tôi sẵn sàng trước khi nhảy đến chỗ của Urushi. Tình huống này không thể được giải quyết nếu chúng tôi chỉ biết thủ động.
Chúng tôi cần nhắm đến con Kouma thủ lĩnh.
Sớm tiêu diệt được những con Kouma mạnh mẽ sẽ giúp chúng tôi rất nhiều, và sự biến mất của cá thể lãnh đạo sẽ có ảnh hưởng tiêu cực đến toàn bộ đạo quân Kouma này.
Ngay sau khi tôi mở ra một con đường dài và hẹp với quang thuật kết hợp với phong thuật, Fran và Urushi xông thẳng đến phía trước. Ở cuối con đường ấy là một con Kouma hiệp sĩ xích giác.
Trong số những con Kouma ở đây, riêng nó sở hữu một nguồn sức mạnh đặc biệt choáng ngợp. Nếu sử dụng thứ bậc đe dọa của ma thú để so sánh, sức mạnh của nó rơi vào ngưỡng đe dọa hạng C.
Chỉ cần nó bước vào Sendia thôi, thiệt hại mà thành phố phải gánh chịu có thể lên đến hàng ngàn người. Nó mạnh như thế đấy.
Chính vì lý do đó, nó là mục tiêu của chúng tôi.
Một khi đã tiêu diệt được nó, chúng tôi sẽ suy giảm được sức mạnh của bọn Kouma xung quanh một cách đáng kể.
“Thức Tỉnh! Urushi, cùng nhau.”
“Gâu!”
Urushi, sau khi nghe thấy Fran nói thế, nhảy xuống bóng của mình. Như thể vừa nhảy xuống nước, bóng dáng của cậu ta lập tức tan biến vào bóng.
Ngay sau khi Urushi đã hoàn toàn chìm sâu vào bóng của mình, Fran gia tăng tốc độ hơn trước nữa.
Tốc độ của em ấy tăng mạnh theo từng bước chân được bọc trong phong thuật của mình. Không chỉ vậy, con bé còn được cưỡng ép đẩy về phía trước với hỏa thuật ở sau lưng nữa.
Đó là tốc độ nhanh nhất mà Fran hiện tại có thể thực hiện. Với tốc độ thậm chí còn không để lại dư ảnh, Fran tung ra kĩ năng thiên không bạt đao chết người của mình.
Không nhử hay gì cả. Đó đơn giản chỉ là một nhát chém thuần túy mang theo tốc độ nhanh nhất.
Nhát chém ấy mang theo cả tốc độ lẫn uy lực, nhưng đối thủ của chúng tôi chính là hiệp sĩ xích giác kẻ đã gây rất nhiều khó khăn cho chúng tôi trong trận Castel. Hắn không phải là con mồi dễ dàng.
Phản ứng lại với nhát chém của Fran, hắn giơ cao thanh kiếm của mình lên để đỡ.
Tuy nhiên, trước khi vũ khí của hai bên va vào nhau, tư thế của tên xích giác bất ngờ đổ vỡ.
“Gâu!”
Urushi đã đột kích từ trong bóng, cắn đứt rời chân phải của tên xích giác hiệp sĩ.
Nhờ thế, tên xích giác hiệp sĩ đã không thể đỡ lại nhát chém của Fran và ngay lập tức bị em ấy chém đầu. Cơ thể không đầu của nó ngừng cử động hẳn. Và sau khi bị ma thuật của tôi tấn công, cơ thể của hắn ngay lập tức tan biến không còn dấu vết.
Chuyện động của bọn Kouma xung quanh ngay lập tức bị ảnh hưởng. Quả nhiên, con Kouma đó chính là thủ lĩnh của đơn vị này.
Tuy nhiên, bọn chúng đã lấy lại nhịp độ của mình nhanh hơn chúng tôi dự đoán. Bọn hắc giác hiệp sĩ xung quanh, trông có lẽ là phụ tá của tên xích giác hiệp sĩ, đồng thanh hống lên một tiếng. Đáp lại chúng, những con Kouma khác liền xông đến Fran.
Thấy vậy, tôi liền tung ra kĩ năng dịch chuyển bước ngắn tôi đã thủ sẵn trong tay áo để thoát khỏi vòng vây. Bọn hắc giác hiệp sĩ đã không kể theo kịp thuật dịch chuyển của tôi, và trong khoảnh khắc, đã mất giấu Fran vừa chạy lên trời trong chớp mắt.
Đó là một khoảnh khắc rất quan trọng. Chúng tôi thừa cơ tung ra một loạt ma pháp mà mình đã chuẩn bị lên bọn Kouma.
Ưu tiên phạm vi ảnh hưởng lên mức tối đa, chúng tôi rải thảm một khu vực rộng lớn với hỏa thuật.
Sát thương gây ra cho bọn chúng không đáng kể, nhưng ngọn lửa của chúng tôi mang theo rất nhiều ma lực. Nhìn bọn Kouma bấy giờ đang ngược xuôi trong rối loạn, rõ ràng là vì trận lửa ấy mà bọn chúng bị mất dấu ma lực của chúng tôi.
Trong khi đó, Fran đã hạ cánh xuống vị trí giữa bọn Kouma với thành phố. Urushi cũng sử dụng Ảnh Chuyển Di để trở về với chúng tôi.
『Đòn đột kích vừa rồi đã thành công mĩ mãn, nhưng kẻ thù vẫn còn rất nhiều.』
“Không sao cả. Chúng ta vẫn có thể tiếp tục chiến đấu. Bên cạnh đó, Sophie đã đến.”
“Gâu!”
Giọng của Fran rất khẽ nên khó lòng nào nghe được, nhưng ngay cả vậy, sự hỗ trợ của Sophie tiếp tục xuất hiện rất đúng lúc.
Cỡi trên khúc nhạc nhẹ nhàng của cô, một nguồn ma lực dịu dàng được cô ấy đưa đến chỗ chúng tôi.
Theo đó, cơ thể của Fran và Urushi được bọc trong một nguồn sáng, và sức mạnh thể chất của cả hai được hồi phục ngay lập tức. Không chỉ nhịp thở đã trở nên ổn định, nhịp tim bình tĩnh trở lại, mà những vết thương của Fran và Urushi cũng đều được khép miệng.
Đó là một sự trợ giúp khiêm tốn, nhưng Fran vẫn rất biết ơn vì điều đó.
Khi Fran quay đầu lại, ánh mắt của em ấy chạm ánh mắt của Sophie hiện đang đứng trên tường thành. Và cô ấy gật đầu. Có khi nào Sophie thật sự đã nghe được tiếng Fran khẽ nói với tôi không? Giữa chiến trường khốc liệt này ư?
Nhớ lại, chẳng phải Sophie từng thú nhận với chúng tôi rằng đôi tai của cô rất thính nhạy sao? Nhưng nó nhạy đến mức có thể nghe thấy tiếng Fran nhủ với tôi... thính giác của cô thật sự đáng ngạc nhiên hơn tôi tưởng.
Fran vẫy tay với Sophie, và Sophie cũng vẫy tay lại với em ấy. Nhưng gương mặt của Sophie trông rất u ám. Có lẽ cô ấy đang cảm thấy rất bận tâm trước lực lượng ít ỏi mà mình mang đến.
Theo chân Sophie có chưa đến 50 binh sĩ và mạo hiểm giả.
Chiến lực của chúng tôi đang cực kì thiếu hụt. Bản thân Fran thông qua kĩ năng cảm nhận khí tức của mình cũng hiểu được điều đó. Ngay cả vậy, em ấy cũng không bị nhụt chí.
“Không sao đâu. Có Sophie giúp, tớ vẫn có thể tiếp tục chiến đấu.”
Ngay khi Fran vừa nói thế, Sophie liền gục đầu xuống với gương mặt ướt đẫm nước mắt. Thế nhưng, cô ấy cũng sớm nhớ lại rằng trận chiến vẫn còn chưa kết thúc.
Với một gương mặt phiền muội như thế, những ngón tay của cô lại một lần nữa đặt trên dây đàn.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại