Cuộc khởi nghĩa vũ trang chống lại Fran của đám binh sĩ tình nguyện chẳng mấy chốc đã tàn. Fran chỉ cần đúng một đấm là đủ để hạ từng tên một, rồi con bé hành hạ chúng cho đến khi chúng khóc thét. Với những tên nào còn cứng đầu thì Fran trói chúng lại sau khi hồi phục xong.
Cảnh tượng cả mười tên lực lưỡng ấy bị nghiền nát đến cõi nửa chết mà không có chút cơ hội chống trả ấy đã hoàn toàn xóa sổ ý chí kháng cự của đám còn lại. Quay lại mấy tên cứng đầu, Fran chỉ cho chúng biết cách để chặt đứt tứ chi của người khác rồi gắn lại.
Một số tên định chạy trốn, nhưng chúng đều bị Urushi tóm lại hết.
Nghe thấy tiếng hét của những tên bị Urushi nhấc bổng lên bằng miệng mình ấy, gương mặt của đám binh sĩ tình nguyện trông còn tái mét hơn nữa.
Gã không chảy máu, chỉ là răng của Urushi hình như cắm có hơi mạnh vào lưng của hắn. Urushi đã hóa lớn để trông đáng đe dọa hơn, nhưng cũng chính vì thế mà cậu ta kiểm soát lực cắn của mình có hơi lệch một chút.
Cả Fran và Urushi đều đã điều chỉnh lại sức mạnh của mình, nhưng trong góc nhìn của đám binh sĩ tình nguyện, cả hai hoàn toàn không nhân từ gì cả. Chúng trở nên sợ chết khiếp khi nghĩ rằng mình có thể trở thành nạn nhân tiếp theo của sự tàn nhẫn ấy.
Trông chúng ngoan ngoãn và biết vâng lời rồi đấy.
Thế nhưng, Fran dường như cũng nhận ra gì đó.
(Master.)
『Sao vậy?』
(Nếu cứ thế này, chuyện tương tự sẽ tái diễn.)
『À, phải, có thể thật.』
(Cần cho chúng biết vì sao lại chạy)
『Ồ! Đó là ý kiến hay!』
Thấy bọn lính đánh thuê ồn ào bất mãn, Fran đã hiểu chỉ cho chúng chạy vô định thế thôi thì không hay lắm. Vì thế, em ấy nghĩ rằng cần cho chúng biết lý do tại sao.
Fran đã đủ trưởng thành để bắt đầu nghĩ đến việc truyền tải ý muốn của mình đến người khác rồi!
Trong lúc tôi đang tự hào như vậy, Fran tập hợp bọn chúng lại và đứng ngay trước đội hình. Vị trí giám sát phía sau đã được thay đổi thành Urushi.
"Lũ các người, không biết lắng nghe người khác, hôi hám, phiền nhiễu, chỉ biết ăn trộm đồ, hôi hám, và trông ngu ngốc."
Cần phải nhắc bọn chúng hôi hám đến hai lần không? Mà khứu giác của Fran rất tốt, nên con bé để ý đến mùi của chúng cũng chẳng trách. Thấy Fran đột nhiên lăng mạ mình như vậy, gương mặt của tên nào cũng trở nên khó xử cả.
"Các người chỉ tổ vô dụng trên chiến trường. Trái lại, các người là gánh nặng. Các người bây giờ chẳng khác gì goblin hết. Không, ít nhất goblin còn có ma thạch, các người không có ma thạch. Vậy thì còn tệ hơn cả goblin."
"......"
Em ấy có hơi nặng lời rồi không? Tuy nhiên, bọn lính tình nguyện chỉ có thể tiếp tục chịu đựng cơn giận dữ của Fran.
"Nếu các người thậm chí còn không biết chạy tử tế sau khóa cải tạo này, giá trị của các người chắc chắn còn tệ hơn cả goblin. Nếu là thế, cố gắng hết sức."
"......"
Cả đám không biết phản ứng thế nào, hay phản đối làm sao. Ít nhất thì chắc chúng đã hiểu rằng giá trị của chúng trong mặt Fran tệ đến mức độ gì.
Sau đó, Fran ép chúng vào khuôn khổ khắc nghiệt tới nỗi đến tôi cũng thấy tội nghiệp. Chẳng chỉ chạy thôi, Fran còn đuổi theo chúng với những tiếng hét như "Hạ đẳng của goblin! Nếu không cố gắng hết sức! Sẽ tệ hơn cả goblin!" hay "Đây là tại sao các người là hạ đẳng của goblin! Không thể ra dáng goblin với cái tốc độ này!" và dạng dạng như thế.
Tôi đoán là Fran muốn khích lệ bọn chúng, nhưng em ấy lại làm chúng nhụt chí hơn. Cơ mà nếu đây là khóa cải tạo cái đám rắc rối ấy, biết đâu cách này lại có hiệu quả bất ngờ?
Cuối cùng thì vì phải chạy trong im lặng suốt nửa ngày mà tên nào tên nấy đều đổ rạp xuống chỗ cắm trại, hoàn toàn kiệt quệ.
Kiệt quệ ở đây chính xác là ở tâm trí, không kẻ nào đứng lên nổi cả. Và rồi, Fran bất ngờ cho chúng thấy lòng tốt của mình theo cách chẳng ai có thể tưởng tượng nổi suốt ngày hôm nay.
"Hạ đẳng của goblin, làm tốt lắm. Vẫn còn tệ hơn goblin, nhưng các người có thể ăn món này như là phần thưởng vì đã cố gắng. Xếp hàng!"
Thứ mà Fran cho những binh sĩ tình nguyện đã trở nên ngoan ngoãn ăn là cà ri. Em ấy phân phát cà ri cho từng người một.
Fran đang chăm sóc những tay lính tình nguyện theo cách riêng của mình. Tuy cà ri không phải là món gì trông có vẻ lộng lẫy, một vài gã thậm chí còn bật khóc nức nở sau khi được Fran đối xử dịu dàng như vậy. Thật đơn giản quá. Mà nhờ thế, tôi tin rằng chúng sẽ tiếp tục im lặng chịu đựng khóa cải tạo này ngày hôm sau.
Tất nhiên, Fran chưa thể thả lỏng chúng được.
"Nếu các người định bỏ trốn tối nay, Urushi sẽ đuổi theo tới cùng trời cuối đất."
"Grừ!"
"Nếu không muốn bị Urushi ăn thịt, ngủ yên."
"""Vâng! Đã rõ, thưa chỉ huy!"""
"Nn."
Chúng tôi có thể an tâm là không tên nào sẽ bỏ chạy. Đổi lại, tất cả bọn chúng đều được miễn trừ nhiệm vụ canh gác. Thay vào đó, Fran và Urushi sẽ thay phiên với nhau.
Maleficent và Persona tiếp cận chúng tôi sau khi các binh sĩ tình nguyện đã ăn xong cà ri của mình và bắt đầu ngủ say như chết.
"Này này. Món ăn của tiểu thư trông có vẻ ngon quá."
"Nn. Cà ri. Món ăn tuyệt vời nhất."
"Trông ngon ghê."
"......"
Persona cúi đầu theo sau lời của Maleficent. Thấy cô bé đó như vậy, Fran một lần nữa lấy cà ri ra.
"Ăn?"
"......"
Persona không vội nhận lấy ngay mà nhìn sang Maleficent. Gương mặt của cô bé bị che đi bởi chiếc mặt nạ, nhưng tôi có thể hiểu rằng cô đang xin xỏ anh ta.
"Được thôi, nhưng đừng để quần áo bị bẩn."
"......"
Persona gật ngay, rồi chạy đi với cà ri bế cao trên đầu. Đừng làm đổ nhé.
"Iyaa, xin cảm ơn rất nhiều."
"Vì sẽ đáng thương nếu bị bỏ rơi."
"Ra là thế."
Maleficent và Persona vẫn chưa có ý định bỏ chiếc mặt nạ của mình xuống. Chỉ quanh phần miệng của họ là được mở ra mà thôi.
Thế là họ bắt đầu ăn chung với nhau.
"Thật tuyệt vời! Món này đúng là đỉnh nhất!"
"......"
Persona vẫn không nói gì, nhưng nhìn tốc độ quơ muỗng của cô bé, tôi đoán là cô cũng rất thích nó.
Khi ăn uống xong xuôi, Maleficent lại đến gần chúng tôi một lần nữa. Không chỉ là để trả tô cà ri mà thôi, bởi trên tay anh ta còn có một tấm bản đồ.
"Tôi muốn thảo luận với tiểu thư một chút về lộ trình tiếp theo của chúng ta."
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage