Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chapter 208: Đấu với Goldalfa — Kết thúc

Chúng tôi được gọi vào khu vực VIP, nơi mà Vua Thú đang ở một lúc sau khi chúng tôi đánh bại Goldalfa. Chúng tôi thực ra có thể từ chối ông ta, nhưng Fran cuối cùng không thể từ chối nó bởi vì cô bé được mời ăn.

「Nhóc đây rồi.」

「Nn. Muốn gặp sao?」

「Hẳn rồi, ý ta là nhóc là một trong những Hắc Hổ Thiên Đường huyền thoại phải không? Không thể nào ta không muốn kiểm tra nhóc sau khi biết điều đó được.」

Vua Thú cẩn thận quan sát Fran khi ông ta nói, một hành động khiến ông ta nhíu mày trong sự bối rối.

「Hừm, ta không hiểu, ta không thực sự hiểu… Lúc đầu ta cứ nghĩ nó chỉ là bởi vì nhóc ở quá xa nên ta không thể nhận ra.」

「Tôi cũng cảm thấy vậy. Cô bé dường như chỉ như bất kì Hắc Miêu nào khác.」

Kĩ năng Evolution Concealment dường như có hiệu quả khá đấy chứ, khi mà cả Roche và Vua Thú không thể nhận ra rằng Fran đã tiến hóa. Cả hai đều ở trong trạng thái bối rồi bởi vì sự khác biệt giữa ấn tượng của cô bé lúc này và lúc trước.

「Có phiền không nếu ta hỏi bằng cách quái quỷ nào mà nhóc che giấu được như vậy thế?」

「Thưa bệ hạ! Hỏi một câu hỏi như vậy không chỉ thô lỗ, mà còn xâm phạm vào sự riêng tư của cô ấy nữa!」

「Ôi thôi mà…」

Vua Thú dường như cực kì tò mò bởi vì ông ta không thể hình dung ra được chính xác việc gì đang xảy ra. Dù vậy, tôi không thực sự định nói cho ông ta về việc này. Tôi nghĩ rằng việc nói cho ông ta hẳn sẽ gây ra cho chúng tôi nhiều rắc rối hơn về sau này và sẽ tốt hơn cho chúng tôi khi không làm vậy.

Fran, ngược lại, không đồng ý.

「Sẵn lòng nói.」

『K-Khoan, Fran, khoan đã!』

(Có ý tưởng.)

『Em muốn nói sao?』

(Cứ để cho em.)

『Em… chắc chứ?』

(Không vấn đề.)

Fran dường như nhất quyết cho rằng cô bé biết mình đang làm gì, nên tôi đành bỏ qua và để cô bé làm bất cứ thứ gì bản thân đang dự tính.

「Nhưng với vài điều kiện.」

「Ô? Điều kiện gì?」

「Tìm một Thần Rèn. Sẽ nói nếu nói vị trí của thợ rèn đó.」

Ý tưởng của cô bé khá là hay đấy chứ. Vị trí của một Thần Rèn là một thứ rất đáng giá, và thành ra, dường như là tuyệt mật. Nói cách khác, nhiều khả năng Vua Thú sẽ không sẵn sàng nói cho Fran với điều kiện thông thường, ngay cả khi ông ta đang hỗ trợ tộc Hắc Miêu và các thành viên trong tộc.

Tính cách của ông ta dường như chỉ ra rằng điều ngược lại cũng khả thi, nhưng mà chẳng ai có thể biết chắc được. Thêm nữa, có một con bài để thỏa thuận luôn luôn tốt hơn nhiều so với việc không có.

(Master, kích hoạt Principle of Falsehood.)

『Nghe rõ.』

Phần hay nhất về ý tưởng mà Fran nghĩ ra là việc nó cho phép chúng tôi có thêm ít nhất vài thông tin dẫu cho Vua Thú có nói dối hay không. Tất cả những gì ông ta cần làm là đồng ý và chúng tôi đã có lợi rồi.

「Đồng ý không?」

「… Thần sẽ để việc quyết định hoàn toàn cho người, thưa Bê hạ.」

「Ôi không đời nào, ngươi không chạy làng được đâu! Ngươi cũng nghĩ về nó nữa đi trừ phi ngươi muốn Royce cằn nhằn quở trách chúng ta vì có quyết định ngu xuẩn.」

Vua Thú cuối cùng quyết định nói với chúng tôi những gì ông ta biết sau khi bàn bạc một chút với Roche.

「…Lại gần một chút.」

「Nn.」

Vua Thú ngoắc tay nhằm gọi Fran lại gần ông ta, một hành động rõ ràng nói lên rằng ông ta không chỉ biết về người thợ rèn được hỏi, mà còn muốn càng ít người nghe được những gì ông ta sắp nói càng tốt.

「Ta sẽ nói thẳng rằng Vương quốc Người thú có một người.」

Ông ta thì thầm vào tai của Fran. Môi của ông ta gần cô bé tới mức khiến tôi bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Tôi cảm thấy tôi sẵn sàng chặt cái thứ bẩn thỉu đó xuống nếu chúng chạm vào Fran.

「Thật ư?」

Fran trả lời ông ta trong khi tôi đang tự giải trí với những suy nghĩ đầy bạo lực.

「Thật, nhưng người mà nhóc đang tìm là một tên khốn dở dở ương ương. Người đó rất khó để đối phó và ta không thể thực sự nói rằng liệu người đó sẽ sẵn lòng gặp nhóc hay không.」

「Vẫn ổn chừng nào biết được vị trí.」

「Hắn ta là loại không thực sự tôn trọng chính quyền nhiều. Hắn ta đơn giản là chẳng thèm quan tâm rằng ta là vua. Ta vẫn sẽ viết cho nhóc một lá thư để ông ta biết rằng ta gửi nhóc đến, nhưng hãy biết là nó chưa chắc tạo ra được khác biệt đâu.」

「Thật ư? Giúp đỡ nhiều đấy.」

「Được rồi, sao cũng được. Giờ nói cho biết điều ta đang tò mò đi.」

「Nn. Rõ rồi.」

Nghe được về kĩ năng Evolution Concealment khiến cho Vua Thú bắt đầu suy nghĩ.

Ông ta và Roche bắt đầu bàn bạc xem liệu đó có phải thứ mà một Hắc Hổ Thiên Đường học được khi tiến hóa hay không.

(Master?)

『Ông ta đang nói thật. Ông ta không chỉ biết gã đó ở đâu, mà còn định giới thiệu em cho ông ta.』

(Vậy thì sẽ cần tới Vương quốc Người thú.)

『Chắc chắn là vậy rồi.』

Fran im lặng bởi vì cô bé bắt đầu trò chuyện với tôi qua thần giao cách cảm. Cả hai người thú còn lại, ngược lại, nghĩ rằng đó là dấu hiệu rằng họ đã bỏ rơi cô bé khỏi cuộc trò chuyện bởi vì họ quá tập trung vào vấn đề của mình. Thành ra, Roche xin lỗi.

「Xin lỗi. Chúng ta tạm thời gác lại vấn đề đó. Cảm ơn cô bé một lần nữa vì đã cho chúng tôi một thông tin giá trị.」

「Nn.」

Dường như có một cơ hội cao rằng họ muốn hỏi chúng tôi về chi tiết cụ thể sau khi giải đấu kết thúc.

「Ta muốn nhóc có thứ này, dẫu cho nó không thực sự là một lời cảm ơn của ta.」

「Để làm gì?」

Roche đưa cho Fran một cặp vé.

「Đây là vé cho phép em vào khu vực ghế đã đặt trước. Ta tin rằng em muốn xem những trận đấu còn lại đúng không?」

「Bởi vì nhóc đã khiến tên tuổi mình được chú ý. Mọi người chắc hẳn sẽ nhận ra nhóc ngay lập tức nếu nhóc ngồi với người khác, và đó sẽ là một rắc rối lớn.」

「Và đó là tại sao chúng tôi muốn cô bé có những chiếc vé này. Những chiếc ghế đặt trước này nằm khá xa so với ghế thông thường, và những người có quyền vào đây lịch sự hơn rất nhiều. Ngồi đó sẽ cho phép cô bé tránh được rắc rối.」

「Cảm ơn. Tại sao là hai?」

「Cái còn lại là cho gia quyến của nhóc, đứa mà đã khiến cho Gold phân tâm và ăn hành ấy.」

「Bệ hạ lập tức nói rằng người muốn chú sói của nhóc được ngồi sau khi thấy nó. Có được cái vé thứ hai là một việc khá khó đấy.」

「Xin lỗi.」

「Làm ơn, đừng lo về điều đó. Vấn đề của tôi hoàn toàn là hậu quả của sự hưng phấn quá đà của Bệ hạ.」

「Ôi thôi mà, cái quái gì vậy? Cậu làm nó như thể hoàn toàn là lỗi của ta ấy.」

「Chứ còn sao nữa? Thôi thì, tôi không thực sự nghĩ việc làm của ngài sẽ có hậu quả gì nghiêm trọng. Tuy nhiên, còn ngài, sẽ phải giải quyết với Ngài Solbard sau đấy.」

「Rồi rồi, biết rồi khổ lắm, nói mãi.」

Chiếc vé của Urushi dường như thuộc về một quý tộc tại Vương quốc Người thú. Người quý tộc đó đã tự tới đây thay vì đi theo đoàn của Vua Thú. Dù vậy, vua thú dường như buộc người đó bán lại chiếc vé của mình.

Ông ta bù lại bằng việc mời ông ta đến khu vực VIP, một kết quả mà người đó khá vui vẻ khi mà ông ta được cho một cơ hội để xây dựng một mối quan hệ tốt hơn với Vua Thú.

「Chúng ta trước đó đã đặt sẵn một vé duy nhất khi mà chúng ta cho rằng nhóc sẽ không muốn ở trong khu vực VIP.」

「Nn.」

Không khí tại đây có chút căng thẳng, và quan trọng hơn, bản thân Fran không thể thực sự thư giã. Cô bé không thể lơ là cảnh giác khi ở gần Vua Thú và cấp dưới của ổng.

Fran đã sẵn sàng rời khu vực VIP với một khay lớn đầy thức ăn mà cô bé lấy ngay khi người quý tộc mà Roche nhắc đến tiếp cận nó.

Cô bé đề nghị trả tiền cho những gì mình lấy, nhưng Vua Thú gạt phắt điều đó đi và nói rằng khay thức ăn đó là phần thưởng cô bé đạt được vì đánh bại Goldalfa. Và thành ra, chúng tôi vui vẻ sẵn sàng chờ xem những trận đấu tiếp theo.

***

Khu vực được đặt trước chứa đầy quý tộc và những kẻ có cả tấn tiền tiêu vặt. Nhiều người trong số họ nhận ra chúng tôi ngay lập tức, nhưng họ cuối cùng không nói gì, chắc hẳn là bởi vì họ sợ chúng tôi. Hoặc đúng hơn, là Urushi.

Cậu nhóc dường như vẫn còn chút tàn dư từ trận chiến cực kỳ căng thẳng mà chúng tôi vừa đấu, khi mà gương mặt vẫn còn chút hoang dại hơn so với bình thường. Thành thực mà nói, nó trông khá là đáng sợ khi nhìn vào. Tôi không định chỉnh lại cho cậu nhóc bởi vì nó khiến mọi người giữ khoảng cách, và thành ra, nó khá là có lợi.

『Vậy trận đấu tiếp theo vẫn chưa bắt đầu sao?』

「Nn.」

「Gâu.」

Chúng tôi có vẻ là đã phá hủy sàn đấu. Nhân viên phải sửa chữa nó trước khi trận đấu bắt đầu.

Tôi đã tính đến khả năng họ có một nhà đương kim vộ định hay thứ gì đó mang một cái vòng đấu khổng lồ ra ngoài đấu trường, nhưng điều đó không xảy ra. Họ thay vào đó sửa mọi thứ qua việc sử dụng thổ ma pháp. Với điều, người phụ trách việc sửa chữa đang vẽ một dạng vòng tròn ma pháp.

***

Mất khoảng 20 phút để họ tạo ra một sàn đấu hoàn toàn mới và mời ra cặp thí sinh tiếp theo.

Trận thứ hai trong ngày hôm nay là Amanda với Erza. Tôi thực sự không chắc liệu chúng tôi nên ủng hộ cho ai.

Trận đấu bắt đầu trước khi tôi kịp quyết định.

Amanda bắt đầu di chuyển xung quanh đấu trường và tấn công với cây roi của mình trong khi Erza ở nguyên ở quanh khu vực trung tâm trong khi chờ một cơ hội để tung đòn phản công.

Tôi không thể nào không tận hưởng việc theo dõi hai người họ đấu với nhau. Cây roi của một người càn quét bên trong rào chắn như một con rồng, trong khi cây chùy của người còn lại tạo ra những lỗ lớn trên đấu trường mỗi lần nó được vung đi. Chỉ có duy nhất một vất đề.

「Ahhhhh…!」

「Iwwaaaaahhh!」

Đó một vấn đề về việc tên ái nam ái nữ cơ bắt cuồn cuộn rên lên mỗi khi anh ta bị đánh trúng bởi cây roi. Tôi bắt đầu tự suy nghĩ xem liệu Fran đã đủ tuổi để xem trận đấu này hay chưa.

Tôi cảm thấy tôi sẽ phải làm phân tâm cô bé đi chỗ khác và không cho phép cô bé theo dõi nếu như không phải chúng tôi sẽ phải gặp người thắng trận này.

Tôi ngờ rằng trận này sẽ kéo dài một lúc khi mà Erza có sức phòng thủ cao lẫn kĩ năng Pain Conversion, nhưng tôi đã lầm.

「Ahuuunnn!」

「Kết thúc rồi.」

「Ahhh… Haaaahhhhnnn!」

Amanda vung cây roi của mình thành một vòng cung đi xuống và đánh bay Erza. Anh ta bất tỉnh khi tiếp đất, một điều khá dễ hiểu.

Không cảm thấy đau đớn khá là hữu dụng, nhưng người dùng vẫn sẽ bất tỉnh và mất khả năng điều khiển cơ thể nếu như nhận phải quá nhiều sát thương.

「Tôi không thể tin được. Erza, anh hùng của Ulmutt, đã bị đánh bại dễ dàng! Thôi thì, đó là một mạo hiểm gia hạng A đó! Trận đấu này chiến thắng thuộc về Amanda của Hariti!」

Tôi ngạc nhiên khi nghe thấy người bình luận viên nói rằng anh ta là anh hùng của thành phố. Dường như mọi người ở Ulmutt chấp nhận điều đó nhiều hơn tôi nghĩ.

『Em có nhìn được đòn đánh cuối cùng của cô ta không…?』

「Hơi hơi?」

『Ừm, anh cũng vậy.』

Cây roi của Amanda di chuyển nhanh đến mức tôi không thể hoàn toàn theo sát nó từ xa. Cả Fran và tôi bắt đầu lo lắng rằng chúng tôi không thể tránh được đòn tấn công của cô ta.

『Dường như trận đấu tiếp theo của chúng ta là một trận rất khó.』

「Nn!」