Tensei Shitara Kendeshita

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1322

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Web Novel - Chương 370: Mục tiêu

Khi Fran và Asurasu đấu xong trận đấu tập mà trông chẳng khác gì tử chiến của họ thì đã quá mất giờ trưa rồi. Hiện cả hai đang nói chuyện rôm rả với nhau trong lúc thưởng thức núi onigiri tôi chuẩn bị.

“Măm măm. Cô bé đã lấy lại được kha khá cảm giác chiến đấu rồi đấy.”

“Dạ vâng. Măm măm.”

Nhờ nửa ngày đấu tập với Asurasu mà khả năng sử dụng kĩ năng của tôi và Fran đã có được sự chuyển biến rất tích cực. Tuy chúng tôi vẫn chưa lấy lại được phong độ cũ, nhưng tôi có thể an tâm rằng chúng tôi sẽ không thua lãng nhách chỉ vì không thuần thục được kĩ năng của mình.

Nền tảng như vậy coi như đã được củng cố. Giờ thì đến lượt chúng tôi phải tìm cách áp dụng và luyện tập.

『Xin cảm ơn, ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều rồi.』

“Măm măm. Thời gian vừa rồi ta cũng rất vui.”

Asurasu cười nhẹ trước lời cảm ơn của tôi, trông có vẻ xấu hổ. Chắc ông ta không hay được những lời cảm ơn như vậy.

“Sau này, hai người nên đi ngao du và săn ma vật thật nhiều vào. Đó là cách tốt nhất để trở nên mạnh hơn.”

Với hai tay là cơm nắm và có mấy hạt cơm dính quanh miệng, Asurasu nói chúng tôi biết những gì cần làm trong tương lai.

Thực chiến với ma thú... Ờ thì ông ấy nói cũng có lý, nhưng... Thật tình thì tôi hơi lo. Không phải tập luyện với kĩ năng thêm chút nữa sẽ tốt cho Fran hơn sao?

Đó là suy nghĩ của tôi, nhưng...

“Master, cùng tìm ma thú nào.”

『Nhưng có hơi quá sớm không?』

“Em sẽ săn lùng càng nhiều càng tốt.”

Fran đang bừng cháy trong động lực.

Thôi đành vậy. Hãy bắt đầu với những con ma thú yếu ớt trước. Nếu quanh đây có goblin thì hãy nhắm đến bọn chúng. Với cỡ bọn nó thì không cần phải nhẹ tay làm gì.

Trong lúc chúng tôi đang thảo luận về loại ma thú chúng tôi nên tìm đánh, Asurasu bước vài bước về phía trước. Ông ta vỗ nhẹ vào bụng mình. Tôi đoán là ông ta đã no rồi. Gã này một mình xử lý tới hai mươi nắm cơm.

“Ta sẽ cho hai người thấy một thứ này khá hay ho.”

“Một thứ khá hay ho?”

“Dành cho Master, người muốn vượt qua đẳng cấp Thánh Kiếm một ngày nào đó.”

『Fran tin là tôi có thể.』

“Nn, một ngày nào đó, Master sẽ trở thành mạnh nhứt!”

Nghe vậy, khóe môi của Asurasu cong lên thành một nụ cười dữ tợn. Và rồi, ông ta chậm rãi hướng thanh Gaia lên trời.

Ông ta đang định giở trò gì nữa!?

“Vậy thì hãy mở mắt ra xem đây! Khắc ghi nó như mục tiêu mà cậu muốn đạt đến!”

Như phản ứng lại với tiếng hô vang tràn đầy nhiệt huyết của Asurasu, ma lực bắt đầu tỏa ra từ cơ thể khổng lồ của ổng.

“ÔÔÔ! Giải phóng thánh kiếm!”

Một lượng ma lực khổng lồ tới nỗi tưởng chừng có thể chạm tới được từ Asurasu ùa đến Gaia. Sử dụng nguồn ma lực ấy như nguyên liệu, Gaia giải phóng nguồn sức mạnh thực sự của mình.

“Ô—”

『Uầy!』

Ngay cả khi chúng tôi đã cách ông ta chừng mười mét, nếu tôi không kịp thời tạo ra màn chắn Fran đã bị thổi bay đi rồi. Một lượng ma lực tầm cỡ đó đang cuồn cuộn quanh người Asurasu

Tôi biết là ông đặt khá nhiều niềm tin vào sự bảo vệ của tôi dành cho Fran, nhưng làm ơn hãy cẩn thận một chút!

Còn Fran thì hoàn toàn không để ý đến chuyện đó mà chỉ nhìn cảnh tượng phía trước với đôi mắt lấp lánh.

Khi mà nguồn ma lực như vũ bão ấy tan biến, Gaia đã quay lại với hình dáng kì quái mà chúng tôi đã thấy trong hầm ngục trước đó. Chính nó, một thứ vũ khí dị thường, một con chimera giữa một cây búa phá thành với một thanh trọng kiếm được phủ đầy bởi hoa văn trang trí.

Trước sự oai nghiêm của thứ vũ khí ấy, không khí, ma lực, và cả mặt đất như đang rùng mình cúi đầu trước nó.

『Ngay cả với thuật thẩm định hiện tại vẫn chưa đủ...』

Tuy nhiên, sự tiến hóa của tôi vẫn có ý nghĩa. So với trước đây, tôi đã thấy thêm một vài thông tin khác.

___

Tên: Đất Mẹ Gaia

ATK: 4700

MP: 20000

Độ bền: 30000

Khả năng dẫn truyền ma lực: SS+

___

Chỉ vậy. Thôi thì tiến bộ vẫn là tiến bộ.

“Tiếp theo, ta sẽ cho hai người thưởng thức sức mạnh của Gaia. Hãy để nó đốt cháy tâm trí của mình!”

Asurasu đặt Gaia lên lưng, và nguồn ma lực màu nâu bắt đầu tỏa ra từ món vũ khí. Đó là một nguồn ma lực cực kì dữ tợn và đe dọa.

“HAAAAAA!!!”

Giờ đây, mặt đất tưởng chừng đang oằn mình dậy sóng, không chỉ rùng mình như trước nữa. Tưởng chừng vùng đất này đang bị nhấn chìm bởi một vụ động đất với Asurasu là tâm chấn.

“Hãy coi đây! Hừm!”

Asurasu bật nhảy. Nó trông khá kì lạ, gần như thiếu tự nhiên, cứ như ông ta không bỏ ra quá nhiều sức lực của mình. Tuy nhiên, ông ta từ từ gia tốc và bay lên trời. Chắc chắn là thao túng trọng lực.

Sau khi đạt đến độ cao tầm ba mươi mét, ông ta bất ngờ lao xuống với tốc độ không tưởng tượng nổi.

“Cú Đấm Trọng Trường!”

Khoảnh khắc mà thanh kiếm Gaia đánh xuống mặt đất, một vùng rộng khoảng ba mươi mét quanh Asurasu bị đập lún sâu tới hai mươi mét. Một khối lượng đất đá to lớn như vậy đã bị nén tới mức như thế.

“Ngầu quá...!”

『P—Phải nhỉ.』

Nếu lỡ đâu nằm trong phạm vi của nó, chúng tôi sẽ bị nghiền nát mà không có cách nào phòng thủ được. Cách duy nhất để sống sót một đòn như vậy là dịch chuyển đi nhờ vào ma thuật không gian.

“Thấy sao? Nhưng đây vẫn chưa là sức mạnh thực sự của nó đâu, chỉ khoảng cỡ 50% thôi đấy...”

Ông ta đang nói là đòn tấn công khủng khiếp vừa rồi vẫn chỉ mới là đòn đánh chơi hả?

Tôi lại được một lần nữa nhắc nhở về cơn ác mộng mang tên thánh kiếm. Tôi cũng thật sự biết ơn khi mà trước đó, Asurasu hóa điên trong hầm ngục, nơi mà ông ta không thể tung ra toàn bộ sức lực của mình.

Nếu phải đụng độ với một Asurasu đã mất đi lý trí ở ngoài trời, chúng tôi chắc chắn không toàn mạng. Hơn nữa, điều đáng sợ là ngay cả khi vừa tung ra một đòn tưởng chừng tất sát như vừa rồi, Asurasu trông chẳng biến sắc chút nào. Có lẽ ông ta nói thật, rằng vừa rồi chưa phải là tất cả những gì mà ông ta có để tiêu diệt kẻ thù.

“Có lẽ cậu đang nhắm đến trình độ này, nhưng cậu cũng nên nhớ rằng đây chỉ là một phần nhỏ mà thôi.”

“Đó sẽ là mục tiêu.”

“Ồ?”

『Bởi Fran đã tin tưởng tôi như vậy, tôi sẽ không từ bỏ dễ dàng đâu.』

“Fuhahaha! Hiểu rồi! Vậy thì chúng ta sẽ đấu tập trong lần tới nhé! Khi đó, ta xin phép chiến đấu nghiêm túc hơn.”

“Nn! Một trận siêu cấp tuyệt đối nghiêm túc!”

Chị Fran ơi, từ từ đã nào?

Đôi mắt của Fran đang bừng bừng lửa nhiệt huyết. Còn tôi thì phản đối chuyện đánh với Asurasu hoàn toàn nghiêm túc hay bất cứ ý tưởng gì giống như vậy. Ông ta phải kìm chế vì Ma Đạo Nhập Thân, đúng không? Đừng quên cái kĩ năng khỉ gió đó chứ. Có lẽ vừa rồi chỉ là hứa suôn cho Fran vui mà thôi.

“Vậy thì ta đi đây.”

Tra thanh Gaia đã từ Đất Mẹ quay lại Thổ Kiếm, Asurasu quay lưng lại với chúng tôi và rảo bước đi. Hướng đó không phải là hướng dinh thự của Alistair, mà là ngược lại.

“Ngài đã phải đi rồi sao?”

“Phải. Tính ta không ưa ở yên một chỗ lâu.”

Đó là một lời nói dối. Không cần kĩ năng tôi cũng thấy được điều đó. Ông ấy không ở yên một chỗ lâu không hoàn toàn bởi vì ông ấy thích ngao du, mà là vì Ma Đạo Nhập Thân. Nó ám ảnh ông ta. Có lẽ chính vì chúng tôi đã bắt đầu trở nên gắn bó với nhau mà ông ấy sợ ở bên chúng tôi quá lâu.

Nếu Asurasu không đấu tập với Fran, có lẽ ông ấy đã có thể nán lại đây lâu hơn.

Không, tôi không nên nghĩ như vậy. Nói điều đó ra thành lời có thể xem nhẹ ý tốt của Asurasu, người đã chấp nhận đẩy nhanh tốc độ hóa điên của mình để có thể đấu tập với chúng tôi.

Fran buồn bã vẫy chào tạm biệt bóng lưng khổng lồ của Asurasu.

“Bye bye.”

『Hẹn gặp lại.』

“Ờ, hẹn gặp lại!”

Và rồi, Asurasu phóng đi và khuất hẳn.

Hmm, ông ta quả thực rất ngầu.

Lòng tôi không khỏi ngưỡng mộ dáng dấp vừa rồi của Asurasu. Có lẽ nếu tôi trẻ hơn bây giờ, tôi đã gọi ông ta là “anh đại”.