“! Em rời đi đây.”
Fran nhìn Romeo lần cuối trước khi quay gót bỏ đi.
“......”
“......!”
Em ấy cảm nhận được Zerosreed đang quay lại. Và đúng vậy, chúng tôi đi ngang qua nhau ở lối vào. Nhưng chẳng ai nói với nhau gì cả.
Tuy nhiên, chúng tôi ngay lập tức nghe thấy tiếng của Zerosreed sau lưng.
“Romeo!”
Fran, vẫn giữ vẻ vô cảm của mình khi thấy Zerosreed xuất hiện, bỗng nhiên mở to mắt khi nghe thấy giọng nói của hắn. Gương mặt của em ấy bấy giờ không phải là giận dữ hay ngứa mắt, mà là kinh ngạc và hoảng loạn.
『Fran, sao thế?』
“......Dạ không, không có gì.”
Làm sao mà không có gì được...... Điều gì ở Zerosreed bỗng nhiên đã làm cho Fran kinh ngạc đến thế chứ?
Fran lặng thinh trên suốt quãng đường quay lại lều của mình.
Vẻ hoảng loạn trên gương mặt của Fran đã không còn. Tuy em ấy đã bình tĩnh lại, Zerosreed, vì lý do nào đó, đã thực sự làm thâm tâm của em ấy rối bời. Có thể nói là lo lắng nữa.
Tôi có nên nói gì đó không......
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy, chợt có giọng nói gọi con bé.
“Có điều gì làm em bận tâm sao?”
“Là ai!”
『Kẻ nào thế!』
“Gâu!”
Tôi, Fran và cả Urushi hoảng hốt quay lại.
Tôi hoàn toàn chẳng cảm nhận được gì cả. Có thể tâm trí của chúng tôi hiện không giữ được sự tập trung vốn có, nhưng điều đó không có nghĩa là chúng tôi lơ là cảnh giác. Thế mà không một ai trong chúng tôi có thể để ý đến đối phương hết.
Chuyện như thế này phải nói là chưa từng có.
Không, vẫn còn một khả năng.
Đối phương có thể là tinh linh. Tôi và Urushi thì coi như bó tay, còn Fran nếu không tập trung thì cũng họa hoằn lắm mới cảm nhận được gì đó.
Tuy nhiên, tôi sớm gạt suy nghĩ đó qua một bên.
Kẻ trước mặt chúng tôi không phải là tinh linh, mà một gương mặt chúng tôi biết.
Nhưng khác so với lần cuối gặp, cô ta lại không đeo tấm vải che mắt.
“Cô gái bán hàng?”
“Cũng đã được một thời gian rồi nhỉ.”
Đó là Rhyn, cô gái khiếm thị có một sạp ăn vặt ở thị trấn Kiarazen. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với nước da như tuyết và mái tóc vàng buộc hờ hai bên.
Bấy giờ, cô ấy đã gỡ tấm vải che mắt của mình ra, để lộ đôi đồng tử của mình. Mắt phải của cô tựa thạch anh tím, và mắt trái như ngọc lục bảo.
Trong túp lều chỉ được lờ mờ thắp sáng bởi một ma đạo cụ nhỏ, đôi đồng tử của cô trong vắt như tự thân chúng có thể phát sáng vậy.
Đây là cảm giác bị hút vào đôi mắt của người khác sao? Tôi như không thể tập trung vào bất cứ thứ gì ngoài cặp đồng tử loạn sắc của Rhyn vậy.
Ánh mắt của cô dán chặt vào Fran. Không phải cô ta bị mù sao? Thẩm Định trước đây đã nói với tôi rằng......
Tôi thử sử dụng Thẩm Định lần nữa.
『Cái gì!?』
(Master?)
『Thẩm Định của anh bị chặn!』
“Fufu. Kiếm-san, nó không hiệu quả với tôi đâu.”
“......Ý của cô là sao?”
“Fufufu”
Danh tính của tôi bị lộ tẩy rồi ư!? Nhưng Rhyn chẳng thèm lấn tới. Vừa mỉm cười, cô ta vừa nhìn sang Fran đang giả vờ không biết gì hết.
“Tôi ở đây để gặp Fran.”
“Tại sao? Bên cạnh đó, cô là...... tinh linh?”
『Cái gì cơ?』
(Em có thể cảm nhận được hiện diện của tinh linh từ cô ấy.)
Thật ư? Mà đúng là tôi hoàn toàn chẳng cảm nhận được khí tức gì từ Rhyn luôn. Cứ như thể kẻ đang đứng trước chúng tôi chỉ là một ảo ảnh thôi vậy. Nhưng ở Kiarazen, rõ ràng cô ta là người bằng xương bằng thịt mà......
Cô ta thực sự là tinh linh sao? Tôi không ngờ là sẽ có ngày chúng tôi được gặp tinh linh dạng người như cô ta đấy. Nhớ lại ngày xưa, Klimt từng nói với chúng tôi rằng tinh linh dạng người đều là tinh linh thượng cấp......
Vậy người phụ nữ trước mắt chúng tôi thực chất là tinh linh thượng cấp sao?
“Tôi sẽ giới thiệu bản thân một lần nữa. Tôi là Rhyn, một tinh linh. Tôi là tinh linh của thời gian và nước.”
“Quả nhiên, tinh linh...... Thật tuyệt vời. Chẳng khác gì con người hết.”
Người phụ nữ này là tinh linh. Cơ mà đôi mắt phải màu tím và đôi mắt trái màu xanh lá cây? Không phải đó là cách mà người ta mô tả về Đại Tinh Linh đang bảo vệ hồ Vivienne sao?
Vẻ đẹp và sự bí ẩn của cô ta thực sự khiến tôi phải tin rằng cô là một tinh linh. Ở cô toát ra một tồn tại xa lạ khó có thể coi là phàm tục được.
“Hôm nay, tôi đến đây vì có chuyện muốn nói với hai người.”