Các sĩ quan và lãnh chúa vội vã thu dọn đồ đạc.
Nhìn thấy cảnh đó, các binh sĩ cũng hiểu ra tình hình.
(Chúng định bỏ trốn.)
Những binh lính mất đi tinh thần chiến đấu thì vô cùng yếu ớt.
Và khi có một người bỏ chạy, nó sẽ lây lan như bệnh dịch.
“Kẻ nào chạy thì mặc kệ! Mục tiêu là lãnh chúa phản loạn và các sĩ quan cấp cao của Đế quốc! Đừng để chúng thoát!”
Theo lệnh của Trung tướng Simon, các binh sĩ nhắm vào những chiếc xe ngựa.
Đặc biệt, nhiều quý tộc không có thể lực tốt.
Trừ những quý tộc thuộc quân đội, lượng vận động của những quý tộc chỉ ở trong lãnh địa chỉ giới hạn trong việc di chuyển trong dinh thự.
Khi ra ngoài, họ đi bằng xe ngựa hoặc cưỡi ngựa.
Từng chiếc xe ngựa lần lượt bị chặn lại.
Những binh lính bỏ chạy bằng ngựa thì bị tên bắn.
Cổng sau đã bị quân đội Vương quốc chiếm giữ, nên nếu muốn trốn thoát thì phải qua cổng chính.
Thế nhưng, cổng chính đã bị đóng. Chỉ có cổng phụ bên cạnh là mở.
Đó là một cánh cổng nhỏ, chỉ đủ cho một chiếc xe ngựa đi qua.
Vì vậy, khi những binh lính đi bộ xông tới, không còn chỗ cho ngựa đi qua nữa.
Nhưng các sĩ quan cấp cao của Đế quốc, thậm chí còn dùng ngựa đạp những binh lính Đế quốc đang chạy trốn, rồi vượt qua cánh cổng.
Họ giẫm đạp lên những binh lính bị đạp ngã, và những con ngựa tiếp tục lao ra.