Chương 672 – Quay về thế giới trước kia
「Em không ngờ lại kết thúc lãng nhách như thế」
Mộc quái gượng cười.
「...Tao cũng chẳng tin được luôn」
Tôi thở dài nhìn phần còn lại của Ymir.
Vì biết đây chỉ là trận chiến ngắn nên hoàn toàn quên mất 〖Hạt giống thần chết〗.
Mà cũng vì không lý nào mà 〖Sức mạnh phi thường〗 không tiêu tốn nhiều MP được.
Với nhận thức muộn màng, nếu cứ dụ hắn sử dụng kỹ năng đó thì tôi đã không gặp nhiều rủi ro rồi.
Tôi có xu hướng xem những quái thú chuyên biệt có sức nguy hiểm hơn những đối thủ có chỉ số cân bằng, nhưng có lẽ sự chênh lệch mới là điểm yếu chí tử hơn tôi nghĩ.
「Mà lạ thật… Chúng ta đánh bại Ymir thứ hạng Huyền thoại mà tao chỉ nhận được có tý tẹo 20,000 điểm kinh nghiệm. Cứ tưởng là gần tới 100,000 cơ」
Cấp độ của tôi cũng không tăng lên nhiều.
Cày cấp là phần lớn lý do tôi chọn mạo hiểm chiến đấu với Ymir.
「Hmm, chắc có vài quy tắc nào đó mà sếp không hiểu được?」
Tôi quan sát Mộc quái hóa thành tinh linh, rồi đột nhiên nhận ra một điều.
Tôi kiểm tra trạng thái của chú ta.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Mộc quái thế giới (World treant)
Trạng thái: Bị nguyền rủa, Mộc thần hóa: Cấp 6
Cấp độ: 130/130 (MAX)
HP: 1476/5773
MP: 23/1534
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chú ấy từ cấp độ 119 lên 130 rồi.
Ở phía khác, Aro chỉ từ 114 lên 117, và tôi thì 92 lên 104.
Đã tìm ra nguyên do.
Thảo nào, Mộc quái chiếm gần hết điểm kinh nghiệm.
「...Mộc quái, chú lên cấp độ tối đa rồi kìa」
「Thật ạ? Nghĩa là em sẽ còn mạnh hơn nữa! Em sẽ tích cực giúp đỡ sếp nhiều thêm!」
Mộc quái ưỡn người đầy kiêu hãnh.
Nghĩ lại thì chú ấy đóng góp rất nhiều cho trận chiến.
〖Hạt giống thần chết〗 đã làm suy yếu MP và cuối cùng giết chết Ymir.
Chưa kể còn chống đỡ đòn tấn công của hắn, đáp trả lại bằng 〖Mộc phản〗, buộc hắn phải 〖Tự tái tạo〗.
Bởi thế không có gì ngạc nhiên khi chú ta ẵm trọn phần lớn điểm kinh nghiệm.
「Quá giỏi luôn Mộc quái」
Tôi xoa đầu chú nó.
「Hêhê, đương nhiên rồi sếp」
Chú ta tỏ ra tự hào.
Bây giờ thật sự chẳng còn gì để chúng tôi làm ở khu rừng này nữa.
Chúng tôi quay trở lại tòa tháp, đi vào bên trong và quan sát cầu thang dường như kéo dài vô tận.
「...Một khi rời khỏi đây, chẳng còn phải bận tâm đi săn tìm nguyên liệu hay quái thú để rèn luyện nữa」
Điều đó không còn cần thiết.
Cho dù tôi muốn thì chỉ có những đối thủ ở Rừng Ngải mới đủ trình.
Thậm chí có mạnh lên thì đối thủ duy nhất khủng khiếp hơn tôi là Thần ngôn và đám 〖Chư hầu thánh linh〗.
Cảm giác cô đơn biết mấy khi nhận ra chuyện đó.
Xây dựng căn cứ trong rừng cùng Thằn lằn đen và bầy khỉ…
Bỏ chạy bán sống bán chết khỏi con Rết khổng lồ với Nina và Thỏ banh…
Bỗng nhiên được tôn lên làm thần và diệt trừ lũ sâu bọ…
Bị tấn công bởi bầy quái thú dị dạng trên một hòn đảo xa xôi…
Tuy khó nhọc nhưng lại thú vị không ngờ.
Chẳng cần gì phải vội kiếm điểm kinh nghiệm.
“Chúng ta có thể tìm một cánh rừng yên bình để sống, thỉnh thoảng ghé qua thị trấn của con người để thăm thú. Sẽ vui lắm đây.”
Aro mỉm cười với tôi.
「Chính xác… 〖Hóa nhân thuật〗 đã có thể duy trì lâu hơn rồi」
Tôi đáp lại một cách gượng gạo.
Từ ban đầu tôi chỉ cố gắng bảo vệ an toàn cho bản thân, kể từ khi dính dáng với Lilixira, cuộc chiến tranh giành Kỹ năng linh thiêng vẫn chưa lắng xuống.
Tôi bận rộn đến mức chỉ sợ đánh mất mục tiêu của chính mình.
Tôi đã trở thành một kẻ luôn điên cuồng chiến đấu.
Không như trước đây, tôi đã có rất nhiều kỹ năng hữu ích nên sẽ làm được rất nhiều việc.
Có thể sẽ lại phát hiện ra được đích đến khác.
Tôi có thể dành thời gian để tìm kiếm nó.
「Với lại… còn quá sớm khi nói rằng anh chẳng còn việc gì để làm. Vẫn còn một tên khốn ác ôn anh cần phải tiêu diệt」
Tôi lẩm bẩm khi nhìn lên cầu thang xoắn ốc.
Đây sẽ là trận quyết đấu cuối cùng với Thần ngôn.
「Mấy bậc thang có vẻ dài… Từ cấu trúc bên ngoài, nó phải khá xa」
Mộc quái nói đúng.
Tòa tháp cao đến nỗi chẳng thấy đỉnh.
Lựa chọn duy nhất là tiếp tục đi lên thôi.
Dù với thân thể Apocalypse, tôi vẫn khá lười để đi bộ.
Quan trọng là nếu chúng tôi không nhanh chóng quay lại thì chẳng biết chuyện gì đã xảy ra cho thế giới trước kia.
“Thay vì đi cầu thang thì anh phi thẳng lên đi. Chúng có thể hữu ích để làm chỗ nghỉ chân.”
Aro tư vấn, Mộc quái xòe cánh ra.
「Ý kiến hay đấy. Vậy thì sếp…」
「Hai người chui vào miệng anh mau! Anh sẽ lăn lên!」
Mộc quái bơ phờ ngay lập tức.
Với cả hai ở trong miệng, tôi bắt đầu lăn đi nhanh nhất có thể.
Tôi nghe thấy tiếng Mộc quái gào thét thảm thiết.
Nhưng quả nhiên cách này nhanh hơn bay.
Bên cạnh đó tôi chưa bao giờ có một khóa học lăn mà không vướng bận chướng ngại vật.
Gió ngược tạo cảm giác sảng khoái.
Tôi khá vừa vặn với chiều rộng của bậc thang nên không phải lo lắng bị ngã.
Cảm giác như chúng được tạo ra để cho Apocalypse lăn vậy.
Tôi đang đến đây mọi người!
Ngươi cứ chờ đấy Thần ngôn…!
***
Quyển 14 kết thúc tại đây.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage