Chương 709 – Danh dự người lính (Góc nhìn từ Adofu)
Năm ngày đã trôi qua kể từ khi Anh hùng cổ đại Ares tấn công Harenae.
Trong năm ngày này, Adofu đã đi khắp Harenae, tập hợp những người có thể chiến đấu và ứng cứu cư dân đến một công trình ở rìa phía bắc của thành phố.
May mắn thay, Ares dường như chẳng quan tâm đến những hành động của họ.
Hắn ta ở trong thánh đường, tận hưởng cảm giác được tôn sùng bởi những người bắt được và không thực hiện bất kỳ động thái nào kể từ ngày đầu tiên.
“Anh bạn Adofu… Có lợi ích gì trong những việc chúng ta đang làm không? Mỗi quái thú bị hạ là lại được thay thế gấp đôi.”
Người giả mạo Volk, còn được gọi là Dylan hỏi ông.
Nhờ Adofu thuyết phục và vì được ông ấy cứu mạng nên Dylan cuối cùng đã đổi ý ở lại để hỗ trợ hoạt động giải cứu.
Nhưng anh ta nghi ngờ về kế hoạch của Adofu.
“Ares nói rằng hắn sẽ duy trì lễ ăn mừng lố bịch kia trong bảy ngày bảy đêm. Đó là lý do hắn chưa ra ngoài, phải không? Vậy sau khi nó kết thúc, anh nghĩ liệu hắn có đến và tìm chúng ta…?”
“Dylan, chỉ vì muốn bỏ chạy mà anh lại tự hạ thấp tinh thần bằng cách nói những câu đó…!”
Một trong những người lính có mặt quay kiếm về phía Dylan.
“K- Không, chỉ là một phần ý kiến thôi chứ đâu có gì! Tập hợp mọi người ở vòng ngoài Harenae sẽ là vô nghĩa nếu Ares đến đây! Một khi điều đó xảy ra, tất cả chúng ta sẽ bị xóa sổ!”
Dylan chưa chịu giữ im lặng.
Sôi sục vì tức giận, người lính tiến lại gần anh ta.
“N- Này anh bạn Adofu! Không phải ai cũng cao thượng như anh đâu! Chắc hẳn cũng có vài người muốn chạy trốn! Những người chúng ta đã cứu cũng có đồng quan điểm! Tuy họ không nói ra nhưng chắc chắn có nghĩ tới! Tại sao anh không để chúng tôi rời đi!”
"Anh…!"
“Tất cả các người đều khăng khăng phủ nhận những gì tôi nói! Tôi đã từng chiến đấu với rất nhiều đối thủ rồi nên không phải tìm lý do để giữ mạng của mình đâu! Rút lui khỏi một cuộc chiến không thể thắng được là lẽ thường tình! Cứ với tiến độ này, tất cả chúng ta sẽ chết vô ích! Phải rời khỏi nơi này hoàn toàn! Tôi đang nói cho anh biết vì tôi nợ anh đấy, Adofu! Có gì tôi nói sai không!?”
“Chẳng có gì ngoài những lời càu nhàu từ anh cả….! Anh chỉ muốn lôi kéo chúng tôi cùng đào ngũ bởi vì anh không thể chịu đựng được cảm giác tội lỗi khi tự mình bỏ trốn chứ gì! Tất cả chúng tôi đều là những người lính đã tuyên thệ của Harenae! Còn anh chỉ là một kẻ lang thang và lừa đảo! Muốn rút thì tự lo đi, đừng bao biện nữa!”
“L- Lừa đảo!? Anh là con chó của một phế quốc thì có! Ông anh Adofu đây là một chuyện, nhưng tôi sẽ không thua những người còn lại! Anh muốn nhào vô đọ sức không!? Hử!?"
Dylan đáp lại bằng những lời đe dọa của riêng mình, tay đưa lên cán kiếm.
“Tất cả các anh thôi đi. Dylan nói đúng… Nếu bỏ lỡ cơ hội, tất cả chúng ta sẽ chết.”
Adofu khuyên nhủ binh lính.
“N- Nhưng điều đó có nghĩa là bỏ mặc mọi người!”
“Chỉ riêng lý tưởng sẽ chẳng cứu được ai cả. Chúng ta không thể để lòng kiêu hãnh tự tôn của người lính làm hại đến người dân.”
“…Tôi cho là vậy.”
“Từ những gì chúng ta nghe qua bởi số người được giải cứu, đánh bại Ares là điều không thể. Hắn không ăn không ngủ. Không có bất kỳ hình thức nào mà sinh vật sống thường có. Lời tuyên bố của hắn cũng ngang ngược nữa, vì vậy việc tổ chức một cuộc đàm phán gần như là bất khả thi chứ đừng nói đến việc thuyết phục.”
Adofu liếc nhìn về phía thánh đường.
Hiện tại, Ares đang ở sâu bên trong đó và tập hợp nhiều người bị bắt từ khu vực khắp nơi để sùng kính hắn ta.
“Đây là những gì giám mục đã nói, Ares mà chúng ta thấy có lẽ không phải là Anh hùng thời cổ đại thuần khiết nữa, mà là một con rối được tạo ra từ việc trói buộc linh hồn của Anh hùng đó. Thánh nhân được cho là sở hữu một khả năng tương tự để sai khiến quái thú.”
Giám mục của Harenae có một số hiểu biết về kỹ năng [Chư hầu thánh linh] của Thánh nhân.
Những người bị điều khiển bởi kỹ năng ấy không cần ăn hay ngủ, và hoàn toàn không thể nổi dậy chống lại chủ nhân của mình.
Hành động của họ bị hạn chế, và bất kỳ suy nghĩ hay hành vi nào cản trở việc thực hiện mệnh lệnh đều bị lung lay và bóp méo.
Ares muốn thống nhất toàn bộ thế giới bởi sự kiểm soát của Thần ngôn, và những tư tưởng khác đã bị loại bỏ.
Giám mục tuy không hiểu biết nhiều, nhưng ngài ấy có thể suy ra những điểm tương đồng giữa tình trạng của Ares và trạng thái [Chư hầu thánh linh].
“Đây là giới hạn rồi. Chúng ta đã mất rất nhiều binh lính và nhuệ khí đang giảm dần theo từng ngày. Hôm nay, chúng ta sẽ đưa những người đã giải cứu được và băng qua hoang mạc.”
“Nhưng…”
Những người lính cúi đầu.
Họ nhận thức được tình hình của mình.
Chỉ vì muốn tự lừa dối bản thân mà họ đã kịch liệt phản đối những yêu cầu của Dylan.
“Chậc, khi tôi nói thì toàn bộ các người đều chối bỏ, nhưng khi anh bạn Adofu nói thì tất cả lại tỏ ra rất nhu mì. Rốt cuộc lời anh ấy vẫn quan trọng hơn. Đó là lý do tại sao tôi mới mượn danh nghĩa Thợ săn rồng.”
Dylan phàn nàn, khiến tất cả những người lính trừng mắt nhìn anh ta.
“C- Các anh biết rõ đó là sự thật! Thay vì trách tôi, các anh hãy đổ lỗi cho sự yếu đuối từ chính trái tim của mình! Lần này tôi sẽ không xin lỗi đâu!”
“Adofu, có thể ngài đúng. Nhưng gia đình tôi vẫn đang ở Harenae…”
Một người lính nói.
“…Chúng ta sẽ đi bộ qua vùng hoang mạc đầy quái thú. Không thể phân tán sức chiến đấu của đội. Là một người đã tuyên thệ với Harenae, xin hãy hiểu cho.”
“Nhưng nếu tôi bỏ rơi họ, gia đình tôi chắc chắn sẽ chết… Tôi thà tự mình giết họ còn hơn. Ngay cả khi chỉ còn một mình, xin hãy để tôi ở lại…”
Người lính cúi đầu cầu xin.
"Không. Với tư cách là một người lính, đừng liên lụy mọi người vào sự bướng bỉnh của anh”
Giữa bầu không khí ảm đạm, Adofu nhìn thánh đường.
“Tuy nhiên, mặc dù tôi đã nắm quyền chỉ huy, nhưng cuối cùng tôi vẫn chỉ là một kẻ phản bội quay lưng lại với đất nước. Xin lỗi, nhưng tôi không có ý định phục vụ Harenae nữa.”
“Ngài Adofu…? Ý ngài là gì…?"
“Tôi sẽ tự mình đến thánh đường và thách đấu với Ares.”
“Ngài Adofu!?”
Những người lính bị sốc đều nhìn chằm chằm lấy Adofu.
“Đây là sai lầm của tôi. Nếu cái chết của Anh hùng Irushia là lý do mà Ares được cử đến đây thì tôi phải chịu trách nhiệm. Là một kiếm sĩ, tôi luôn muốn được thử sức trước một trận chiến cam go. Nếu đối thủ là vị Anh hùng cổ đại thì tôi không thể đòi hỏi gì hơn được nữa.”
“Ngài Adofu… Điều đó…!”
Tất cả những người lính đều có thể nhận ra lời biện minh vô lý của Adofu.
Đơn giản là vì ông ấy không thể để những công dân còn lại phải hy sinh.
Một người lính không được làm ảnh hưởng đến người dân bởi sự ngang bướng của họ.
Nhưng một người lính cũng không thể bỏ rơi những người còn bị mắc kẹt.
Nếu họ ra trận, những người khác sẽ theo sau, điều này sẽ làm phân tán sức lực cần thiết để hộ tống cộng đồng băng qua hoang mạc.
Lời thách thức của Adofu với Ares không phải từ một người lính, mà là tư cách của một kiếm sĩ.
“Anh nên hoàn thành nhiệm vụ của mình và hộ tống mọi người đến nơi an toàn.”
“Ngài Adofu…”
Adofu đưa ra quyết định ở lại vì lợi ích cho binh lính, những người không thể để mặc người dân phía sau.
Không ai trong số họ có thể ngăn cản quyết tâm của ông ấy.
“Đợi đã anh bạn Adofu. Theo nghĩa đó, chẳng có lý do gì mà tôi không được phép ở lại, phải không?
Dylan bước tới trước mặt ông.
"Anh…! Không phải anh là người muốn rời đi nhất sao?
Adofu ngạc nhiên nhìn anh ta.
“Tôi đâu có làm việc cho một quốc gia nhỏ nữa. Người mà tôi mắc nợ chính là anh cơ mà.”
Nhìn thấy chính nghĩa thực sự trong hình tượng uy nghiêm của Adofu, Dylan đã chọn cách đánh cược mạng sống của mình cùng ông ấy.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage