Chương 328 – Lôi kiếm Lapar
Tôi có cảm giác cán trúng thứ gì đó nên vội ngừng 〖Lăn〗.
Tệ quá, cứ mãi lo nghĩ tới ngôi làng mà không chú ý xung quanh.
Tôi có thể vô tình sát hại một người Lithovar.
Nhìn qua hai bên để xem đã lỡ đâm phải ai
Chắc sẽ không sao đâu bởi tôi chỉ cọ-nhẹ-qua.
Nếu chạy chữa kịp thì sẽ không nguy hiểm tính mạng…
〖...Phải người đó không?〗
Nhìn theo hướng cô bạn chỉ là một người đàn ông thở hồng hộc dựa vào gốc cây.
Bộ ria mép cắt tỉa gọn gàng chỉ như mới nhú.
Nhưng trên trang phục có nhiều đốm hoen ố và vết bùn đất.
Trên vai có dấu hiệu bị một quái thú cắn, cánh tay đã tím tái.
Hắn ta mặc bộ quân phục y hệt, rõ ràng là người của chúng.
“Mẹ kiếp…! Khốn nạn! Đúng thời điểm tệ hại... ! Con thú mắc dịch!”
Có lẽ dính chấn thương do tôi đâm phải, hắn ôm chặt đầu gối thở khó khăn.
Da mặt xanh xao dễ sợ đến tận cả mép tai.
Nói chung là te tua toàn diện.
〖Chúng ta làm gì với hắn đây?〗
“...”
Tôi không muốn hạ sát ai đó không còn khả năng phản kháng, cũng như trở thành một sinh vật tàn nhẫn.
Trận chiến đã kết thúc rồi.
Hơn nữa hắn không thể ra tay nổi đâu.
Không có lý do gì phải chữa trị hay cần phải giết hắn.
Tôi định sẽ bỏ qua hắn để lo chuyện quan trọng hơn, hắn liền giơ cao thanh kiếm lên trời.
“〖Lôi xạ〗!”
Tia sáng hội tụ trên mũi kiếm, phát xung điện ra khắp xung quanh.
Vài tia sét đánh vào mặt của tôi.
Nó khiến tôi nhắm mắt lại lấy chân trước xoa dịu.
Dù đòn tấn công này gây đau đớn và châm chích, nhưng không đủ sát thương.
Hắn đứng yên với biểu hiện tuyệt vọng.
Dường như sắp buông vũ khí, hắn lại đưa lên niệm chú.
“〖Triệu hồi diện rộng〗! Ra nào!”
Vòng sáng bao quanh hắn và mười con chuột lông vàng mụpđjt xuất hiện.
Trên trán có cặp sừng lớn màu trắng.
Chúng quấn quýt nhau tỏ ra hoang mang.
Tôi không có nhiều thời gian, chắc nghĩ tôi sẽ giết hắn nên dùng cách phản công đây mà.
Tôi dồn ma lực xuống lồng ngực, hướng cổ lên.
“Điên d-...”
Hắn tiếp tục niệm chú nhưng cú 〖Gầm〗khiến hắn lặng tiếng.
Cả cơ thể cứng đờ như bị tê liệt, cái chân bị thương đổ xuống ngã rạp.
Thanh kiếm cũng rơi khỏi tay luôn.
“ChuUH!” “ChuAH!”
Hoảng loạn trước tiếng động, lũ chuột kêu réo không ngừng.
Tia lửa điện phát ra giữa hai cái sừng.
Chúng là gì thế.
【〖Chuột Trell〗: Quái thú hạng D+】
【Loài sinh vật có độ nhanh nhẹn nổi bật cũng như một số lợi thế khác】
【Khi cảm nhận được mối nguy hiểm, chúng sẽ trong trạng thái cực kỳ kích động và xông tới bất kỳ đối tượng nào gần đó không mang thuộc tính lôi bằng đòn tự hủy mạnh mẽ】
【Bằng cách này chúng sẽ làm suy giảm số lượng kẻ thù bên ngoài tạo môi trường an toàn cho giống loài】
Ôm bom liều chết?
Tiếng kêu của tôi đã kích hoạt bọn chúng.
Bực quá, tôi đâu có định làm gì hắn, ai dè đi gọi ra một đống lựu đạn.
...Nhưng không ngờ lũ chuột lại tự ném tới chỗ hắn.
“Ah, a…”
Hắn gấp rút nhặt lại thanh kiếm.
Khi bàn tay vừa chạm được thì bọn chúng phát nổ mất rồi.
Cơ thể chúng phồng to lên bắn tung tia lửa điện.
Phần đất chỗ hắn nóng đỏ như miệng núi lửa, chỉ còn lại chân và nội tạng của bầy chuột.
Thanh kiếm bị sức công phá ném văng xuống tảng đá kêu cái keng.
Phần cán cháy đen, lưỡi kiếm dính đầy bụi than.
“...?...?...?...”
Đ- Đéo biết khi nãy hắn định làm cái quái gì nữa?
Rảnh háng cho tôi xem chương trình tự bóp dái được tài trợ công phu.
【Đã nhận được 32 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 32 điểm kinh nghiệm】
Điểm kinh nghiệm… tý tẹo.
Cũng phải thôi.
Tôi có làm gì đâu.
Hất trúng có chút xíu thôi mà.
Tôi đứng ngáo ngơ trong giây lát rồi sực nhớ lý do vội vã vì nghe thấy tiếng truga.
Tàn dư những kẻ như hắn có thể đang tấn công ngôi làng.
Âm thanh phát ra đâu đó gần đây.
Tôi dừng 〖Lăn〗 chuyển sang chạy.
〖Cảm quan〗 phát hiện có nhiều tín hiệu con người nên tôi hướng theo.
Không có sự di chuyển.
Nhưng cũng chẳng phải họ đang chiến đấu.
Gần cảm thấy nhẹ nhõm, bỗng có sự hiện diện của Aro ở giữa.
Tôi nghe tiếng một người hét lên.
Rồi ai đó vung vũ khí.