Chương 255 – Hai lựa chọn
“Anh sẽ thả dây xuống! Hãy trèo lên thật nhanh!”
Tatark gào lên khi tôi vẫn đang nghĩ cách.
...Vậy tôi có mặt ở đây để làm gì?
Nếu bỏ trốn cùng bọn họ thì việc để bị bắt mang đến chỗ này thật vô nghĩa.
Tôi không biết con Manticore sẽ hành xử thế nào khi vụt mất số tế phẩm, cũng như chuyện ngôi làng sẽ đối mặt.
Nếu không may thì ngôi làng sẽ rơi vào hỗn loạn, khiến Manticore để ý.
“A- Anh thả bọn em ra là có ý gì? Rồi những đứa trẻ khác sẽ được đưa vào thay thế thì sao…?”
Cô bé lớn nhất hỏi Tatark.
Anh ta lắc đầu.
“Ngôi làng này đã đến hồi kết rồi. Con Manticore đã khiến số lượng cư dân thấp dần. Chỉ trong hai năm nữa sẽ chẳng còn cô gái nào.”
“E- Em chưa hề nghe đến chuyện đó…”
“Họ giấu với các em đó. Nagrom có kế hoạch xâm chiếm ngôi làng Long thần để bắt thêm nhiều đứa trẻ.”
Lão già đó định làm thế thật ư?!
Cho dù hết cách thì đó cũng đâu phải sự lựa chọn.
“...Dù sao lý do con Manticore đến chỗ này là nhờ sự xuất hiện trở lại của Long thần. Có ngài ở đó thì ngôi làng này không thể làm hại họ nổi đâu. Nơi đây hết đời rồi!”
“...”
Lũ trẻ bỗng im lặng.
Nghe sốc lắm mà.
Biết tin quê nhà của mình sắp bị quét sạch.
Con Manticore đặc biệt chỉ nhắm tới trẻ con, chẳng thể dự đoán nó sẽ hành động ra sao đây.
Họ sẽ bị tàn sát vì để mất lũ trẻ, hoặc bị ăn sống tất cả.
Có thể nó sẽ không diễn ra nhưng cũng không tránh khỏi đâu.
“T- Tatark, anh cũng sẽ đến ngôi làng Long thần chứ?”
Một cô bé hỏi.
Anh ta bặm môi hồi lâu trước khi lắc đầu.
“...Vì lợi ích cho ngôi làng đó, Long thần sẽ xét xử anh. Anh mà đến đó chỉ có bị thiêu sống để răn đe mà thôi.”
...Thiêu sống ai đó, ông thần này đáng sợ rồi đây.
Cả đám trẻ lại ngó lấy cô bạn.
Xen lẫn trong gương mặt ướt lệ và sợ sệt là sự bất mãng và thất vọng.
C- Chờ cái nào!
Tôi không có làm mấy chuyện đó đâu!
Hơn nữa các người nhầm rồi!
Có hàng đống con Lạc đà ba đầu ngoài hoang mạc thì Rồng hai đầu cũng nhiều vô số kể!
Con duy nhất mà tôi thấy là bóng của mình dưới mặt nước nhé!
“Ga, gaa…”
Cô bạn của tôi suy sụp.
Ê, bản tính loài rồng lồi ra rồi kìa.
“Anh sẽ ở lại và cố gắng khuyên Nagrom hòa giải với ngôi làng kia. Có thể cuộc họp lần này là để bàn về chủ đề đó. Nếu tất cả vật tế bỏ trốn thì ông ta sẽ không còn sự lựa chọn nào khác.”
Hòa giải à…
Đối với tôi tình huống này có khả năng xảy ra nhất, nhưng liệu có thành công hay không, bởi dù sao mâu thuẫn giữa hai bên đã quá sâu sắc.
“...Nhưng dù thuyết phục được Nagrom, không chừng anh sẽ bị xử tử vì gây ảnh hưởng tới quyết định của ông ấy. Chưa thể khẳng định bên phía Long thần sẽ từ chối thỏa thuận hòa bình mà tàn sát chúng ta cả…”
Chà, chỉ một sai lầm cũng đủ khiến tất cả mất mạng, nguy thật!
Lão già đó chết chắc rồi!
Dù được giải cứu nhưng lũ trẻ không hề nói gì.
Liệu chúng sẽ tự hy sinh bản thân hay để mặc sự sống của quê nhà lại.
Một sự lựa chọn tàn nhẫn.
Khó chưa đủ, Tatark lại còn khuyến khích họ bỏ anh ta lại mà chạy đi, chuyện càng thêm tệ.
...Ơ? Khoan đã nào.
Nhìn theo hướng khác, không phải là cơ hội cho tôi thể hiện rồi sao?
Ở ngôi làng kia, Long thần là người đưa ra những quyết định quan trọng và luật xử phạt.
Chính vì vậy mà hình thức hiến tế được ban hành, Tatark còn bảo Long thần sẽ không cho phép anh ta trở về.
Tính ra tôi giữ quyền lực khá ngon đó chứ.
Với tiếng nói, à không, lời sấm truyền của tôi, không những hóa giải được hiềm khích mà còn tránh phải đổ lỗi cho bất cứ ai.
...Hiển nhiên rủi ro vẫn có.
Nếu quá tập trung chuyện hòa giải, rõ ràng nó sẽ để lại hậu quả khi Nagrom không đồng ý.
Trường hợp xấu nhất là con Manticore thoát được lẫn nổ ra cuộc chiến.
Tốt hơn… đừng vội.
Tôi mà ham làm hòa quá thì một lỗi nhỏ là đủ mở cửa ngục cho ngôi làng này.
Đến khi nào còn được công nhận là Long thần thì vẫn còn cơ hội.
Chưa nên ưu tiên chuyện này khi mà tính mạng của nhiều con người còn bị đe dọa.
Ngoài ra… còn một vấn đề về Long thần mà tôi không thể bỏ qua.
Có gì đó mà tôi thấy không đúng...
“...Nè anh chàng đập chai. Lấp cái lỗ lại dùm rồi đứng canh gác đi.”
Cô bạn lên tiếng.
“G- Gì cơ?! Làm thế mà cô… sợi dây…”
“Vật tế cho tối nay, cứ để tôi. Anh trở về vị trí đi. Tôi sẽ đá đít con quái đó.”
Cô ấy chỉ ngón cái vào bản thân hùng hồn tuyên bố.
Xung quanh tôi phát ra tiếng thở phào.
Cuối cùng lũ trẻ đã hiểu lý do mà chúng tôi lại đến đây.
“Khô- Không đời nào… Chẳng qua do cô chưa từng đối mặt với Manticore mà thôi! Nó không phải là quái thú mà sức người chống chọi được! Bỏ đi, nhanh mà trèo lên! Vị sư tế có trực giác tốt lắm! Tôi không biết bao lâu nữa họ sẽ đến đâu!”
Dù anh ta phản ứng quyết liệt nhưng không ai nhúc nhích cả.
Tatark nhìn quanh hang đá như không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Nào… Nhanh lên… Nếu các em không trốn đi, Nagrom sẽ nghĩ rằng ông ta vẫn nhận được sự tin tưởng của Manticore và tiếp tục tiến hành cho cuộc vũ trang! Nhưng miễn là bạo Long thần còn ở đó, ông ta sẽ không thể giành phần thắng được. Sẽ có nhiều cái chết vô nghĩa. Điều này không chỉ dành cho bọn em mà còn cả ngôi làng nữa…”
Đứa bé lớn tuổi nhất đứng dậy và quan sát bạn bè.
Dù vẫn lấy làm hoang mang nhưng tất cả đều gật đầu.
Sau khi đã nhận được quyết định của mọi người, cô bé đối diện với người bạn của tôi.
Cô ấy khẽ cười đồng ý.
“Chúng em sẽ không bỏ đi mà ở lại đây!”
“S- Sao chứ… Cuộc chiến sẽ…”
“Chúng em tin tưởng vào Lo… chị này!”
Nghe được lời khẳng định của cô nhóc, Tatark buồn rầu lùi lại.