Chương 585 – Quái thú của rừng rậm
Tôi đặt Aro và tinh linh Mộc quái ở trên lưng rồi bay thẳng lên cao.
Thay vì đi thẳng, tôi nghĩ sẽ tốt hơn khi khảo sát vùng đất tại thế giới bí ẩn này.
Từ những gì tôi thấy dưới đất, vẫn là một khung cảnh quen thuộc trải dài, nhưng hướng suy nghĩ đó sẽ thay đổi nếu tôi có được tầm nhìn như loài chim.
Bầu trời nhuốm màu xanh huyền ảo của mặt trăng.
Nhiều đám mây đen bao phủ… nhưng có cảm giác tôi sẽ không thể chạm đến chúng cho dù bay cao đến cỡ nào.
Tôi liếc nhanh xuống bên dưới, nhưng chỉ toàn những thân cây to lớn kéo dài tận chân trời.
「Gì thế này… một nơi thật quái dị…」
…Chắc sẽ có quái thú đâu đó, nhưng tôi không thể nhìn thấy tình hình dưới đất vì bị hàng cây che khuất.
Có lẽ mấy cái cây đáng ngại này rộng vô biên.
「Aaaa, sếp này… chúng ta không nên hạ cánh sao?! N- Nếu rơi xuống từ độ cao này thì cô chủ Aro và em sẽ không có chút cơ hội nào để sống sót đâu!」
Những thân cây cao lớn hơn tôi giờ chỉ như mấy chấm nhỏ.
Chúng tôi đã bay lên một khoảng khá cao…
Thế nhưng ngay cả như vậy vẫn là khung cảnh cũ tràn ngập.
「...Nếu chúng ta sử dụng 〖Vết tích thiên thạch〗 từ trên này thì có thể cả Thần ngôn cũng bẹp dí luôn, mày không nghĩ thế hả?」
「Thôi đi sếp?! E- Em muốn xuống! Làm ơn hạ cánh đi!」
「X- Xin lỗi xin lỗi. Đùa tý mà làm căng」
Tôi duỗi đầu ra khi nói chuyện.
Nếu thế giới này thật sự trải dài vô định thì liệu có cách nào thoát khỏi đây không.
Trong một khoảng thời gian dài, tôi vờ như không nhận thấy nó, nhưng thế giới trước vốn đã kỳ lạ ngay từ ban đầu.
Quái thú và cấp độ, chỉ số và tiến hóa… rồi còn, kẻ dường như quá thiếu tư cách để được xem là thần linh, hình thái chưa hoàn thiện của Thần ngôn.
Tôi đã nghĩ lo lắng cho mấy điều đó là vô nghĩa, nhưng khi một thế giới như vậy tồn tại thì chẳng gì lạ nếu có một vùng đất với cây cối bất tận.
Theo tính cách của hắn thì không chừng chẳng có cách nào để ra khỏi đây cả.
Cố gắng hết sức để tìm lối thoát, nâng cao cấp độ trong khi mộng tưởng về phương pháp giải cứu mọi người trên thế giới, trước khi thành hiện thực…
Cho dù điều đó có xảy ra thì cũng đụng phải ‘kiểm soát những cá thể có sức mạnh tiệm cận như ta’ của Thần ngôn.
「...Chẳng có gì thành công nếu toàn suy nghĩ theo hướng tiêu cực. Vì không còn con đường nào khác, chúng ta chỉ đành hy vọng cho điều tốt nhất và nỗ lực tiến lên với những gì có được」
Đột nhiên một cấu trúc khổng lồ như tòa tháp nhìn thấy ngay trong tầm mắt.
Tôi hơi nghi ngờ thị lực của mình.
Nó… hùng vĩ không thể tin được.
Tôi vẫn có thể trông thấy ngay cả khoảng cách cực xa.
Nhưng, tòa tháp đó… cao quá…
Nó dựng lên giữa khu rừng, phần đỉnh đâm xuyên bầu trời.
Ngóc đầu nhìn cũng không thấy điểm kết thúc.
Với màu tro, bề mặt của nó có họa tiết như miêu tả nhiều quái thú.
…Nó giống như ngọn tháp Babel hoàn chỉnh.
Nếu như theo truyền thuyết thì Thần ngôn có đang chờ đợi ở bên trên không nhỉ?
Tôi không cho sẽ nhận được gì khi đi gặp mặt hắn, nhưng cũng sẽ cảm kích nếu đưa chúng tôi trở về thế giới cũ.
“L- Long thần ơi, kia là…?”
Aro ấp úng hỏi.
「...Anh không biết. Nhưng có lẽ chúng ta sẽ đến đó để tìm hiểu. Tuy khá xa nhưng với tốc độ của anh thì không tốn thời gian đâu」
Thế giới này không chỉ có rừng cây dài vô tận mà còn có tòa tháp đâm thủng tầng trời…
Tôi thấy quá nhiều thứ vô lý hết lần này tới lần khác.
Cả hai đều có tác động lớn so với lần bị khổ dâm thị giác với Adam.
「Không gì có thể khiến anh bối rối hơn nữa. Cái vùng đất lạ lùng này là đủ cho cả cuộc đời rồi」
「Ah, sếp, bộ chúng ta không hạ cánh sao…?」
Mộc quái run rẩy hỏi.
“Cậu sợ độ cao hả…?”
「Đ- Đâu có! Cho tới giờ em đã du ngoạn với sếp ở trên trời biết bao lâu rồi mà?! Nhưng mà, từ tít trên này…!」
Chú nó chối bỏ lời của Aro với chút kích động.
Tôi nhìn xuống.
Đúng là thật rùng mình hết cả bốn chân.
Tôi thậm chí còn không muốn nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra với bản thân nếu bị mất cánh từ một cuộc tấn công ở trên này.
“...Mộc quái dễ thương ghê.”
「C- Cô chủ có cánh thì làm gì hiểu được cảm nhận của em!」
Chú nó vỗ đôi cánh tý hon của mình thay cho cánh tay.
Ít nhiều nó có thể bay… cơ mà, chắc nó không tin tưởng chúng cho lắm.
Tôi tưởng tượng hình ảnh Mộc quái mọc đôi cánh khổng lồ trong hình dáng thân cây to tướng…
S- Sức sáng tạo đi lệch quá rồi.
Ngoại hình sẽ cực kỳ ngộ luôn.
Nó sẽ cạnh tranh hình mẫu với Adam.
「...Sếp đang nghĩ bậy bạ gì đó đúng không? Em có thể tiếp nhận một ít tâm niệm của sếp bằng 〖Thần giao cách cảm〗 đấy」
「É- Hổng có…」
Tôi nghĩ mình nên hạ thấp xuống, vì lợi ích cho nó nếu không…
Bỗng Aro hét lên.
“Lo, Long thần, có gì đó đang đến! Đ- Đằng sau, ở trên cao!”
Tôi vội tập trung 〖Cảm quan〗 và quay lại.
Những khối cầu trắng mịn to lớn đang trôi về phía này.
Có tổng cộng ba con.
「Q- Quái thú của vùng đất này cuối cùng đã xuất hiện!」
Không ngờ sẽ có thứ từ trên lao xuống khi tôi ở trên cao thế này.
Tôi xoay người đối diện với những khối cầu trắng.
Chúng có đường kính khoảng mười mét chăng?
Tôi không thể gọi là gì khác ngoài quả cầu trắng.
【〖Kesaran-Pasaran〗: Quái thú hạng A+】
【Một khối cầu màu trắng không thể xác định】
【Xuất hiện từ rất cao trên bầu trời, và dường như không làm gì trước khi biến mất】
【Do chúng rất hiếm và hiện diện bất ngờ nên có lời cho rằng may mắn sẽ ghé thăm những ai bắt gặp được】
【Ngược lại còn có thông tin những ai nhìn thấy chúng hai lần trong đời sẽ sớm gặp kết cục】
Ở đây có ba cơ mà?!
Vậy là tôi vẫn may mắn vì đó là số lẻ?!
Tuy nhiên tôi đã lo sẽ có những quái thú tồi tệ hơn tấn công, thay vào đó những sinh vật tầm thường như thế này thật nhẹ người.
Đúng là lạ khi chúng xuất hiện từ trên cao như thế kia, nhưng tôi sẽ không sợ bất kỳ đối thủ hạng A+ nào ở giai đoạn này.
「Aro, Mộc quái, triển!」
“Tất nhiên rồi Long thần!”
「Ớ, sếp ơi?! S- Sao không hạ cánh trước đi?! Không phải sếp mới nói rồi sao?!」
Tôi lắc đầu.
Thật không may cho Mộc quái, nhưng sẽ rất nguy hiểm khi sau lưng có ba hạng A+ trong lúc chạy trốn…
Ngay cả khi nó ngã nhào khỏi không trung thì tôi vẫn sẽ đón được nó trước khi chạm đất.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại