Chương 310 – Tiểu đoàn trưởng, Alan siêu trọng
“T- Tôi, tay tôi…!”
Tên khổng lồ bị ném đi giữa không trung.
Một cánh tay của hắn đứt rời khỏi vai lăn xuống đất ngay trước mặt.
Khi ngã đập xuống nảy lên một đoạn, hắn đổ sầm vào tường một ngôi nhà.
Tôi vẫn chưa nhận được điểm kinh nghiệm, rõ ràng hắn còn sống…
Vậy là chưa đủ sức dứt điểm.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Alan Agroose〗
Chủng loài: Người khổng lồ
Trạng thái: Đổ máu (nặng)
Cấp độ: 41/60
HP: 28/301
MP: 31/69
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Sức chịu đựng của hắn cao… Nhưng khi bồi thêm một đòn trực diện là xong.
“T- Tôi… Tay t- tôi…”
Gã khổng lồ bò ra khỏi ngôi nhà đổ nát.
Con ngựa chân nở đầy đặn kia cũng bị ném tới chỗ hắn.
“Ốiiiiii! Buska, đừng đến đây, Buskaa!”
Với tiếng hét nghẹn ngào, hắn bị đè dưới con ngựa của mình rồi ngừng cử động.
【Đã nhận được 246 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 246 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 90 lên 91】
Thần ngôn thông báo tôi đã lên cấp.
Tôi đã dọn sạch đám kỵ binh khi tiếp cận hắn và dùng móng cắt phăng cánh tay.
“Chỉ huy Alan chết mất rồi!”
“Đ- Đến ngài Alan, còn, còn…”
“Không đời nào! Chúng ta không chiến đấu với nó được! Thứ lỗi tôi chưa muốn chết đâu!”
Nhóm binh sỹ còn lại tan rã khi mất đi chỉ huy.
Không kẻ nào còn muốn ở lại nữa.
Tiếp theo… tôi nghĩ không cần lần theo chúng làm gì.
Sau thất bại nặng nề này là chúng hết dám nổ rồi.
Tôi không cần phải đuổi cùng giết tận.
Nhìn lại bộ móng dính đẫm máu của mình.
Tôi dần quen với cảm giác giết người.
Dù biết bản thân không nên bận tâm nhiều nhưng tôi vẫn phải suy ngẫm về nó một lúc.
“Uu, u, uu…”
Tôi nghe thấy tiếng rên rỉ gần đó.
Có một chiến binh Lithovar bê bết máu dựa vào căn nhà.
Tôi chạy đến rồi nhắn cho cô bạn.
“Gaah.”
Anh ấy được bao phủ trong ánh sáng ấm áp.
Vết thương nhanh chóng liền lại và hơi thở ổn định.
Anh ta đã mở mắt được sau đó.
Ngôi làng bị đột kích trực tiếp.
Thiệt hại không thể nào sánh được.
May mắn là tôi chỉ hao tốn có một ít MP trong suốt trận chiến, nên vẫn còn rất nhiều dùng để trị thương.
Tôi nhìn về hướng rời đi của người đàn ông mà Aro truy đuổi rất có thể là thủ lĩnh.
Xin lỗi Aro…
Có lẽ anh chưa thể theo được.
Đừng chết nhé…
Tôi đi xung quanh làng chữa cho những ai bị thương nặng.
Thông cảm nhưng tôi sẽ bỏ qua những người không bị gì nghiêm trọng.
Lượng MP tiêu hao dành cho hàng chục người cũng tương đối nhỏ, kể cả cho tôi.
Khi mọi thứ đã êm xuôi, tôi mới tập trung toàn bộ vào 〖Hồi sưc tăng cường〗...
Không biết liệu cuộc chiến đã kết thúc thật sự chưa.
Tôi đã giết và đe dọa rất nhiều tên.
Nhưng lực lượng chính đã chịu tổn thất thế kia thì có thể xem như tạm an toàn.
Rất khó để nghĩ ra chúng còn nhiều người hăng hái chiến đấu.
Khi không chắc chắn, tôi chưa thể yên tâm, nhưng…
Nếu mục đích là tận diệt toàn bộ tộc Lithovar, chúng sẽ không nương tay.
Khi đã xong việc trị thương cho tất cả, Bella chạy đến chỗ tôi.
Cô ấy vội niệm chú, giơ gậy và nhắm mắt lại.
「Ngài Long thần! P- Phiền ngài đến đây được không ạ? Thần đang cố chữa trị cho một chiến sỹ trong hầm trú ẩn, nhưng mạch của anh ta vẫn dần yếu đi...」
Hầm…?
À, là chỗ tránh nạn Abyss.
Tôi được Bella dẫn đi.
Cô ấy bước vào một công trình bị phá hủy dang dở.
Tôi đoán là hầm trú bên dưới.
Do không thể vào được nên tôi chờ bên ngoài một lúc, rồi người đàn ông được quấn vải xuất hiện.
Anh ta ở trần, trên người được bôi thuốc màu xanh lục.
Những tấm băng gạc đắp vết thương trên bụng và vai ướt đẫm máu.
Thứ thuốc đó có lẽ là một loại thảo mộc của họ.
“Gaah.”
Cô bạn dùng 〖Hồi sưc tăng cường〗 và vết thương liên tục lành lặn.
Da mặt của anh chàng cũng hồng hào trở lại.
Không sao nữa rồi.
Sau khi quan sát, tộc Lithovar bắt đầu bước ra khỏi nơi trú ẩn.
“Long thần đã đuổi họ đi rồi!”
“Chúng ta đã được cứu một lần nữa!”
Trong nhóm náo nhiệt, tôi thấy một gương mặt thân quen.
Người đàn ông cố giải thoát cho tôi trong hang tế phẩm, Tatark.
Anh cũng đến đây à?
Anh chàng ngồi tựa lưng ở lối vào hầm trú ẩn, đầu cúi xuống.
Cho dù ngôi làng đã thoát khỏi thời điểm khủng hoảng nhưng tâm trạng chẳng lấy làm vui vẻ gì.
Tôi tưởng anh ta bị thương, nhưng không phải.
“Đừng giả vờ ngó lơ! Sao ngươi còn dám quay lại đây về chuyện đã làm!”
Từ bên trong tôi nghe tiếng phụ nữ gào lên.
Tôi giật mình quay lại.
“L- Làm ơn bình tĩnh cô Aino! Họ đến để giúp chúng ta mà! Cậu ta chắc chắn cũng lo lắng cho cô…”
“Vậy thì từ đầu đã không ra đi! Hắn vứt bỏ mọi thứ mà không thèm quan tâm đến cảm nhận của tôi!”
A- Aino…?
Tôi từng nghe qua rồi.
‘Tên cô ấy là Aino. Aino có một đứa con gái nhưng đã bị giết bởi Manticore’
...Mẹ của Aro.
Tôi nghe kể tâm trạng cô ấy trở nên rối loạn kể từ khi Aro bị mang đi làm vật hiến tế.
Có lẽ cô ta không vui khi những người bên phía đối nghịch Long thần lại được phép trở về dễ dàng thế này.
Chúng tôi quyết định giữ im lặng về vấn đề của Long thần và sư tế tiền nhiệm để tránh gây ra lộn xộn trong ngôi làng ở đây.
Vẫn chưa đến lúc phù hợp để giải thích với họ.
Nhưng kết quả gây ra kiểu như bên phía đối nghịch Long thần thích thì đi, chán thì về vậy.
Thông qua những gì cô ấy nói, có lẽ là người gần gũi bên cạnh đã bỏ đi tham gia với ngôi làng bên kia.
Chuyện lại xảy ra khi cô ấy đang đau buồn mất đi đứa con của mình, như thể bị phản bội.
Chắc tôi nên để cô ấy lại một mình.
...Tatark lặng lẽ đứng dậy rồi rời đi.
...Hmm? Chẳng lẽ Tatark là người thân… không, chồng của Aino?
Rõ ràng anh ta chỉ vừa mới đến ngôi làng chống đối Long thần.
Đúng với thời điểm cô bé bị hiến tế.
Lý do anh ấy cố cứu tôi bởi vì phiền muộn khi phải trông coi hang tế phẩm, hoặc những đứa trẻ khiến anh nhớ tới Aro.
Aro cũng có thái độ kỳ lạ khi tôi hướng đến ngôi làng đối nghịch.
Có vẻ con bé đã biết cha của mình ở đó sau khi bản thân đã chết.
Hay vì Tatark đã sai lầm khi mang Aro tới ngôi làng ấy…?
Không chừng do Aino phản đối, anh ta tự hành động một mình…
Tuy không chắc chắn nhưng tôi có thể đoán hoàn cảnh của họ.
Tiếng Aino than khóc lấp đầy tai tôi khi chứng kiến Tatark dần lùi xa.
---
***Thông tin về bảy chỉ huy của lực lượng 〖Thợ săn đói khát〗 hiện tại***
Kiếm vương Tolman (đang tẩu thoát)
Chỉ huy tiểu đoàn thứ nhất, Azalea long huyết (bị thương)
Chỉ huy tiểu đoàn thứ hai, Grodel độc tính chết người (đang tẩu thoát)
Chỉ huy tiểu đoàn thứ ba, Alan siêu trọng (hy sinh)
Chỉ huy tiểu đoàn thứ tư, Nowell thiên thần mặt trận (dự bị)
Chỉ huy tiểu đoàn thứ năm, Ernesis ma nữ chào mời cái chết (hy sinh)
Chỉ huy tiểu đoàn thứ sáu, Lapar lôi kiếm (đào ngũ)
Chỉ huy tiểu đoàn thứ bảy, Hannibal một mắt (hy sinh)