Chương 211 - Đội chiến binh
“〖Hồi sức cấp cao〗!” “〖Khiên chắn vật lý〗!”
Gã anh hùng đưa tay lên cao hô to và cả cơ thể tỏa hào quang mờ ảo.
Lượng máu trào ra từ vai của hắn giảm đi đáng kể.
Những ma pháp hỗ trợ cũng nhiều phết đấy, càng gây khó cho tôi.
Trạng thái của hắn hiện tại…
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
〖Irushia〗
Chủng loài: Con người
Trạng thái: Nhanh nhẹn, Tăng cường kháng vật lý
Cấp: 78/100
HP: 578/602
MP: 441/552
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
...Còn nhiều MP quá.
Nhức mình rồi đây.
Tuy nhiên tôi đã bào mòn được một phần và hắn cũng chẳng có hai kỹ năng hồi phục đặc trưng.
Cho nên nếu vẫn theo đuổi trận chiến này nổi, hắn sẽ là người kiệt sức trước.
Tôi xông lên duỗi cánh ra, bay sát mặt đất vồ đến hắn.
“Xin làm phiền, nhưng ta cần các anh bước ra đứng phía trước.”
Tên anh hùng lui lại, để đội kỵ binh làm lá chắn.
“N-Ngài Irushia!?”
Họ ngay lập tức dàn hàng đối mặt với tôi dù vẫn còn nghi ngờ hành động của hắn.
Thời điểm trước thì hắn còn hành hạ tôi tới chết được, nhưng lần này cả hai đã tương sức với nhau, hắn đang tìm cách sử dụng những chiến thuật bẩn thỉu để liên tục tác động vào yếu điểm lớn nhất của tôi.
Đây sẽ là một cuộc đấu khó nhằn.
Tôi hy vọng có thể vượt qua mà không làm hại đến bất kỳ ai khác.
“〖Ảo ảnh〗!”
Thanh kiếm của hắn trở nên méo mó rồi tách ra làm hai.
Ma thuật ảo giác?
“〖Trảm〗!”
Hắn vung kiếm.
Thanh kiếm mờ ảo nhả ra ba đường chém lớn.
Cả ba lao về trước xé toạc cả mặt đất, đi xuyên qua hàng lính phía trước mà nhắm thẳng vào tôi.
Bình tĩnh, tôi còn có 〖Kháng ảo ảnh〗.
Tôi đủ sức nhìn thấu bản chất của đòn tấn công này ngay mà.
Tập trung hết sức quan sát.
Ba đường chém rung động rồi phai nhạt, trở thành một.
Nhát chém thật sự nằm ở bên trái.
Tôi xoay người trên không, đánh lái sang phải, tránh khỏi đòn đánh một cách chuẩn xác và tiếp cận gần tới mục tiêu hơn.
“Uwaaa!”
Một người lính xông đến tôi mang tấm khiên lớn.
Tôi hất nó đi với chân phải.
Tấm khiên lõm vào và đẩy văng anh ta xuống đất.
Tiếp tới lấy chân trái phủi người thứ hai định dùng kiếm tấn công, bay thẳng đến tên anh hùng bổ xuống.
“Gaaaa!”
Bỗng dưng cô bạn giật mạnh người.
Chỉ vì thế mà tôi mất thăng bằng rồi lỡ mất kẻ thù.
Thay vì dùng được răng nanh tôi nhanh chuyển sang tát hắn bằng mặt của mình.
Một cú hích nhẹ chẳng thấm vào đâu.
Tôi đáp xuống đất lấy lại tư thế.
Con khốn!
Cô nghĩ cái quái gì vậy hả, chúng ta phối hợp với nhau một chút không chịu hay sao?
Đồ cà trớn bã đậu, tự ý làm những gì mình muốn ngay thời điểm quan trọng nhất…
Rồi tôi nhận ra hình ảnh gã anh hùng tôi vừa tấn công lung lay và trở lại một người lính lăn lóc ở đó.
“G-uh… m-mẹ nó…”
Hắn đã dùng 〖Ảo ảnh〗 để đánh lừa tôi nhầm phải anh ta!
Vậy ra đòn 〖Trảm〗 trước đó chỉ để thực hiện trò tráo đổi này!
Cô nàng hành động kịch liệt vì phát hiện ra nó sao?
Suýt tý nữa rồi.
Thật mừng khi có tới hai bộ não.
Xin lỗi vì đã trách cô, làm tốt lắm.
Vậy thì nhân dạng thật của hắn chắc hẳn đang lợi dụng tình hình này.
Hắn sẽ nhắm vào… cổ?
Tôi vội rút chân và đổi hướng cơ thể.
Một đường kiếm chém thẳng xuống mặt.
“GwaaaaaA!!”
Chó chết, hắn lấy được mắt trái của tôi rồi!
Còn hơn là lãnh trọn một cú vào cổ, nhưng tôi đã phải nhận rất nhiều sát thương.
〖Tự tái tạo〗 có thể… chữa được không?
“Chậc, trực giác con này nhạy bén ghê!”
Gã anh hùng đáp xuống vai một người lính trên một chân rồi đá mạnh vào đầu anh ta để tránh xa khỏi tôi.
“GAAH!?”
Người đó ngã trên đầu gối mà không biết chuyện gì xảy ra.
Ít ra tôi đã tách được hắn khỏi đội kỵ binh.
Một số người đã mất khả năng chiến đấu, nhưng chúng tôi đang ở giữa một vương quốc đông đúc.
Đây chỉ là nhóm đã có mặt ở đây ngay từ ban đầu, rất có thể sẽ còn quân tiếp viện nữa.
Ước gì tôi có thể làm gì đó trước khi họ đến đây…
“Ai- Ai đó… giúp… với… làm ơn…”
Người lính mà tôi bị nhầm là tên anh hùng rên rĩ.
Anh ta đang chảy máu ở đầu.
Do bị chấn động rất mạnh lúc ngã xuống.
Dù tôi chỉ hất nhẹ, nhưng vì 〖Ảo ảnh〗 mà tôi điên cuồng dồn hết sức tấn công mới như thế.
May nhờ có cô bạn cản lại, một phần sức mạnh đã bị hạn chế, tuy vậy chấn thương vẫn quá sức đối với một người bình thường.
“Ai...đó…”
Khi tất cả những người lính khác cũng lo lắng cho đồng đội của họ, không ai can đảm để lao vào.
Đương nhiên vì vẫn đang phòng thủ trước tôi.
Xem ra họ nghĩ rằng nếu bận tâm đến người khác, họ sẽ là mục tiêu tiếp theo tôi nhắm đến.
Quả vậy tên anh hùng cũng không hề tỏ ý giúp đỡ.
Tôi đánh ý cho cô nàng.
“Gaa!”
Cô ấy kêu lên.
Một tia sáng dịu nhẹ phủ lấy người lính nằm đó.
“Ha, aah, ngươi vừa… cứu ta…?”
Vừa ôm đầu, anh ấy đứng dậy.
Cặp mắt của anh chàng với cô bạn nhìn nhau đắm đuối, và trông anh ta như thể chết lặng.
Gương mặt của những người còn lại cũng sửng sốt.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Anh hùng bé nhỏ〗 đã tăng từ 6 lên 7】
Danh hiệu đã- thôi…
Đâu phải lúc nghĩ tới chuyện đó.
Một người lính khác hạ vũ khí xuống.
Cùng theo sau, dù còn tâm lý hoang mang, tất cả họ cũng đều buông vũ khí.
“Gì cơ!? Các anh làm gì thế!? Mau nhanh chóng tạo lối mở để ta tấn công con rồng đó! Ta sẽ đâm chết nó!”
Đội kỵ binh chỉ chiến đấu để bảo vệ vương quốc của họ khỏi sự suy tàn.
Không phải để che chở một tên anh hùng biến chất ác ôn.
Có lẽ do họ biết tôi chỉ nhắm tới hắn mà ngừng chiến chăng?
Hay họ nhận ra chẳng có cơ hội nào vì tôi có khả năng sử dụng ma thuật hồi phục khi chiến đấu?
Hoặc vì không thể tin tưởng nổi vào vị anh hùng lại đi rút đuôi dù hắn là kẻ mạnh nhất trong số tất cả?
Không chừng mang cả ba yếu tố kia luôn?
“T-Thôi nào! Cầm kiếm lên! Chúng ta là chiến binh nguyện hết lòng phục vụ vì vương quốc!”
Một người hét lên như để khích lệ.
Tuy nhiên mũi kiếm họ giữ trên tay dao động trong sự do dự.
“Phải! Nhanh mà tiến lên! Các anh được rèn luyện làm gì nếu không hành động chứ? Sao không thực hiện nghĩa vụ của mình khi có được cuộc sống tốt hơn công dân bình thường? Lũ hèn! Bọn ngươi đã đặt trọn tính mạng mình và chiến đấu trong thời khắc khó khăn này! Sao giờ lại trở nên vô dụng thế!? Ta phải luôn liều mạng chiến đấu với lũ quái trong khi các ngươi chỉ đi loanh quanh hoặc giữ vai trò canh gác! Lúc này tất cả đều có mặt ở đây!”
Tên anh hùng hét to lên trong cơn giận dữ hiện rõ cả đường gân trên trán.
Tuy vậy chẳng một ai chịu nhúc nhích.
Ngay cả người lính mắng mỏ đồng đội trước đó cũng hạ kiếm.
Đương nhiên sẽ thế này.
Lời chửi rủa có vẻ hơi quá đáng.
Bộ tên này nói thật hả?
“Thứ rác rưởi cứ mãi như thế! Bọn ngươi là đống cặn bã ta căm ghét nhất! Được thôi, nếu đã thế này rồi, để tránh có thêm diễn biến, ta sẽ sử dụng biện pháp khác. Ta cầu mong bọn ngươi sẽ run rẩy trước điều sẽ đến khi chuyện này kết thúc.”
Tôi đưa cao chân trước và vỗ cánh tung đòn 〖Phong trảm〗 nhắm tới tên anh hùng.
Đồng thời lao theo sau lưỡi gió.
“〖Trảm〗!”
Nhát chém của hắn hoàn toàn nuốt trọn lưỡi gió.
Hắn tiếp cận vào vị trí của tôi ngay sau đó.
Tôi di chuyển và né tránh đòn chém.
“〖Triệu hồi〗!”
Khi hắn niệm chú, một con ngựa trắng có cánh xuất hiện.
Thiên mã?
Tôi chắc mình đã từng thấy nó trước kia.
Khi tên anh hùng cưỡi lên, con ngựa nhảy khỏi mặt đất, hướng đầu và bay thẳng lên bầu trời.
“Oh-ho, muốn đuổi theo ta không! Ta là người ngươi cần nhắm tới đúng chứ?”
Giọng của hắn có thể nghe thấy rõ.
Tôi không muốn bay quá nhiều vì 〖Bụi vảy rồng〗, nhưng Nina vẫn sống mà không dính phải triệu chứng khác thường nào.
Hơn nữa lúc tôi thường hay vắng mặt khỏi Adofu, ông ấy cũng chưa bị gì hết, nên trận chiến ngắn ngủi thế này sẽ không sao.
Tôi tung cánh lao vào không trung bám theo tên anh hùng.
***
Vì mọi người muốn mình thả bom...