Chương 302 – Tiểu đoàn trưởng, Hannibal một mắt
“Ch- Chạy đi! Nó mạnh quá! Sao lại có một con quái thú như thế trong khu rừng này?!”
“N- Nhưng nếu chúng ta trở về mà không thu thập được thông tin sẽ bị ngài Tolman xử trảm mất…”
“Giờ là lúc nào nữa hả?! Có nhìn thấy gì không? Ngươi sợ tới hóa điên rồi à? Đó không phải là con rồng bình thường!”
Những tên binh sỹ lần lượt chạy tán loạn…
Trận chiến dần trở thành vô nghĩa.
Tôi nhìn về chỗ phần đất lõm nơi tên đội trưởng Hown từng đứng.
Hòa lẫn giữa máu và thịt chỉ còn lại mỗi một cánh tay.
Không xa là cây trượng dính đỏ văng vào góc rừng.
Trước cảnh tượng thảm sát tôi quay mặt đi.
Tức thì tôi nhận ra một nhóm kỵ binh lao đến.
Không chỉ một tên…
Có sáu, không, bảy.
Chúng vụt qua một người cưỡi ngựa làm hắn ngã và máu tuôn ra từ vết thương.
“Khư khư, lũ ngốc. Cố gắng bỏ trốn mà không tuân theo mệnh lệnh của ngài Hannibal!”
Một tên quay lại nói với người vừa ngã.
Chúng tránh được những mũi tên do tộc Lithovar bắn ra.
Một mũi tên sượt qua mặt nhưng hắn chỉ liếm vết thương rồi cười bạo trợn.
Giẫm lên cả những cái xác, chúng chọn con đường ngắn nhất đến tôi.
Không phải tôi phóng đại đâu mà chúng quả là nhanh thật.
Có lẽ cũng nên kiểm tra trạng thái của lũ ngựa nữa.
Tôi tung ba 〖Phong trảm〗 tới.
Hai tên trúng đòn, kẻ thứ ba né được rồi vẫn lao đến tôi không hề chậm lại.
“Gaah!”
Ánh sáng đen cuộn quanh một trong số đó.
Đó là 〖Chết chóc〗 của cô bạn.
Hắn ngay lập tức ngã ngựa.
【Đã nhận được 522 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 522 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 88 lên 89】
Bốn tên còn lại đã đến được trước tôi.
“Ngay bây giờ!”
Một tên hô lên, chúng ném kiếm về phía tôi rồi giơ cao tay.
Tôi đỡ những thanh kiếm.
Chúng chỉ để lại vết xước trên da rồi rơi xuống.
“〖Độc tố〗!” “〖Tê liệt〗!”
Phía trước tôi xuất hiện màn sương màu tím và vàng.
Chúng nhanh chóng lan ra che khuất tầm nhìn.
Hỏa mù!
Tôi liền hạ chân trước xuống nơi nghĩ là có chúng.
Bộp, làn khói độc tách ra.
Tưởng là đập trượt, ai dè đám binh sỹ nhảy khỏi làn khói ra hai bên, quay lưng về phía tôi.
“Khụ, khụ! Mẹ nó, tôi lỡ hít phải một ít rồi! Kinh khủng!”
“Tránh ra!”
Tôi định tấn công, chợt thấy bất hợp lý…
Liệu mục đích thật sự của chúng có phải chỉ ném vũ khí rồi chạy đi?
Quả thật chúng cũng đã gây ra vết thương dù chỉ ngoài da, khói độc vẫn có thể thâm nhập và tác động đến tôi một ít, nhưng mức độ này đâu đủ sức gây ảnh hưởng.
Sau khi bốn tên tránh xa, một con ngựa đen tuyền lao xuyên qua màn sương đến tôi.
Con ngựa bị khoét một mắt và đầy vết sẹo cũ.
Chỉ có ngựa, không người cưỡi.
Tôi vung móng lên đâm qua bụng nó.
Đường rạch màu đỏ tươi kéo dài tới đầu, nó té nhào theo quán tính và bắn máu tung tóe.
【Đã nhận được 124 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 124 điểm kinh nghiệm】
Sao là ngựa…?
Tên cưỡi nó đâu…?
Trước khi tìm được câu trả lời, tôi cảm nhận được tín hiệu bên trên đầu mình.
“〖Sức mạnh〗! 〖Sức mạnh〗! Và 〖Sức mạnh〗!”
Tôi nhớ cái giọng này.
Gã chỉ huy của tiểu đoàn.
“Hãy đón nhận cú giáng mạnh nhất của ta!”
Với ngọn giáo trên tay khi xoay người, tôi trông thấy bóng dáng của Hannibal một mắt.
Cây đại giáo đâm trúng vào trán tôi.
Cơn đau nhói cực kỳ dữ dội.
Hắn cho cấp dưới tạo ra khói mù rồi che giấu sự hiện diện bằng 〖Bước chân vô thanh〗 và 〖Nhảy cao〗 tách khỏi con ngựa.
Đúng là một tên điên.
“Guuh…”
“Và một cú nữa này!”
Hắn đấm thêm một đòn vào chuôi giáo.
Mũi giáo đâm sâu hơn làm đầu tôi chảy máu xanh.
“Không hổ danh là chủ nhân mà!” “Ngài ấy làm được rồi!”
“Chỉ huy là người mạnh nhất của đơn vị!”
“Fuhahaha, đồ ngu! Giờ ngài Hannibal thuộc đơn vị thứ 7 của 〖Thợ săn đói khát〗 sẽ…”
Tôi hạ cằm về phía tên chỉ huy đang đáp xuống.
“Gì- cơ…”
Hắn lật người lấy vai đỡ vội lấy.
Cảm giác xương gãy truyền qua quai hàm của tôi.
“Gaah…. AAaaAaah!! AAaaaaaah!!”
Hannibal mở to miệng gào thét.
Khi hắn vừa đáp chân, cô bạn khuyến mãi thêm cú hạ cằm đè lún hắn xuống đất.
Một tiếng xẹp, tôi nghe thấy hắn bị nghiền nát.
【Đã nhận được 234 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 234 điểm kinh nghiệm】
Tôi dụi đầu vào tảng đá gần đó để gỡ mũi giáo.
Nó khoét da thịt khi bung ra gãy rời.
Ấy ơi… làm phiền chữa giúp mình.
“Gaah.”
Trán tôi được bao phủ ánh sáng.
Vết thương nhanh liền lại.
Tôi quay mắt về bốn tên thuộc hạ dưới trướng Hannibal.
Nụ cười của chúng bị thay thế bởi biểu cảm xanh lét.
“C, ch, chủ nhân!”
Một tên phóng lên ngựa rời đi.
“V- Về thôi! Chủ nhân chết rồi!”
Lũ ngựa phi hết tốc lực.
Tôi nhìn quanh.
Toàn bộ binh đoàn tám mươi người vắng bóng.
Chỉ còn lại một núi xác chết.
Phần lớn chúng kịp chạy thoát.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Thảm họa〗 đã tăng từ 8 lên 9】
...Nó không ngừng tăng lên.
Tôi đã thực hiện được sự quyết tâm của mình.
Tốt hơn là đừng đến giai đoạn tiến hóa khi nó còn ở đây.
***Mạng mẽo chán quá, dịch truyện mà tốn hết mấy ngày mới xong...***