Xin lỗi mọi người, mấy chap trước tôi có chút nhầm lần về giới tính của Bá tước Sampson (do tôi không biết và tác giả chỉ ghi là Bá tước Sampson thôi chứ không nhắc đến cô ấy hay anh ấy)
Tôi đã tưởng Sampson là một tên béo quý tộc mà hay thấy trong mấy bộ truyện thể loại này ấy.
Nhưng có vẻ tôi đã nhầm to. Một lần nữa, tôi rất xin lỗi ae vì sai sót này và xin lỗi quý cô Sampson :>
========================
"Mời mọi người đi lối này."
"Làm phiền cô rồi."
Bá tước Sampson dẫn chúng tôi tới một căn phòng, nơi đã được chuẩn bị sẵn sàng để chào đón chúng tôi.
Tuy nhiên...
"Bá tước Sampson, xin lỗi cô nhưng mà, hình như ở đây có bốn chỗ ngồi... Đó có phải là ý của cô không?"
Tôi rụt rè hỏi Bá tước Sampson.
Bởi vì theo những gì tôi đã tìm hiểu, cô ấy là một người phụ nữ 26 tuổi chưa lập gia đình. Cô ấy thậm chí còn không có nhân tình chứ đừng nói là phu quân...
"Fufu, thực ra thì còn có thêm một vị khách nữa... và nó vô tình trùng hợp với buổi hẹn với Tiểu Công tước-sama. Vì vậy tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu chúng ta có thể dùng bữa cùng nhau và cũng có thể vun đắp mối quan hệ của chúng ta."
"Ta hiểu rồi..."
Chà, thật rắc rối nhỉ...
Ban đầu tôi đến đây để xác nhận thông tin rằng một nhóm từ Giáo phái Hecateia đã xâm nhập vào thành phố này và để đảm bảo rằng cô ấy không bị giáo phái đó gài bẫy. Nếu có thể, tôi muốn chiêu mộ cô ấy về phe của chúng tôi...
"Vậy thì, cô có thể dành chút thời gian với chúng ta sau bữa ăn được không? Tất nhiên là không có vị khách kia rồi."
"Ồ, dĩ nhiên rồi."
Khi tôi đưa ra yêu cầu đó, Bá tước Sampson đã mỉm cười và đồng ý.
Giờ thì, hãy tập trung vào việc vui vẻ thưởng thức bữa ăn này với Shia.
Và rồi, Shia và tôi ngồi cạnh nhau.
Sau đó...
"Ồ? Có vẻ như chúng ta còn có những vị khách khác ngoài tôi.
"Huh!?"
Khi thấy một người đàn ông đến muộn, tôi bất giác nín thở.
Chết tiệt... Vậy là hắn đã xâm nhập vào thị trấn này rồi...
"Gil...?"
Shia gọi tôi, kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ và đưa tôi trở về thực tại.
Tôi không thể để cô ấy nhận ra điều gì lạ ở đây, tôi cần phải giữ bình tĩnh lại.
"Ahaha, không có gì đâu. Nhưng... cảm ơn em nhiều."
"?"
Khi tôi mỉm cười và cảm ơn Shia, cô ấy nghiêng đầu tò mò.
Nhưng nhờ có Shia, tôi đã lấy lại được bình tĩnh. Có vẻ như tôi đã diễn khá tốt nhỉ.
"Fufu, đây là ngài Bruno Bachman, thương nhân đến từ Đế quốc Bryussen."
"Tôi là Bachman, rất vui được gặp ngài."
"Ta, Brooksbank."
Tôi bắt tay Bachman với vẻ thờ ơ.
Nhưng... Ahaha, “Bachman” hả? Có vẻ như trước khi xuất hiện trong tiểu thuyết, hắn ta đã tự gọi mình với cái tên đó.
"Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau ngồi xuống và thưởng thức bữa ăn nào."
Cùng với những lời nói của Bá tước Sampson, chúng tôi bắt đầu bữa ăn một cách vui vẻ, tất nhiên là vẻ bề ngoài thôi.
"Fuwaaaaaaa...! Tôi chưa bao giờ thấy những món ăn như vậy trước đây!"
"Fufu, đây là món ăn từ một quốc gia tên là 'Choi Sai' bên ngoài Đế quốc Brugel, thậm chí xa hơn nữa. Tôi rất vui vì cô thích nó."
"Ừm! Nó thực sự rất ngon!"
Bá tước Sampson mỉm cười trước những lời khen ngợi của Shia... À không, có vẻ cô ấy mỉm cười vì sự dễ thương của Shia, bằng chứng là cô ấy đã cứ giới thiệu các món ăn cho cô ấy từ trước đó.
"Nhân tiện, Brooksbank-sama ... Ý tôi là, Tiểu Công tước-sama, ngài là quý tộc lớn nhất ở Vương quốc Margangle, phải không?"
"Anh biết khá nhiều nhỉ. Dù sao thì chúng ta cũng là chỉ gia đình Công tước duy nhất ở đất nước này mà."
"Ồ, đúng vậy! Thật là may mắn khi có cơ hội được gặp Tiểu Công tước-sama tại dinh thự của Bá tước Sampson. Tôi rất muốn được làm quen với ngài nhân dịp này!"
Haha... Thật vậy, nếu hắn ta kết giao với tôi, thì việc hoạt động trong vương quốc sẽ dễ dàng hơn, cho nên việc hắn háo hức như vậy là điều đương nhiên.
Nhưng, tệ quá.
Tôi sẽ không hợp lực với những kẻ có thể gây hại đến Shia của tôi.
"Ahaha, đúng vậy nhỉ, nếu có cơ hội tôi rất mong hợp tác với anh. Nhưng trước đó, tôi đã tò mò kể từ khi chúng ta bắt tay nhau... Trên tay phải của anh có một vết chai trông khá kỳ lạ, phải không?"
"Ồ, cái này à?”
Nói rồi, Bachman xòe bàn tay phải của mình ra.
Gần đây, tôi có thấy mình tập thể dục không đủ cho lắm, nên tôi nghĩ đến việc bắt đầu tập kiếm thuật để giải quyết vấn đề đó."
"Ta hiểu rồi, kiếm thuật à?."
"Vâng. Có vẻ như Tiểu Công tước-sama cũng có sở trường về kiếm thuật, và theo như tôi đoán là ngài cũng đã tích lũy được khá nhiều kinh nghiệm mặc dù trông còn rất trẻ."
"Đúng vậy. Ta có một người... một người phụ nữ mà ta muốn bảo vệ."
"Tôi hiểu rồi..."
Khi nghe những lời của tôi, Bachman liếc nhìn Shia một lúc.
Tôi muốn xiên hắn bằng cây thương của mình ngay tại đây và bây giờ, nhưng tôi đành phải chịu đựng.
"Ôi trời, hai người có vẻ đang có một cuộc trò chuyện thú vị nhỉ."
"Ồ, không, chúng tôi chắc chắn chưa quên Bá tước Sampson,"
Bá tước Sampson trêu chọc, và Bachman cười gượng.
Từ cuộc trò chuyện và thái độ của họ, có vẻ như họ không đi chệch khỏi mối quan hệ của các đối tác thương mại.
Tuy nhiên, tôi vẫn không thể mất cảnh giác được.
Và khi bữa tối kết thúc mà không có bất cứ sự cố nào...
"Vậy thì, tôi đi đây. Tôi rất hy vọng được gặp lại ngài, Tiểu Công tước-sama."
"Ừm. Ta sống ở thủ đô Hoàng gia, vì vậy anh có thể ghé qua chỗ ta khi có cơ hội."
Chà, ngay khi bước vào biệt thự, hắn ta sẽ trở thành con mồi của Maurice.
Bachman, nở một nụ cười kiểu thương nhân, lên xe ngựa và rời đi.
"Gil... Ngài có biết Bachman-sama không?"
Khi Shia dựa vào tôi và khẽ thì thầm với tôi điều đó.
Ahaha, quả nhiên là Shia nhỉ. Cô ấy đã nhìn thấu tôi mất rồi.
Tuy nhiên, người đàn ông với vết sẹo đặc biệt trên mắt trái và tai trái bị sứt.
Và tôi, tác giả của bộ tiểu thuyết này, không thể nhầm lẫn được.
Hắn ta không ai khác chính là Fyrekt Elcavan, linh mục của Giáo phái Hecateia...