Mọi người đã có mặt trên phòng điều khiển sau khi nghỉ ngơi và sẵn sàng thực hiện cú nhảy.
".........5, 4, 3, 2... đã thoát ra. Chúng ta đã trở lại không gian thường. Xác nhận lỗi tọa độ, vị trí dự kiến sai lệch."
"Không có vấn với thân tàu và hệ thống!"
"Tôi phát hiện thứ gì đó trong radar diện rộng! Mẫu D099. Nó không có trong sổ đăng ký tàu, nhưng có lẽ là tàu trinh sát. Nó vẫn chưa nhận ra chúng ta."
"Chúng ta có thể phát hiện mọi thứ khá nhanh, nhưng chúng thì không .... tuy nhiên chúng sẽ sớm chú ý đến chúng ta ... Thuyền trưởng!"
"Tôi thiết lập lộ trình mới, khẩn trương nhảy!"
"Bên kia đã để ý tới chúng ta!"
"Hai mươi giây con tàu sẽ thoát ra ngoài!... Nhảy ra sau 10, 9... "
"3, 2... Đã thoát ra! "
Kamidake trở lại không gian bình thường, nơi các ngân tặc đang chờ đợi để phục kích họ như dự kiến. Những tên ngân tặc đã ném bom vào họ nhưng nó hầu như không làm được gì ngoài việc làm cho con tàu rung chuyển.
Crack! Crack!
Các vết nứt bắt đầu hình thành trên khối hình cầu ở giữa bàn và một thứ gì đó giống như hơi nước phun ra từ nó.
"Kiểm soát tàu giảm 3%!"
“Tàu địch đang tấn công từ phía trước!”
Một con tàu nhảy ra tấn công Kamidake. Amane vừa bị phân tâm bởi tiếng nứt vỡ trước đó đã ngoặt gấp để tránh nó
Crack! Crack!
"Tỷ lệ kiểm soát giảm thêm 8%! Amane!"
"Tôi biết rồi!"
"Kiriko-san đã chuẩn bị sẵn khoang thoát hiểm! Neeju-chan, mau đến đó!"
"Onii-chan, có chuyện gì sao?”
Giọng điệu ngạc nhiên của Neeju khá là dễ hiểu. Họ không thể tin được sẽ phải từ bỏ con tàu mới đóng do Hakubi Washu chế tạo và nó cũng chứa đựng một núi kho báu.
"Kiriko-san, làm ơn!"
"Thuyền trưởng!"
Khứu giác của Seina đối với khủng hoảng thường đáng tin cậy. Kiriko do dự một lúc.
"Rõ!"
Kiriko nắm tay Neeju và đi đến cánh cổng có chứa các khoang thoát hiểm. Nhưng cánh cổng đột ngột biến mất.
"Chúng ta đã mất liên kết không gian con! Phòng điều khiển đang trong tình trạng cách ly! Không thể liên lạc với bên ngoài! Hệ thống Điều khiển hầu như không hoạt động !!"
“Tôi cảm thấy như mình có liên quan gì đó đến việc này bằng cách nào đó.”
"... Đừng nói như vậy ... Washu-sama đã tạo ra con tàu này mà.”
"Tôi đoán vận rủi của tôi vượt qua cả thiên tài vĩ đại nhất."
"Onii-chan, sẽ không sao đâu, chắc chắn những bà già này sẽ làm gì đó để cứu chúng ta."
"Đừng gọi chúng tôi là bà già, đồ loli màn hình phẳng!"
"Cô không nên nói những điều thô lỗ như vậy, sẽ có vết nhăn đấy! Bà già!"
"Đừng cãi nhau nữa! NB tìm điểm truy cập!"
"Làm ngay đây!”
"Nhiều kẻ địch đang đến!"
"............"
Crack ! Crack!
Vết nứt của quả cầu ngày càng lớn.
"Cái gì đó đang nhảy ra!"
"Chết tiệt! Cứ như thế này thì tôi không thể né được!"
Tàu ngân tặc lao ra và bắn đạn sơn.
"Đạn sơn! Ahh!!" Erma báo cáo và sau đó tất cả các màn hình trên tàu đều tắt.
Steeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee~~~...
Mọi người đều im lặng, hơi nước bốc ra từ quả cầu
"Neiju-chan ... Anh xin lỗi ... nhưng có vẻ như anh không thể bảo vệ em.... "
Lúc đó Seina cố gắng nhìn về phía Neiju,
Crack Crack!
Đột nhiên, một thứ gì đó dài và xù xì bắt đầu phát ra từ vết nứt trong thiết bị.
Thiết bị rung chuyển và sau đó rơi khỏi bàn
Mọi người đưa tay ra đỡ nó như phản xạ nhưng không ai bắt được nó.
"!!!!!!!!!!!!!!!!!"
Mọi người đều chuẩn bị tinh thần cho một vụ nổ nhưng nó không bao giờ xảy ra. Thay vào đó họ nghe thấy một tiếng kêu yếu ớt .
"Mi ...... mia ...".
"... Cái gì vậy?" Seina nhìn lên và thấy một thứ trong quả trứng trông giống như Ryo-Ohki nhưng nhỏ hơn một chút, cậu nhìn vào nó.
"Miah" một luồng ánh sáng nhấn chìm cả phòng điều khiển. Một cái gì đó xuất hiện trên màn hình.
(Đ-Đây là !?)
Kiriko đã quen thuộc với chương trình đã được cài đặt này. Nó tương tự như thứ được sử dụng trên phòng điều khiển của Mikagami. Tuy nhiên, phiên bản trên màn hình mới hơn phiên bản được Seto sử dụng.
Mặc dù quá trình cài đặt vẫn đang diễn ra, phần mềm điều hướng đã bắt đầu chạy trở lại và nó hiển thị những gì đang diễn ra bên ngoài. Nhiều tàu khác đã bao vây họ và tất cả đều lao vào bắn vào con tàu.
“Mọi người chuẩn bị cho va chạm!” Kiriko cảnh báo, mọi người bám vào những chiếc ghế gần đó. Tuy nhiên hoàn toàn không có chấn động nào.
"Mi! Miaaaaa Ann !!"
Vào lúc đó, thân tàu phản ứng ngay lập tức với tiếng kêu của sinh vật cabbit đó. Một tiếng ồn rung động thấp xảy ra, lớp sơn đỏ bám bên ngoài thân tàu bay màu ngay lập tức. Năng lượng chệch hướng các cuộc tấn công của kẻ thù xung quanh thân tàu.
"Myaaaaaaaaa !!"
Con tàu di chuyển nhanh đến nỗi phòng điều khiển đáng lẽ được cố định trong không gian con lại rung chuyển. Mặc dù phần lớn đã bị hấp thụ bởi điều khiển quán tính, nhưng nó vẫn có cảm giác giống như một trận động đất mạnh 8 độ richter. Con tàu biến mất trước mắt ngân tặc.
(Chúng ta vừa dịch chuyển! Mình nghe được là chỉ những con tàu cây hoàng gia làm điều này với phần bên ngoài của chúng bị thổi bay !!)
Kamidake nhanh chóng rút lui khỏi khu vực chiến đấu và đi vào hyperspace.
"Cái gì thế này..." Erma ngạc nhiên.
Bên ngoài được bao bọc bởi thứ ánh sáng khác với hyperspace thường thấy.
"Đây là một loại hyperspace đặc biệt dùng để liên lạc... chỉ tàu hoàng gia mới có thể đi vào đây bằng tàu." Kiriko trả lời
"Chỉ tàu hoàng gia ?? Nhưng!?"
"Nó gần như không bao giờ được sử dụng trừ khi con tàu hoàng gia được ẩn đi. Có rất nhiều vấn đề sẽ nảy sinh nếu nó được thế giới bên ngoài biết đến... "
Khả năng phi thường của 'tàu hoàng gia' là một điều khủng khiếp trong mắt các quốc gia khác. Vì vậy, nhiều ‘hạn chế hành vi’ khác nhau đã được đặt trên chúng.
"Neiju-sama." Kiriko lo lắng về việc Neiju nghe được những lời của mình.
"Tôi đã được cho xem nó trên tàu Mikagami rồi." Neeju nói ngắn gọn, cô mỉm cười với Kiriko để xoa dịu nỗi sợ hãi của cô ấy. Kiriko gật đầu đáp lại.
"Điều này nghe có vẻ kỳ lạ... nhưng có những không gian con mới đã được thêm vào..." Amane cho biết
Bốn không gian sống đã được thêm vào con tàu, một cánh đồng vào mùa xuân, đại dương mùa hè, dãy núi mùa thu, và một dãy núi mùa đông.
"Phần mềm hệ thống Điều hướng mới này thật tuyệt vời, còn tốt hơn nữa là của Airi-sama nữa." Erma nói
“Có vẻ như việc nở ra sinh vật nhỏ này đã mang lại cho chúng ta phần mềm mới.” Họ nhìn sinh vật nhỏ.
"Mya, mi, mia ~ ~ ~"
Nó vẫn đang vật lộn để thoát ra khỏi vỏ trứng.
"Đợi chút nhé."
Tuy nhiên, nó không nghe lời Neiju và bắt đầu lắc đầu, chân và lăn.
"Mramya! Mia aaa"
Neeju bắt lấy nó. Cabbit bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó
"Mya!"
Tầm nhìn của nó dừng lại ở Seina và nó bắt đầu khóc.
"Ồ, em hiểu rồi. Bé con, em biết chồng của mình là ai đúng không... này Onii-chan. Anh sẽ giúp đứa trẻ này thoát ra chứ."
"À được." Seina nhẹ nhàng nâng quả trứng.
"Mia! Miah! Mia!"
Cabbit cố gắng lắc cái đuôi nhô ra khỏi vỏ trứng hết mức có thể.
"Ha ha ha ... đừng lo, bọn anh sẽ đưa em ra ngoài nhanh thôi."
Seina đặt tay lên vỏ quả trứng nhưng nó không hề dễ bị phá.
"Chuyện gì vậy, Onii-chan?”
“Vỏ trứng, nó cứng quá…”
Seina mặt đỏ bừng và mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, những ngón tay trở nên trắng bệch vì áp lực và run rẩy khi cậu mệt mỏi muốn phá vỡ vỏ. Sức mạnh của Seina Tăng cường Sinh học đã cho Seina một sức bám đủ mạnh để nghiền đá, nhưng với tất cả sức mạnh đó được sử dụng trên vỏ, quả trứng không hề nhúc nhích dù chỉ một chút.
"Làm ơn để tôi." NB tiến lại gần đứa trẻ và đẩy một tay máy linh hoạt vào bên trong vỏ.
"Nghiêm túc đi!" Amane dùng chân đá vào NB.
NB bị thổi bay nhanh chóng và bị đập vào một bức tường.
"Ngươi đang làm cái gì vậy, đồ ngốc, nó chỉ là một sinh vật nhỏ bé thôi mà!"
"Tại sao ngươi lại cố gắng đưa những thứ kỳ lạ vào trong đó?"
"Tôi đâu có làm thế, tôi đặt vào đó một máy cắt Laser thôi mà! Tôi đã nghĩ nó sẽ làm tổn thương cơ thể của thứ này nếu chúng ta bẻ nó từ bên ngoài, nhưng con vật nhỏ vô ơn này không để cho tôi làm!"
"Bình tĩnh một chút nhé, bọn chị đang cố giúp em mà, kiên nhẫn thêm một thời gian nữa được không."
Neiju nhẹ nhàng xoa đầu đứa trẻ. Như thể hiểu được cô ấy, nó rút chân lại.
"NB, vỏ trứng này là sao vậy."
"Vỏ trứng có một chất đẩy năng lượng để giữ cho nó không bị mở ra bởi máy cắt siêu âm, nhưng trên vỏ đã có một số vết nứt nên có lẽ cậu có thể sử dụng búa hoặc thứ gì đó tương tự.”
"Có một thứ như vậy trên con tàu này không nhỉ?"
"Còn cái này thì sao?" Amane nắm chắc NB trong khi cười nhạt.
"Ahhh cô đang định làm gì tôi!?"
"Thuyền trưởng, làm ơn cho tôi mượn đứa trẻ đó một lát."
Seina đặt quả trứng lên bàn và Amane bắt đầu đập nó với NB.
"Waaa! Waaa! Không! Không! Dừng lại, dừng lại, Amane-san ~~ !!"
NB hét lên
Kin! Kin! Kin!
Âm thanh kim loại vang vọng trong phòng.
Kin! Kin! Kin! Kin! Kin! Kin!
"Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~ "
Bỏ qua tiếng hét thảm thiết của NB, Amane tiếp tục đập vào quả trứng cho đến khi nó vỡ.
"Mya? "
Đứa trẻ nhảy ra khỏi vỏ và chạy đến Seina.
"Hahaha, thành công rồi!"
"Miyaaaa ♡" cậu ôm sinh vật và xoa đầu nó.
"Đúng là chúng ta đã làm được. Đứa nhỏ đã ra ngoài! ... nhưng chúng ta không thể cứ gọi nó là đứa nhỏ mãi được ... Onii-chan hãy đặt tên cho nó."
"Tại sao lại là anh?"
"Bởi vì anh là chủ nhân của em ấy, phải không cô bé?
"Myaaa!"
"Tên con tàu là ‘Kamidake’, còn việc đặt nó cùng tên thì sao?"
"Nghe không hay lắm."
"Hmm ... vậy thì để anh nghĩ xem."
"Trước hết thì ... " NB đột nhiên ngắt lời và chọc vào háng Cabbit.
"Migyatt !!”
Đứa nhỏ đá vào NB bằng chân của nó. NB bị đập mạnh xuống sàn, thật ngạc nhiên khi một sức mạnh to lớn có thể đến từ một cơ thể nhỏ bé như vậy, NB sau đó bật ngược trở lại lên trần nhà. Sau một lúc lâu trên không, NB rơi xuống sàn.
"NB ... ngươi đang làm cái quái gì vậy!"
"Nếu cậu đặt tên cho nó, cậu cần phải biết nó là nam hay nữ! ... Nhân tiện nó là con gái nên đặt tên nó dễ thương chút."
"hmm .... thế còn .... Fuku thì sao."
(福: Fuku - Chúc may mắn)
"Ừ, tên hay đấy, Fuku-chan ... tên em là Fuku."
Neeju nhẹ nhàng vuốt ve Fuku. Fuku trông hạnh phúc khi cô ấy rời mắt khỏi Neiju về phía Seina.
"...Được rồi ... Fuku-chan. Tên em là Fuku." Seina nhìn Fuku và gọi tên cô ấy.
"... Mya! Mia!" Cô bé cười như thể cô hiểu được đó là tên của mình.
"Mia! Mia!"
"A...!" Tuy nhiên, Amane đã phá vỡ bầu không khí vui vẻ vì cô nhận thấy một vấn đề nghiêm trọng mà mà mọi người gặp phải.
“Sao vậy?”
"... Chính xác là chúng ta đã bay đến đâu trong vài phút trước vậy?"
Mọi người chợt hiểu ra cô ấy đang nói gì
"Ồ không, chúng ta đã xao nhãng mất rồi!!"
Kiriko ngồi vào ghế của người điều hành và nhanh chóng kiểm tra lộ trình của họ.
"Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
Kiriko hét lên rất nhiều.
"Cái gì! Có chuyện gì vậy !?"
"Chúng ta đi chệch hướng!"
"Không lạ lắm ... hệ thống hướng dẫn đã thay đổi khá lâu trước đây."
"Không phải chuyện đùa đâu! Nếu chúng ta làm sai, có khả năng sẽ không thể nộp đơn đăng ký tàu!"
"Điều này thật tệ ... hy vọng họ xem nó như một đăng ký kép, nếu nó không được đăng ký đúng, họ có thể coi chúng ta như một con tàu đáng ngờ ngay khi chúng ta rời khỏi hyperspace!”
"A, tệ thật, nếu chúng ta bắt gặp tàu giám sát, chúng ta sẽ bị tấn công nếu không cẩn thận."
Họ sẽ có thể bay trong không phận Jurai một cách bình thường nhưng con tàu vẫn chưa được đăng ký và họ cũng có thể nhảy ra ngoài không gian của một quốc gia khác.
“Kiriko-san, tôi đã nhận được phản hồi về đơn đăng ký của con tàu.”
"Wow! ...Thật sao ?
"Đúng vậy, không có gì phải lo lắng cả.”
"Ồ."
Kiriko nhìn vào tài liệu và thở phào nhẹ nhõm trước khi bắt đầu nhập mã đăng ký của con tàu vào khu vực thích hợp của Hệ thống quản lý. Khoảng một năm sau Kiriko hối hận vì cô ấy đã không xác nhận lại đơn đã được chấp nhận.
"Hoàn tất đăng ký tàu."
"Kiểm tra hệ thống cũng đã hoàn thành."
“Thuyền trưởng, tôi đã hoàn thành tất cả các kiểm tra, đã đến lúc phải nhảy ra ngoài vì vậy hãy đưa Fuku-chan trở lại bàn.” Kiriko nói với Seina đang chơi với Fuku.
“Được rồi, Neeju-chan làm ơn đưa Fuku-chan trở lại bàn.” Seina đưa Fuku cho cô ấy,
"Để được an toàn, mọi người vui lòng che chắn trong trường hợp có một cú sốc khi chúng ta thoát ra khỏi hyperspace."
Kiriko và ghế của mọi người được bao phủ bởi một trường làm giảm chấn quán tính.
“... 9, 8, 7... "
Khi Kiriko đếm ngược, khuôn mặt của mọi người trở nên căng thẳng ngoại trừ Fuku đang có tâm trạng tốt và không lo lắng.
"Đã thoát ra! Chúng ta đã quay trở lại không gian bình thường."
".... Thực sự thì điều đó đã mượt hơn rất nhiều so với bình thường nhỉ?"
"Mọi thứ đều xanh, không có bất thường nào ".
Tuy nhiên, một tai nạn đã xảy ra khi họ chuyển từ chế độ lái tự động sang lái tay. Con tàu đột nhiên bắt đầu chệch hướng.
"Chuyện gì đang xảy ra !?"
Mặc dù Amane đã cố gắng, cô ấy không thể điều khiển con tàu Và điều đó không chỉ giới hạn ở việc điều khiển.
"Hệ thống điều hành cũng hoạt động không bình thường! Tỷ lệ truy cập đã giảm đột ngột!"
“Tất cả các điều khiển vũ khí đã bị cắt! Việc kiểm soát được giới hạn ở mức hoạt động tối thiểu!”
Quyết định của Amane rất nhanh chóng. Cô ấy giữ năng lượng ở những hệ thống cần thiết tối thiểu và cắt đứt tất cả những hệ thống khác.
"Hệ thống điều hành đã trở lại bình thường!"
"Erma, xem liệu chúng ta có thể lấy lại quyền kiểm soát bằng cách hạ cấp hay không!"
"Rõ!" Nghe lệch Amane, Kiriko và Erma bắt đầu hạ cấp hệ thống.
Seina không thể làm gì, ngồi và nhìn họ làm việc.
“Miah, Mia!” Fuku đi về phía Seina và nhìn lên cậu.
“Onii-chan!”
“Hả?” Seina nhìn về phía Neeju và nhận thấy ánh mắt của cô ấy đang hướng về Fuku. Và ngay lập tức, cậu hiểu những gì cô muốn nói. Seina nhấc Fuku bằng cả hai tay và tiến đến chiếc bàn ở giữa.
"Ahh, tỷ lệ truy cập đang tăng lên!"
“Không thể nào !?” Kiriko xem báo cáo của Erma và hành động của Seina đã nhận ra nguyên nhân của sự bất thường này. Và, đúng như dự đoán, khi Seina đưa Fuku đến vị trí có đơn vị quả trứng, giá trị truy cập lên giá trị lên phi mã.
"Nói cách khác, nếu Fuku không có trên bàn, thì không thể điều khiển con tàu được đúng không?"
"Không. không phải chỉ có vậy. Có thời điểm chúng ta đã kiểm soát tốt con tàu ngay cả khi không có cô bé ở trên đó.”
"Vậy thì tại sao?"
“Hừm, Fuku-chan chỉ là một đứa trẻ sơ sinh.” Neeju nói một cách tự tin khiến Kiriko nghiêng đầu.
"Tôi hiểu rồi, có lẽ cô bé không quen với cách truy cập vào hệ thống."
"Vậy chúng ta nên giữ cô bé trên bàn trong suốt nhiệm vụ đúng không?"
"Nhưng chúng ta không thể giữ cô ấy ở đó 24/7 được."
“Vậy thì bằng cách nào đó chúng ta sẽ phải tận dụng không gian tăng tốc, nhờ đó chúng ta sẽ có thể duy trì được hiểu quả tốt miễn là cô bé vẫn ở giữa bàn.”
"Amane-san... Tôi không nghĩ đó là ý của Neiju-sama. Tôi xin lỗi, cô có thể giữ Fuku-chan di chuyển khỏi trung tâm một chút được không?"
"Được rồi, tôi sẽ giữ em ấy." Neiju hiểu ý định của Erma và nắm lấy fuku
"Seina-kun, cậu có thể tránh xa Fuku-chan một chút được không?"
“Được.” Seina lùi lại một bước ngắn khỏi Fuku.
"Amyaa, miya!"
Fuku khua tay múa chân đuổi theo Seina. Giá trị truy cập bắt đầu giảm nhẹ.
"Seina-kun, cậu có thể quay đầu nhìn đi chỗ khác không?"
"Mia! Miah! Mia!" Khi Seina chuyển hướng nhìn, Fuku ngay lập tức kêu lên một cách khó chịu. Và giá trị truy cập đã giảm mạnh.
"Không sao đâu. Chị xin lỗi, Fuku-chan."
Neiju ôm và nhẹ nhàng vuốt ve Fuku, cô bé liếm tay Neiju.
"Ngay cả khi cô ấy ở trung tâm, các giá trị truy cập vẫn tăng lên và xuống."
"Vì vậy cô muốn nói là nó tùy thuộc vào mức độ căng thẳng của Fuku-chan..."
"Có lẽ nên nói đúng hơn là ‘mức độ tập trung’, hay cái gì đó hơn thế.”
Kiriko nhìn Fuku đi qua đi lại giữa Seina và Neiju, một tia nguy hoặc hiện lên trong mắt cô.
(Mình hiểu rồi ... đây sẽ là một công việc khó khăn đây.)
Kiriko bắt đầu kiểm tra lại hệ thống.
---------------