Kamidake đã chạy một số bài kiểm tra trong ngày và quay trở lại cảng, nơi mọi người được nhận tháng lương đầu tiên của họ.
Alan và hội của anh ta đã kiểm tra lương và ngạc nhiên về số tiền họ kiếm được cho đến khi thấy số tiền được lấy đi để trả nợ.
"Cái gì thế này? Chúng ta hầu như không còn gì cả!"
"Ow! Thật là một con số hoài cổ... Đó là số tiền bằng với khoản tiền lương đầu tiên của tôi."
Cohen và Barry đã gạt đi khi họ nhận ra khoản nợ của họ sẽ được trả hết trong một vài năm với những gì họ kiếm được. Nhưng Alan đã thuyết phục họ gọi cho người phụ trách lương của mình.
"Không, tôi không thể làm gì được! Lương của các cậu sẽ vẫn giữ cho đến khi nợ được trả hết."
"Làm ơn!"
"Tại sao các cậu không thử đánh bạc hoặc đầu tư tiền của mình?"
"Hmmm có thể ... anh có thể cho chúng tôi vay tiền để làm điều đó không?"
"KHÔNG! Và nếu cậu lại gọi cho tôi, tôi sẽ tống cậu vào nhà giam đấy."
"Nhà giam!? Chúng tôi có làm gì sai đâu chứ!"
"Đồ đần! Bản thân việc giao tiếp này đã là bất hợp pháp rồi. Các cậu đang nằm trong danh sách đen của công đồng đấy."
"Chúng tôi không có quyền được nhận trước sao?"
"Nợ của các cậu được trả hết bằng chính lương của các cậu. Nếu các cậu muốn nhiều hơn thì hãy làm việc chăm chỉ hơn để nhận được tiền thưởng cho các lần làm việc của mình. Đừng gọi lại cho tôi nữa, tạm biệt."
Anh ta cúp máy.
"Này! Này!"
Họ đã thử gọi lại nhưng không có ai trả lời. NB xuất hiện trước mặt họ với họ
"Này bộ ba đần độn, tôi có ý kiến! Tôi cũng muốn được trả lương."
"Ngươi đang gọi ai là bộ ba đần độn hả? Thứ đần độn duy nhất ở đây là ngươi nếu ngươi nghĩ mình cũng được trả lương. Ngươi chỉ là thiết bị không phải là phi hành đoàn!"
Nhưng NB đã thuyết phục họ nếu có thể bảo Seina đưa NB vào danh sách thuyền viên và được trả lương thì họ sẽ không phải là thuyền viên được xếp hạng thấp nhất nữa và họ sẽ phải được tăng lương.
Họ chạy đến hỏi Seina nhưng thay vào đó họ lại là Hakuren và Kiriko. Họ đang nói chuyện với một vị chỉ huy của một đội khoảng 10 người lính.
"Alan, Barry, Cohen! Mọi người tạm thời được chỉ định vào quân đội! Đi với tôi." Vị chỉ huy đi đến Kiriko và hành lễ.
"Cô Misaki, thật vinh dự khi được gặp trực tiếp giáo viên của quỷ. Tôi sẽ mượn ba người này nếu cô không phiền."
"Chúc may mắn!"
---------------------
"Kiriko. Làm gì mà lâu thế?" Amane hỏi Kiriko khi cô đến cây cầu.
"Tôi đã gửi ba tên ngốc đó đi cải tạo ... trong khi chúng ta đang bảo trì con tàu."
"Sắp đến giờ rồi. 3 tên đó ngu ngốc như Seiryo vậy. Giờ tôi nghe quân đội gọi cô là giáo viên của quỷ." Amane cười.
Kiriko tái mặt.
"Dù cô có làm gì thì cũng đừng để Seina-chan nghe thấy điều đó!" Kiriko nói với một cái nhìn đáng sợ.
"Được... Được... Tôi sẽ không nói với thuyền trưởng đâu... nhưng không cần phải giữ bí mật với tôi, chúng ta đang thực hiện một nhiệm vụ thậm chí còn bí mật hơn thì những gì đã xảy ra trên Rinamiku... trừ khi cô chỉ không muốn cậu ấy nhớ đến cô với đầy máu trên người."
Amane mỉm cười khi cô ấy chọc vào cúc áo của Kiriko.
"Uwaaaaaa!"
Kiriko từ lâu đã cố gắng ngăn không cho Seina nhìn thấy khía cạnh đó của mình, nhưng Seina đã chấp nhận điều đó. Kể từ đó hành động của cậu với Kiriko không giống như em trai mà giống với một người đàn ông bình thường hơn, mặc dù đó không phải là lý do chính dẫn đến điều đó. Dù sao thì Seina cũng là cấp trên của cô ấy, nhưng bằng cách nào đó, Kiriko chuyển từ lo sợ thành xấu hổ vì nó đã thay đổi cách cô ấy tương tác với cậu.
(Thật dễ thương.) Amane muốn ôm cô ấy.
Kiriko trông như sắp khóc.
Không để ý đến mâu thuẫn giữa hai người đó, Seina bận rộn ngồi trên ghế thuyền trưởng theo dõi màn hình xem chi tiết tiền lương của bản thân.
(Wow, lương của mình thực sự rất nhiều...)
Mức lương trả cho Seina gấp ba lần Alan. Và giống như Kenneth đã đề cập vào ngày hôm trước, cậu có nhiều khoản phụ cấp khác nhau mà không được bao gồm trong số tiền này, nhưng Seina vẫn thấy ấn tượng vì đây là mức lương đầu tiên mà cậu kiếm được.
"Kiriko-san, em có thể hỏi ý kiến chị một chút được không?"
"Có chuyện gì sao, thuyền trưởng?" Kiriko lau đi giọt nước mắt trên khóe my và giả vờ bình tĩnh.
"Hôm nay em được nhận lương..."
"Whoa, cậu định uống rượu để ăn mừng sao?"
"Amane! Thuyền trưởng còn chưa thành niên!"
"Vậy thì chúng ta hãy tổ chức một bữa tiệc tối."
"Ồ, nghe hay đấy." Hakuren đang đứng cách đó một chút bước vào vòng trò chuyện.
"Không, chúng ta sẽ không làm điều đó. Chị nghĩ em nên gửi tiền dư về nhà cho bố mẹ em. Em có muốn chị cho em biết chi phí sinh hoạt tiêu chuẩn hàng tháng là bao nhiêu không?"
Amane, Hakuren và những người hơi xấu hổ vì điều đó nên đã im lặng.
"Ờ uhm ... Kiriko-sama, gia đình Seina-sama rất nghèo sao?" Gyokuren hỏi
"Nếu cô xem xét khả năng của Seina-sama thì có thể lắm." Karen tham gia vào cuộc trò chuyện
Nhân tiện, Hakuren đã đóng băng trong một chu kỳ suy nghĩ. Như thường lệ không ai nhận ra Suiren tồn tại hoặc nghe thấy cô ấy nói gì.
"Và khi chúng ta tính đến việc cậu sống trong nhà của Amane-sama, và trừ chi phí sinh hoạt ..."
"Này bây giờ. Tôi nghĩ Seina-sama không nên làm như vậy. Hãy tính tiền sinh hoạt phí và phân bổ chúng trong trường hợp khẩn cấp."
"Ồ, ý kiến hay đấy Gyokuren."
"Ồ, còn chi phí giải trí thì sao!"
"Seina-chan không thực sự có nhiều thú vui đắt tiền lắm..."
"Nếu chúng ta cung cấp cho cậu ấy một khoản ngân sách, có thể cậu ấy sẽ đưa chúng ta đi hẹn hò."
"Seina-sama vẫn còn là học sinh và thuộc quyền quản lý của Airi-sama, Mikami-sama, Mitoto-sama, cách duy nhất cho phép một buổi hẹn hò là nếu cậu ấy đi cùng với ba người đó."
"Nghe còn tệ hơn là cậu ấy chỉ đi một mình... điều gì sẽ xảy ra nếu đó chỉ là một chuyến đi với một người bạn thân?"
"Vậy còn quần áo của cậu ấy thì sao?"
"Chim sẻ kêu."
"........."
‘Chim sẻ kêu’ là một dòng quần áo biến đổi và thay đổi màu sắc bằng chương trình. Seina có hai bộ.
"Còn về chi phí y tế."
"Đúng vậy, không thể bỏ qua những thứ đó, Kiriko."
"Tôi biết ơn mọi người vì đã quan tâm nhưng ..." Seina nói.
"Thuyền trưởng... Không, Seina-chan. Em không cần phải lo lắng về việc gửi tiền nếu em không muốn. Công việc kinh doanh của gia đình em đang diễn ra suôn sẻ."
"Em đã nghe điều đó từ một vài người.... Em đoán nó luôn nhộn nhịp cho đến khi em đến gần đó..."
Seina đã không liên lạc về nhà trong một thời gian. Có lần cậu đã gọi cho mẹ mình... nhưng bà ấy vội vàng cúp máy sau khi bảo cậu đừng gọi trong một thời gian. Cậu đã không nghe tin tức gì về họ kể từ đó.
"Bên cạnh đó, bọn chị đang sắp xếp để gửi một phần phần thưởng và phụ cấp của em cho họ nhưng ít nhất em nên dành mọi thứ ngoài những gì em thường cần phải có trong một tháng, để đề phòng."
"Được rồi, em hiểu rồi."
Lúc đó Seina mới nhớ lương của mình gấp ba lần Kenneth.
(Chà, mình đoán đó là số tiền mình cần.)
Kiriko thì thầm với Seina để không ai khác có thể nghe thấy.
"Tennyo-sama vẫn đợi em như mọi khi, làm ơn nhanh lên, thuyền trưởng."
"À, vâng! Em đi ngay, xin lỗi."
Seina vội vàng và hạ ghế xuống tầng dưới.
"Wow, cô gần như đã khiến cho Seina thực sự cần phải tiết kiệm tiền."
"Tôi không muốn thông báo cho Thuyền trưởng... Không, tôi không muốn thông báo cho Seina-chan về số tiền lương thực tế của em ấy."
"Tại sao? Seina-sama là loại người lãng phí sao?"
"Em ấy đã như vậy từ khi còn là một đứa trẻ... Nếu em ấy biết loại tiền mà em ấy có, em ấy sẽ thổi bay nó ngay lập tức, cô có biết phần thưởng và quyền lợi của Seina-chan là bao nhiêu không?"
"Nó thực sự nhiều như vậy sao?"
"Chúng tôi đã làm gấp 3 lần mức lương tối thiểu... vậy nó là bao nhiêu?!"
"Ồ, tôi hiểu rồi, tôi nghĩ cậu ấy phải thực sự tiết kiệm rồi, ha ha ha."
Amane và những người còn lại tính toán nhanh số tiền trong đầu, họ gật đầu như thể đã bị thuyết phục. Nhân tiện, vòng lặp suy nghĩ của Hakuren đã bị Karen chặn lại bằng cách đập vào đầu cô ấy như thường lệ.
---------
Sau khi trở về căn cứ nghiên cứu, Seina được khám sức khỏe như bình thường trước khi nghe Tennyo nói về việc cải tạo Kamidake.
"Việc sửa chữa Kamidake diễn ra tốt đẹp chứ ạ?"
"Dĩ nhiên, lượng dữ liệu thử nghiệm mà bọn chị đã tích lũy được cho đến nay là khá đáng kể, bọn chị đã phát hiện ra nhiều vấn đề, bọn chị cũng muốn sớm thử nghiệm một số trang bị tiện ích bổ sung khác nhau."
"Trang bị khác nhau ... là gì ạ?"
"Kamidake được thực hiện để tùy chỉnh theo tình huống mà nó sẽ được sử dụng. Thực sự thì con tàu chỉ là mô hình cơ bản mà không có bất kỳ thiết bị bổ sung nào. Ngay cả khi tùy chỉnh, nó trông gần như giống nhau, phải không?"
Tennyo nói nhanh với Erma. Nhưng Erma không dừng công việc của mình và im lặng.
"Này, Erma-san."
"............"
"Erma-san! Cô có nghe không đó?"
Tennyo cao giọng với Erma, người có bầu không khí hơi khác với cô ấy so với thường lệ vào ngày hôm đó.
"À xin lỗi ... Vừa rồi cô nói cái gì à?"
"Quên đi ... Lần này Kamidake sẽ có nhiều thứ tân trang lại, vì vậy nó sẽ không thể bay trong khoảng một tuần, em và Erma-san nên đi nghỉ ngay bây giờ."
"Không sao đâu, tôi muốn ở lại và giúp cô cải tạo lại Kamidake...."
"Không cần đâu. Tôi làm một mình cũng không sao... Ngoài ra cô cần phải nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày qua cô trông có vẻ hơi mệt mỏi đấy..." Tennyo nhẹ nhàng đặt tay lên vai của Erma.
"Không, đó chỉ là ..."
"Cứ nghỉ ngơi đi! Tôi đã nhận được lệnh của Airi-sama, cô nhận được lệnh phải nghỉ ngơi."
"Airi-sama nói vậy sao?"
"Không hẳn là thế, bộ phận kế toán của tổng thư ký đã xem xét giờ làm việc của cô gần đây và chúng tôi đã nhận được khiếu nại từ Bộ phận kiểm tra tiêu chuẩn lao động, vì vậy chúng tôi đã được lệnh cho cô nghỉ ngơi. Đừng lo lắng, cô vẫn được trả tiền và chúng tôi đã cấp cho cô một khoản tiền thưởng để cô có thể đi chơi, vì vậy hãy thoải mái tung tăng đi."
"...... Tôi hiểu rồi." Erma nhẹ nhàng gật đầu như thể cô ấy không muốn nghỉ một ngày.
-------------------
Trở về ký túc xá, Seina ngay lập tức mở màn hình và tìm kiếm trên mạng. Seina đang tìm quà cho phụ nữ và có một trang phụ kiện được mở ra.
"Mình nên dùng một phần tiền lương còn lại của mình để tặng một món quà những người đã giúp đỡ mình cho đến nay..."
"Chủ nhân, cậu làm sao vậy, có hứng thú mua cái gì sao?" NB nói từ phía sau cậu.
"Ồ NB, ta không thấy ngươi ở đó!"
"Những thứ này là dành cho phụ nữ... cậu mua những thứ này để làm quà tặng à? Cậu có muốn tôi tư vấn xem nên mua gì không?"
"Chà, ta vừa nhận được khoản lương đầu tiên của mình nên ta muốn tặng một thứ gì đó cho những người đã chăm sóc ta cho đến tận bây giờ ..."
"Vậy, cậu sẽ tặng những món quà này cho ai?"
"Gia đình ta có vẻ đang ổn đến mức ta không nghĩ là cần thiết... hmm, vậy tiếp theo là những người ở nhà Tenchi-senpai."
"Cậu định tặng quà cho họ sao?"
"Thì... để xem, có Sasami-chan và Ayeka-san và mức độ quen thuộc của ta với tất cả những người trong nhà anh ấy hoàn toàn khác với mức độ quen thuộc của ta với anh ấy ... Vì vậy ta không biết... Thậm chí bây giờ ta hầu hết đều không hiểu rõ về họ... Đó là một quyết định khó khăn... "
"Tenchi là bạn thời thơ ấu, phải không? Tại sao không tặng cho cậu ấy và mọi người một món quà lớn mà mọi người đều có thể sử dụng?"
"Chà ... nghe có vẻ hợp lý, và có thể với cả Kai nữa... nhưng ta muốn tặng Tsukiko-san một món quà thích hợp..."
"Đừng quên là cả Kiriko-san."
"Ừ ... nhưng ta muốn cho chị ấy một thứ đặc biệt... hmm, còn chú Dai thì sao nhỉ?"
Cha của Kai, Dai không sống với Tsukiko... Họ không kết hôn hay sống cùng nhau. Đôi khi ông ta đến gặp Kai và khi ông ta đến nhà Tsukiko, mọi thứ trở nên tồi tệ, Seina có rất ít ký ức về ông ta. Dai luôn quan tâm đến Kai và Kiriko, nhưng ông ta lại tỏ ra ít quan tâm đến người khác.
"Và sau đó là những người khác ở làng Masaki..."
"Cậu cũng có thể tặng họ một món quà nhỏ và nhờ Tsukiko-san tặng cho họ."
"Chà, ngươi nói đúng... sau đó còn có Amane-san, Erma-san, Hakuren-san nữa."
"Cậu đang quên ai đó ..."
"Ồ, cả Seto-sama và Minaho-sama nữa..."
"Wow, một món quà cho Công chúa quỷ của Jurai .... cậu định tiêu nhiều như vậy sao?"
"Chà, ngài ấy là ân nhân của ta, nếu không có ngài ấy, ta sẽ không ở trong không gian. Vì vậy, ta nên làm gì đó..."
"Hmm... và tiếp theo là ai?"
"À, đúng rồi..."
"Còn ân nhân tốt nhất của cậu thì sao!"
"Ân nhân tốt nhất?... Ôi không, ta quên mất Tennyo-san rồi!"
"ACK!"
"LÀM THẾ NÀO! Làm thế nào là một cô gái tầm thường như con bé lại là NHẤT chứ!"
Airi đã khóc rất to với trước thiết bị hack NB của cô ấy trong Văn phòng Chủ tịch. Mikami, người có vẻ tò mò nhẹ nhàng tiếp cận cô từ phía sau.
"Có thể đó là ta mà! Và ta đẹp và có sức hấp dẫn giới tính."
"Cô?! Một người lớn xinh đẹp với sức hấp dẫn giới tính sao?!"
Airi làm vẻ mặt cáu kỉnh lại gần màn hình mà Seina xuất hiện.
"À, đúng rồi! Ta phải tặng một cái cho Hiệu trưởng Mikami."
"Daaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"
"Aww thật chu đáo." Mikami nói với Airi, ngườiđã đập xuống đầu bàn.
"Có chuyện gì sao NB?"
"À không có gì..."
"Ngươi hơi kỳ lạ đấy, ngươi hỏng rồi sao?"
"Không, tôi ổn... cậu có chắc là cậu không quên một ai đó không... một người trẻ và xinh đẹp?"
"Có Mikami-san rồi ... còn có thể là ai nữa."
"...... Hãy suy nghĩ kỹ hơn!" Airi, kiểm soát NB và hét lên.
"Hm, không đó là tất cả rồi ... hm ... NB ngươi có thể cho ta xem danh sách được không?"
Một màn hình được đưa ra với những cái tên.
"Hừm một món quà cho nhà Tenchi-senpai, Kai và Dai-san ...... Tsukiko-san và Kiriko-san, Amane-san, Erma-san, Hakuren-san, Gyokuren-san, Karen-san ... à cả Suiren-san nữa!"
"Chết tiệt! Tại sao cậu có thể nhớ ra người phụ nữ quần chúng đó mà không phải là ta chứ..." Airi hét lên, những lời được chuyển đến NB.
"Hả? NB, ngươi cũng muốn có quà à?"
"Kiểm tra lại danh sách lần nữa đi!"
"Cái gì? Sao ngươi lại nổi điên vậy?"
"Ờ, Seto-sama, Minaho-sama, Tennyo-san, hiệu trưởng Mikami-san."
"Uhuhuh... Tôi hy vọng cậu ấy có cho tôi một cái gì đó tốt đẹp để tôi có thể khoe." Mikami cười với Airi để khoe khoang.
"Gaaaah không, không phải vậy!"
"À! Ta quên Mitoto-san!"
"Thôi nào!"
"À còn cả Onnainin-san và Minami-san nữa."
"Cậu có chắc họ muốn những loại trang sức này chứ?"
"Ta đâu có giới hạn là chỉ được tặng trang sức đâu, NB!"
"Được thôi ... Vậy tiếp theo là ai!"
"Hôm nay ngươi hành động thật kỳ lạ, có lẽ ta nên tự mình làm điều này thì hơn..."
"Tôi sao? Tôi không sao. Tôi không biết cậu đang nói về cái gì cả."
"Ngươi có chắc không NB?"
"Tất nhiên là có. Nhân tiện, cậu quên mất Airi-san rồi! Cậu nên mua cho cô ấy một thứ gì đó thật tuyệt vời cho một người phụ nữ xinh đẹp như cô ấy, cậu không nghĩ vậy sao?"
NB thúc vào Seina. Seina nhìn NB một cách khó hiểu.
"Cô ấy chắc chắn đã lập trình cho ngươi một cách kỳ lạ ..."
"Tôi chỉ nêu sự thật một cách khách quan thôi."
"Ta thừa nhận cô ấy xinh đẹp nhưng tính cách của cô ấy đã phá hỏng nó... Ta biết cô ấy là mẹ của Minaho-sama, nhưng Minaho-sama chắc chắn giống bố hơn."
"Cái gì? Ý cậu là sao?!"
"Ông của Tenchi-senpai rất giản dị và điềm đạm, và là một người hiền lành, Kiyone-obasan và Tennyo-san cũng là những người hiền lành và tốt bụng..."
"CHẾT TIỆT! CẬU ẤY VỪA NÓI TENNYO-CHAN VÀ MINAHO-CHAN ĐỀU TỐT HƠN MÌNH?!" Airi đưa mặt lại gần màn hình tuyệt vọng.
"Đồ ngốc! Đừng nhận xét sai về người khác chứ! Tennyo không phải là người tuyệt vời! Cậu đã từng gặp Kiyone chưa? Cô ấy thật kinh khủng, còn tệ hơn cả Airi-san nữa!"
"Chà, cô ấy chắc chắn đã đưa một số thông tin đáng ngờ vào ngươi. Có lý... cô ấy là một người rất rắc rối. Lần sau ta sẽ nói chuyện với Erma-san, ta sẽ yêu cầu cô ấy xóa nó."
Tiếng cười khúc khích.
Airi trông như sắp nổ tung. Mikami đã tập trung các thư ký của Airi ở phía sau cô ấy để xem và họ đang cố gắng nhịn cười.
"Sao cũng được... nhưng chắc chắn cậu đã mang ơn cô ấy rất nhiều, cậu cũng nên tặng quà cho cô ấy."
"Hả? Tại sao?"
NB vui vẻ liếc nhìn Seina.
"Nếu không, cậu sẽ không bao giờ biết cô ấy có thể làm gì." NB nói
Seina cười. "Ta nghĩ ngươi nói đúng. Cô ấy giống như phù thủy trong ‘Người đẹp ngủ trong rừng vậy’. Cô ấy sẽ cố gắng và gieo rắc bệnh dịch lên tất cả chúng ta chỉ vì danh sách không bao gồm cô ấy."
"T-Thật khủng khiếp khi nói về Airi-san như vậy!"
"Hmmm, ta đoán ngươi nói đúng." Seina nghĩ về kiểu phản ứng của Airi.
"Airi-san giống một mụ phù thủy hơn, người sẽ ép ngươi mời cô ấy đến bữa tiệc sinh nhật và sau đó cô ấy sẽ ăn hết thức ăn và để lại rác khắp nơi. Cô ấy sẽ uống rượu và tung tất cả với những cú đấm sau đó nổi cơn tam bành, khiến mọi người phát cáu ... Sau đó cô ấy sẽ say và lăn ra sàn ha ha ha ..."
Cách ví von của Seina quá chính xác, các thư ký đằng sau Airi đã cười lăn lộn trên sàn nhà.
"Cái, cái gì! Sao ta có thể làm thế! Ta không thể tin được cậu ấy lại nói một điều như vậy!"
Đáng tiếc là Airi không đủ tự tin để từ chối điều đó.
"Mình không chắc bản thân muốn gì nữa rồi."
Airi thì thầm và ngồi phịch xuống ghế.
"Nhưng ta nên tặng gì cho Airi-san đây?"
"Hãy tặng cho cô ấy cái này!"
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh một chiếc nhẫn có trang sức phát sáng. Giá hiển thị là một số tiền mà một ngôi nhà lớn có thể được xây dựng.
"Sẽ mất hàng chục năm để trả xong số tiền đó, ta sẽ tự tìm kiếm!"
Seina quay lưng lại với NB và bắt đầu tìm kiếm. NB đột nhiên im lặng và nhìn chằm chằm vào sau lưng Seina một lúc.
"Xin lỗi! Ta quên một chuyện quan trọng.”
“Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân. Chủ nhân."
"Ngươi bị trục trặc à?"
"Tôi cần một cái gì đó khi cậu đi mua sắm, hãy mua những thứ này"
"Cái này là cái gì?!"
Seina tái mặt khi đọc danh sách những thứ mà NB hiển thị. Chỉ có vài món được hiển thị, chúng cũng rất đắt... nhưng đó không phải là vấn đề ... "
"Tại sao ta phải mua một thứ như vậy!"
"Đó là một món quà dành cho Kiriko-san! Cứ làm đi! ĐÂY, TÔI SẼ MUA NÓ CHO CẬU! CHỈ CẦN ĐẾN ĐẤY LẤY VÀ KHÔNG CẦN LÀM GÌ KHÁC!"
"Ngươi bị sao vậy! Tại sao thiết bị của ta lại đe dọa ta chứ? Mình không muốn có công nghệ vũ trụ điên rồ này..."
"Nó sẽ gây ấn tượng với các cô gái. Họ chấp nhận rồi, tôi đã chuyển tiền, đi nhận nó đi!"
"Ngươi lấy đâu ra số tiền đó vậy! Làm cách nào? Ngươi không làm chuyện gì kỳ lạ phải không?"
"Không thể hoàn tiền được, vậy cậu định làm gì đây?"
"...Được thôi..."
"Trả lời tốt đấy, tôi chắc chắn rằng nó sẽ làm cho họ rất hạnh phúc."
"Hmm bây giờ ta phải làm gì với phần còn lại đây? Ngân sách còn lại của ta quá ít."
"Chà, đối mặt với thử thách chỉ là một trong những thú vui của cuộc sống... Ha ha ha......"
Đột nhiên tiếng cười của NB không còn nữa và nó trở nên im lặng.
"Chuyện gì vậy?"
"Xin chào chủ nhân... Tôi có thể giúp gì cho cậu?"
NB đột ngột thay đổi tính cách và bây giờ nó có một giọng điệu tinh tế.
"Chủ nhân đã tìm được thứ cần mua chưa ?"
"....Uhm ... ngươi quên thứ gì à?"
"Hôm nay tôi cảm thấy không ổn ... có lẽ cậu nên bảo dưỡng tôi."
"Seina-chan, sắp đến giờ ăn tối rồi." Kiriko gọi từ màn hình.
"À, vâng ... Em đang ra rồi ạ." Cậu lưu danh sách và đứng lên.
--------
Seina xuống tầng một của ký túc xá bằng thang máy và gặp Kiriko đang đợi ở lối vào trước mặt cậu.
Tầng một cũng là một cơ sở giải trí nhỏ với nhà hàng, nhà tắm công cộng lớn, các cơ sở tập thể dục và giải trí. Đây là nơi được sử dụng bởi các công dân bình thường cũng như các thành viên lưu trú tại nhà trọ GP. Do đó, lẽ ra nhiều người phải bàn tán trước Kiriko nổi bật nhưng họ chỉ bước qua và giữ im lặng.
"Ồ, xin chào! Là cậu sao Seina-kun!"
Airi bước vào và bắt tay một đồng nghiệp đang nghỉ ngơi gần đó.
"Cám ơn đã chờ tôi."
"Vậy thì, đi thôi." Airi khoác tay Seina và phóng vào phòng ăn.
"A, Airi-san! Airi-san, cô không cần phải vội như vậy!"
"Ta đói rồi!"
Airi ngồi xuống và bắt đầu giao những món ăn theo phong cách Người Viking khổng lồ. Có hàng tá món trong số đó.
"Wow!" Seina lặng lẽ nhìn tình hình, các món ăn được đặt hàng đẹp mắt và sắp xếp sao cho hương vị không bị lẫn lộn.
"Đúng như những gì tôi mong đợi từ chủ nhân của Nasshisu." Kiriko nói
Airi đã chuẩn bị các món ăn và đồ uống trong một khoảng thời gian ngắn và đi về phía ban công.
"Vào đây! Nhanh lên!" Airi chạy đến chỗ Seina và bắt đầu bày các món ăn ra.
Ban công thưa thớt và khá vắng.
Ngay khi Airi ngồi xuống, đã đến giờ ăn.
"Hừm... Ngon thật!"
"Vậy, Seina-kun, cậu định mua gì với tháng lương đầu tiên của mình vậy?" Airi hỏi
"Ehh!!"
"À, uhm, tôi dành tiền cho chi phí sinh hoạt của mình và phần còn lại để tiết kiệm."
"Đúng, đúng, suy nghĩ rất nghiêm túc. Ngày lĩnh lương! Ngày lĩnh lương! Ngày lĩnh lương! Cậu phải đối xử đúng mực với bản thân, vậy sẽ nhận được gì?
"Phần thưởng của tôi cho bản thân là nhận được tiền lương, điều xa xỉ nhất trong cuộc sống của tôi là được đến học viện."
"Tốt Seina-chan. Em nên tiết kiệm tiền của mình."
"Hả! Tốt sao? Nam nhân không phải lo lắng lãng phí tiền, càng dùng tiền sẽ càng vào!"
"Seina-chan, đừng nghe những lời dối trá phát ra từ miệng con quỷ đó."
"Cô gọi ai là quỷ vậy hả, cô bé !?"
"Tiết kiệm tiền chỉ là lẽ thường. Chỉ có quỷ mới nói như vậy!" Kiriko nói và hầu hết mọi người ở đó đều gật đầu.
Nhưng Gyokuren đang nhắm mắt uống trà. Airi nhận ra điều đó.
"Gyokuren-chan, cô cũng là người lớn như tôi ... Gyokuren-chan, cô biết đấy." Airi nói
"Tôi không biết những lời của Airi-sama có đúng hay không, nhưng..."
"Đúng… đúng...?"
"Nếu Seina-sama bị hủy hoại về tài chính, tôi sẽ chu cấp cho cậu ấy và nuôi cậu ấy."
"Eh?" Seina đỏ mặt và nhìn Gyokuren đang nghiêm túc.
"Chết tiệt..."
"Wow, cô ấy vừa lợi dụng tôi để tán tỉnh cậu! Seina-kun, hãy cẩn thận! Cô gái đó là ác quỷ thực sự!"
Airi hất món tráng miệng vào mặt và rửa sạch bằng trà. Đôi mắt của Airi đã tràn ra những giọt nước mắt, có lẽ vì cô ấy quá thất vọng nên cuộc trò chuyện đã không diễn ra theo ý mình.
"Chết tiệt ~~~!"
Airi ăn phần còn lại của bữa tiệc và lấy một số đĩa và về nhà, nơi cô bắt đầu ăn những món đó một cách hết sức bình thường.
-------
"Được rồi, này Seina, cậu có nghe được gì về Seiryo không?" Amane nói với một giọng lớn để phá vỡ sự lúng túng về những gì vừa xảy ra.
"Không."
"Tôi hoàn toàn quên mất anh ta." Kiriko nói
"Hắn ta sẽ là một tù nhân mãi mãi vì những tên ngân tặc đã đòi tiền chuộc của hắn ta quá cao!"
"Tennan không phải là gia đình khá giả sao?"
"Cha của hắn ta khét tiếng là keo kiệt! Họ đã cắt đứt hắn ta ngay từ lần thứ hai hắn ta cố gắng mặc cả để đòi tiền chuộc. Ahahahaha!"
"Tôi hy vọng anh ấy sẽ sớm trở lại."
"Đừng lãng phí thời gian của cậu để lo lắng cho hắn ta! Tôi chắc chắn hắn ta sẽ trở thành một Ngân tặc tốt. Tôi mong được bắt giữ hắn ta với Kamidake."
"Không thể nào chuyện đó xảy ra được..." Kiriko cười.
Erma chỉ nhìn Seina với vẻ mặt buồn bã.
-------
Seiryo đã ở trong nhà tù của trụ sở chính của Hội Daruma, Big Daruma. Trong khu nhà thuộc quyền quản lý của Tarrant Shank, nơi giam giữ những con tin mà hắn bắt cóc.
"Mình không thể tin rằng mình đang bị giam giữ trong một bãi rác như vậy ..."
Seiryo lẽ ra không thể biết bản thân đang ở đâu nhưng vì những robot nano của anh ta có thể quét khu vực nên anh ta biết chính xác vị trí.
Họ không hủy kích hoạt máy móc nano của anh ta vì chúng là công nghệ mới nhất và không có máy quét để phát hiện chúng. Nó sẽ dễ dàng để anh ta trốn thoát. Nhưng Seiryo rất ngốc.
"Khi nào thì mình mới được thả đây?"
Nhưng anh ta không nghĩ đến việc trốn thoát mà chỉ thấy ở đây hơi chán.
"Mình cá là số tiền chuộc đối với mình là rất lớn, ha ha ha. Này, cô ta đâu rồi!"
Seiryo nhận thấy người phụ nữ trong phòng giam đối diện anh ta đột ngột biến mất.
"Làm thế nào! Cô ấy đã được thả ra an toàn sao?"
Hầu hết các phòng giam bao quanh Seiryo đều chứa đầy con tin với mục đích đòi tiền chuộc. Và họ đã được trả tự do khi các cuộc đàm phán kết thúc. Có khoảng vài chục người.
"Cái gì? Cái gì!?"
Vào thời điểm đó, một trong những vi mạch nano của anh ta đã tìm thấy một khối được giấu khéo léo trong ô đó. Và trong căn phòng phía sau dãy nhà, nó phát hiện ra nhiều xác nam và nữ đã bị phi tang một cách dã man.
"Đó là chuyện gì vậy !?" Seiryo cau mày. Anh ta gần như ói ra.
"Chuyện này là sao chứ!?"
Khi máy thăm dò nano của anh ta chạy khỏi căn phòng đó, nó di chuyển qua khu nhà và tìm thấy một căn phòng được trang trí xa hoa, rõ ràng là khác với những căn phòng khác, với một người đàn ông trẻ tuổi và phụ tá của hắn.
"Đó là Tarrant Shank!"
Tarrant đã tắm xong, nằm trên ghế sô pha, thắt lưng bằng khăn tắm. Phôi và con dấu để tái tạo cơ thể được dán trên khắp cơ thể anh ta.
"Tarrant-sama, việc điều chỉnh Daedalus Core thay thế cho thân tàu mới đã hoàn tất."
"Tốt ... tình trạng loại bỏ bóng ma đó khỏi hệ thống máy tính của chúng ta thì sao?"
"Nhờ nhóm của Huo Balta, chúng tôi đã xóa thành công nó khỏi 60% hệ thống của mình."
"Uhuhuhu tốt ... ngay sau khi việc tiêu diệt đã được hoàn thành, hãy cho ta biết."
"Vâng thưa ngài!"
"Còn Erma thì sao?"
"Cô ta vẫn chưa thực hiện hành động của mình. Kamidake đang bị kẹt ở Học viện, cô ta có thể sẽ làm điều đó vào ngày mai ..."
----------
"Ngươi trông có vẻ khỏe nhỉ."
"Hừ?" Chính giọng nói của Komachi đã đẩy ý thức của Seiryo trở lại.
"Có chuyện gì? Ta cảm thấy không khỏe, đừng nói chuyện với ta."
"Về cha của ngươi."
"Ta không thể tin rằng ông ấy lại để ta thối rữa ở đây."
Komachi đã dựng lên một bức tường bí mật. Đây là một khu vực thuộc quyền quản lý của Tarrant, nhưng Seiryo đã hack nó và kiểm soát nó. Họ đã cài đặt nó để trò chuyện với các tù nhân mà họ không muốn người khác nghe thấy.
"Tarrant đang ở trong một căn phòng phía sau. Hắn ta dùng nó để kéo mọi người vào và... ugh thật kinh tởm, ta không muốn nhớ lại chút nào."
"Phòng ngụy trang ... Chờ một chút! Ngươi đang ở đâu?"
"Ta không biết!"
"Ngươi đi cùng với những con tin còn lại của Tarrant sao?"
"Ta nghĩ vậy. Ta đã nói chuyện với một trong số họ trước khi họ biến mất. Đó là cách ta tìm thấy nó. Hahahaha."
(Tại sao Tarrant lại không tìm thấy đám máy móc nano của tên này chứ? Chúng lẽ ra đã tìm thấy căn phòng đó khi họ thực hiện cuộc kiểm tra. Nhưng tên đần này thậm chí còn không nhận thấy. Tại sao tên này lại khoe khoang như một tên ngốc vậy?) Komachi nghĩ.
"Seiryo, ngươi có biết nơi này là gì không?"
"Ta không quan tâm đến điều đó."
"Cái gì?"
"Ta không quan tâm. Điều đó không quan trọng ... Ta sẽ bị mắng nếu ta can thiệp vào cuộc đàm phán của cha."
"Không có lý do gì để họ mặc cả tiền chuộc cho ngươi đâu."
"Ha ha ha! Mua hàng càng rẻ càng tốt, đó là quy tắc vàng trong kinh doanh."
(Vì vậy, hắn ta không nhận ra mình đang ở Big Daruma. Nhưng câu chuyện của hắn ta cho mình một ý tưởng.) Komachi chạy đến cây cầu.
"Anh đã tìm ra nó chưa?" Komachi cô lao lên cầu.
"Đúng vậy, rốt cuộc có một căn phòng ngụy trang, nó đã được giấu rất kỹ."
"... Vậy à... Vậy thì những gì tên đó nói là sự thật." Komachi cảm thấy một cảm giác phức tạp về điều đó.
(Những gì Seiryo nói là đúng... Vậy thì không còn nghi ngờ về khả năng của tên đó, nhưng hắn ta không biết mình đang ở trên Big Daruma. Không, hắn ta chỉ là không hứng thú nó hoặc hoặc tìm kiếm nơi ẩn náu mà thôi. Nhưng hắn ta đã tìm thấy nó trong duy nhất một lần. Mình hiểu tại sao tên đần này lại tiến xa như khi làm việc trong GP.)
Sau đó, Komachi nghĩ về hành vi trong quá khứ của Seiryo và cha của anh ta, người đang cố gắng mặc cả tiền chuộc của con trai mình.
"Có lẽ là do hắn ta quá đần mà thôi?" Cô ấy nói to với một nhà điều hành.
"Komachi-sama, con tin vừa ra đi cách đây không lâu đã trở lại."
"Cá gì!" Komachi tiếp cận màn hình giám sát.
"Tôi đoán tiền chuộc của họ phải được trả..."
"Trong trường hợp đó, họ sẽ sớm được trở về với gia đình."
"Vậy à... hmmm! Anh có biết con tin ở đâu không?"
"Tất cả đều ở trong khu vực này."
"Tất cả? Thật là trùng hợp. Không, không thể như vậy được!"
"Cái gì? Cô nhận ra gì à?"
Thay vì trả lời, Komachi suy nghĩ.
(Tarrant hẳn đã dùng căn phòng đó để có thể tra tấn và giết con tin, và rồi mang họ trở lại nhiều lần trong khi chờ tiền chuộc. Bất cứ điều gì xảy ra trong đó trong học viện đều có thể bỏ qua. Nhưng, hắn ta đã xây dựng một cơ sở trái phép ở Big Daruma.)
Ngay cả khi họ không thể đưa các thành viên gia đình của thủy thủ đoàn Ryoko đi, thì đó cũng là cách có thể tước bỏ quyền lực của Tarrant và mở một cuộc điều tra chống lại hắn.
(Nhưng hắn ta đang sử dụng điều này để đảm bảo Yamada bị ám sát. Họ sẽ không làm gì cả.)
Cô biết hội sẽ để cho Tarrant lộng hành vì mấy việc như thế này trừ khi hắn ta có hành động trực tiếp chống lại Hội.
"Chúng ta hãy tiếp tục xem xét thêm, hãy tiếp tục điều tra."
"Nghe rõ."
--------------------------