TL : Kei
***Chuyến xe khởi hành lúc chiều tối cuối cùng cũng đến được làng Winston vào buổi sáng hôm sau. Thật sự mà nói, Làng Winston này lớn đến bất ngờ so với cái tên của nó. Lớn hơn làng Bairan đến 4 lần ! Có thể sánh ngang với thành trì Patrian luôn ấy chứ !
Lúc trả cho người đánh xe 8 đồng vàng và 90 đồng bạc, tôi dùng dịch vụ khách hàng để hỏi cậu ta.
“ Tôi có một câu hỏi.”
“ Hỏi đi, tôi sẽ trả lời cậu những gì trong phạm vi hiểu biết của tôi.”
“ Tại sao làng Winston lớn đến thế này nhưng không phải là một thành phố ?”
“ Ban đầu, làng này còn nhỏ hơn cả làng Bairan. Nhưng mà tại đây lại có rất nhiều địa điểm phù hợp cho tân thủ cũng như những người có kinh nghiệm rèn cấp độ. Và rồi nơi đây ngày càng nổi tiếng hơn, số lượng khách tới làng tăng vọt. Có tin đồn rằng làng này sẽ được nâng cấp lên một thành phố trong tương lai sắp tới nếu lượng khách vẫn tiếp tục tăng.Tôi còn nghe rằng người kế vị Earl Steim sẽ gửi tới một vị lãnh chúa mới….. Và rồi nơi đây sẽ được gọi là một thành phố. Nhưng tôi lại không biết chính xác khi nào điều đó sẽ thành hiện thực.”
“Earl Steim? Hình như mình đã từng nghe đến cái tên đó.”
Tôi gặp khó khăn trong việc nhớ lại các kí ức cũ vì gần đây nhiều chuyện ập tới cùng lúc.
“ Well, việc này cũng không làm tôi bận tâm mấy.”
‘ Giờ thì, bắt đầu thôi nào !’
Tôi hướng về phía người quản kho, xuất trình số đăng kí cũng như mật khẩu của kho hàng của tôi cho ông ta, người quản kho chìa tay ra. Chắc chắn ông ta muốn đòi thêm tiền bao.
‘ Chết tiệt ! Thậm chí sử dụng nhà kho mà mình cũng phải trả tiền ?’
Tôi đưa 30 đồng bạc cho ông ta với đôi tay không ngừng run. Người quản kho kiểm định số tiền và bắt đầu cất lên một câu thần chú trong khi vẽ một vòng tròn ma thuật nhỏ với chiếc đũa thần trong tay. Và boof, một nhà kho nhỏ được triệu hồi trước mặt tôi nhờ thuật dịch chuyển không gian.
Cái nhà kho đấy hoàn toàn trống không. Cũng phải thôi vì tôi đã phải bán hết những vật phẩm của mình để mua các lọ thuốc hồi phục vì Nhiệm Vụ 3 thàng của lão vua Ashur kia. Kể từ lúc mới chơi tới giờ, thời gian tôi gắn bó với Viên Mãn Giới cũng hơn một năm rồi, nhưng kho của tôi chẳng có gì ngoài những hạt bụi.
“ Ughhhh…. Thực tại rồi giờ đến cả trong game cũng thế này…..”
Tôi mở rương trang bị với sự tức tối,
Tôi thực sự muốn lờ đi cái hiện thực này nhưng thực tế thì rương trang bị của tôi đang cực kì đầy. Vì thế, tôi thử đưa Đại Kiếm Mamon và Giáp Toàn thân Mengel vào kho để giảm bớt sức nặng tôi đang phải mang.
“ Mình chưa thẩm định Đại Kiếm Mamon và Giáp toàn thân Mengel.”
Kĩ năng Thẩm Định của ‘Luyện Khí Đại Tông Sư’ tiết lộ những chức năng ẩn của vật phẩm. Việc có thể dụng kĩ năng Thẩm định Huyền thoại này lên hai món trang bị kia giúp sự am hiểu của tôi tăng lên.
Vì lẽ đó mà tôi không ngần ngại sử dụng Thẩm định.
Với chỉ số hiện nay của bản thân thì tôi không đủ điều kiện để sử hai món trang bị trên. Vì tôi vẫn sử dụng nên hình phạt được áp dụng làm giảm 30% sức tấn công của Đại Kiếm Mamon và 20% sức phòng thủ của Giáp toàn thân Mengel.
Dù vậy, sự am hiểu của tôi đã tăng lên một cách đáng kể.
“ Ồ hố”
Sự thônghiểu càng tăng thì hình phạt càng giảm. Sức tấn công của Đại kiếm Mamon là 143-240 còn sức phòng ngự của Giáp toàn thân Mengel hiện giờ là 152 điểm. Chỉ có một nửa số hiệu ứng được áp dụng, nhưng tôi vui mừng vì hình phạt được giảm bớt.
Nhưng mà, tôi không thể hạnh phúc vô điều kiện được. Tôi đã thông hiểu 100% về cây rìu và cây cuốc chim, nhưng sự thông hiểu về thanh Đại kiếm và Giáp trụ toàn thân kia lại quá thấp. Thật lòng mà nói, tôi khá là thất vọng về điều này.
‘ Mình sẽ vui hơn hơn nếu chỉ số thông hiểu cao hơn tí nữa’
Quèo, tôi không cần phải quá vội vàng. Tôi có thể nâng sự am hiểu lên bằng cách tháo rã, sửa chửa và sử dụng vật phẩm nên theo thời gian vấn đề sẽ được giải quyết.
“ Thử sửa chữa nó xem nào”
Độ bền của hai món trang bị đang cực kì thấp. Tôi có thể sử dụng kĩ năng sửa chữa của Luyện Khí Đại tông Sư để nâng sự am hiểu của mình về hai món trang bị lên.
Và rồi…..
[ Yêu cầu sử dụng một dụng cụ sửa chữa] |
“ À, vậy ra phải sử dụng một dụng cụ sửa chữa riêng biệt à? Vậy à ?”
‘ Dụng cụ sửa chữa là cái đéo quái gì thế ? FUCKKK ! Tiền của tôi ! TIỀN CỦA TÔIIIIIIIIIIIIII’
Ngày trước, khi tôi còn chức nghiệp Chiến binh, tôi không có kĩ năng sửa chữa nên tôi luôn đem trang bị của mình đến những NPC thợ rèn để sửa chúng. Vì lẽ đó mà tôi không hề biết rằng một dụng cụ sửa chữa là cần thiết. Thậm chí tôi còn không nghĩ nó có tồn tại.
‘ Thế giờ mình đã hiểu vì sao mà giá sửa chữa lúc nào cũng cao cắt cổ.’
Tôi có thể hoãn việc sửa chữa trang bị cho tới lần tới. Nhưng vấn đề hiện giờ là, tôi đã tốn30 đồng bạc để mở cái kho này. Nếu đóng kho và chạy đi mua một cái dụng cụ sửa chữa chết tiệt nào đấy, 30 đồng bạc mà tôi đã phải mím chặt môi môi bỏ ra sẽ không cánh mà bay.
Cuối cùng, sau khi định tâm và rũ bỏ cơn giận dữ trong lòng, tôi để Đại kiếm Mamon và Giáp toàn thân mengen vào Kho. Phí dùng kho cho trang bị tốn tận 10 đồng bạc chỉ cho một món trang bị. Một sự tiêu phí kinh hãi. Tận 20 đồng bạc.
“ Cái thế giới ăn cướp công khai này…..”
Tốn 30 đồng bạc chỉ để mở kho và thêm 20 đồng bạc cho 2 món trang bị bên trong….! Trái tim hạnh phúc của Mẹ, bọn ở nhà Đấu giá và cả lão quản kho, rặc một lũ gian xảo trong mắt tôi.
“ 50 Đồng bạc của tôi….. 50 đồng bạc…..”
50 đồng bạc trong game tương đương 600 won ngoài đời thật, đủ để mua 200ml sữa tươi để giải tỏa cơn khát trong cổ họng và làm xương tôi cứng cáp hơn. Tôi trữ hai món vật phẩm trong kho với trọng lượng đáng kể của chúng.
“ kUUUACKK”
Tay tôi run bần bật. Sau khi lườm lão quản kho gian xảo đang lịch sự tạm biệt tôi, tôi hướng về phía quảng trường đông đúc.
Thật sự có rất nhiều người chơi ở đây, từ tân binh mới tạo nhân vật cho tới những chiến binh lão luyện sử dụng trang bị cấp độ 100.
Những con người nơi đây liên tục di chuyển để theo kịp tốc độ của thế giới ảo. Có những người kiếm tìm tổ đội, mua bán vật phẩm, chia sẻ kinh nghiệm, các loại nhiệm vụ, từ già trẻ lớn bẻ, ăn xin đến những cặp đôi hạnh phúc, và những con người chỉ đơn giản là tận hưởng khung cảnh hiện tại. Mọi loại người đều có tại nơi đây.
Tôi bất động quan sát họ
Tân binh tụ tập quanh Đại Lộ Đông còn những người chơi trung cấp trở lên thì lại tập trung Đại Lộ Nam. Con đường Đại Lộ Bắc và Tây thì tập trung đủ loại người, không biệt cấp độ.
Đại Lộ Đông có nhiều NPC phù hợp với người mới chơi, họ đưa ra các nhiệm vụ phù hợp với tân binh, dẫn tân binh tới những bãi săn tương ứng cấp độ. Trong khi đó, phía Nam thường có những nhiệm vụ cũng như bãi săn phù hợp với những người chơi trung cấp. Phía Tây và Bắc tập trung đủ người chơi ở mọi cấp độ, nên có thể nói, hai khu vực ấy tràn ngập các cửa hàng.
“ Thợ rèn thường ở phía Tây và phía Bắc.”
Tôi đưa ra kết luận sau một hồi quan sát dòng người tấp nập.
Một cửa sổ thông báo hiện lên.
[Thấu thị đã tăng 1 điểm] |
Chỉ số thấu thị có thể dùng để tìm kiếm vật phẩm hoặc dự đoán hiểm nguy. Nhưng tôi vẫn chưa thấy được công năng của chỉ số này nên tôi cũng không rõ đây có phải là một chỉ số có ích hay không.
“ Cái gì tăng cũng tốt” ( Trừ nợ tăng XD)
Tôi không hứng thú mấy khi khám phá Đại Lộ Tây và Đông. Sau một hồi tìm kiếm, tôi tìm thấy một lò rèn ở Đại lộ Đông. Vẻ ngoài của tòa nhà đó mang lại cảm giác cực kì to lớn.
Đó là một tòa nhà hai tầng, cái lò rèn nhỏ bé ở làng Bairan không tài nào sánh được với cái tòa nhà này. Không như Smith chỉ làm việc một mình ở lò rèn Bairan, nơi đây dường như có hàng tá thợ rèn làm việc cùng nhau.
‘ Người lãnh đạo nơi đây ít nhất cũng phải đạt cấp độ thợ rèn trung cấp?’
Nếu thế, chắc chắn ông ta sẽ nhìn nhận và đối xử tốt với tôi. Không như ở làng Bairan, tôi có thể học được cách chế tác Trang bị, vật phẩm trong một môi trường tốt. Tôi bước vào lò rèn với tinh thần hứng khởi, trong khi tưởng tượng về cái âm thanh năng động của tiếng gõ búa và sức nóng mãnh liệt từ những lò rèn.
Trái với tưởng tượng sống động của tôi, lò rèn này có vẻ ảm đạm, tôi không nghe thấy bất kì âm thanh của tiếng búa trên đe, cũng như dấu hiệu của một người thợ rèn đang hăng hái tập trung làm việc.
“ C- cái gì?”
Tôi nhìn xung quanh đầy bối rối và nhìn thấy một người đàn ông với cái bụng to bự như cái vung, ngủ ở một góc với một chai rượu rỗng bên cạnh. Tôi không rõ ông ta đang ngủ hay nằm đấy chết vong, thế nên tôi tiếp cận một cách lặng lẽ và đánh thức ông ta
“ Này ! NÀYYYYYYYYYY!”
“……zzz…. Ể ? hở ? cái gì ?”
Thật may vì ông ta còn thở. Người đàn ông với cái bụng nồi làm ra vẻ khó chịu và chầm chậm mở mắt. Ông ta nhìn về phía tôi
“ Người đến đây vì việc gì?”
“Cháu tới học cách làm trang bị bán chạy nhất trong làng, ông có thể giúp cháu được không?”
Ông già đấy nhìn tôi với một cái biểu cảm hết sức ngớ ngẫn, như thể đang cười nhạo tôi.
“ Nơi này kết thúc công việc lâu rồi. Sau khi Tập đoàn Mero mua lại cửa hàng Thợ rèn và những khu thương mại, bọn chúng bán vật phẩm với giá rẻ rề nên khách hàng bị kéo đi khỏi nơi đây. Dù biết thế nhưng ngươi vẫn đến đây để học cách làm vật phẩm ? Ngươi có chắc chắn muốn theo con đường cụt diệt vong này với ta?”
Ngay lúc đó..
Cánh cửa lò rèn bật tung, một nhóm đàn ông với vẻ ngoài thô kệch bước vào
“ Này Ông già! Ông vẫn chưa quyết định à? Ông sẽ bán lại nơi đây cho chúng tôi chứ ? Ông sẽ đủ tiền mà uống rượu thỏa thích mỗi ngày cho tới lúc ông xuống lỗ đấy ông già ?
Lần này là cái gì nữa đây? Tôi cảm thấy mình lại vướng vào một cái tai nạn phiền phức khác.