“Phù… Cuối cùng thì.”
Kisei ngồi trong buồng lái của [Caliburn-Revive] mà thở dài. Đã ba phút trôi qua kể từ khi cậu khiến cho chiếc chiến hạm ngừng di chuyển bằng cách bắn phá vào mọi ống phản lực của nó.
Tuy nhiên, vì động cơ chính cùng các ụ pháo vẫn còn hoạt động, hoả lực của chúng vẫn là quá khủng khiếp. Không thể nói là nó đã bị bắn hạ nhưng ít nhất thì nó cũng sẽ không thể chinh chiến được nữa. Hiện tại được thế thôi cũng đã quá mừng rồi.
“Cậu làm thật đấy à? Khi trở về mà được huân chương chắc cũng không lạ quá đâu.”
Saki bật cười dù cho phải đang căng sức tránh né những đường đạn được bắn tới. Khi Kisei bận phá huỷ tàu địch, Saki cũng đã hạ gục được vài striker.
“Phải thú thực là tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện một người tự tay tiêu diệt cả một chiến hạm bao giờ đâu!”
“Một mình sao? Chúng ta đã cùng làm mà!”
Lái khỏi chiếc chiến hạm nghi ngút khói, Kisei trả lời. Dù cho cậu đã xuất sắc hạ gục được một tàu thì vẫn còn đó ba chiến hạm khác cùng những con tàu hộ tống. Những khẩu pháo lũ lượt bắn ra những tia sáng làm chói rực cả vùng không gian tăm tối, như vừa có một mặt trời nhân tạo mọc lên ở nơi đây. Một mặt trời chết chóc sẵn sàng lấy mạng bất cứ ai.
“Có cô yểm trợ rồi thì tôi cũng không cực lắm đâu!”
Sự thật là, việc Kisei tiếp cận tàu địch nhanh đến vậy là nhờ Saki. Nghe có vẻ tệ, nhưng Saki là một con chim mồi hoàn hảo. Chưa kể, nếu bọn chúng ngó lơ cô ấy, [Dainsleif] cùng bộ kĩ năng siêu việt của Saki vẫn thừa sức ngăn được chúng cản trở Kisei.
“Nghe có vẻ hơi mỉa mai đó!”
Saki cười chua chát rồi chẻ một con [Jetta] làm đôi. Chẳng hề để tâm đến những đống [Jetta] vỡ vụn đang trôi nổi, con [Dainsleif] khởi động phản lực và bay về cùng hướng với [Caliburn-Revive].
“Trật tự! Tôi nói thật mà!”
“Yeah, yeah! Tôi hạnh phúc quá!”
[Caliburn-Revive] khai hoả còn [Dainsleif] vung kiếm, hai striker phe địch đồng loạt ngã xuống.
“Dù cho chúng có đang lái Zenith thì như vậy vẫn là quá mạnh mà.”
“Pile bunker… này đừng nói là, con màu trắng kia là [Wicked Star] trứ danh đấy nhé.”
Với việc họ thuộc lực lượng lính tinh nhuệ từ đế quốc Nored, việc bị ăn đập nhừ tử thế này sẽ làm giảm thanh danh đơn vị của họ. Dù cho lợi thế quân số áp đảo, quân Nored cảm tưởng như sắp bị tận diệt đến nơi.
“Không được chùn bước! Các cô làm vậy thì còn gì là chiến binh từ Gia tộc Eldegard nữa!”
Một người lên tiếng nhắc nhở cả đám. Một giọng nói dạn dày kinh nghiệm trận mạc mà nghe thật êm tai. Nó đến từ chiếc striker màu xanh thuộc về một trong ba chiếc chiến hạm chưa bị tổn hại.
“Ngài bá tước!”
“Phu nhân Rosia đã xuất trận!”
Chỉ huy hạm đội, Rosia von Eldegard đã đường đường chính chính ra trận trong chiếc Zenith của mình. Ngoài việc tận mắt thấy vị chỉ huy đáng kính xung trận, việc có thêm một Zenith đến ứng cứu đã tiếp thêm nhuệ khí cho những chiến binh Nored.
“Nhưng mà, tình hình thật tệ…”
Rosia đổ mồ hôi lạnh bên trong chiếc Zenith. Rosia đã đủ già để lên chức bà nội. Dù cho không bao giờ chểnh mảng trong việc tập luyện nhưng bà ta không nghĩ mình có thể so tài với hai Zenith của Calencia, đặc biệt là sau màn trình diễn của họ vừa rồi.
Tuy nhiên, việc bà phải lặn lội ra tận đây âu cũng là do cấp dưới thúc giục. Một quý tộc trốn tránh trong lúc hoạn nạn sẽ đánh mất uy tín với các quý tộc khác, kể cả thường dân cũng sẽ khinh thường bà. Trong văn hoá người Vuld, quý tộc chẳng khác gì chiến binh. Khi bị coi là kẻ hèn nhát, các tuỳ tùng và thần dân sẽ không xem bà ra gì. Nếu chuyện đó xảy ra, chưa nói đến chiến tranh, đến việc cai quản một vùng đất thôi sẽ trở nên quá khó khăn với bà.
“Chỉnh đốn lại đội hình! Nếu bố trí rời rạc thì sẽ bị kẻ địch tiêu diệt ngay!”
“Rõ, thưa ngài.”
Sức ảnh hưởng của bà tên toàn đội là rất lớn. Đến cả Kisei và Saki cũng nhận thấy kẻ địch đang di chuyển bài bản hơn.
“Này, cái con màu xanh đó…”
“Chắc là chỉ huy của chúng đấy. Chỉ huy bên Nored gan cũng to lắm chứ.”
Kisei bỗng mỉm cười. Không phải nụ cười gian ác, vui vẻ thì đúng hơn. Cậu ta đang tận hưởng điều này. Sự thật là, Kisei đang thán phục việc chỉ huy của họ vẫn đích thân ra trận trong tình thế dầu sôi lửa bỏng này.
“Đến cả chỉ huy địch còn có mặt thì ta phải tiếp đãi cho chu đáo thôi! Tiến lên!”
“Chậc, cứ tưởng là được về rồi chứ. Nào đánh thì đánh!”
Sau khi cất khẩu phóng lựu đã hết sạch đạn ra sau lưng, Kisei lôi ra một thanh kiếm ánh sáng. Cậu đột ngột tăng tốc. Rõ ràng là cậu đang nhắm thẳng đến con Zenith màu xanh.
“BỌN CHÚNG ĐANG QUAY TRỞ LẠI! MAU BẢO VỆ PHU NHÂN!”
“BẮN, BẮN, BẮN!”
Striker của Nored xả những loạt đạn blaster nhưng Kisei tránh được bao nhiêu thì tránh, số còn lại cậu đỡ lấy bằng gươm, cậu không quên xông thẳng vào con Zenith màu xanh bằng một tốc độ không gì cản nổi.
“Đừng có hòng!”
Rosia rút ra một khẩu blaster nòng dài. Thay vì Kisei, bà ta lại nhắm đến Saki. Đó là vì bà ta biết bắn cô ấy sẽ dễ hơn là bắn một sự tồn tại từ chiều không gian khác như Kisei.
“Hế, ố, sợ quá!”
Tuy nhiên, Saki đã né được hết. Vì bị Kisei làm cho mất đất diễn chứ cô ấy vốn là một con át chủ bài của Calencia cơ mà.
“Chặc!”
Rosia vứt băng đạn rỗng và nạp thêm một băng khác vào khẩu pháo của mình. Bà ta lại nhắm đến con [Dainsleif] một lần nữa. Tuy nhiên, đến lúc đó thì striker của Kisei đã tiến đến rất gần.
“Có vẻ như bà là chỉ huy của hạm đội này! Tôi là Hokuto Kisei, một lính đánh thuê! Đây là [Caliburn-Revive]! Tôi thách đấu bà một trận sống mái!”
“Vậy kết cục là như vậy…”
Rosia lẩm bẩm đầy hối tiếc. Dù cho có khước từ, bà cũng không còn nơi để chạy. Không thể bao biện là cậu ta không xứng đáng được. Bà chỉ có hai lựa chọn. Hoặc bà từ chối trong nhục nhã hoặc chết trên chiến trường.
Nếu phải đón lấy mối nhục này, không chỉ những người thân cận, đến cả con cái bà cũng sẽ bị chế giễu.
“Nữ bá tước của Alfen, Rosia von Eldegard, chủ nhân của [Gries Wraith] chấp nhận lời thách đấu của ngươi. Thú thật, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày phải đối đầu với một tên phi công đàn ông.”