Đã được một tháng từ khi tôi bắt đầu ban ân sủng cho thường dân. Bầu không khí ở『Baibalon』đã cải thiện rõ ràng.
những người nông dân vui vẻ bắt tay tôi khi tôi đi thị sát vùng trồng trọt ở bên ngoài thị trấn.
“Rize-sama! Cảm ơn ngài vì đã cho tôi cái cuốc mới sáng bóng này!”
“Đó là việc mà Lãnh chúa đương nhiên phải làm thôi. Xin hãy tiếp tục làm việc chăm chỉ trong tương lai.”
Có vẻ như ông ta đang rất hài lòng. Đúng là không uổng công khi tích trữ những công cụ canh tác bằng sắt mới toanh bằng số tiền tiết kiệm ít ỏi mà tôi dành dụm được mà.
Vì một vài lý do kì quặc nào đó, cha mẹ đã khuất của tôi chỉ đưa cho nông dân những công cụ làm bằng gỗ.
Nhưng bởi vì đất trong lãnh địa của tôi rất cứng, nông dân chẳng thể nào làm ruộng bằng những dụng cụ thô sơ như vậy được cả. Bộ họ bị đần à?
Khi tôi đang mải suy nghĩ, một người đàn ông trông có vẻ như là thủ lĩnh của những nông dân lúng túng gọi tôi.
“N-Này, Rize-samaaaa! Thằng con trai ngu ngốc này của tôi đã bị thương khi chơi đùa với mấy dụng cụ bằng sắt…! Ừ thì, cũng không phải là một vết thương nghiêm trọng cho lắm…hmm…”
“Ấy, đừng có ngại, ta sẽ chữa trị cho cậu bé. Bất kể có là vết thương nhỏ như thế nào đi chăng nữa, vết thương của người dân cũng là của vết thương của ta.”
“C-Cảm ơn ngài rất nhiều, Rize-sama!”
Sau khi đáp lời bằng một câu mà tôi nghĩ rằng sẽ phù hợp, người đàn ông trông như thủ lĩnh ấy cúi đầu thật sâu.
Fufufu…liệu ông có thể tiếp tục làm việc chăm chỉ như này và cải thiện tình hình thực phẩm của tôi được chứ. Tôi muốn được ăn món gì đó thật ngon lắm luôn rồi!
***
–Sau khi những nông dân được đưa cho những dụng cụ canh tác bằng sắt, thay vì hài lòng, họ lại cảm thấy khó hiểu. “Vị Lãnh chúa trẻ này đang nghĩ gì vậy chứ?”, họ tự hỏi.
Dụng cụ canh tác bằng sắt có thể dễ dàng trở thành vũ khí của những kẻ nổi dậy bất cứ lúc nào.
Vì vậy, ở hầu hết lãnh địa, người ta không được phép sở hữu chúng, trừ khi là một nông dân rất được Lãnh chúa tin tưởng.
Điều này càng đặc biệt đúng đối với lãnh địa này, nơi được cai trị bởi một Lãnh chúa gần như không có tài năng về ma thuật tấn công.
Tuy nhiên–vị chủ nhân mới, người thậm chí không thể sử dụng ma thuật tấn công và chỉ có thể dùng ma thuật hồi phục ấy, đã xuất hiện ở những vùng trồng trọt dơ bẩn mà chẳng hề tỏ ra khó chịu, và để lại cho họ đủ dụng cụ canh tác bằng sắt nữa.
“Mấy cái dụng cụ rách nát như vậy sẽ chẳng thể làm nên trò trống gì. Xin mọi người hãy sử dụng những thứ này.”
Đúng vậy, tuy cậu ta đã nói như thế với họ bằng một giọng đều đều, nhưng họ có thể cảm nhận được sự dịu dàng ẩn chứa trong đó.
Ahh—nếu là vậy thì tốt thôi. Những người nông dân vẫn đang hoang mang, nhưng nếu họ chỉ việc nhận chúng và làm theo như vậy thì còn tốt hơn nữa rồi.
Nhưng ngay tại thời điểm đó, một sự cố đã xảy ra.
“Chết tiệt, mẹ kiếp! Tên quý tộc khốn nạn kia! Mày lại đến để trừng phạt bọn tao nữa ư?!”
Ngay sau đó, cậu con trai của người lãnh đạo nông dân, ném một quả bóng bùn về phía Lãnh chúa–!
Khoảnh khắc quả bóng bùn làm bẩn người cậu ta, bầu không khí tại đó như đóng băng.
Và sau thoáng chốc…những người nông dân đi đến một kết luận. Với những gì đang xảy ra, thì đứa trẻ đó sẽ bị giết mất!
Liệu họ có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra không? Vì vậy, họ cầm những dụng cụ vừa được nhận và chuẩn bị sẵn sàng tấn công vị Lãnh chúa trẻ– Tuy nhiên.
“Ra vậy…Hẳn là những người nông dân ở khu vực này đã phải chạy trốn khỏi một tên Lãnh chúa tàn ác nhỉ. Xin lỗi vì đã làm ngươi sợ nhé, cậu bé.”
“T…Tại sao ngươi lại xin lỗi ta chứ!? Ta đã ném bóng bùn vào mặt ngươi kia mà…!”
“Sao cơ, như vậy chỉ cho thấy rằng nhóc thật sự rất năng động thôi mà, đúng chứ? Là một Lãnh chúa, ta thật sự rất vui khi biết điều đó đấy.--Nhưng từ giờ, sao nhóc không dùng mớ năng lượng đó để giúp đỡ cha mẹ mình nhỉ?”
Nói rồi, cậu ta ân cần xoa đầu của cậu nhóc đang bối rối.
“...”
Những người nông dân đã bị choáng ngợp bởi cảnh tượng đó–và rồi, tất cả bọn họ đều đồng loạt quỳ gối trước vị tân Lãnh chúa của mình.
“Tôi thành thật xin lỗi vì những gì thằng con trai ngu ngốc của tôi đã làm! Tôi sẽ làm việc chăm chỉ vì ngài, thưa Lãnh chúa của tôi!!”
“Không thể tin được…! Tôi không thể tin được lại có những quý tộc nhân hậu như ngài đây…!”
“Tôi xin thề trên những dụng cụ mà ngài đã ban cho! Chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ để biến mảnh đất này trở thành một nông trường rộng lớn!”
Hành động của Rize Baibalon gây sốc đến nỗi thậm chí còn khiến cho một vài nông dân phải bật khóc.
Tha thứ cho hành động đáng chết của một đứa trẻ, và thậm chí khuyên bảo nó như một người anh lớn…đó là những điều không thể nào tin được đối với những nông dân này, những người đã bị đối xử như rác rưởi hay dòi bọ bởi lũ quý tộc.
Ahh, bây giờ mình hiểu rồi. Ngài ấy tin chúng ta bằng tất cả trái tim, vậy nên ngài mới ban cho chúng ta những công cụ bằng sắt!
Và vì vậy, những người nông dân đã bị dễ dàng thu hút bởi Rize– Nhưng đồng thời, họ cũng nghĩ:
“Sẽ thật tuyệt biết bao nếu vị Vua của đất nước này cũng hệt như ngài ấy vậy…!”.