Trans&Edit: BiHT
-------------------------------
“Xin hãy bầu cho Công chúa Mia!”
Được thống nhất dưới màu sắc mới thiết lập của họ, những thành viên của phái Mia tham gia vận động với sự hăng hái đã được khôi phục. Với những chiếc nơ màu đỏ máy chém tô điểm trên ngực, giọng nói đầy khí thế của họ vang vọng khắp hành lang trong khi vận động trường học. Cả Mia cũng tham gia, đọc cam kết tranh cử của mình với bất cứ ai sẵn sàng lắng nghe cùng với một nụ cười chân thành. Thấy rằng cơ hội chiến thắng duy nhất của họ là làm những điều Rafina không thể làm, nỗ lực tranh cử của họ chuyển dần theo hướng mạo hiểm. Khi Abel đề nghị cô phát biểu trên lưng ngựa, cô bắt đầu tự hỏi liệu có phải họ đã đi quá xa rồi không....nhưng màn thể hiện này kết quả lại rất được đón nhận bởi các học sinh người Equsetria, qua đó tăng mạnh đánh giá của cô về sức mạnh mưu lược của Abel. Nhờ những nỗ lực độc đáo của họ, sự ủng hộ của Mia từ từ tăng lên. Dù vậy, vẫn cần vài thiên niên kỷ nữa thì cô mới khiến cán cân nghiêng về phía mình được.
“Theo như phân tích của Chloe....chúng ta đã thành công kéo số phiếu của mình lên gần mức hai mươi phần trăm.” Mia nói rồi mệt mỏi thở dài.
Những đồng đội tranh cử đang ở trong tổng hành dinh của cô cũng hành động tương tự. Họ đã tiến bộ, nhưng tiến bộ đó cũng không được bao nhiêu. Chiến thắng vẫn còn rất xa tầm tay họ.
Nhưng mình cũng không thể cứ thế mà từ bỏ được....
Cô đã cố vắt thêm thông tin từ Bel đêm trước đó, nhưng sau cùng tất cả những gì cô biết được là Ludwig cực kì tự tin vào phân tích của mình với việc Mia cần trở thành hội trưởng hội học sinh để thế giới tránh khỏi thảm kịch. Điều đó, xét tình trạng của cô hiện tại, là một mảnh thông tin cực kì không mong đợi.
Chúng ta đang tụt lại quá xa, đến nỗi mình không thể tưởng tượng được cách để xoay chuyển tình thế này....
Khiến mọi chuyện càng tệ hơn là việc có rất nhiều người — đề tên một số thì: Bel, Anne, Tiona, và Chloe — vẫn tin chắc rằng sau cùng cô nhất định sẽ làm được. Cô rùng mình trước ý nghĩ thua cuộc tranh cử và phải thấy ánh mắt đầy thất vọng trên khuôn mặt họ.
Ư-Ư....Chỉ cần tưởng tượng cảnh đó thôi cũng khiến mình khó chịu....
Suy nghĩ u ám của cô bị gián đoạn bởi Abel, người tiếp cận cô với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Mia, cậu có thời gian không?”
“Ôi, Abel. Có chuyện gì vậy?”
“Mình.....chỉ muốn xin lỗi thôi. Vì đã can thiệp vào cam kết tranh cử của cậu. Tình hình hiện tại là lỗi của mình....”
“Hả?”
Phản ứng bối rối của cô chỉ khiến vẻ mặt của cậu từ mím môi cau mày sang nhăn mặt đầy cay đắng.
“Mình biết phần lớn cam kết tranh cử chính thức của cậu dựa trên cái mình phác thảo. Do đó, mình là người chịu trách nhiệm cho những kết quả ảm đạm mà chúng ta đang thấy đây. Cậu hẳn đã có thể nghĩ ra những ý tưởng tốt hơn nhiều...Những ý tưởng tuyệt vời mà mình không bao giờ có thể nghĩ tới....Nhưng vì mình đưa cậu danh sách của mình, cậu đã tỏ ra tử tế và quyết định sử dụng chúng đúng không?”
“Cậu đang nói cái gì vậy? Điều đó hoàn toàn không phải sự thật đâu!”
Cô thật sự có ý đó đấy.
“Nếu khi đó cậu không xuất hiện để giúp thì lúc này mình thậm chí còn không có nổi một danh sách cam kết tranh cử nữa!”
Điều cô vừa nói là sự thật một trăm hai mươi phần trăm. Không có chút khiêm tốn giả dối nào trong tuyên bố của cô. Độ chính xác của nó càng được khẳng định thêm bởi giọng nói ở cửa.
“Cậu biết không, Mia nói đúng đấy,” Sion nói trong khi bước vào phòng. “Sự khiêm tốn chỉ là một đức tính tốt khi được thể hiện một cách vừa phải thôi, Hoàng tử Abel. Cậu phải tin tưởng vào bản thân một chút chứ.”
“Nhưng.....”
“Cậu đã thấy cam kết tranh cử của Tiểu thư Rafina rồi đúng không? Các chính sách của cô ấy là hoàn hảo. Cậu thật sự nghĩ chúng ta có thể đưa ra một thứ vượt qua nó về chất lượng ư? Và dù có làm được đi nữa thì nó có thể tốt hơn được bao nhiêu chứ? Đủ để xóa bỏ sự dẫn trước áp đảo của Tiểu thư Rafina với Mia à? Mình không nghĩ vậy đâu.”
Cách biệt to lớn về sự ủng hộ giữa hai ứng viên có thể được cho là do lợi thế đương nhiệm. Rafina, người đã sớm có một danh sách thành tích đầy ấn tượng, có thể đấu một cách an toàn với cam kết tranh cử của mình. Trong khi đó, Mia lại không có bất cứ thành tựu nào và năng lực chính trị của cô vẫn chưa rõ. Để có thể thắng, cô cần phải đưa ra một vài ý tưởng thật sự chấn động để giành được trái tim các học sinh.
“Về cơ bản, một khi vẫn thực hiện nó một cách đúng đắn thì chúng ta không có cơ hội nào để vượt qua Tiểu thư Rafina về mảng cam kết tranh cử cả.” Sion kết luận.
“Cách nói lạ thật đấy. Nếu không thực hiện nó một cách đúng đắn thì chúng ta phải làm gì chứ?” Mia bối rối nghiêng đầu hỏi.
Cậu nhìn cô với ánh mắt hiểu biết rồi lắc đầu.
“Thật à, Mia? Cậu hơn ai hết phải biết câu trả lời cho việc đó chứ.”
“Ý cậu là gì?”
“Mình đã hỏi Bel về đống ý tưởng tranh cử mình thấy trong thư viện hôm đó, và em ấy nói rằng cậu là người đã viết chúng.”
“.....Hả?”
Mất vài giây thì cô mới nhận ra cậu đang nói về danh sách các ham muốn cá nhân chưa sàng lọc mà cô đã viết lên giấy.
B-Bel! Con bé phản bội này! Em bán đứng chị rồi! Chị nhất định sẽ ôm vụ này xuống mồ!
Khách quan mà nói thì cô chưa bao giờ cấm Bel vạch trần tác giả gốc của Dự án TĐNNA, thế nên về cơ bản thì đây không phải phản bội. Dù vậy, điều đó cũng không khiến nó dễ nuốt hơn chút nào và cô phải ép mình kìm lại một tiếng khóc vì sốc.
“.....Giờ là gì nữa vậy?” Abel hỏi, trán cậu nhăn lại, vừa hiếu kì vừa cảnh giác.
“Ơ-Ờm, không phải như cậu nghĩ đâu. C-Cậu thấy đấy, mình....” Mia lắp bắp.
Cô đang định đưa ra lời giải thích cho tác phẩm đáng xấu hổ của mình thì Sion trả lời thay cô.
“Danh sách cam kết đó chính là hướng đi đúng. Có lẽ nội dung cần sửa sang thêm, nhưng về cách tiếp cận thì đó chắc chắn là cách chính xác.”
“.....Ủa?”
“Mình có thể thấy là cậu không định ngừng diễn kịch. Được thôi. Vậy thì mình sẽ tiếp tục giải thích vậy.” Cậu nói với tất cả những người còn lại trong phòng. “Mọi người thấy đấy, điều cậu ấy nhận ra là việc mình đưa ra một cam kết tranh cử công bằng, đúng nguyên tắc sẽ không có cơ hội thắng nào trước Tiểu thư Rafina. Do đó, như một cách để thí nghiệm, cô ấy thử viết ra những cam kết có phần....kém quý tộc hơn.”
“Mình biết cậu đang muốn nói gì rồi.” Abel gật đầu, hai mắt mở to ra vì thấu hiểu.
Cả hai vị hoàng từ nhìn Mia, trong mắt họ không chỉ có một chút sự ngưỡng mộ thôi đâu.
“Ơ-Ờ.....Mà, mình đoán cậu đã bóc trần mình rồi. Đúng là vậy đấy....”
Cô nhảy lên chiếc xe diễu hành. Một việc quả nhiên có hơi gượng gạo, bởi toàn bộ những hành khách khác trước giờ đều nghĩ cô là người lái, nhưng chỉ chút mâu thuẫn đó chẳng phải chuyện mà một nụ cười tự mãn không giải quyết được. Thế nên cô mỉm cười và nhìn quanh phòng như thể đang hỏi họ Mấy người thật sự mất chừng này thời gian mới hiểu được à? Những giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sau lưng cô cảm giác rất khó chịu, cơ mà một kẻ nói quanh co kì cựu như Mia còn lâu mới để chuyện đó ảnh hưởng tới màn trình diễn của mình.
“Và mọi chuyện là thế đấy. Như cậu có thể thấy, Hoàng tử Abel, cậu không cần phải xin lỗi gì cả. Mia đã sớm tìm ra cách có thể đánh bại Tiểu thư Rafina, và cậu ấy đã tự nguyện từ bỏ chúng.”
“Ý cậu là sao chứ? Nếu có cách chiến thắng thì tại sao lại từ bỏ?”
“Cậu không thấy à? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu xuôi theo dòng suy nghĩ đó và cập bến kết luận logic của nó? Giả sử chúng ta cố thể hiện sự khác biệt của mình bằng cách tối đa hóa sự khác biệt về ý tưởng đi. Vậy, một cam kết như thế nào sẽ có thể phản công tốt nhất với lý tưởng của Tiểu thư Rafina? Có lẽ là thiết lập chế độ ưu đãi đối với các quý tộc nổi bật chăng?”
“Cái gì cơ? Cậu mất trí rồi à, Hoàng tử Sion? Chúng ta không thể làm thế được.”
Abel ngạc nhiên chớp mắt, nhưng Sion lại lắc đầu.
“Có lẽ cậu không muốn, nhưng sự thật không may là đó có thể là một chiến lược rất hiệu quả. Tiểu thư Rafina là một con người nhân từ, nhưng sự nhân từ của cô công bằng với cả thường dân và quý tộc. Nếu phải nói thì cô còn phán xét quý tộc một cách khắc nghiệt hơn, và mình không bất ngờ lắm nếu phần lớn bọn họ không ưa mấy cách đối xử này.”
“Mình hiểu rồi. Đưa ra những thứ tương tự như Tiểu thư Rafina sẽ không tạo được bất cứ lý do nào để mọi người thay đổi đối tượng bỏ phiếu. Nếu chúng ta đấu theo cách của cô ấy, cô ấy chỉ việc đưa ra một danh sách nguyên tắc hoàn hảo cùng các cam kết công bằng rồi nghiền nát chúng ta.”
Do đứng giữa năng lực tài chính của hội học sinh và lượng sức người mà nó có thể tập hợp được, những gì mà tổ chức này có thể đạt được trong thực tế là có giới hạn, đặc biệt là khi xem xét tổng thể các hạn chế bao quát toàn bộ của học viện. Ví dụ, giả sử Saint-Noel có tổng cộng hai mươi vấn đề cần giải quyết, và hội học sinh có thể đối phó với mười cái trong đó. Dù ngoài mặt thì chuyện này sẽ tạo ra rất nhiều phép hoán vị khác nhau trong việc lựa chọn rắc rối để giải quyết, số lượng hoán vị trong thực tế lại thấp hơn nhiều. Những người nắm bắt chính xác được điều kiện của học viện và thấu hiểu năng lực của hội học sinh dĩ nhiên sẽ đưa ra cùng kết luận về thứ có thể thực hiện được trong thực tế. Vậy thì điều khác biệt duy nhất ở đây sẽ là ưu tiên của họ.
Do đó, nếu Rafina chọn phe cái thiện trong cam kết tranh cử của mình, Mia sẽ phải chọn cái ác. Nếu Rafina xúc tiến sự đối đãi công bằng và không thiên vị với tất cả các học sinh, Mia sẽ phải đưa ra sự đối đãi bất công, ưu ái với một số nhóm học sinh. Đó là cách duy nhất để Mia làm bản thân khác biệt. Một khi hội học sinh vẫn hoạt động trong sự hạn chế của lượng thành viên và ngân quỹ, những cách để vận hành nó đều sẽ quy tụ tại một điểm. Nếu Rafina đã đứng sẵn ở điểm đó thì sẽ chẳng còn chỗ trống nào cho Mia.
Hai vị hoàng tử tiếp tục thảo luận các nguyên tắc của chiến lược tranh cử, chẳng chút để tâm tới Mia với hai má đang liên tục phồng lên như bong bóng khi lắng nghe.
Rafina lấy toàn bộ ý tưởng hay rồi dùng nó một mình, thật bất công quá đi! Như thế là ăn gian mà!
quê hương của hội trưởng clb cưỡi ngựa Với tình huống thế này, chỉ cần một nụ cười tự tin – Mia, đại diện quảng cáo kem đánh răng */S túm lại thì: vd có 10 tài nguyên và 2 vấn đề, 1 của thường dân, 1 của quý tộc, Rafina sẽ chia 5/5, còn theo cách Sion nói để thu hút quý tộc thì sẽ là 2/8 hoặc dạng vậy