Trans: Kirito_chan~~
Edit: normalguy & BiHT
--------------------------------------
Ờm... Mình nghĩ là mình làm được rồi.
Mia nhìn biểu cảm của Yuhal và cố ngăn mình nhếch mép. Cô đã đến đây với tâm thế sẽ cho Shalloak một thất bại thảm hại và nghĩ rằng đó là cách duy nhất để có thể có được thứ mình muốn. Tuy nhiên theo cái cách mà mọi thứ đang diễn ra thì có vẻ việc đó là không cần thiết. Có vẻ như cô chỉ còn cách chiến thắng tuyệt đối một bước chân mà thôi.
Sự tiếp viện của Arshia và Rania chắc chắn là tác nhân then chốt trong việc lật ngược thế cờ. Ôi Trăng ơi, có nhiều người sẵn sàng giúp đỡ mình quá. Hẳn là nhờ sự chính trực và đức hạnh bẩm sinh của mình rồi. Sức hút của mình đúng to lớn đến độ đôi khi chính mình cũng phải khiếp sợ mà!
Có vẻ như nụ cười tự mãn đang hiện lên trên khuôn mặt cô cũng bắt nguồn từ sự chính trực và đức hạnh đó.
Và tuy không đáng nhắc đến nhưng cô chắc chắn không hề có bất kỳ kế hoạch phức tạp hay tầm nhìn vĩ đại nào đâu. Cô chưa bao giờ nghĩ đến bất cứ điều gì mà Ludwig đã nói. Quá trình suy nghĩ của Mia luôn rất đơn giản. Dù trông có vẻ sâu sắc đến đâu thì thực ra nó rất đơn giản từ đầu tới cuối. Đỉnh cao của lối tư duy Mia là suy nghĩ theo tư duy toán nhân... trừ việc mọi phần tử đều bằng một. Một nhân một nhân một vẫn là một. Và điều duy nhất mà bộ óc đơn giản của cô tập trung vào là sự tin tưởng giữa Tearmoon và Perujin.
Perujin là một nền nông nghiệp thịnh vương và điều đó đảm bảo rằng họ vẫn có lương thực dự phòng kể cả vào một năm thất thu. Duy trì mối quan hệ thân thiện với một người hàng xóm có nhiều lương thực chắc chắn sẽ rất hữu ích trong trường hợp cấp bách. Tuy nhiên, có một hiệp ước đang cản trở mối quan hệ thân thiện đó. Thế thì cô phải làm gì? Mia sẽ giải quyết vấn đề này như thế nào? Tất nhiên là rất đơn giản; nếu có một hòn đá cản đường, cô sẽ đá bay nó. Chắc chắn là hòn đá đó có thể sẽ đập vào đầu một người nào khác và gây ra rất nhiều rắc rối cho tất cả những người liên quan nhưng đó là vấn đề của Mia trong tương lai. Ha, đó thực chất lại là vấn đề của Ludwig bởi vì Mia trong tương lai chắc chắn sẽ đổ trách nhiệm lên đầu anh ta. Với cô, bàn chân là giải pháp tốt nhất cho mọi trở ngại. Đơn giản là nhất!
Nhờ áp dụng nguyên tắc này mà thái độ của nhà vua có vẻ đã dịu đi. Chắc chắn rằng đây là dấu hiệu cho thấy lợi thế đang nghiêng về phía cô. Tuy nhiên, ngay khi cô sắp cưỡi sóng lướt đi như thường lệ thì...
“Không giao ước, không có lời thề bằng văn bản. Không có gì ngoài một lời hứa miệng... Chắc hẳn vị Vua của Perujin không thiếu thận trọng đến mức hành động dựa trên niềm tin mù quáng như thế chứ nhỉ?”
Giọng nói bất mãn của Shalloak vang vọng khắp sảnh đường, và cơn sóng Mia đang định cưỡi cũng yếu dần rồi tan biến.
Shalloak cũng ngạc nhiên không kém gì Yuhal. Không giống như nhà vua, ông ta không hề biết rằng những điều này sẽ xảy ra. Tất cả các bước của quá trình đều khiến hắn hoàn toàn bất ngờ, từ việc Công chúa Mia đến sớm cho đến việc cô ấy mời ông ta đến dự buổi tiệc này. Giờ nghĩ lại, ông ta nhận ra bản thân đáng lẽ phải đánh hơi được sự mờ ám trong lời mời ngay từ khi nhận được nó mới phải. Không, vốn dĩ ông ta chỉ đơn giản là không muốn tham dự, vì làm như vậy sẽ ám chỉ rằng Mia đã nhìn thấu mọi âm mưu bí mật của hắn và đã chuẩn bị biện pháp để giành được lòng tin của vua Perujin.
Cuộc nói chuyện nghiêm trọng quá thể này là hoàn toàn không cần thiết. Tất cả những gì mà nhà vua cần phải làm là hứa miệng rằng ông sẽ tiếp tục giao thương với Tearmoon như trước giờ và thêm một điều khoản đơn giản rằng nếu nạn đói xảy ra và làm giá cả tăng lên thì họ sẽ được trao cơ hội để đàm phán lại ở một mức độ nào đó. Một cuộc trao đổi đơn giản như vậy sẽ là quá đủ để có thể giải quyết được vấn đề cho lúc này.
Thay vào đó thì nhà vua đã hoàn toàn đồng ý với đề xuất của Mia và lý do chắc chắn là vì những lời mà cô đã nói.
Sự tin tưởng song phương là nền tảng của các mối quan hệ hữu nghị.
Sự vô liêm sỉ của câu nói này thật đáng kinh ngạc. Đó là kiểu nói chuyện sáo rỗng mà những người hiểu rõ mối quan hệ giữa Tearmoon và Perujin không bao giờ dám nói ra vì sợ bị coi là kẻ ngốc. Nghe những lời đó thốt ra từ miệng của cô công chúa Tearmoon lại khiến sự sáo rỗng tăng lên gấp bội, gần như đến mức ác ý. Không đời nào có chuyện Yuhal lại có thể bỏ qua được điều đó; nó khiến ông cảm thấy khó chịu theo mọi khía cạnh.
Điều mà nhà vua lẽ ra nên làm là che giấu cơn giận của mình đằng sau một nụ cười giả tạo. Quá dễ thấy hùa theo cho qua chuyện chính là lựa chọn tốt nhất của ông. Một âm mưu không thể được chứng minh nếu nó chỉ tồn tại trong tâm trí. Không để lộ dấu hiệu nào. Không để bất cứ điều gì lọt ra ngoài. Để thời gian trôi qua bằng những câu chuyện phiếm. Đó chính là con đường dẫn đến thành công.
Nhưng công chúa không bắt sống tù nhân trong công cuộc đi đến chiến thắng của mình. Cô lột đi bộ mặt giả tạo của ông ta với sự chính xác của một đầu bếp và cố tình chọc tức ông. Một khi Yuhal với cảm xúc dâng trào bước vào chiến trận thì quyền sinh sát sẽ rơi vào tay Mia. Cùng với những đồng minh nhảy ra từ mọi hướng, Shalloak không hề có cơ hội để nói lời nào.
Shalloak bực bội nhận ra điều khiến ông và công chúa khác biệt, đó chính là sự chênh lệch về quyết tâm của họ. Ông đến đây với tư cách là một khán giả, dự định thưởng thức một bữa ăn ngon và né tránh vài câu hỏi khó chịu—về cơ bản là câu giờ. Nhưng Mia đến đây với tư cách là một chiến binh cùng một mục tiêu duy nhất trong đầu: một chiến thắng áp đảo.
Và cô đã chiến đấu, đánh vào mọi mối ngờ vực mà nhà vua đã hình thành đối với Tearmoon—những trụ cột quan trọng trong kế hoạch của Shalloak—cho đến khi chúng vỡ vụn. Sau đó, cô nhắm thẳng vào yết hầu.
“Ngài có thể đặt niềm tin vào ta không, thưa Bệ Hạ?”
Cô yêu cầu sự tin tưởng của ông. Để ông đặt niềm tin vào cô. Để ông chấp nhận sự chân thành của cô.
“Chắc hẳn vị Vua của Perujin không thiếu thận trọng đến mức hành động dựa trên niềm tin mù quáng như thế chứ nhỉ??”
Lời chống chế của Shalloak nghe thật vô nghĩa ngay cả với chính ông ta. Ông có thể thấy rằng nhà vua đã hoàn toàn bị mê hoặc dưới ma thuật của vị Đại Hiền Giả Đế quốc. Một thứ ma thuật vô cùng hấp dẫn, bởi nó được dệt nên từ ánh sáng của hy vọng.
Cô ta đã làm điều tệ nhất vào đúng thời điểm tệ nhất có thể. Thì ra đó là cách mà vị đại hiền giả hành động... Chơi hay lắm.
“Ồ, và Shalloak? Ta cũng có vài lời muốn nói với ông.” Đột nhiên, cô chuyển sự chú ý sang hắn ta. “Ông còn nhớ cuộc trò chuyện trước kia của chúng ta, khi ta nói với ông rằng tiền không phải là tất cả chứ? Và ông đã đáp lại ta thế nào ấy nhỉ?” Cô ấn ngón tay lên má mình một cách khoa trương và nghiêng đầu. “À, chẳng phải ông đã nói thứ gì đó về việc làm những chuyện không kiếm ra tiền chính là dấu hiệu của việc bị cuốn vào những cảm xúc sáo rỗng à? Rằng đó là dấu hiệu của sự yếu đuối?”
“Đúng vậy, thưa Điện hạ. Thương nhân là những kẻ dành trọn niềm tin vào tiền bạc. Tiền cai trị mọi thứ trên thế giới bằng sức mạnh của nó và đó cũng là thần của chúng tôi.”
Ngay cả khi đang trả lời, Shalloak cũng có thể nhận ra rằng ông đang dần mất bình tĩnh. Ông thậm chí còn biết cả lý do. Tuyên bố của Mia cho rằng tiền không phải là tất cả và hành động của cô đã chứng minh điều đó... Nó đi ngược lại với tất cả mọi thứ mà ông tin vào. Nó phủ nhận hoàn toàn lý tưởng sống của ông. Và quan trọng hơn cả, nó như sát muối vào trong một vết thương nhỏ ở phần khuất trong tâm trí, nỗi đau liên tục nhắc nhở ông rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, ông đã sai về mọi thứ...
Mặc dù hoàn toàn nhận thức được rằng bản thân quy phục trước sự thao túng giống như Yuhal nhưng ông ta lại không thể làm gì để ngăn mình lại. “Chẳng phải các thương gia—không, chẳng phải tất cả mọi người đều nên tin vào điều đó sao? Con người làm việc. Vậy thì con người làm việc vì cái gì? Tiền, rõ ràng rồi. Do đó, làm mọi thứ có thể để tối ưu khả năng kiếm tiền là đúng đắn một cách khách quan.”
Ông đã dành cả cuộc đời để kiếm tiền, và tất cả các thương gia khác cũng vậy. Sử dụng mọi nguồn lực và trí thông minh để đặt mình vào con đường hiệu quả nhất nhằm đạt được lợi nhuận tối đa... Đó là mục đích của việc buôn bán. Phải là như vậy.
Đó là lý do tại sao việc phổ biến miễn phí những thông tin có lợi như sự phát triển của giống lúa mì chịu lạnh lại là một hành động phạm thượng không thể tha thứ.
“Đúng một cách khách quan ư? Thật kỳ lạ... Ta nghe được từ một nguồn tin đáng tin cậy rằng trước đây, ông khá là—Ồ? Có chuyện gì vậy?”
Mia cau mày. Shalloak cũng vậy. Trong một thoáng, ông không rõ cô có ý gì. Ngay giây sau, một cơn đau dữ dội chạy qua ngực ông.
“Ặc! Hự...”
“Ngài Shalloak!”
Ông nghe thấy tiếng hét cuống cuồng của một cô gái trẻ. Sau đó, ông không còn nghe thấy gì nữa.