Translator: Kouji - Hako
✫ ✫ ✫
Trong hồi ức, hiện tại là ngày 25 tháng 12.
Nhìn vòng tròn màu đỏ được khoanh bởi thanh niên Albert trên lịch, Lann lẩm bẩm: “Đây chính là ngày đại học Miskatonic bị hủy diệt?”
“Đúng vậy.” Albert ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy tuyết ngoài cửa sổ, nhỏ giọng nói: “Vì hôm nay là lễ Giáng Sinh nên một số sinh viên và giáo sư đã rời khỏi trường. Nói cách khác, an ninh của đại học Miskatonic yếu nhất vào lúc này.”
“Ngày hủy diệt sắp bắt đầu.”
Lann liếc nhìn gương mặt chết lặng của Albert. Có lẽ đây chính là cái gai đâm vào lòng anh, là nguyên nhân khiến anh muốn tự sát.
Thân là một bác sĩ tâm lý đầy kinh nghiệm, Lann biết lúc này chính là thời cơ tốt nhất để bắt tay vào việc cải biến.
Có điều, cậu hiện không thể can thiệp vào ký ức của Albert. Việc những kẻ xâm lấn như cậu hay quái dị chỉ có thể xuất hiện ở những tiết điểm đặc biệt hẳn là một thứ gì đó tương tự như cơ chế của thử thách.
Nói đi cũng phải nói lại, thử thách ở tầng thứ Ba rốt cuộc là gì? Làm thế nào để vượt qua nó? Nếu không biết điều này thì cậu không thể đưa Albert quay về.
Lann quan sát Albert, bỗng nảy ra một ý tưởng.
Rất có thể… Albert biết rõ về nội dung của thử thách. Lý do duy nhất khiến anh ta ở lại đây lâu như vậy mà vẫn chưa vượt qua nó là do mong muốn tự hủy hoại.
Nếu Lann thẳng thắn mục đích ‘đưa Albert ra ngoài’ của mình, người đàn ông tóc vàng này nhất định sẽ không nói cho cậu biết về nội dung bài kiểm tra.
Nghĩ đến đây, Lann nhoẻn cười: “Về những gì sẽ xảy ra trong hôm nay, nếu tôi đoán không sai, anh chính là người đã đưa các thành viên của Người Tha Hương vào khuôn viên trường và tự tay bố trí trận pháp phá hủy đại học Miskatonic. Đồng thời, trong quá trình này, anh sẽ giao toàn bộ thông tin mà mình đã thu thập được cho Cục Điều Tra, hy vọng họ có thể cứu vãn tình hình.”
“Tất nhiên, anh chỉ nhận được cái kết bị phản bội.” Lann dịu giọng, “Họ không cứu đại học Miskatonic. Điều đó khiến anh cho rằng mình cũng là kẻ đồng phạm.”
Albert ngước lên, để lộ gương mặt đờ đẫn như thể không bận lòng tới lời của Lann: “Nếu ngài đã biết được mọi chuyện thì còn ở đây làm gì?”
“Ta còn hiếu kỳ với một chuyện khác.” Lann nói, “Ta vẫn chưa hiểu được cơ chế ở đây. Tại sao lũ quái dị lăm le cướp thân thể anh không trực tiếp tấn công và xé nát ‘anh của ký ức’? Chúng chỉ xâm nhập được những tiết điểm nhất định. Phải chăng là bởi tiềm thức của anh đang phản kháng? Ta nghe nói ham muốn sống sót của con người mạnh mẽ hơn bất cứ ham muốn nào, ngay cả người luôn treo cái chết trên miệng cũng không thể cưỡng lại bản năng cầu sinh.”
Lann đang cố tình khiêu khích.
Albert nở nụ cười giễu cợt: “Ngài nói thế nào cũng được.”
Thấy anh ta không bị lừa, Lann đành thay đổi chiến thuật: “Được rồi, nếu vậy thì đừng bận tâm tới ta. Ta muốn tận mắt chứng kiến câu chuyện này.”
“… Sở dĩ thử thách được thực hiện trong ký ức là bởi nội dung của nó. Đây là một thử thách rất dễ cũng rất khó. Chỉ cần tìm ra con người thật hoặc mục tiêu ban đầu của mình là có thể vượt qua.” Thấy Lann nhất quyết không đi, Albert bất đắc dĩ tiết lộ thông tin.
Lann bừng tỉnh đại ngộ: “Khó là làm thế nào sống sót khi bị quái dị tấn công?”
Albert gật đầu, đưa mắt nhìn thanh niên Albert: “Nếu không có Kỳ Vật kia thì tôi sẽ không có ý thức và năng lực khởi nguyên. Lũ quái dị chắc chắn sẽ trở thành mối đe dọa chí tử với ‘tôi’ thời trẻ.”
Nói cách khác, chủ nhân giấc mơ thường sẽ không biết đây là một thử thách giống như Albert bây giờ. Có lẽ những tiết điểm kia là những giai đoạn quan trọng trong việc định hình hoặc thay đổi một người. Đồng thời, vào thời điểm cận kề cái chết, sự tiếc nuối hoặc không cam lòng chắc chắn sẽ khiến con người nhận ra bản ngã thật của mình.
Đây chính là thử thách tầng thứ Ba của Khe Mộng, để cảm nhận hoặc đánh thức bản ngã chân chính thông qua trải nghiệm cận tử. Tất nhiên, nếu thất bại, một thứ khác sẽ thay thế người đó quay về hiện thực.
Albert là một ngoại lệ. Dù biết rõ “bản ngã” của mình là thứ gì, anh ta thà chết chứ không muốn thừa nhận điều đó, nên mới mắc kẹt ở thử thách này lâu đến vậy. Đồng thời, quái dị chỉ tấn công Kỳ Vật, khiến thử thách không được coi là thất bại và bị kéo dài đến giờ.
Khi Lann hiểu được điều đó, cậu phải đối mặt với một vấn đề nan giải hơn, làm thế nào để cứu chữa người một mực muốn chết.
Albert trở nên căng thẳng trước cái nhìn đăm đăm của Lann: “Nếu ngài đã đạt được thông tin mình muốn thì ngài có thể rời khỏi đây không? Ở đây chẳng còn thứ gì khiến ngài hứng thú đâu.”
“Không.” Lann nói bằng giọng đầy ẩn ý, “Ở đây có một thứ mà ta chưa đạt được.”
Albert thoáng sửng sốt, nét mặt anh sa sầm: “Tôi sẽ không bao giờ trở thành tín đồ của ngài.”
Lann: Cậu đâu có ý đó.
Hiển nhiên, Albert không cho rằng tà thần sẽ sẵn lòng cứu người. Anh không tin mình đáng giá như vậy. Theo Albert, giá trị của anh nằm ở những thông tin được ẩn giấu trong ký ức và linh hồn này.
Lann cũng nhìn ra được sự hoài nghi của Albert. Thú thật, cậu chẳng có lý do gì để cứu anh ta bằng mọi giá.
Vốn là vậy.
Bởi cậu thích NPC Albert? Bởi anh ta là bạn thân của Archie? Hay bởi anh ta là một điều tra viên chính trực hiếm có? Lý do không hề khó tìm. Thế nhưng, với ‘tà thần’ mà nói, chúng dường như thiếu một thứ gì đó.
Vào khoảnh khắc cậu trông thấy hình bóng trong ký ức Albert, mảnh ghép cuối cùng đã xuất hiện.
Thanh niên Albert lê chân rời khỏi phòng thí nghiệm, anh lướt qua một cậu bé tóc đỏ có gương mặt tàn nhang. Hành lang chật hẹp khiến vai họ va vào nhau. Albert, con người nổi tiếng lịch sự, lại không hề xin lỗi và tiếp tục bước đi mà không ngoảnh lại.
Chàng trai tóc đỏ xoa vai và lẩm bẩm điều gì đó.
“Ngài đang nhìn gì vậy?”
Việc Lann không rời mắt khỏi chàng trai tóc đỏ khiến Albert cảm thấy kỳ lạ.
Chẳng lẽ người này có điều gì đó đáng chú ý?
Albert nhìn chàng trai tóc đỏ có gương mặt đầy tàn nhang. Anh chợt phát hiện mình hoàn toàn không có ấn tượng về cậu ta. Có lẽ cậu ta chỉ là sinh viên thông thường mà ta có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trong đại học Miskatonic.
Lann mỉm cười: “Albert, anh từng nói rằng số phận là bất biến nhỉ.”
“Đúng vậy.”
“Thế thì, chúng ta hãy thử xem.” Lann nhìn thẳng vào Albert trước khi bước về phía chàng trai trẻ tóc đỏ.
Không ai trên thế giới này nhớ được cậu ấy.
Người đã bị xóa tên.
Nhưng Lann vẫn nhớ rõ chàng trai tóc đỏ từng cầu nguyện với Ngài.
Cậu ấy hy vọng Ngài cứu rỗi toàn thể giáo viên và sinh viên đại học Miskatonic.
Albert cũng là một trong những sinh viên của Miskatonic, nhiêu đủ để Lann hành động.
“Ngài định làm gì?” Người đàn ông tóc vàng nhíu mày, “Dù ngài có làm gì đi chăng nữa thì cũng đã muộn rồi. Hiện chỉ còn tiết điểm cuối cùng. Thời điểm Saron thành công mở ra cánh cổng và đại học Miskatonic thất thủ. Số trời đã định. Vô luận như thế nào thì ngài cũng không thể can thiệp vào hoàn cảnh này nữa.”
Quả thực, Lann và Albert hiện đang ở trong tình trạng không thể tiếp xúc với bất cứ thứ gì. Giống như những vị khách qua đường hoặc khán giả, họ không thể trực tiếp tham dự giấc mơ này.
Lann nghĩ về nguyên do khiến cậu xuất hiện ở đây, nghĩ về dấu hiệu đáp lại của sương mù, của cõi mộng.
Nếu điều đó là đúng, tại sao cậu không thử kéo người vào đây?
“Số trời đã định sao?” Lann ngoái đầu nhìn Albert và mỉm cười, “Trùng hợp thật đấy. Ta có quyền bính phá vỡ vận mệnh.”
Sương mù cuồn cuộn dưới chân Lann, bao phủ cơ thể cậu, nhưng chưa đủ, như vậy vẫn còn chưa đủ.
Cổng.
Lann nghĩ thầm, nếu cậu có thể mở cánh cổng kết nối Nước Trời và Khe Mộng của Albert thì tốt biết bao.
Cậu không biết rằng tầng thứ nhất và thứ hai trong Khe Mộng của cậu đang rung chuyển như gặp động đất. Sương mù bắt đầu trào dâng, đông đặc, tạo thành một cầu thang dẫn tới tầng thứ ba, một cầu thang vô cùng mỏng manh, như thể bị ai đó mạnh mẽ ghép lại với nhau, vừa xuất hiện liền sụp đổ thành tro bụi.
Cánh cổng mở ra.
…
Hiện thực.
Sau khi tiến vào bệnh viện ban đêm, nhóm Job quan sát xung quanh với thái độ cảnh giác.
Trong thị giác của họ, bầu trời đã thay đổi rõ ràng, từ ngày sang đêm, mặt đất tràn ngập những loài thực vật kỳ dị cùng màn sương mù dày đặc.
“Đây là Dungeon?” Đây là lần đầu tiên Job và nhóm của ông bước vào một khu vực tương tự Dungeon.
“Tôi cứ thấy quái quái thế nào ấy.” Edie cầm điện thoại, phát hiện không có cột sóng nào.
“Dao động của từ trường trong Dungeon rất kỳ quái. Tất cả thiết bị điện tử đều bị vô hiệu hóa. Cậu đừng cố.” Eugene nói với Edie trong khi nâng cao sự cảnh giác, “Nơi này… có chút quỷ dị.”
Tiếng bước chân vang lên trước khi gã kịp dứt lời. Dina và Eunice lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Đội điều tra viên nhìn chằm chằm vào phía trước. Họ trông thấy một y tá tóc đỏ có nước da xanh xám đến lạ cùng nụ cười cứng đờ bước ra từ sương mù: “Chúng bay là… kẻ xâm nhập?”
“Tấn công!”
Eugene dứt khoát ra lệnh. Edie vô thức bóp cò. Y tá trưởng tóc đỏ cất tiếng cười the thé. Đồng thời, sương mù phía sau lưng ả tan biến, tiết lộ vô số đôi mắt đỏ ngầu.
Hàng chục sinh vật quái dị cấp C và cấp D đang nhìn chằm chằm điều tra viên.
Job chết lặng, còn Eunice thì lắp bắp: “Đội… đội trưởng, chúng ta còn đánh nữa không?”
“Chạy!” Job nhanh chóng mở miệng thay vì chờ đợi mệnh lệnh từ Eugene.
Vài phút trôi qua kể từ khi nhóm Job chạy trốn, hai cái đầu thập thò ở cánh cửa lung lay.
“Ôi.” Druid bước vào, “Lâu lắm rồi mới quay lại đây, phó bản bệnh viện ban đêm!”
“Nơi này giờ là Nước Trời của Lann!” Black Cat phấn khích nói, “Nhanh lên, chúng ta hãy đến gặp Lann nào!”
【 Đúng thế! Nhanh cái chân lên! Tới gặp waifu của tôi đi! Hú hú hú!】
【 Vợ ui, anh đến đây!】
【 Chờ tao với! Năm phút! Tao đang tới!】
Druid và Black Cat vừa chạy được vài bước thì nghe thấy tiếng chuông báo động vang lên khắp bệnh viện. Hai người thoáng sửng sốt:
“Có lẽ là đám người của Cục Điều Tra đấy.”
“Tệ thật. Chúng ta không biết Lann giờ như thế nào. Phải nhanh lên mới được!”
Druid và Black Cat đã quen với địa hình ở đây. Họ chạy một mạch đến sảnh bệnh viện. Lạ thay, những bác sĩ và y tá đáng sợ trong phó bản hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của họ và lao về một hướng khác.
Druid mạnh dạn túm tay gã Frankenstrein mà hắn từng chạm trán!
“Mấy người đi đâu vậy?”
“Bỏ tay ra! Có kẻ đột nhập bệnh viện!” Frankenstrein hất tay Druid ra và chạy thẳng về phía phát ra tiếng báo động.
Khán giả theo dõi livestream vô cùng ngạc nhiên.
【 Những NPC này thuộc phe quái vật mà, giờ nhảy phe rồi hả?】
【 Chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Vợ tôi quyến rũ thế kia cơ mà.】
【 Vì người quản lý bệnh viện hiện tại là Lann.】
【 Black Cat, Druid, hai ông không đi theo hóng hớt à?】
【 Đi làm gì? Chuyện quan trọng nhất bây giờ là tìm được Lann, xác nhận tình hình hiện tại của cậu ta, đây là lãnh địa của cậu ta, miễn là cậu ta tỉnh lại thì chúng ta chẳng cần phải lo gì nữa.】
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Black Cat mở miệng tán thành bình luận, rồi kéo Druid chạy về phía sảnh.
Vượt qua con đường catwalk phủ xanh, Black Cat đã đến được khu vực trung tâm của sân trong. Ngạc nhiên thay, nơi này chẳng có ai cả.
“Lẽ ra Lann phải ngồi trên ngai vàng đó.” Druid nghiêm túc quan sát ngai vàng trống rỗng, “Có vẻ ngài ấy gặp phải chuyện gì đó thật rồi, nếu không thì ngài phải xuất hiện chứ.”
“Chúng ta nên làm gì đây?” Black Cat tự thấy trong ngực nóng như lửa đốt, thậm chí nảy ra ý định đối đầu với điều tra viên. Đoạn, hắn chỉ vào một góc và quát lớn.
Tiếng quát khiến Druid giật bắn mình: “Gì thế?”
“Đù má, tui vừa bị giật mình.” Black Cat vỗ ngực và nói, “Là Ogilvy.”
Ogilvy bước ra từ góc tối và gật đầu với hai người: “Xin chào.”
“Chào ngài.” Black Cat và Druid đồng thanh đáp.
“… Không, không đúng, chúng ta không có thời gian xã giao đâu.” Black Cat sốt ruột nói, “Bằng cách nào đó, Cục Điều Tra đã tìm ra nơi này. Một đội điều tra viên đã tiến vào đây.”
“Ta biết.” Ogilvy điềm đạm đáp, sự bình thản đó đã giúp hai người chơi yên lòng, “Ta sẽ ngăn cản chúng.”
“Xin hãy để chúng tôi giúp một tay!” Druid hưng phấn nói.
Ogilvy chuẩn bị gật đầu. Anh bỗng quay lại nhìn chiếc ngai vàng trống ở trung tâm.
Sương mù dày đặc đột nhiên tràn ra từ ngai vàng trống.
“Không, không cần đâu.” Ogilvy nhìn hai người chơi, “Ngài đang gọi các ngươi đấy.”
“Ngài?” Black Cat và Druid sửng sốt.
“Ừm!” Ogilvy khẽ cười, “Đi đi, đi tới bên ngài.”
Nắm bắt được ẩn ý trong lời Ogilvy, Black Cat và Druid trao đổi ánh mắt không thể tin được. Rồi, Black Cat dứt khoát bước về phía trước.
Vừa đến gần, hắn nhanh chóng bị hút vào sương mù.
Khi Black Cat mở mắt ra và trông thấy cảnh tượng trước mắt cùng lời nhắc nhở của hệ thống, miệng hắn há hốc.
【Bạn đã tiến vào phó bản đặc thù quy mô lớn —— Ngày hủy diệt của đại học Miskatonic (tái hiện) 】
【Đại học Miskatonic, nơi sản sinh những điều tra viên ưu tú, đã bị phá hủy trong một âm mưu độc ác. Bạn có thể thay đổi kết cục số trời đã định này không? 】
【Khuyến nghị cấp độ tham gia: 20 đến ??? 】
【Khuyến nghị số người tham gia: 200 người. 】
Druid xuất hiện bên cạnh Black Cat. Hai người liếc nhau và ăn ý mở diễn đàn trò chơi.
Đến lúc kêu gọi anh em rồi!
…
Diễn đàn trò chơi.
« Phó bản đại học Miskatonic đã mở ra! Lên nào anh em ơi! »
Thread:Screenshot.jpg
1L: Hả? Là sao? Chuyện này là sao? Mi nói cái gì mở cơ? (không thể tin nổi).
2L: Đù! Đại học Miskatonic? Là đại học mà tôi đang nghĩ sao? Là ngôi trường lý tưởng của tôi sao?
3L: Tôi nhớ đại học Miskatonic đã chìm vào cõi mộng rồi mới đúng? Chuyện gì xảy ra vậy? Ông đang ở đâu thế?
Druid: Chuyện dài lắm. Sau khi phát hiện đội điều tra viên thâm nhập vào bệnh viện, chúng tôi bèn bám theo chúng. Ban đầu, chúng tôi định thông báo chuyện này cho Lann ở Nước Trời, nhưng không thấy ngài đâu cả. Rồi Ogilvy đột nhiên nói rằng ngài đang cần chúng tôi. Thế là chúng tôi tiến vào sương mù và đến đây!
4L: Anh em nhìn đánh dấu (tái hiện) và (ngày hủy diệt của đại học Miskatonic) trong lời nhắc nhở của hệ thống đi. Đây chắc chắn là một phó bản đặc biệt. Có lẽ nó sẽ tái hiện lại những gì đã xảy ra.
5L: Tái hiện thì sao? Tái hiện cũng là Miskatonic! Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ được tận mắt trông thấy đại học Miskatonic sao? Ooi me ơi, tôi vào với!
6L: Khuyến nghị số người tham gia là 200? Xông lên nào, lấp đầy nó nào anh em ơi!
7L: Đợi chút, cho tôi theo với!
8L: Thể nào Lann lại mất tích! Hóa ra là cậu ấy đang bận việc hệ trọng (trợn mắt há mồm).
9L: A a a a! Em cũng muốn tiến vào đại học Miskatonic! Em theo với! Em theo với! QwQ.
10L: Phó bản quy mô lớn lại xuất hiện (vui vẻ). Tôi biết ngay mà. Giáo hội Bí ẩn quả nhiên là tâm điểm của các sự kiện. Phó bản lần này cũng được mở ra trong Nước Trời của Mục Thần. Nhìn mấy thằng xui xẻo không được phép bước vào đó kìa. (doge).
11L: Tôi cười vỡ bụng mất. Lầu trên không cần chỉ mặt gọi tên bọn nó đâu.
12L: Tôi chẳng có gì để nói hết. Tôi chỉ muốn đi cứu trường cũ của mình và lật đổ vận mệnh khốn nạn kia thôi!