Đối với tôi, tiết trả bài luôn gây ra cảm giác buồn vui lẫn lộn.
Một mặt, tôi hy vọng mình sẽ đạt được điểm cao vì bản thân đã học tập chăm chỉ, nhưng mặt khác, tôi lại lo lắng rằng mình sẽ bị điểm thấp ngay cả khi đã nỗ lực không ngừng. Nếu phải miêu tả phạm vi cảm xúc của những người khác nữa thì có thể nói rằng tất cả cũng đều là vui mừng + buồn bã.
Ngay cả khi nó chỉ là một bài kiểm tra.
“Ookusu.”
Đó là giáo viên tiếng anh Niiyama sensei, thầy vừa gọi tôi lên để nhận tờ đáp án, và như vậy tôi nhìn vào điểm của mình với một cảm giác khó tả.
95 điểm.
Chỉ sai có một câu. Tôi đã đinh ninh mình đạt được điểm tuyệt đối, vì vậy tôi cảm thấy không tốt lắm. Tuy nhiên, đó cũng không hẳn là một cảm giác tệ vì tôi đã được biết trước điểm trung bình là 58.
"Êu, Ookusu ~, mày bao nhiêu?”
Đó là Saito, một thằng bạn otaku của tôi tới bắt chuyện. Khi nó nhìn vào điểm kiểm tra của tôi, thì quay phắt đi và bước đến gần một thằng khác rồi gọi: “Shindo”. Sau đó, nó nhìn vào điểm số của Shindo rồi khoanh tay lại và nói: “Sau cùng thì, có mỗi tao với mày là đồng chí nhỉ, phải không?”
“Ookusu, điểm mày lại cao chót vót nữa à?”
Thằng shindo vừa hỏi vừa di chuyển cái cằm mập mạp của mình.
Tôi gật đầu.
“Được con 95, điểm cao nhất, ít nhất là vậy.”
Thằng Shindo thở dài bực tức.
Còn thằng Saito vừa cười khúc khích vừa gãi cái đầu trọc lốc của mình vì xấu hổ.
“Nhân tiện luôn, hai bọn tao cộng vào là được 50. Nên đừng có hỏi đứa nào bao nhiêu điểm nhá.”
Tuy nhiên, Niiyama-sensei ngay lập tức viết điểm thấp nhất lên bảng, và điểm thấp nhất là 25.
” “…………” “
“…… Đừng bận tâm.”
“Chẳng qua bài kiểm tra không ảnh hưởng đến điểm số nên tao mới làm bài thiếu nghiêm túc vậy thôi.”
Sau khi thấy Niiyama sensei hắng giọng, chúng tôi quay trở lại chỗ ngồi của mình, Saito ngồi sau tôi và ngồi trước Shindo.
Lớp học lại tiếp tục. Trên bàn có một bản nhận xét chung về kết quả bài kiểm tra, tóm tắt lại thì chúng tôi nên sử dụng nó như là lợi thế và cố gắng hết sức trong bài kiểm tra giữa kỳ.
“Êu…”
Tôi quay nửa người lại sau khi nghe thấy tiếng gọi, và thằng Saito liền chìa ra trước mặt một mẩu giấy nhỏ.
“Chả biết từ đâu đến, nhưng mà nó là của mày đấy.”
Khi tôi mở nó ra, thì thấy những dòng chữ cái nhỏ nhắn dễ thương.
“–Bài kiểm tra sao rồi, Ookusu-kun? Tớ được có 90 điểm thôi í.”
Dưới dòng tin nhắn còn có một bức vẽ khuôn mặt thất vọng.
Trên đó không ghi tên, cơ mà chỉ có một người sẽ làm chuyện như này thôi. Tôi cầm bút lên và viết câu trả lời nhân lúc giáo viên không để ý.
‘–Tớ thì được 95 điểm. Vậy là hai chúng ta đã đều dành được số điểm hoàn hảo ở ngay sát nhau nhỉ’
Tôi đưa lại bức thư cho thằng Saito ngồi đằng sau, rồi liếc nhìn về phía dưới lớp học, ở đó có một nữ sinh đã nhận ra tôi và mỉm cười.
Sau tiết học, cái người đã viết bức thư đó bước đến chỗ tôi.
“Ookusu-kun?”
Tôi ngước mặt nhìn lên.
Là cô gái lúc nãy.
Mái tóc đen mượt được cắt vừa phải rất đẹp, và chúng để theo kiểu thắt tròn ở hai bên, nên cứ mỗi lần di chuyển là lại lắc lư. Vì vậy mà cô ấy lúc nào cũng rất đáng yêu.
Tên nhỏ là Shiori Fujisaki, lớp trưởng bên nữ lớp tôi.
Trong khi tôi chễm chệ ở vị trí thứ nhất, thì Fujisaki lại loanh quanh ở vị trí thứ hai đến thứ năm. Xem chừng có vẻ khá bực bội vì chưa từng một lần đánh bại được tôi, nên nhỏ luôn luôn hỏi tôi về điểm số.
“Tớ lại thua lần này rồi. Đã gần tới vậy mà.”
Hai má nhỏ phồng lên.
“Sự cách biệt giữa 95 và 90 chỉ là một sai số thôi, nên tớ có thể thua bất cứ lúc nào mà.”
“Đừng nói thế chứ. Tớ đã thắng được lần nào đâu.”
“Trùng hợp thôi. Tớ có lẽ sẽ thua trong một ngày không xa.”
Mặc dù nói vậy, nhưng toàn thân tôi cũng toát mồ hôi lạnh.
Cách biệt chỉ là 5 điểm. Nếu tôi đạt điểm tuyệt đối, có lẽ sự khác biệt sẽ nhiều hơn. Nhưng sự khác biệt giữa một lỗi sai hay hai lỗi sai thì không lớn lắm.
“Điểm số của Fujisaki dạo gần đây đã được cải thiện nhiều rồi, vì vậy tớ không thể lơ là được. Thời gian này tớ đã không học được nhiều, nên tớ sợ mình có thể sẽ sảy chân ở bài giữa kỳ mất.”
“Cậu chắc chứ? Cậu luôn nói như thế rồi lại vẫn đứng đầu.”
Tất nhiên là nói dối rồi. Tôi đang học trối chết đây.
“Trùng hợp thôi. Fujisaki cũng thông minh mà, nên cậu sẽ sớm vượt qua tớ thôi.”
"Hmmm. Tớ lại thấy cậu luôn tự tin vào bản thân hết lần này cũng như lần sau cơ.”
Đúng vậy. Lý do duy nhất mà tôi có thể xem nhẹ về khả năng thua của mình là vì tôi biết chắc mình sẽ không thua. Bài kiểm tra lần này quyết định vào phút chót, nhưng giữa kỳ sẽ có tận tám bài kiểm tra. Tôi chắc chắn mình sẽ không thua ở tổng điểm tám bài này.
“Nhưng quý ông Ohkusu đây học vào lúc nào vậy? Có vẻ như ngài không quá chú tâm khi ở trên trường, và sau giờ học, còn tham gia hoạt động trong câu lạc bộ nữa…. nên là đâu còn nhiều thời gian để học chứ.”
“Chẳng phải tớ vừa mới nói rồi sao? Dạo gần đây, tớ không có học hành gì nhiều, nên tớ có thể sẽ thua cậu vào lần tới.”
“Cậu chắc chứ? Chẳng phải nó luôn luôn như vậy à, và cho đến giờ tớ đều thua hết.”
Bề ngoài trông như tôi không học, nhưng lại không như vậy.
Tôi không chỉ bám dính vào bàn học mỗi khi ở nhà, mà còn liên tục nhớ lại những gì đã ghi nhớ ở trong đầu khi trên đường đến trường và trong suốt giờ học. Đôi khi trong các buổi sinh hoạt câu lạc bộ, tôi còn lén xem lại quyển sách từ vựng tiếng anh của mình. Như vậy đó, tôi không chỉ học khi ngồi ở bàn với mỗi cây bút trên tay đâu.
“Này, vậy thì, hãy thi đấu ở bài kiểm tra giữa kỳ sắp tới đi.”
Fujisaki đặt ngón tay lên má và nở nụ cười tinh nghịch.
“Chẳng phải lúc nào cũng thế à?”
“Thế thì, lần này, ai thua sẽ phải nghe lời người thắng thì sao?”
Tôi đôi chút ngạc nhiên bởi mục đích quyết đấu lần này.
“Chúng ta đang nói về kiểu mệnh lệnh nào thế?”
“Cái đó thì tùy vào người ra lệnh đi.”
Ý tưởng về một thằng nam sinh cao trung có thể thoải mái ra lệnh cho một nữ sinh nghe có vẻ tục tĩu, cơ mà tôi thì không dám làm thế. Chắc hẳn Fujisaki đã dự liệu trước được điều này nên mới đưa ra lời đề nghị đó.
“Chúng ta có thể quyết định người thắng hay thua dựa vào tổng điểm xếp hạng cao hơn được không?”
“Đương nhiên, tớ cũng định thế mà. Lần này, tớ sẽ thắng.”
Ngay sau đó, tiếng chuông reo vang. Tiết học tiếp theo sắp sửa bắt đầu.
Thấy thế, Fujisaki quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Đánh bại tớ á? Được thôi. Tớ sẽ mang đến cho cậu một trận chiến thực sự.