Chiến dịch săn rồng III (4)
Cứ thế, đội của chúng tôi trở thành những người bay trên không.
"Thật đáng kinh ngạc. Đúng là rồng, phi thuyền hoàn toàn không thể sánh bằng."
Tôi ngồi trên lưng Christina, bay thẳng đến thủ đô của Đế quốc Penny. Đương nhiên, ngoài tôi ra, Ma đạo quý tộc, Đoàn Thác loạn, Nữ Kỵ sĩ Đồng tính cực độ và Sophia đều có mặt.
Nói thật, ngồi không thoải mái cho lắm.
Vảy rồng lồi lõm, thật sự muốn có một cái đệm ngồi.
Nhưng tốc độ thì không chê vào đâu được, nhanh đến mức còn dư.
Tôi, người đã mất hết quần áo khi đối đầu Christina, giờ đang mặc quần áo Sophia tìm giúp từ phi thuyền. Chỉ số LUC siêu cao của cô ấy đã giữ vững được nhân phẩm của một con người như tôi.
Mặc dù khỏa thân công khai On the dragon cũng không tệ, nhưng lần này xin hãy tha cho tôi đi.
"Cứ theo tốc độ này, chúng ta có thể về đến thủ đô chỉ trong một đêm. Dù giữa đường có dừng lại nghỉ ngơi vài lần, cũng không khác gì thời gian dự kiến ban đầu."
"Vậy à. Coi như là trong cái rủi có cái may vậy."
Ma đạo quý tộc ngồi khoanh chân bên cạnh tôi, dù đang ở trên lưng rồng, vẫn ung dung tự tại, thậm chí còn rảnh rỗi vuốt ve vảy rồng, suy tư về độ bóng của nó.
Mặt khác, Sophia, đại diện số một của ý chí đậu phụ, mồ hôi đã đầm đìa nách, sống sượng như một đứa trẻ bị ép lên trò chơi cảm giác mạnh, có thể òa khóc bất cứ lúc nào.
"Cái… cái đó, rồng thật sự sẽ chở chúng ta về thành sao?"
Cô ấy rưng rưng nước mắt hỏi.
Trong lòng tràn ngập cảm giác áp lực.
Khiến người nhìn thấy có chút không đành lòng.
Giải đáp thắc mắc của cô ấy là lẽ thường tình của con người.
"Bây giờ lừa chúng ta cũng chẳng ích gì cho cô ta đâu."
"…Thật sự, là như vậy sao?"
Sophia ôm trong lòng lá gan lấy ra từ xác Hồng Long.
Đựng trong một túi da lớn, to gần bằng túi gạo thông thường, phần không vừa thì chia ra các vật chứa khác. Tôi mang về để chế thuốc, nên lượng phải đủ, không thể thiếu một chút nào.
Nói đi thì phải nói lại, cô gái này thật sự hợp với mấy thứ hành lý như túi vải gói đồ, túi da các loại, dáng vẻ cô ấy ôm túi lớn run rẩy trong nước mắt thật đáng yêu vô cùng. Muốn cưới về nhà quá.
"Thật mà, xin cô cứ yên tâm đi."
"Nhưng… nhưng mà…"
Sophia vẫn không thể yên lòng. Là khách hàng trung thành số một, tương lai vẫn sẽ tiếp tục chiếu cố quán rượu của cô ấy, tôi thật sự rất muốn xoa dịu nỗi bất an trong lòng cô ấy. Vậy nên, chuông ai buộc thì rồng đó gỡ thôi.
Rúc mình trên lưng con rồng chưa từng trò chuyện một câu nào, phụ nữ đương nhiên sẽ rất căng thẳng. Ở sự kiện mai mối mà hỏi người khác giới không quen biết có muốn cõng mình không, chắc cũng chỉ có Ma đạo quý tộc là đồng ý thôi nhỉ. Ma đạo quý tộc thật là đỉnh của chóp.
"Cô rồng, cô rồng, bây giờ có hành khách đang cảm thấy bất an về chuyến đi, cô có thể trò chuyện với cô ấy một chút được không? Ví dụ như khả năng bay của cô tốt đến mức nào."
Là đội trưởng, tôi có nghĩa vụ giúp đỡ các thành viên giao tiếp.
Thế là tôi gõ gõ vào vảy rồng dưới mông, nhờ rồng nói vài câu với Sophia.
Lời đáp nhanh chóng đến.
Không chỉ chúng tôi nghe thấy, mà toàn bộ lưng rồng cũng vang lên.
Cảm giác nội tạng nhúc nhích cũng theo tiếng cô ta phát ra, truyền qua mông đang ngồi vững, rung động toàn thân.
"Ta sớm muộn gì cũng sẽ bắt gã đàn ông vừa hỏi chuyện ta quỳ xuống trước mặt ta, nhưng lời hứa vẫn là lời hứa. Tuy ta rất không muốn, nhưng ta có thể đảm bảo với các ngươi, ta nhất định sẽ đưa các ngươi đến nơi gã đàn ông đó nói một cách an toàn, như một bài học về sự sỉ nhục suốt đời vì được gã tha mạng."
Làm tốt lắm, Christina.
"Nghe thấy rồi chứ?"
"Vâng… vâng ạ…"
Sophia ôm chặt túi da đầy gan rồng, khẽ gật đầu. Cô ấy trông như kiểu cứ áp lực quá mức sẽ "I can fly~", cảm giác thật đáng sợ. Thật sự xin cô hãy ngoan ngoãn ngồi yên.
"Ghi nhớ lấy… loài người."
Christina tiếp đó không cam lòng nói như vậy.
Vậy thì, người nghe nên trả lời thế nào mới đúng đây?
Tâm hồn được tôi luyện qua cuộc sống "tư bản nô lệ" dài ngày nhanh chóng đưa ra kết luận.
"Chỉ cần cô đặt lịch theo cách thông thường, tôi luôn sẵn lòng chờ lệnh."
"……"
Cả đời này tôi chẳng muốn gặp lại cô đâu.
Ai mà muốn đánh nhau với sinh vật nguy hiểm như thế này chứ.
Cô có biết bị đánh bầm dập cả đêm đau thế nào không, thật muốn cho cô nếm thử một lần. Nếu không phải vì loli tóc vàng bị bắt làm con tin, tôi đã phản công hết sức, khiến cô nếm trải nỗi đau của cả đời người rồi.
Nhưng mà, nói mấy lời này với cô ta cũng vô ích.
Vậy nên tôi phải nói rõ những gì có thể nói lúc này.
"Nếu sau này lại xảy ra tình huống tương tự, dù bất lợi đến mấy, tôi cũng sẽ đánh bại cô đấy. Cô sẽ học được bài học, tôi cũng vậy. Lần tới tuyệt đối sẽ không cho cô cơ hội uy hiếp tôi."
Cấp độ của tôi cũng chỉ mới hai chữ số, kinh nghiệm cần để lên cấp tiếp theo chắc còn không nhiều, mà cấp độ của đối phương đã là bốn chữ số rồi. Nếu không đánh bại đủ loại kim loại gì gì đó, thì sẽ không nghe thấy nhạc lên cấp đâu.
"…!"
Tôi nói ra những lời trong lòng với giọng điệu kiên quyết.
Kết quả là đến lượt Christina không nói nên lời.
Hơi sướng.
Nhưng ma pháp trị liệu cực kỳ hiệu quả lần này không ai có thể đảm bảo lần tới sẽ hiệu quả đến mức nào, thật ra tôi rất lo lắng. Trên đời không có gì là tuyệt đối, một khi dừng bước tiến lên, chỉ trong chớp mắt sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, xã hội này thật tàn khốc như vậy đấy.
Ài, cái xã hội thối nát gì thế này.
Nếu chỉ cần phô trương một hai lần là có thể khiến cô ta tha cho tôi, thì chuyện to tát đến mấy tôi cũng sẽ nói phét. Đúng vậy, đã đến nước này, vì sự an toàn của ngày mai, tôi sẽ nói cho đã miệng những lời có cũng như không.
"Nếu sau này cô còn dám động đến Ester, tôi sẽ vận hết nội công ra để tìm cô mà băm vằm thành trăm mảnh, không để lại một mảnh xương nào. Mặc kệ cổ long hay không cổ long, một hai con cũng chẳng phải đối thủ của tôi."
Lời đanh thép đã được thốt ra!
"Khốn… khốn nạn…"
Thế nào, sợ rồi chứ.
Tôi thật là ngầu bá cháy.
"Vậy cô hiểu chưa?"
"…Thích… thích nói gì thì nói đi."
"Không chịu chấp nhận lời khuyên của tôi sao?"
Giọng điệu của Christina đột nhiên dịu xuống.
Có cảm giác như đã nắm thóp được cô ta. Tình thế này là tôi quyết định rồi.
Những nhân viên kinh doanh đẹp trai tài giỏi luôn nở nụ cười đầy tự tin với khách hàng. Trước đây tôi chẳng hiểu họ cười cái quái gì, mãi đến bây giờ mới lờ mờ nhận ra.
Sự tự tin của những người như vậy đến từ bản thân họ, và từ khả năng ăn nói của họ.
"Cho ta tên của ngươi."
"Ý gì?"
"Nói tên của ngươi ra, loài người."
"Ể?"
Khoan đã, cái này sẽ lộ thông tin cá nhân mất.
Thế này không ổn, dùng tên giả thì thích hợp hơn.
Dù sao thì gần một nửa đội của chúng tôi đều dùng tên giả.
"Tôi tên Saitou."
Truyền thuyết Saitou mạnh nhất. Saitou là ai chứ? Cô cứ mãi đi tìm Saitou ảo ảnh đi.
"…Ta đã ghi nhớ kỹ rồi. Vài trăm năm nữa ta cũng sẽ nhớ ngươi, Saitou."
"Được… được thôi. Xin cô hãy nhớ thật kỹ, đừng bao giờ quên nhé."
"Khụ… khụ ha ha ha ha! Tốt lắm, không biết đã mấy ngàn năm rồi ta chưa từng chịu sự sỉ nhục thế này."
Cô sống cũng thọ ghê nhỉ. Liên quan gì đến tôi chứ.
Cứ việc đi tìm Saitou không tồn tại đó đi.
Route Tanaka của cô cứ thế mà biến mất rồi.
"Sẽ không lâu nữa đâu, ta sẽ đánh bại ngươi."
"Được, cứ tự nhiên, thích đánh thế nào cũng tùy cô, nhưng nhất định phải nhớ đặt lịch trước nhé. Đừng thấy tôi thế này mà xem thường, tôi bận rộn lắm đấy, còn muốn xin sếp thuê cho một người quản lý nữa kìa."
Con rồng thối tha này, tôi sẽ không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.
"Tốt lắm, đến lúc đó ta nhất định sẽ bắt ngươi liếm vảy bẩn của ta."
"Cứ tùy ý cô."
Vảy bẩn là cái thứ gì thế?
Con rồng này đối với tôi đã không còn giá trị sử dụng nữa, đến Kalis của Đế quốc Penny rồi là có thể vứt bỏ như taxi thôi. Vài chục năm sau, cô cứ từ từ đi tìm Saitou không tồn tại kia đi, tôi ghét cô chết đi được.
"Chuyện là như vậy đấy, hy vọng cô có thể yên tâm."
Đợi đối phương không nói gì nữa, tôi liền chuyển hướng sang mục đích ban đầu – Sophia.
"Vâng… vâng ạ…"
Sophia ra sức gật đầu.
Nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi.
Tôi giỏi thật, có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Như vậy thì không cần lo lắng cho cô ấy nữa nhỉ.
Mặt khác, bộ dạng của Đoàn Thác loạn cũng rất bất ổn. Loli tóc vàng thấy cuộc đối thoại giữa tôi, Sophia và Christina, vẻ mặt trở nên rất căng thẳng. Trai đẹp nhìn sự thay đổi của cô ấy, tỏ ra lúng túng không biết làm sao.
"Es… Ester, em sao vậy?"
"…Em lại sao nữa?"
"Không có gì, chỉ là anh thấy em cứ giữ khoảng cách với anh…"
"Xin lỗi, em đang nghĩ chuyện."
"À… vậy à."
Hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy Ester xin lỗi người khác.
Cảm giác thật quý giá.
Có lẽ vì vậy mà vẻ mặt của Allen cũng đơ ra.
"…Ester?"
"Anh có thể cho em yên tĩnh một lát được không?"
Một loạt cử chỉ của loli tóc vàng dường như có chút lạnh nhạt.
Nói chuyện với bạn trai như thế này, chẳng phải quá vô tình sao?
"Được… được rồi, Ester, anh biết rồi. Nhưng mà, dù có bất kỳ phiền muộn nào, em cứ đến nói với anh bất cứ lúc nào nhé, đừng khách sáo. Chỉ cần em chịu nói chuyện với anh, anh đã rất vui rồi."
"……"
Xem ra tình trạng của trai đẹp và loli tóc vàng không được tốt cho lắm, có phải là chiến tranh lạnh không? Nếu vậy, có lẽ Sophie lại ngấm ngầm đẩy một đợt rồi. Cô ta có vẻ là kiểu thích giành đàn ông.
Kệ chúng nó, chuyện tình của đám Riajuu không liên quan gì đến tôi.
Tôi không cần phải quản chuyện của bọn họ nữa. Dù sao thì Ester và Sophie, hai món hàng secondhand này, đầu óc toàn là cái ấy của trai đẹp Allen, cách xa lý tưởng của tôi cả vạn dặm.
Vấn đề là thế giới này rốt cuộc có trinh nữ nào thích ông chú trung niên không đây.
"…………"
Hừm hừm, tôi nhất định phải chế tạo ra bí dược hồi xuân.
Tôi sẽ không chịu thua đâu.
Tuyệt đối không.
Cứ thế, sự chú ý của tôi cuối cùng rời khỏi Đoàn Thác loạn, chuyển sang nữ kỵ sĩ đồng tính đang yên lặng nghỉ ngơi một mình. Có một việc, tôi nhất định phải tìm cơ hội xác nhận.
Tôi bước vài bước trên lưng rồng, đi đến trước mặt cô ấy.
"Lần này thật sự rất cảm ơn sự giúp đỡ của cô."
Điều đó dường như khiến cô ấy giật mình, eo đột nhiên thẳng lên một chút.
"Gì… chuyện gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là muốn nói lời cảm ơn cô. Tôi tìm cô rất gấp, lại còn bất chấp ý muốn của cô mà kéo cô vào, nên muốn nhân cơ hội này bày tỏ lòng cảm kích của tôi đối với cô."
Có lẽ đến giờ cô ấy vẫn nghi ngờ tôi là kẻ có tiền án, nếu biết tôi ở đâu, lỡ một ngày nào đó phát điên đi báo án thì gay go rồi. Đến lúc đó lại là một cuộc khủng hoảng giữ nhà. Vì vậy, cần phải tranh thủ lúc này mà xây dựng mối quan hệ tốt.
Dù sao thì lúc tôi xuất phát cũng đã nói không ít lời khoác lác, bù đắp hình ảnh là rất quan trọng. À đúng rồi, Mercedes lúc trước cũng là người bị tống vào tù, không biết chuyện đó đã được giải quyết chưa nhỉ? Chắc là đã giải quyết rồi, nếu không cũng chẳng dám đường hoàng đi lại trong khu dân cư quý tộc.
"Ch… chuyện này, tôi đã nghĩ thông rồi. Dù sao cũng sẽ bình an vô sự trở về thủ đô mà. Đến lúc này còn than phiền gì nữa chứ."
"Vậy à? Cảm ơn sự thông cảm của cô."
"…Không có gì."
Tốt, xem ra là không có vấn đề gì rồi.
Có lẽ việc trò chuyện suốt một đêm về fetish với cô ấy vào đêm trước khi lên đường đã giúp ích rất nhiều. Muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp, thì việc giữ liên lạc thường xuyên là điều tuyệt đối không thể thiếu.
"Sau khi về thành, có thể sẽ có nhiều việc sau đó cần làm phiền cô, đến lúc đó xin cô hãy lượng thứ."
"À, vâng… tôi hiểu."
"Cảm ơn cô."
Tốt, vậy là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tiếp theo là chia đều tiền thưởng một ngàn đồng vàng cho mọi người, đem đi trả hết thuế là hoàn hảo rồi. Có bảy người chia tiền, chắc không vấn đề gì nhỉ. Nếu Ma đạo quý tộc có lời than phiền về phần phi thuyền bị hư hại, đưa cho hắn ma thạch và các nguyên liệu khác từ Hồng Long là có thể bịt miệng hắn rồi nhỉ. Hắn ta cũng từng nói, có nhiều nguyên liệu như vậy là có thể chế tạo ra phi thuyền tương đương hoặc hơn thế.
Ồ ồ ồ, ánh sáng rực rỡ dường như đã ở ngay trước mắt rồi.
Tôi làm tốt quá.
Quá tuyệt vời.
Con trai Nhật Bản là loại sinh vật chỉ phát huy giá trị thật sự khi bảo vệ gia đình của mình.
Thuê nhà thì không thể sinh ra sức mạnh này đâu.
*
Slime kim loại - Metal Slime là một kẻ địch cho nhiều kinh nghiệm sau khi đánh bại trong game Dragon Quest Route là một thuật ngữ trong các game Visual novel, thể hiện nhánh cốt truyện sẽ tập trung vào nhân vật nào Có nhé, và đều là những người ông chú không ngờ được hahaha