"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Tạm ngưng)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

54 92

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

23 135

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

406 2943

Tập 6 - Chương 38

Không đúng rồi, dạo này Trần Nguyên Nguyên rất không bình thường!

Trong lòng chuông cảnh báo vang ầm ầm, Lục Trúc lập tức dừng bước, đứng yên bất động, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô.

Chẳng lẽ bị con hồ ly tinh nào hút tinh khí rồi nhập vào người sao?

Mà khoan… thế giới này rốt cuộc có yêu quái thật không?

Ừm, chắc là không đâu? Dù sao bản thân cậu đã đủ huyền ảo lắm rồi.

Trần Nguyên Nguyên bước lại gần, vòng tay ôm lấy cậu, nhoẻn cười ——

Mi mắt Lục Trúc giật giật, cậu hơi ngẩng đầu, cố giữ vẻ bình thản:

“Ờm… anh đến đón em.”

“Ừ, em biết.”

Biết thì biết, nhưng tại sao lại thổi hơi vào cổ người ta thế này? Kiểu này chẳng khác nào thêm dầu vào lửa cả.

Mà cái tình tiết này… Lục Trúc hình như đã thấy trong mấy cuốn truyện nhỏ bé xíu mà Hoàng Bảo Thư hay giấu ở một số trang web hạn chế rồi thì phải.

Cậu nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng:

“Nguyên Nguyên à…”

“Hửm?” Trần Nguyên Nguyên ngẩng đầu, cười tươi, đôi mắt dán chặt lấy Lục Trúc.

“Em… có phải đã gặp gỡ người đàn ông khác rồi không?”

“Hả?”

Không khí lập tức lạnh băng. Trong mắt Trần Nguyên Nguyên thoáng hiện sát khí.

Cảm giác quen thuộc này quay trở lại, Lục Trúc lại thấy an tâm kỳ lạ, khẽ mỉm cười thở phào.

“Anh vừa thở phào nhẹ nhõm à?”

“Hửm? Có sao?”

Trần Nguyên Nguyên hừ một tiếng, gương mặt trở về với dáng vẻ thường ngày:

“Đối xử tốt với anh một chút thì anh lại khó chịu, anh có phải xương cốt hèn hạ không hả?”

Giọng điệu chẳng hiền hòa chút nào, rõ ràng cô đang tức giận. Với cái suy đoán bừa bãi của Lục Trúc, cô rất muốn bẻ gãy tứ chi cậu ra rồi ráp lại thành mô hình Gundam.

“Không… chủ yếu là… thay đổi của em lớn quá, cứ như bị hồ ly nhập vậy.”

“Hừ! Anh nghĩ vì ai mà em phải làm thế? Lần nào cũng chẳng chịu cố gắng, nếu em không vậy thì anh chịu chủ động chắc?”

Giả vờ mãi cũng không nổi, thôi thì lật bài luôn đi. Cũng tốt, ít ra sau khi nói rõ ra thì không cần phải thấp thỏm nữa.

Lục Trúc khẽ thở dài, nhìn cô bằng ánh mắt có phần khó hiểu:

“Thế nên… chỉ vì vậy mà em đi học mấy cái thứ hạn chế mười tám cộng ấy à?”

Trần Nguyên Nguyên ngẩn ra, mặt khẽ đỏ lên, bàn tay nắm chặt lại đấm cậu một cái:

“Anh nói linh tinh cái gì đấy? Về nhà!”

“Ờ…”

“Tối nay anh tự làm đấy nhé!”

“……”

“Em nói là làm cơm tối!”

Rồi, lại kiểu nói mập mờ cố ý thế này. Thật ra cũng chỉ là đang giận dỗi, muốn bày trò mà thôi.

Lục Trúc chỉ còn biết thở dài bất lực, gật đầu nghe theo, rồi ngoan ngoãn theo sau cô nàng đang đắc thắng về nhà.

Trên đường, Lục Trúc rốt cuộc cũng hiểu ra rốt cuộc Saotome Mirai đã nói gì với Trần Nguyên Nguyên.

Chỉ là không ngờ thôi, Mirai lại… hiểu chuyện đến vậy sao?

Không, chắc chắn là chiêu của Chida Akari bày ra rồi!

“Chiều nay ở nhà anh làm gì thế?”

Câu hỏi bất chợt kéo Lục Trúc về thực tại.

Ơ… không nghe rõ lắm…

Cậu im lặng, đôi mắt ngây ngô vô tội nhìn Trần Nguyên Nguyên.

Cô nheo mắt:

“Anh không nghe thấy em vừa hỏi gì đúng không?”

Phải nói, Trần Nguyên Nguyên cực kỳ hiểu Lục Trúc.

Cậu vẫn chẳng nói gì, vẻ ngơ ngác kia đã là câu trả lời rồi.

Trần Nguyên Nguyên đưa tay ra, bóp lấy mặt cậu, hết nắn sang trái lại kéo sang phải:

“Chiều nay ngoài ngủ ra thì anh còn làm gì?”

Không phải xâm phạm đời tư, chỉ là trên đường về hơi chán, nói chuyện thường ngày cũng được. Nếu cứ suốt ngày học thì sớm muộn cũng hóa điên mất.

À không, vốn dĩ đã từng điên rồi, chỉ là giờ bệnh tình đỡ hơn thôi.

Bị bóp mặt suốt gần hai phút, cuối cùng cô cũng buông tay vì mỏi.

Lục Trúc xoa xoa má mình, chậm rãi đáp:

“Không làm gì cả… tỉnh dậy thì gọi điện cho Nam Cung Hướng Vãn bọn họ thôi.”

“Gọi cho các cô ấy? Hì, buôn điện thoại cả buổi chiều hả?”

“Chờ hai tiếng, nói chuyện hai phút.”

Trần Nguyên Nguyên nhướn mày, khoanh tay, vắt chéo đôi chân dài:

“Đừng nói gì, để em đoán thử… Anh liên lạc không được với Tần Lan, nên mới gọi cho Nam Cung Hướng Vãn, đúng không?”

“Em gắn camera giám sát trên người anh à?”

“Không, là Saotome Mirai nói cho em đấy.”

“……”

Lục Trúc suýt chút nữa đã lột đồ ra để kiểm tra toàn thân. Hóa ra là vì chuyện này?

Thật hết nói, hiểu nhau cũng đâu cần biết tường tận từng li từng tí thế chứ.

Cậu thở dài:

“Ừ thì… thật ra anh hơi lo cho cô ấy.”

“Cho ai? Tần Lan á?” Trần Nguyên Nguyên liếc sang, “Không phải trước đó anh còn tự tin chắc chắn sẽ tìm được cô ta sao?”

Lục Trúc gật đầu:

“Ừ, nhưng tiền đề là cô ấy vẫn trong trạng thái bình thường. Thế nên… anh muốn bàn với em một chuyện.”

Một cảm giác khó chịu đột ngột dâng lên trong lòng Trần Nguyên Nguyên.

Trực giác — loại trực giác cực kỳ chuẩn xác chỉ có ở những cô gái được max điểm huyền học.

Cô hơi nhíu mày, giấu vẻ mặt, nheo mắt lại:

“Ồ? Anh nói thử xem là chuyện gì?”

Lục Trúc chẳng nhận ra sự khác thường của cô, ngẩng đầu nhìn trần xe, giọng điềm tĩnh:

“Anh muốn tạm thời… qua lại với Nam Cung Hướng Vãn một thời gian. Á á á——!!!”

Thận! Thận của anh!!!

Gì mà bình tĩnh chứ, bình tĩnh kiểu đó toàn là giả vờ thôi, chỉ để giảm bớt cơn giận của Trần Nguyên Nguyên.

Giỡn hả trời, ngay trước mặt bạn gái hiện tại lại nói muốn hẹn hò với gái khác, chẳng phải hành vi tìm đường chết à?

Càng tỏ ra dửng dưng, càng khiến như thể cậu chẳng coi trọng gì. Ít nhất kiểu này còn đỡ hơn việc chọc giận cô đến bùng nổ, chứ không thì bị chặt ra từng khúc thì sao?

【Tin nóng hôm nay: Trong nhà một cô gái độc thân phát hiện xác chết không tay không chân…】

Không, Lục Trúc tuyệt đối không muốn đọc thấy tin này.

May mà hiện giờ Trần Nguyên Nguyên chỉ mới véo phần thịt mềm ở hông cậu thôi.

Nhưng đau chết đi được ấy!

Cậu hít mạnh một hơi, nghiến răng:

“Đau đau đau! Em buông ra đã, nghe anh nói!”

Trần Nguyên Nguyên im lặng, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đỏ ngầu dần dâng lên sát khí.

May mắn thay, lý trí vẫn còn. Tuy tay cô vẫn ghì chặt bên hông cậu, nhưng lực đạo đã nhẹ đi nhiều.

“Nếu câu trả lời không khiến em vừa ý… thì anh chuẩn bị hối hận đi.”

Lục Trúc nuốt khan, định đưa tay xoa nhưng lại không dám.

Biết sao được? Chỉ còn cách nói rõ ràng thôi.

Cậu hít sâu, cố nén đau:

“Anh nghĩ Nam Cung Hướng Vãn đang giấu bọn mình điều gì đó. Nhưng cô ấy lại không chịu nói, nên anh muốn thử gợi chuyện từ cô ấy.”

Trần Nguyên Nguyên không đáp, nhưng cơn giận vẫn chưa hề giảm.

Rõ rồi.

【Muốn dò la thì cứ dò, cần gì phải giả vờ dính líu như vậy chứ?】

Như thể ánh mắt cô đang đặt câu hỏi đó.

Lục Trúc len lén dịch người để giảm bớt cơn đau:

“Tiện thể… tạo cho anh trai cô ấy một chút hiểu lầm, như vậy sẽ dễ tìm ra Lan Lan hơn…”

Nói xong, cậu chỉ còn biết chờ đợi… phán quyết.