[Tôi vẫn luôn thắc mắc, anh có thể giám sát mọi lá chắn không gian trên toàn thế giới, có thể tùy ý dạo chơi trong thế giới mạng, thậm chí còn có khả năng tạo ra Bong Bóng Không Gian từ xa.]
Tề Doanh vừa nói vừa ngồi dậy, mắt nhìn đăm đăm vào nơi gần đó, trông như đang ngẩn người, nhưng lời nói ra lại vô cùng sắc bén.
[Nhưng anh chỉ là một ý thức không trọn vẹn có thể bị Đọa Chủng nuốt chửng bất cứ lúc nào, thậm chí, anh tùy thời có thể trở thành một tác nhân khác đẩy thế giới vào con đường diệt vong.]
[Vậy tại sao anh lại có quyền tự chủ cao đến vậy trong Tổ Hành Động Đặc Biệt? Nhìn anh không hề giống một công cụ mà họ có thể yên tâm kiểm soát.]
Thật ra Tề Doanh chưa từng tin tưởng Bạch Truật, trên người hắn có quá nhiều vấn đề.
Rõ ràng là một nhân vật dễ dàng mất kiểm soát như vậy, rõ ràng chỉ cần sơ sẩy tí thôi là có thể biến thành một Đọa Chủng cấp S sánh ngang với bom nguyên tử, rõ ràng trên người hắn có quá nhiều bí ẩn và điểm đáng ngờ.
Thế nhưng hắn lại có thể giữ được quyền tự chủ cao đến vậy, thậm chí có thể lừa dối chính phủ, ngầm kết minh với Tề Doanh.
Trong mắt Tề Doanh, nếu cô là chính phủ, cô chắc chắn sẽ chặt đứt tứ chi của Bạch Truật, phong tỏa ý thức tự chủ của hắn, biến hắn thành một công cụ đúng chuẩn.
[Ha ha, về những thắc mắc của cô, tôi rất vui lòng giải đáp.]
Bị Tề Doanh liên tục chất vấn, Bạch Truật không hề nổi nóng, ngược lại còn trả lời với giọng điệu nhẹ nhàng.
[Đầu tiên, vì sao chính phủ lại có thể trao cho tôi quyền tự chủ cao đến vậy, xét theo ý nghĩa nào đó, là bọn họ buộc phải làm thế.]
[Ban đầu, tôi chỉ có thể ngây người ở trong phòng thí nghiệm, toàn thân bị trói chặt, liên tục bị tiêm thuốc và rơi vào hôn mê. Các tiền bối trong viện nghiên cứu thậm chí còn chế tạo ra công cụ có thể điều khiển dị năng của tôi, còn có thể che chắn ý thức tự chủ của tôi, khiến tôi như một trí tuệ nhân tạo thực sự, liên tục và ổn định thực hiện công việc giám sát lá chắn thế giới.]
Tề Doanh nghe vậy thì hơi sững sờ, cô không hề nghe thấy bất kỳ sự không cam lòng hay đau khổ nào trong giọng nói của Bạch Truật, ngược lại, dường như hắn coi mọi chuyện xảy ra với mình là điều hiển nhiên.
Vì mối liên kết tư duy, Bạch Truật ngay lập tức cảm nhận được thắc mắc của Tề Doanh, hắn cười đáp:
[Tôi thực sự cảm thấy điều đó là chuyện đương nhiên. Bởi vì tôi biết cách làm của bọn họ là lựa chọn chính xác, hay nói cách khác, nếu tôi là người nắm giữ quyền quyết định, tôi cũng sẽ dứt khoát đưa ra quyết định như vậy.]
[Dù sao thì loài người hiện đang đối mặt với nguy cơ liên quan đến sự sống còn của cả quần thể, trong tình huống này, quyền tự chủ của cá thể dường như đã chẳng còn quan trọng nữa.]
Nghe thấy câu này, Tề Doanh hơi nhướng mày.
[Tất nhiên, đây là suy nghĩ cá nhân và niềm tin kiên định của riêng tôi, tôi sẽ không yêu cầu người khác cũng phải lựa chọn như vậy.]
[À, nói xa quá rồi, giờ quay lại vấn đề chính nhé. Thật ra, kể từ khi phát hiện ra dị năng của tôi, đề tài trọng tâm của viện nghiên cứu tổng bộ vẫn luôn xoay quanh tôi, bao gồm những việc làm thế nào để khám phá giới hạn dị năng của tôi, làm thế nào để thông qua ý thức thế giới mà biết được nguồn gốc của sự ô nhiễm, làm thế nào để kéo dài tốc độ dị hóa của tôi, làm thế nào để tiêu diệt ý thức của Tiểu Hoàng, và làm thế nào để sao chép dị năng của tôi, vân vân.]
[...Em gái tôi, Bạch Cập, chắc cô đã gặp rồi nhỉ, nó chính là kết quả của đề tài này.]
[Chẳng phải anh từng nói là em gái anh từ nhỏ đã được một cặp vợ chồng ở châu Âu nhận nuôi sao?]
[Đúng vậy, nhưng em gái tôi đã trở thành người thực vật vì vụ tai nạn xe hơi vào mười năm trước.]
[Hả?!]
Lần này Tề Doanh đã bị sốc thật sự.
[Vụ tai nạn ấy hoàn toàn là một sự cố ngoài ý muốn, lúc đó tôi vẫn đang đi học ở trong nước, không thể làm gì được.]
Bạch Truật thở dài.
[Sau khi được đưa đến bệnh viện, con bé đã bị tuyên bố là chết não, chỉ còn cơ thể sống. Nhưng ba mẹ nuôi vẫn không từ bỏ, luôn duy trì chức năng cơ thể cho con bé.]
[Về sau, vì sự kiện gián điệp nước Mỹ thâm nhập mà gây mất kiểm soát, tôi suýt chút nữa đã khiến tổng bộ bị diệt vong. Giáo sư của tôi, tức là phó cục trưởng hiện tại, ông ấy đã tìm đến ba mẹ nuôi của con bé, sau khi được sự đồng ý của bọn họ, đã tiến hành nhân bản em gái tôi.]
[Nhân bản... vậy Bạch Cập thật ra là…]
[Ừm, nó là bản sao của em gái tôi, đồng thời còn được tiến hành chỉnh sửa gen, giúp nó có nhiều khả năng thức tỉnh dị năng giống tôi.]
Giọng nói của Bạch Truật ẩn chứa sự điềm tĩnh lạnh lùng:
[Trên thực tế, Bạch Cập không phải là bản sao duy nhất, nhưng chỉ có mình nó là sống sót và thức tỉnh được dị năng.]
Tề Doanh đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
[Thế tại sao không trực tiếp nhân bản anh? Theo tôi thấy, dị năng của Bạch Cập dường như không giống với của anh cho lắm.]
[Tất nhiên, ưu tiên hàng đầu là nhân bản tôi, nhưng tất cả các thí nghiệm đều thất bại. Vì bị ô nhiễm ăn mòn, nên tổ hợp gen của tôi đã trở nên hỗn loạn, không thể nhân bản thành công. Cho nên, giáo sư mới chọn nhân bản em gái tôi.]
[Đáng tiếc là, việc thức tỉnh dị năng tồn tại quá nhiều biến số chưa biết, vài năm không đủ để chúng tôi hiểu sâu hơn và nghiên cứu về dị năng, thời gian của chúng tôi đã không còn nhiều nữa. Vì thế, dù dị năng của Bạch Cập có thể mơ hồ cảm nhận được sự tồn tại của ý thức thế giới, nhưng lại không thể gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến nó, và có sự khác biệt về bản chất so với năng lực của tôi. Do đó, đề tài sao chép dị năng cũng thất bại.]
[Khoan, cái câu 'thời gian của chúng tôi đã không còn nhiều nữa' là sao?]
[Ha ha, cô nhạy bén thật đấy.]
Bạch Truật khẽ cười, ngay sau đó giọng nói của hắn trở nên nặng nề hơn:
[Thời gian của chúng tôi quả thực không còn nhiều, hay nói cách khác, thời gian còn lại cho nhân loại, đã không còn nhiều nữa.]
[Quay lại câu hỏi ban đầu, tại sao tôi lại có quyền tự chủ cao đến vậy, nguyên nhân là nằm ở đây.]
[Thời gian còn lại cho nhân loại... không còn nhiều…]
Tề Doanh lẩm bẩm lặp lại, cô chợt cảm thấy ớn lạnh.
[Nói cách khác, thế giới này cũng sắp thực sự rơi vào tận thế rồi sao?]
Ở một khía cạnh nào đó, Bạch Truật cũng đến từ thế giới tận thế, vì vậy hắn lập tức hiểu lời của Tề Doanh:
[Hoặc nên nói, còn tệ hơn nữa.]
[Sao cơ?]
Tề Doanh khiếp sợ ngẩng đầu, ánh mắt cô dường như xuyên qua lá chắn không gian, đâm thẳng vào nội tâm của Bạch Truật.
[Kể từ khi tôi thức tỉnh dị năng cho đến nay, viện nghiên cứu đã liên tục giám sát sự thay đổi của lá chắn thế giới. Năm năm qua, các vết nứt không gian xuất hiện thường xuyên, số lượng Bong Bóng Không Gian liên tục tăng lên, tốc độ xử lý Bong Bóng Không Gian của loài người không thể nào theo kịp tốc độ xuất hiện của các vết nứt không gian.]
[Và Bong Bóng Không Gian Số Một ở thành phố Côn Ngọc đã phình to đến mức khó mà tưởng tượng được.]
[Cộng thêm sự tồn tại của Thánh Đình, chúng vẫn luôn đẩy nhanh quá trình ô nhiễm xâm nhập. Không ai biết được, tận thế sẽ thực sự ập đến vào lúc nào.]
[Cô hẳn là phải rõ, chỗ dựa duy nhất của loài người trên thế giới này chính là lá chắn không gian, chính vì sự tồn tại của nó mà loài người mới có thể kéo dài hơi tàn cho đến nay, duy trì được sự hài hòa và bình yên ở mặt ngoài.]
[Nhưng chỉ cần Bong Bóng Không Gian Số Một vỡ tan, cả thế giới sẽ ngay lập tức bị ô nhiễm bao trùm, và nồng độ ô nhiễm cũng sẽ gấp đôi so với thế giới tận thế!]
Tề Doanh sững người, cô cau chặt mày, nhưng trong mắt không có quá nhiều sự sợ hãi.
[Trên thực tế, tôi không hề cảm thấy bất ngờ về chuyện này. Hoặc nên nói là, tuy không ngờ mọi việc đã cấp bách đến vậy, nhưng từ ngày biết đến sự tồn tại của ô nhiễm và Đọa Chủng, tôi đã hiểu rằng, tận thế rồi cũng sẽ đến, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.]
Bạch Truật trầm mặc giây lát, đột nhiên bật cười:
[Nếu, tôi nói là nếu, những người nắm quyền lực trên thế giới này có được một nửa sự giác ngộ của cô thì tốt biết mấy, sẽ chẳng nhanh chóng sa vào cảnh ngộ này.]
