“Đám các người đến đây làm gì thế này? Có chuyện gì hay sao?”
Giọng Chohong có phần thù địch. Nhưng các thành viên của Sicilia không nói không rằng chỉ đưa mắt lườm cô rồi đứng dẹp sang một bên nhường đường.
Chohong cùng Seol bước vào trong căn phòng trên tầng ba, để rồi nhận ra rằng có khá nhiều người đang đợi họ bên trong – đến nỗi căn phòng đã nhỏ nay nhìn lại càng nhỏ bé hơn. Chỉ ba người là ngồi trên ghế; hai trong số đó là Dylan và Hugo, còn lại là một người phụ nữ đang yên vị một mình một chỗ ở phía đối diện. Thêm vào đó là 5, 6 người đứng ngay đằng sau người kia.
“Mãi mới thấy em đến đó, Chung Chohong?”
Người phụ nữ, vận một cái áo khoác dày, quay đầu lại gửi lời chào đến bộ đôi mới đến. Mái tóc dài đỏ thẫm của cô rủ xuống, đung đưa tựa như có một thác máu đang chảy xuống xối xả. Đôi mắt đỏ rực của cô ánh lên để lộ rõ cái sự nguy hiểm của một con thú hoang. Khi nhìn thấy vết thẹo chạy dọc từ lông mày xuống tận cằm, Seol mới nhận ra người đó là ai.
“Ô? Là cậu tân binh đó hả?”
Vị ‘Quản lí trưởng’ của Vùng trung lập vào tháng ba năm nay, đầu lĩnh của Sicilia, tổ chức hùng mạnh nhất đất Haramark – không ai khác đó chính là Cinzia.
“Có chuyện gì mà chị phải đến tận đây thế chị?”
Chohong chẳng hề sợ hãi tiến đến ngồi cạnh bên Cinzia. Do chẳng còn chỗ nào để ngồi, Seol đành lùi ra đứng đằng sau Dylan và Hugo.
“Thì chuyện gì được nữa, chị mà đến đây chơi với các em thì chỉ có một lý do mà thôi. Để bàn chuyện công việc.”
“Việc? Việc gì thế?”
“Bọn chị đã thu xếp xong xuôi đâu vào đấy rồi. Xin lỗi em nhé, tụi em không được tham dự vào chuyện này rồi.”
“Chị nói thế là sao chứ?”
Chohong và Cinzia thủ thỉ trò chuyện với nhau như đôi bạn thân, còn Seol thì đứng ngoài nhìn về nhóm người đằng sau họ. Mặc cho lý do hội Sicilia đột ngột đến đây, cậu hiện tại chỉ mong rằng sẽ có một khuôn mặt thân quen nào đó trong số họ.
Chẳng hạn như Leorda Salvatore, hay là…
“Ửm?”
Đúng lúc đó; ánh mắt của cậu bắt gặp một người phụ nữ đang đứng ngay ngắn phía sau Cinzia, chẳng hé môi lấy một lời. Cái mái tóc màu vàng chanh của cô được búi cao lên, cùng với đó là cặp kính đang ngự trước đôi mắt vô cùng sắc xảo và tinh ranh kia. Seol Jihu mãi đến lúc này mới nhận ra cái trang phục hầu gái không lẫn vào đâu được của cô gái kia. Đồng tử của cậu dãn ra, mặt không giấu nổi niềm phấn khởi khi mà được gặp lại cô như thế này.
“Cô Ag….!!”
Nói chưa dứt câu, Seol vội ngưng lại lập tức. Cậu đâu phải tên ngốc mà không nhận ra cái không khí hiện tại trong phòng đang thế nào cơ chứ.
“?”
Có lẽ cô ấy cảm nhận được ánh mắt của cậu rồi chăng? Agnes vẫn giữ lấy cái dáng vẻ vô cùng nghiêm túc của một hầu gái trưởng trong một gia tộc giàu có, không hề để lộ chút mảy may nào. Nhưng ánh mắt của cô thì lại khác, chúng bắt đầu liếc sang nhìn chàng trai ở phía đối diện mình. Bốn mắt gặp nhau, Seol bất giác mỉm cười và vẫy tay chào cô.
Since there were way too many eyes watching here, Agnes pretended to have not noticed him. Her silent indifference seemingly resulted in Seol Jihu receiving a powerful punch to his guts. He dazedly stared at her with blurry eyes for a while, before his hand powerlessly faltered to his side. Way past looking sad now, he even looked as if he was wallowing in the pits of despair and dejection.
Do có quá nhiều người ở đây, Agnes vẫn tỏ ra là chẳng hề đoái hoài gì đến cái lời chào đó. Cái vẻ mặt lạnh lùng khiến Seol cảm thấy như có ai vừa dội một gáo nước lạnh vào đầu mình. Cậu nhìn cô nàng mà mắt nhòe hẳn đi, tay buông thõng xuống trông bất lực. Không chỉ là buồn tủi không đâu, nhìn cậu chàng giống như đang tuyệt vọng và chán nản thì đúng hơn.
“….”
Agnes thở dài, cố không để lộ ra thành tiếng. Cô khẽ gật đầu và đưa tay ra vẫy chào lại Seol, tất nhiên là làm trong thầm lặng. Dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng như thế cũng là đủ để vực dậy Seol đang hấp hối đằng kia, đôi mắt của cậu lập tức lại tràn trề sức sống như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Khụ.”
Cinzia nhìn cái cách hai người kia chào hỏi nhau mà không nén nổi, đầu cúi gục xuống trước, như chỉ muốn chạm hẳn vào hai cái đầu gối của mình. Hai vai cô run lên bần bật, ai cũng có thể thấy rõ. Miệng cô mấy máy trong khi vẫn đang ngậm điếu thuốc, thể như vừa thấy chuyện gì đó khôi hài. Phải mất một lúc cô mới định thần mà nói.
“Chà chà. Ngay cả sư tử cái của Sicilian cũng phải mềm lòng trước đứa con cưng của mình, phải không nhỉ?”
“Khục.”
Cổ của Agnes đỏ hỏn. Đôi mắt sắc như lưỡi dao của cô lườm sang phía Seol.
‘Sao cậu khi không lại toàn làm mấy thứ vô bổ thế hả?!’
Ánh mắt của cô mang đầy sự trách móc, như muốn đổ hết tội trạng này lên đầu Seol.
“Thôi được rồi, tôi đã nói hết những điều cần nói rồi, vậy xin phép tôi có việc cần phải đi rồi.”
Cinzia uể oải đứng dậy khỏi cái ghế bành, Dylan và Hugo cũng đứng dậy theo. Chohong hình như cảm thấy mình bị cho ra rìa liền gặng hỏi.
“Dylan? Có chuyện gì vừa xảy ra à?”
“Ừm, thì… Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với cô sau. Chúng tôi sẽ không đi lâu đâu.”
Dylan nghiêm giọng nói rồi quay sang hướng Seol Jihu.
“Và Seol này.”
“Vâng?”
“Lát nữa xong việc, có chuyện này tôi cần bàn với cậu. Liệu cậu thấy thế có được không?”
“Tất nhiên là được rồi.”
Dù chưa biết là có chuyện gì, nhưng Seol vẫn đồng ý ngay tắp lự mà chẳng cần đắn đo. Còn Cinzia thì lại nhếch mép cười rồi ra lệnh.
“Agnes, cô không cần phải theo bọn tôi đâu.”
“Xin lỗi?”
“Mọi chuyện cô đều đã rõ hết cả rồi, giờ có cô cũng giải quyết được gì nữa đâu? Mà cũng đã lâu hai anh chị không gặp mặt rồi, sao không nhân lúc này mà ‘trút bỏ’ nỗi lòng đi? Giờ mà đi làm cốc nước rồi ngồi hàn huyên chuyện cũ có phải hơn không?”
“Nhưng, sếp à?!”
“Đấy là lệnh đó nhen.”
Agnes đành ngậm ngùi không phản kháng nữa. Cinzia thích chí vừa cười vừa bước ra khỏi phòng.
“Đi thôi nào Dylan, Hugo. Chắc hẳn mọi người đang đợi chúng ta đấy.”
*
Vậy là, Seol hiện đang tận hưởng một buổi ‘tiệc trà’ nho nhỏ với Agnes, nhờ ơn Cinzia. Cậu dẫn Agnes, người đang biểu hiện vô cùng cứng ngắc, tới quán ‘Ăn, Uống và Thưởng thức’. Nhưng mà, trên đường đi họ bị bắt gặp bởi vô số chuyện kì lạ.
“Hự?!”
Một gã đàn ông vừa mới bước tới trước mặt họ từ hướng ngược lại đột nhiên gã rụp xuống đất, lộ rõ sự hoảng sợ tột cùng. Hoặc là…
“Á Á Á!!!”
…Có vài người còn lập tức quay đầu và chạy bán sống bán chết khỏi chỗ đó, ai nấy cũng kèm theo một khuôn mặt trắng bệch.
Ngay cả khi họ đi vào quán ăn, mọi thứ vẫn diễn ra y hệt như thế. Ngay khi thấy Agnes bước vào sảnh, cái không khí của quán liền biến thành im lặng đến tột độ.
Bỗng có người tự nhiên thốt lên “Ýyyyy?!” một tiếng, nó như thể tiếng chuông báo hiệu cho công cuộc dẫm đạp lên nhau mà chạy khỏi quán, làm như là đang cố chạy thoát thân khỏi cái chết không bằng. Chẳng mất bao lâu mà nơi đây từ một quán rượu đông đúc liền biến thành chốn không người lui tới.
Agnes thì chẳng bận tâm chuyện này là bao. Cô sải bước đầy dũng mãnh dọc theo quán rượu và khẽ lay anh chàng pha chế đang đứng chết cứng ở kệ rượu đằng kia.
Ting!
Một đồng xu màu đồng bay thẳng tới cái trán của anh chàng pha chế đan run rẩy, người đang còn bận lẩm bẩm cầu kinh.
“Anh pha chế. Cho tôi một chai rượu Rum, và…”
Agnes nhìn về phía sau. Seol đứng trơ trọi ở đó, mặt đần thối bởi tất cả những chuyện vừa mới xảy ra; cậu cần chút thời gian để có thể định thần lại mà nói rằng mình muốn một chai rượu mật ong. Nhanh như chớp, anh chàng pha chế đưa thức uống ra và lủi đi cũng tựa như sấm sét.
“Tại sao mà, ờ, những người khác lại hành xử như thế khi thấy cô vậy?”
“Tôi cũng đang tự hỏi không biết tại sao nữa.”
“A, hahaha… Chà chà, dù sao thì, thật vui khi được gặp lại cô như thế này, thưa cô Agnes.”
“Tôi cũng rất hân hạnh được gặp lại cậu.”
Agnes đáp lại với vẻ khá thờ ơ và nhấp luôn một ngụm rượu, thẳng từ chai. Bình thản lấy tay lau nhẹ khóe môi, hai mắt của Agnes vẫn thẳng về phía Seol với biểu hiện khá phức tạp.
Phải nói sao nhỉ? Dĩ nhiên là cô không hề có ghét bỏ gì anh chàng đang ngồi trước mặt mình. Nhưng tiếc cho cô thay, gặp ai đó bên ngoài công việc như này là vô cùng ngượng ngùng và xấu hổ. Cô luôn tự nhủ rằng phải ‘bộc lộ’ bản thân mình lên, nhưng cô lại chẳng biết phải bắt đầu ra làm sao, hay làm cách nào để tiếp tục cuộc trò chuyện. Phải nói rằng, cách nói chuyện của vô cùng cứng nhắc vàkhông mấy thân thiện.
“Tôi xin lỗi vì đã để cô phải đi đến đây như thế này, mặc dù hẳn là cô đang rất bận rộn. Nhưng thực lòng, tôi đang suy nghĩ về một vấn đề, và tôi cần sự giúp đỡ của cô.”
“Vậy nó là gì vậy?”
“À vâng. Tôi đang gặp rắc rối với mấy bài luyện tập riêng của mình.”
Luyện tập? Nếu nói về chủ đề này, thì mọi thứ lại khác hoàn toàn. Khuôn mặt cứng-như-đá của Agnes dãn ra đôi chút.
“Thế cậu gặp rắc rối ra sao vậy?”
Seol nói cho cô nghe hết về vấn đề luân chuyển ma năng. Agnes khá bất ngờ khi biết tin được rằng hiện tại cậu đã lên được Cấp 2, nhưng nhanh chóng chỉnh lại tinh thần và đưa ra ý kiến của mình.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng nói cho cùng, đây cũng chẳng phải là chuyện gì cần quá lo lắng.”
Seol nuốc nước bọt cái ực. Cậu lắng tai nghe từng lời mà Agnes thốt ra.
“Đầu tiên, cậu phải nhớ đây không còn là vùng Trung lập nữa.”
Agnes chỉnh nhẹ cái kính rồi nói tiếp.
“Thiên đường không phải là nơi được tạo ra để cho cậu rèn luyện giống như vùng Trung lập đâu. Nếu cậu muốn học một cái gì đó, thì chắc chắn sẽ phải tốn một thời gian dài để nắm vững nó bằng chính khả năng của mình. Cậu hiểu chứ?”
“Vâng.”
“Và thứ hai là… Cậu nói là ‘Thương phép’, phải không?”
“Phải.”
“Thế cậu có biết chút gì về nghệ thuật ném thương không?”
Câu hỏi bất ngờ đó khiến cho Seol á khẩu không nói lên lời.
“Cậu có biết xuất xứ của kỹ nghệ ném thương không? Hay là, kỹ năng cần có để thực hiện nó? Tôi lấy ví dụ nhé, tư thế chuẩn từ lúc bắt đầu đến lúc ném cây thương khi đang đứng yên hay ném nó sau khi chạy đà?”
Lúc này Seol mới vỡ lẽ Agnes định nói gì với mình.
“Tôi hiểu rồi. Tôi đã quá nóng vội trong chuyện này.”
“Đúng vậy. Cậu không biết gì về việc ném đi một cây thương, vậy mà vẫn đòi dùng ma lực của mình để hiện thực hóa một cây thương ư. Thật dể hiểu làm sao khi mà cậu luôn thất bại cho đến giờ. Cậu còn chưa biết cách đi sao cho vững, mà đã đòi tập chạy thì làm sao có thể được.”
Dù có thể lời cô nói như muốn chỉnh cậu, nhưng Seol lại cảm thấy tầm nhìn hạn hẹp của mình lại được mở rộng ra đôi chút.
“Tôi biết là cậu khá tự tin về bản thân mình. Cậu đã có thể học cách vận dụng ma lực rất nhanh. Tuy nhiên, học cho mình một kỹ năng mới là chuyện không bao giờ dễ dàng cả. Không, chuyện nó khó và u mê phải được coi là lẽ đương nhiên.”
“….”
“Cũng tương tự như thế, gì nhỉ, Luân chuyển Ma năng. Dù sẽ tốn thời gian, nhưng tôi mong rằng cậu nên làm quen với những kiến thức căn bản trước hết đã.”
Seol jihu cảm thấy có phần xấu hổ và ghi nhận những lời góp ý kia. Cậu không thể phủ nhận một điều là, rằng mình đã quá xem nhẹ chuyện này. Mặt cậu có phần xìu xuống, tay chỉ biết mân mê chai rượu trước mặt, khiến cho Agnes phải giả vờ ho mấy tiếng để phá vỡ cái bầu không khí u ám kia.
“Dù thế, tôi cảm thấy ấn tượng lắm đấy.”
“Xin thứ lỗi?”
“Tôi có nghe qua về công cuộc khai phá của cậu. Có lẽ cậu có thể dễ dàng học bất kỳ kỹ năng nào cậu muốn với số điểm công danh hiện tại, nhưng … Thật đáng khen ngợi khi thấy cậu vẫn giữ mình khỏi những cám dỗ và luôn cố hết sức mình như thế này.”
Cô nàng thực sự đang tán dương cậu. Ngay cả khi ở Vùng Trung lập, rất hiếm khi cậu nhận được một lời khen từ cô, nên điều này là vô cùng ý nghĩa. Seol Jihu cười một cách ngượng ngịu.
“Chà, chỉ cần ngồi nghe cô chỉ bảo một chút thôi mà tôi tin chắc là mai sẽ kiếm được ít vàng dưới gối đây.”
“Tôi không hiểu cậu đang định nói gì, nhưng dù sao thì, hãy tiếp tục cố hết sức mình như hiện giờ nhé. Cậu chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng trong tương lai một khi cấp độ cậu tăng lên, cũng như khi các kỹ năng mà cậu học sẽ được cải thiện một cách đáng kể.”
Agnes khẽ nở một nụ cười đầy ẩn ý mà không để ai biết. Rồi, cô còn đưa ra vài ý kiến tham khảo cho đến khi chai rượu Rum cạn hết và đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Seol cảm thấy buồn khi mà Agnes phải rời đi sớm như vậy, nhưng cô cũng là một người Địa cầu như cậu mà. Cậu đâu thể giữ cô lại đây trong khi có cả tá việc đang đợi cô ngoài kia.
Agnes hứa rằng sau này sẽ còn đến để kiểm tra tiến trình luyện tập của cậu rồi sửa soạn chuẩn bị rời đi. Hai người nói lời tạm biệt ở ngoài quán rượu. Đứng nhìn bóng hình kia đang ngày một xa dần, Seol chợt nhớ ra rằng mình quên mất một việc vô cùng quan trọng.
“Cô Agnes!”
Agnes dừng chân và quay lại nhìn cậu. Seol vẫy tay lia lịa và hét lớn.
“Cảm ơn cô vì tất cả mọi thứ!”
Agnes gật đầu đáp lại rồi quay người đi tiếp. Seol lại hét lên thêm một lần nữa, đủ lớn để đánh thức được cả những người đang nằm yên giấc dưới những nấm mồ.
“À và cả, xin hãy gửi lời chào tới Quý cô Gấu B…!”
“Tôi giết cậu giờ!!”
VÚT!!
Agnes trong tích tắc đã áp sát Seol và điên cuồng vồ lấy cậu chàng. Seol khá sửng sốt vì tốc độ đáng kinh ngạc kia, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười mãn nguyện và không kém phần ranh mãnh. Cô nàng cho cậu ăn đòn suốt rồi, nên việc này cũng nằm trong dự liệu hết cả.
‘Lần này thì không nhé!’
Cậu nhanh chóng lấy ra cây thương của mình và vào thế thủ. Tiếc thương thay, trong một khoảnh khắc sau đó – Agnes dễ dàng dùng tay gạt cây thương ra khỏi tay cậu, tựa như cậu chẳng hề cầm nó từ lúc đầu vậy, và vung tay thẳng vào mặt cậu.
“Tôi đã bảo cậu thôi rồi cơ mà, có phải không hả?!”
BỐP!
“Khục!!”
Phải sau trận đòn thừa sống thiếu chết này mà Seol mới ngộ ra rằng Agnes là một Cung thủ dạng Ám sát cấp 6, đã bước được nửa bước để tiến lên thành Cao thủ Độc nhất.
*
Sau khi chia tay với Agnes, Seol Jihu dặt dẹo bước đến lò rèn. Ông chủ lò rèn phát khiếp khi thấy cái khuôn mặt kì quái của cậu, và phải mãi rồi công chuyện của cậu cũng được thu xếp. Khi về tới Carpe Diem, cả Dylan và Hugo đều đang đợi cậu.
“Cậu đã đi đâu thế? Với cả cái gì kia?
“Giáo ném.”
“Ồ. Cậu đang định tập cách ném thương à… Mà chờ chút đã. Cái mặt cậu bị làm sao thế kia hả giời?! Có thằng trời đánh nào đánh cậu à?”
Dylan vội vã hỏi. Seol cười mê dại như một chú cừu non, nhưng Hugo thì có phần nhanh nhảu.
“Seol! Nổ cho tôi cái tên của thằng chó đó đi?! Sao nó dám động vào người của Carpe Diem cơ chứ?!”
“Nah, ổn thôi mà, đừng có lo lắng quá về chuyện này làm gì.”
“Rồi rồi tôi hiểu, nên là nói ngay và luôn đó là đứa nào ngay đi! Mai sẽ có món chân người nướng cho cậu tẩm bổ!”
“Đó, đó là cô Agnes.”
Hugo đang nổi cơn thịnh nộ, tay đã cầm sẵn cây kích, nhưng khi nghe đến cái tên kia, anh chàng lại chết đứng ngay tại chỗ.
“Ai… ai cơ?”
“Cô Agnes.”
“Ý cậu là, Agnes Claire?”
“Đúng rồi. Thôi đừng làm chuyện ầm ĩ lên làm gì. Dù sao thì tôi cũng là người có lỗi mà.”
“T-thật á? Chà nếu cậu đã nói thế thì đành thôi vậy!”
Hugo hắng giọng vài tiếng thật lớn rồi im ỉm cất cây kích về chỗ cũ, sau đó liền chuồn đi mất. Dylan chỉ khẽ cười trong khi thưởng thức tách trà nóng của mình.
“Tôi thực sự ngạc nhiên đấy. Không chỉ quen biết với cô Agnes, cậu còn có thể chịu được đòn tấn công từ cô ấy nữa cơ.”
“Ahaha. Chuyện đấy thì nào đáng quan tâm. Mà chẳng phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?”
Seol Jihu liền đổi chủ đề, đặt mấy cây giáo xuống sàn và hỏi.
“Ừm. Muốn làm một tách trà chứ?”
“Tôi ổn.”
Seol Jihu nhẹ nhàng từ chối và ngồi xuống ghế bành. Dylan nhấp thêm một ngụm trà rồi nói.
“Chúng ta nhận được một nhiệm vụ.”
“Từ Sicilia?”
“Cái đó là dành cho tôi và Hugo. Cậu biết không, mới gần đây thôi, hoàng gia đã đưa ra một nhiệm vụ tuyệt mật. Họ liên lạc với Sicilia, nhưng do bên đó đang thiếu người, nên họ nhờ chúng ta giúp một tay.”
“Một nhiệm vụ mà ngay cả Sicilia cũng không có người để làm, vậy tức là…”
“Cậu chỉ cần biết rằng nhiệm vụ này chỉ có những người Cấp cao trở lên mới có thể đảm nhận. Thực tế, ngay đến Hugo còn không đủ tiêu chuẩn nữa là. Họ chỉ thêm cậu ta vào sau khi tôi nói rằng, do tôi là một Cung thủ, tôi cần một Chiến binh thân quen bảo vệ cho mình.”
Tức là Seol và Chohong không được tham dự ngay cả khi họ có muốn đi chăng nữa.
“Tôi đoán là Chohong và tôi sắp sửa có một chuyến nghỉ mát đột xuất nhỉ.”
“À, thực ra thì, chúng ta còn phải lo thêm một vụ nữa. Đó là một nhiệm vụ liên quan tới làng Ramman.”
Hai mắt Seol sáng rực lên khi nghe thấy hai từ ‘nhiệm vụ’. Nếu chỉ là công việc vận chuyển đồ bình thường, hẳn đã không có cuộc trò chuyện này rồi.
“Cậu đã biết gì về làng Ramman rồi?”
“Nằm về hướng đông nam của Haramerk, cách khoảng nửa ngày đường. Dân số rơi vào khoảng vài trăm người Thiên đường. Tôi chỉ biết có vậy thôi.”
Dylan gật gù.
“Vậy là cậu đã nắm bắt được thông tin cơ bản rồi. Thế thì tôi không vòng vo nữa. Đây là một yêu cầu tiêu diệt quái vật.”
“Tiêu diệt?”
“Cậu thấy đấy, Ramman thường phải hứng chịu những đợt tấn công của quái vật. Thành ra là ta có những nhiệm vụ như này khá thường xuyên.”
Seol cau mày.
“Anh nói như thể đấy là chuyện hiển nhiên đấy, chẳng nhẽ có một tổ hay cứ địa của quái vật gần đó ư?”
“Đấy mới là vấn đề.”
Dylan vỗ nhẹ vào đùi, da dấu rằng cậu cuối cùng cũng đã chạm tới vấn đề.
“Quái vật ở đó đã bị đuổi đánh cả hàng tá lần rồi. Vương quốc còn cử rất rất nhiều đội thám hiểm tới đó nữa. Lần nào bọn họ cũng có thể tiêu diệt bầy quái mà chẳng gặp gì quá khó khăn, và cũng chỉ đến thế mà thôi. Dù có lật từng tảng đá, vén từng ngọn cây nhưng chẳng lần nào bọn họ có thể tìm ra thực sự chúng đã đến từ nơi nào. Ở Harmark này thì chẳng có nơi nào là ổn định gì hết, và nơi đó luôn là điều dị thường trong mảnh đất dị thường này đấy.”
“Vậy chẳng nhẽ quái vật vẫn sẽ tiếp tục tấn công mặc cho chúng ta có đi chuyến này hay sao?”
“Chúng ta, dù thế nào đi chăng nữa thì vẫn phải diệt ngọn nghẽ từng con quái dám xuất hiện. Mà thực tế, làng Ramman muốn chúng ta giải cứu những dân làng mất tích và tìm ra ngọn nguồn các cuộc tấn công của quái vật. Cơ mà cũng không nhất thiết phải làm tới cùng như thế làm gì. Vậy, cậu nghĩ thế nào?”
“Thế Chohong nói gì rồi?”
“Seol, tôi đang hỏi cậu cơ mà.”
Dylan hơi hạ giọng.
“Nếu cậu quyết theo chuyện này, tôi đang cân nhắc sẽ cho cậu toàn quyền chỉ huy nhiệm vụ.”
“Nhưng tôi nào phải Cung thủ.”
“Một Cung thủ chỉ đóng vai trò ‘dẫn đầu’ mà thôi. Tất nhiên là có nhiều trường hợp sẽ vừa làm người dẫn đầu, vừa làm người lãnh đạo luôn. Và cũng là chuyện thường khi để hai người khác nhau đảm nhiệm hai công việc đó.”
Một người dẫn đầu sẽ phải dẫn dắt cả đội đi đúng đường trong một cuộc thám hiểm. Còn với một người thủ lĩnh, cái danh hiệu đó sẽ được giao cho người có thể nắm bắt tất cả mọi mặt trong cuộn thám hiểm, từ lên kế hoạch chi tiết cho đến chuẩn bị nhu yếu phẩm…
“Tôi tưởng phải đạt Cấp 4 thì mới được tạo lập một đội thám hiểm chứ? Và chẳng phải anh cần sự cho phép từ phía Hoàng tộc à?”
“Đây không phải là một cuộc thám hiểm, mà giống khai phá hơn. Và cậu thừa chỉ tiêu để đảm nhiệm nó.”
Seol tỏ ra không tự tin cho lắm, Dylan chỉ biết cười trừ và nói tiếp.
“Chẳng nhẽ cậu không muốn tự tạo cho mình một tổ đội sau này ư? Hay là tôi nhầm?”
“A! Tôi bị anh nhìn thấu rồi à?”
“Hê hê. Thế thì, tôi nghĩ nhiệm vụ này là cơ hội quá hoàn hảo để cậu bước thêm một bước tới giấc mộng của mình đó. Tuy nghe thì có phần đơn giản, nhưng một khi đã nhận nhiệm vụ, cậu sẽ phải học rất nhiều thứ đấy. Như tôi trước kia cũng thế thôi.”
Dylan đặt tách trà xuống bàn.
“Vậy ý cậu là sao? Theo hay không đây?”
Seol trả lời ngay tắp lự.
“Tất nhiên là theo rồi.”
*
Đây là lần đầu tiên cậu làm nhiệm vụ dưới vai trò một thủ lĩnh.
Nội dung nhiệm vụ thì chẳng quá khó khăn, nhất là khi so sánh với việc do thám Khu rừng Khước từ hay bảo vệ pháo đài Arden, nhưng kể cả vậy, Seol vẫn rất phấn khích bởi dù sao nó cũng là lần đầu cậu được làm thủ lĩnh.
Và do đây không phải là ‘thám hiểm’, nó chỉ đơn thuần là ‘khai phá’, vụ này sẽ không quá phưc tạp cho lắm. Chẳng hạn, cậu không cần lo đến việc chuẩn bị đồ dự trữ vì họ có thể đặt nơi nghỉ chân là chính làng Ramman. Culi hay xe ngựa có thể dễ dàng thuê ở ngay đó nữa.
Vấn đề nằm ở chỗ là làm thế nào để gọi thêm người từ những tổ đội khác. Hiện tại đã có hai Chiến binh, họ cần thêm một người nữa, và tìm một Cung thủ theo ý muốn cũng chẳng hề quá khó. Một Pháp sư thì khỏi phải bàn, chuyện đó là bất khả thi rồi.
Không, chuyện nằm ở chỗ kiếm một Mục sư. Nhất định phải có Mục sư trong đội, dù là đi thám hiểm hay chỉ là nhập một nhóm theo ngẫu hứng.
“Cha nó chứ, anh ta trông đợi gì ở chúng ta được cơ chứ?”
Chohong grumbled unhappily, a cigarette loosely hanging off on her lips. She ended up being paired with Seol Jihu, but that meant she also had to feel helpless about their current situation.
Chohong lầm rầm không vui, miệng phì phèo một điếu thuốc. Cô nàng cuối cùng lại quay về lập nhóm với Seol Jihu, nhưng tình hình hiện nay chỉ làm cô thêm phần chán nản.
“Này, chúng ta thực sự có cần một Mục sư không? Sao chúng ta không thể cứ thế kiếm thêm vài người rồi đi tới đó chứ? Một mình tôi cũng có thể lo được hết đám quái đó mà.”
Nghe Chohong cằn nhằn làm Seol chỉ biết cười trừ. Nếu là chuyện cấp bách thì hẳn họ đã làm như thế rồi. Nhưng như vậy sẽ làm sức mạnh của đội yếu đi đáng kể.
Trừ phi là một người Địa cầu đang ngập đầu trong nợ nần, liệu có một Chiến binh hay Cung thủ nào dám gia nhập vào một đội không có một Mục sư? Trong cái thế giới mà xảy chân một cái là có thể trả giá bằng mạng sống này ư?
Quan trọng hơn, đây còn là lần đầu Seol làm lãnh đạo. Cậu muốn đảm bảo nhiệm vụ này hoàn thành một cách êm đẹp. Cậu không muốn các thành viên quá tự do hay quá ưa mạo hiểm.
‘Một đội cần có một Mục sư thì mới có thể thu hút các thành viên lão luyện được.”
Seol Jihu kết luận như vậy, rồi đứng dậy khỏi ghế.
“Cậu định đi đâu thế?”
“Đi kiếm một Mục sư.”
“Thật ư? Bằng cách nào cơ chứ?”
“Tôi sẽ cố thử xem sao. Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian mà. Nếu mà không được thì cứ làm theo ý cô khi nãy cũng chẳng vấn đề gì.”
Seol Jihu bỏ Chohong đang mắt tròn măt dẹt ngồi đó và đi vào phòng của mình. Cậu lấy ra quả cầu liên lạc, nghĩ bụng mình nên giữ lời và tiện thể xin một vài lời khuyên từ ‘cô nàng’.
Một lúc sau…
“Phải. Có một nhiệm vụ yêu cầu bọn tôi đến đó.”
“Đừng quá lo lắng làm gì. Đó đâu phải là vùng biên giới đâu. Mới cả, có phải chuyện gì cũng có thể theo ý ta được đâu cơ chứ.”
Seol chắp tay khẩn khoản Kim Hannah. Cô nàng khịt mũi tỏ ra không mấy vui vẻ, nhưng cũng chẳng buồn ngăn cấm cậu.
“Thế nên tôi mới hỏi cô chứ. Liệu có cách nào giải quyết chuyện này nhanh gọn không?”
“Thật á? Làm thế nào thế?”
Mặt Seol rạng rỡ hẳn lên khi nghe thấy Kim Hannah nói vậy. Nhưng, khi nghe cô giải thích gọn ghẽ, cậu hơi chau mày.
“Cô ấy cũng ở đây á?”
“Thật vậy luôn? Mà, tôi lo là cô ấy sẽ không chịu giúp tôi đâu. Tôi vẫn còn một món nợ ân tình với cô ấy đây này.”
Seol đồng tình với cái lời nhận xét có phần cay nghiệt kia.
“Đúng, nhưng mà phải chi vài xu bạc cho một nhiệm vụ cỡ này, nó có hơi…”
Cô lại nói tiếp.
Seol hiểu ngay ý định mà Kim Hannah định ám chỉ. Một Mục sư khó kiếm cũng ngang như Một Pháp sư vậy, và cô đang cố nói với cậu là hãy đầu cơ ngay lúc này, vì tương lai của chính cậu. Seol khẽ gật đầu.
“Được rồi, tôi đã hiểu. Tôi sẽ đi nói chuyện với cô ấy vậy. Dù sao thì thử một lần cũng chẳng mất mát gì.”
“Thật là lời động viên đầy hữu ích đó. Con cảm ơn mẹ nhiều.”
Đến đây Seol liền bỏ ngang không nói chuyện nữa. Quả cầu pha lê chỉ vừa mới lịm tắt, ngay liền sau đó vài giây đã lại sáng lên lần nữa. Seol khoái chí cười khúc khích, tự cảm thấy bản thân mình sao giỏi đến thế, và tiến bước đi khỏi văn phòng của Carpe Diem.
*
Điện thờ thần Luxuria là nơi Seol nhắm đến. Cậu nói vài ba câu với người tiếp tân rồi sau đó đứng đợi một lúc. Không lâu sau một người phụ nữ tiến đến chỗ cậu và bảo cậu đi theo mình. Cô dẫn cậu thẳng tới dãy nhà nằm bên trong điện thờ và cuối cùng, họ dừng lại đằng trước một cánh cửa trong hằng hà sa cái giống hệt nhau đang nằm lặng yên ở đây. Và tiếu lâm thay, cô nàng đưa cậu tới đây gõ cửa… rồi chạy biến đi ngay lập tức.
Cánh cửa mở tung ra ngay sau đó, tiến ra là một cô gái trẻ vó người nhỏ nhắn chân xiêu chân vẹo đang cố đứng sao cho khỏi ngã xuống sàn. Mái tóc vàng óng của cô thì bết bát và rối mù; cô nàng chỉ mặc một cái áo phông trắng quá cỡ; đôi mắt thâm quầng của cô càng thêm phần nổi bật bởi làn da trắng bệch kia.
Đó là Maria.
Cô nhìn chằm chằm vào Seol mà chẳng nói gì, rồi chỉ tay vào phòng của mình.
“…Vào đi.”
Căn phòng của cô bừa bộn hệt như cái chuồng lợn. May là trong này ánh đèn khá sáng sủa và hành lang thì ngập tràn ánh nắng, đủ tốt để làm nổi bật lên những núi rác đang nằm vất vưởng ở khắp phòng.
Cả căn phòng nom quá…’tệ’ để nói là bừa bộn, và vào trong rồi Seol mới thấy nó còn đáng sợ hơn cậu tưởng. Lúc nhìn thấy cái khay gạt tàn đầy ắp đầu lọc, nhìn không khác gì một con nhím đang xù gai, cậu chợt cảm thấy như thể có gì đó quen quen. Không chỉ có thế, còn có hằng hà xa những vết cháy xém bởi thuốc lá trên tường, chỉ nhìn không thôi cũng làm cậu chết khiếp. Và, như để tô thêm phần đáng yêu cho căn phòng, lăn lốc khắp dưới sàn là những chai rượu rỗng tuếch không biết có tự khi nào.
“Ôi không biết hôm nay có chuyện gì mà rồng lại đến nhà tôm thế này? Tôi thấy dạo này cậu khá là nổi tiếng đó.”
Maria gãi gãi cái mái tóc bù xù của mình, chép miệng mấy tiếng rồi nhìn quanh khắp phòng.
“À thì… cậu ngồi đại chỗ nào đi nhé. Muốn uống gì không? Rượu chứ? Tôi không còn cái gì khác nữa đâu.”
“Không, tôi ổn. Cô đang thiếu ngủ hay sao thế?”
“Ừ thì, cũng có thể coi là thế. Hôm qua hơi quá chén nên là… huệ, huệ… mẹ nó chứ, giờ đau hết sổ đây này.”
Maira vớ đại một chai ở dưới đất rồi lắc mạnh nó mấy cái. Lạo xạo, lạo xạo… Nghe tiếng có đồ bên trong, cô nàng không ngần ngại mà nốc thẳng luôn. Cái cổ trắng ngần của cô gồng lên rồi lại hạ xuống vài lần, cho đến tận khi cái chai rỗng tuếch rồi, cô khẽ rùng mình, nhăn mặt mà nói.
“Hự. Giờ mới thành người đây này.”
“C-cô ổn đấy chứ?”
“Hả, ý cậu là cơ thể tôi ấy á? Nó đỡ hơn nhiều so với hồi tôi làm lễ Cúng tế rồi.”
Cô nàng ngồi xuống cạnh giường rồi nhìn cậu chàng với ánh mắt thờ ơ.
“Thế, có chuyện gì mà cậu tới đây thế hả? Nếu mà là để trả nốt nợ, thì tôi đây luôn giang hai tay chào đón nhé.”
“Tôi đến là để nhờ cô…”
“ÀI, mẹ kiếp.”
Chưa nghe hết câu mà Maria đã cúi gục đầu xuống, miệng rên rỉ không ngớt. Rồi cô nói với cái giọng đầy cay nghiệt.
“Cậu lại định nhờ tôi làm thêm một lễ Cúng tế nữa phỏng?”
“Không đời nào. Tôi đến lần này là để đưa cho cô một lời đề nghị.”
Thấy cô lăm lăm cầm cái chai trong tay vẻ đe dọa, Seol liền vội vã mà nói thẳng công chuyện của mình.
“Một đề nghị?”
Maria khẽ đưa đầu lên. Mặt cô lóe lên một tia hứng thú, Seol được thể liền tiếp tục nói ra ý định thật sự mà mình tới đây – đó là mời cô đồng hành cùng cậu tới làng Ramman.
“Hừm…”
Như dự đoán, biểu cảm của Maria có phần hời hợt. Đầu cô khẽ nghiêng sang một bên, rồi, khi đã nghĩ thông suốt, cô nàng lắc đầu nguầy nguậy.
“Tôi hiểu cậu muốn gì ở tôi rồi, nhưng tôi phải từ chối thôi. Tôi không thấy việc này có thể đem lại cho mình lợi ích gì hết.”
“Tôi hiểu.”
Seol nhanh chóng chấp nhận câu trả lời kia, khiến cô nàng trừng mắt nhìn cậu đầy nghi hoặc. Cô cười khinh khỉnh.
“Ôi chao! Chẳng nhẽ những tin đồn tôi nghe về cậu đều là dối trá hết sao? Hay, cái Thiên đường cuối cùng cũng đã nuốt chửng cậu rồi chăng?”
“Tôi vẫn luôn biết ơn vì sự tận tình giúp đỡ của cô trước kia.”
“Cậu không cần phải nhắc tới chuyện đấy đâu. Dù sao thì tôi cũng muốn được trả công không sớm thì muộn cũng được đấy.”
“Tất nhiên rồi. Tôi luôn ghi nhớ chuyện đó mà.”
Có lẽ do cái thái độ thẳng thừng đó đã làm cái tính tò mò trong cô trỗi dậy, cô nàng khoanh tay trước ngực rồi mở lời, như thể muốn nâng đỡ cho cậu một chút.
“Cậu cất công đến đây rồi, nên là nhìn cậu trở về tay trắng như thế này tôi thấy cũng không phải phép cho lắm. Hay là thế này đi? Tôi có quen vài Mục sư thực tập, nếu cậu muốn thì để tôi bảo một đứa đi cùng với cậu nhé. Tất nhiên là chúng chắc chẳng giúp được gì nhiều đâu, nhưng có Mục sư trong đội hay không cũng làm mọi thứ khác biệt rõ rệt hẳn, phải chứ?”
Lời đề nghị đó nghe cũng không đến nỗi nào. Cô nàng hẳn cũng sẽ chẳng giới thiệu một tên vô vọng đến quá thể đâu, nếu nhìn vào cái vẻ thành khẩn kia. Nhưng mà, Kim Hannah đã nhấn mạnh rằng cậu phải làm thân với Maria, mặc cho có phải chi một khoản nho nhỏ đi chăng nữa. Nghĩ bụng, cậu cố thử thêm chút nữa, đằng nào cũng chẳng thiệt gì.
“Cảm ơn vì lời đề nghị hào hiệp đó, nhưng tôi cho rằng là cô thì vẫn hơn, cô Maria ạ.”
Maira khịt mũi, vẻ mặt kinh ngạc sững sờ.
“Này, nghe cho rõ này. Cậu nói là cậu hiểu tôi đang bảo gì rồi phỏng?”
“Đúng vậy.”
“Cậu biết rồi, vậy thì đã sao? Được rồi, để tôi nói rõ cho mà nghe nhé. Tại sao một người ở cái tầm như tôi đây lại phải theo cậu làm một cái nhiệm vụ bé cỏn con đầy thảm hại đó chứ?”
“Thì, cô sẽ nhận được điểm kinh nghiệm cùng với phần thưởng nữa.”
“Thôi đi. Cậu nghĩ cái chỗ điểm nhỏ đến thảm thương đó đủ cho người ở cấp độ như tôi à? Và rồi sao nữa? Phần thưởng? Cái tiền thưởng mà cậu đang nhắc đến ấy còn chẳng đủ tiền rượu một ngày cho tôi nữa là, cậu có biết không hả? Cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đi cùng cậu chỉ để nhận lại những thứ lặt vặt như thế á?”
Cái tính sốc nổi của cô nàng vẫn chưa hề thay đổi một chút nào. Seol cười đầy sảng khoái và với tay vào trong túi của mình. Cậu đang đợi cô phản ứng như thế này từ đầu rồi, nên giờ đã đến lúc át chủ bài được lọ diện rồi.
“Cậu đã hiểu lòng tôi chưa hả? Không có một lý do nào để tôi…”
Leng keng.
Cô nàng lập tức ngừng lại ngay khi thấy một túi tiền xu nhỏ nằm gọn ghẽ trên bàn.
“Cái gì đây?”
“Năm xu bạc. Thế này thì sao?”
“Cậu…”
Maria cau mày.
“Sao cậu lại biết tôi thích mấy thứ này thế? Tôi hỏi thật nhé, tôi chỉ muốn điều tốt cho cậu mà thôi, hiểu chứ? Cậu có thực sự biết một xu bạc đáng giá như nào không thế?”
“Một xu đồng có thể đổi được khoảng 500 Won. Một xu bạc thì bằng một ngàn xu đồng, vị chi là 500 ngàn Won. Năm đồng bạc thì ngót nghét hai củ rưỡi.”
“Ồ hố? Chắc cậu dư dả lắm đấy nhỉ?”
Maria hơi cao giọng, vẻ khá bí ẩn. Cô nàng khẽ liếm môi.
“Chà chà, giờ tôi biết cậu chân thành thế nào rồi, nhưng… Tôi vẫn không chắc cho lắm.”
Không để cho Maria có cơ hội nói gì thêm, Seol liền đặt ra thêm năm xu bạc nữa. Ngay trước hai con mắt đang lấp lánh kia, cậu nhét từng xu một vào trong cái túi tiền nhỏ trên bàn, từng xu từng xu, một cách vô cùng chậm rãi. Maria chớp mắt liên hồi.
“…Tôi có thể hỏi cậu một câu chứ?”
“Vâng mời cô.”
“Tôi không hiểu nổi, sao cậu, với cái cấp độ hiện giờ, lại có nhiều xu bạc đến thế… Không, không. Bỏ qua chuyện đó đi. Được rồi, sao cậu lại phải cố đến mức này, chỉ để thuê tôi cơ chứ?”
“Đơn giản là bởi cô đáng tin cậy.”
“Đừng bảo tôi là cậu đang định dùng chỗ này để thanh toán chỗ nợ cậu đang nợ tôi đấy nhé?”
“KHông đời nào. Chuyện này với chuyện đó là khác nhau hoàn toàn.”
Hưmmm~ Maria khẽ khịt mũi một cái, rồi đôi môi cong tớn lên. Thái độ của cô lập tức thay đổi, khác hoàn toàn so với khi nãy. Nếu cô nàng đã lên tới cỡ Mục sư Cấp cao, thì có gấp mười lần chỗ này cũng chẳng đủ để cô động lòng. May là cô hiện vẫn chỉ là cấp 4. Tình hình tài chính của cậu chàng hiện tại vẫn có thể kham nổi lần chi tất tay này.
“Vậy là cậu đang muốn bảo là sẽ trả công trước cho tôi, đúng không phỏng?
“Chỉ mình cô thôi. Không một ai khác sẽ được đối đãi như này đâu.”
“Được rồi, vậy còn việc chia chác chiến lợi phẩm thì sao? Cả tiền thưởng nữa?”
“Chuyện đó còn phải hỏi ư? Chia đều hết.”
Maria nghiêm túc cân nhắc một hồi lâu. Trả trước tới tận 10 xu bạc và không thêm điều kiện ràng buộc nào lúc chia đồ… Dựa vào thể loại nhiệm vụ và khoảng cách cần phải di chuyển, đây quả thực còn trên cả một món hời. Cô nàng len lén nhìn cậu chàng một hồi rồi đột ngột lảm nhảm trong khi ngón tay khẽ nghịch một lọn tóc.
“Chàaaa, xem ra cũng không đến nỗi nào…. Nhưng mà á. Chẳng cần biết là làm cái gì, người ở cái tầm như tôi rồi ấy, thường cứ phải chi 6.5 triệu Won trước rồi mới làm được ~”
Cái cách nói chuyện cứng nhắc, đầy nam tính của cô nàng giờ đã hoàn toàn biến thành sự e thẹn hệt như thiếu nữ tuổi mười tám. Chẳng cần nói gì nhiều, Seol lại nhét thêm năm xu nữa vào túi tiền nhỏ kia, lần này cũng chậm rãi và khoan thai. Chỉ đến khi đó, Maria mới bắt đầu buông lời nịnh nọt.
“Ôi chao! Sao trông anh dạo này đẹp trai hẳn lên thế nhỉ?”
“Liệu như thế này đã đủ để cô làm bạn tôi chưa vậy, cô Maria?”
“Cái gì cơ?”
Maria ngớ người ra trước câu nói bất chợt kia. Một nụ cười gượng gạo hiện lên trên đôi môi đỏ mọng của cô.
“Bạn á?”
Cô nàng cười phá lên, rồi nhìn thẳng vào mắt Seol. Khóe môi cô vẫn giữ một nụ cười đầy rạng rỡ.
“Từ đầu đến giờ tôi cứ tưởng cậu bị làm sao cơ chứ. Nhưng giờ thì rõ rồi nhé. Cậu định trói tôi vào với cậu chứ gì?”
“Phải.”
“Ôi chúa lòng lành! Tôi phải làm sao đây? Tôi đâu phải là loại dễ bắt như thế đâu, cậu hiểu chứ? Hẳn cậu cũng phải nghe phong phanh mấy tin đồn rồi chứ? Có cho cả ngày cậu cũng không đếm xuể được số tổ đội phải từ bỏ việc lôi kéo tôi đâu, bởi vì sao á, vì có nhiều lắm lắm đó!”
Thực sự thì đây là lần đầu Seol nghe đến chuyện này, nhưng cậu chỉ khẽ nhún vai vẻ chẳng mấy quan tâm.
“Thế cô theo hay không nào?”
“Thật thú vị làm sao.”
Maria đứng hẳn dậy. Cô bước tới sát chỗ Seol ngồi, cầm lấy cái túi tiền ở trên bàn kia. Rồi cô nàng nói dõng dạc.
“Tôi theo!”