Cả đoàn cứ thế băng băng leo lên ngọn đồi.
Samuel vừa đi trước vừa hối thúc mọi người, nói rằng họ phải vượt qua ngọn đồi này trước khi mặt trời lặn. Ấy vậy mà chỉ một lúc sau anh ta bỗng nhiên dừng lại. Seol Ji-Hu ngay lập tức cảnh giác, tưởng rằng lại có kẻ địch chuẩn bị tấn công, nhưng hoá ra họ đã leo lên đến đỉnh đồi rồi.
Đứng trước đoàn, Samuel chỉ tay về một phía.
“Khu rừng Khước từ.” (Samuel)
Seol đứng trên đỉnh đồi, thoáng chốc ngây người khi nhìn xuống cảnh vật phía dưới.
Khu rừng rậm rạp bên dưới cậu trông như một bản nhạc của vô vàn những sắc xanh, bao phủ cả một vùng trời. Nó lớn đến nỗi trông hệt như cậu đang đứng đối diện với một đại dương màu xanh lá, vươn xa tít tắp, vượt qua cả phía chân trời.
‘Chúng ta sẽ phải đi vào đó á?’ (Seol Ji-Hu)
Khu rừng Khước từ tạo cho Seol một cảm giác khá khó chịu, khác hẳn so với những khu rừng mà cậu đã từng đi. Phải chăng đó chính là thứ đã khiến cho không một ai dám đặt chân vào đây? Khu rừng này quả thực tạo ra một áp lực khủng khiếp khiến cho chỉ đứng nhìn như này thôi mà cũng phải đổ mồ hôi hột.
Ian lúc này mới bắt kịp với đoàn, đứng trên đỉnh đồi mà thở hổn hển. Ông lau đi mồ hôi trên trán, miệng ngáp ngáp vẻ như đã kiệt sức lắm rồi. Khi đã trấn tĩnh lại được chút, ông liền nói.
“Một khi vượt qua khu rừng này, chúng ta sẽ có thể đi đến bất kỳ đâu mà mình muốn. Cho dù đó là ‘Khối Liên minh thịnh vượng’ hay là ‘Ký sinh trùng’ đi chăng nữa đều có thể dễ dàng đi tới.” (Ian)
“Ngài nhắc mới nhớ, tôi có nghe nói rằng quan hệ giữa hai bên dạo này khá là căng thẳng.” (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu vô thức đáp lời trong khi gật gù cái đầu. Chợt cậu khẽ rùng mình, cảm giác như có vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Cậu quay ra chớp chớp mắt nhìn những người kia, bối rối không biết có chuyện gì. Ian trố mắt ra vì ngạc nhiên, còn Samuel thì cứ nhìn chằm chằm vào Seol, thầm nghĩ trong lòng, Tên này là thằng quỷ nào thế trời? Đến cả Dylan cũng không giấu nổi sửng sốt khi nghe những lời đó của Seol.
Cậu chỉ lẩm bẩm những gì mà Kim Hahn-Nah nói cho mình nghe thôi mà, đâu có cái gì to tát lắm đâu chứ.
Cả đoàn đứng im lặng một hồi lâu, rồi Ian bỗng bật cười.
“Ôi trời đất! Cậu thật là biết cách khiến bọn tôi bất ngờ đấy chàng trai à. Cậu nói đúng rồi đấy. Cách đây không lâu, Liên minh đã tuyên bố rằng họ đã chiêu nạp thêm Tiên Động. Thêm một đồng minh cũng có nghĩa là thêm phần sức mạnh. Giờ đây, với năm chủng loài cùng hợp lực thì ngay cả Trùng đế Nữ Vương cũng không thể làm ngơ được nữa.” (Ian)
‘Liên minh? Ký sinh trùng?’ (Seol Ji-Hu)
Còn chưa hết ngỡ ngàng thì lại có thêm một việc nữa khiến Seol thấy khó hiểu. Chủng loài gọi là ‘Ký sinh trùng’ kia phải mạnh đến nhường nào, để mà có tận năm chủng tộc khác phải liên minh lại với nhau mới đối chọi được chúng? Cũng may là có cái ‘giấc mơ’ kia mà cậu mới lờ mờ biết được đôi điều, nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là những mảnh ký ức rời rạc, mờ ảo mà cậu không tài nào nhớ rõ được.
“Anh bạn quả là kỳ lạ mà. Tôi chưa bao giờ thấy ai lại nói thấp Cấp độ của mình chỉ để đi làm cu li cả đâu. Người ta toàn bốc phét Cấp độ mình cao hơn để nhận việc thôi mà nhỉ.” (Samuel)
Có vẻ như Samuel càng ngày càng tin chắc vào mối nghi ngờ này của mình. Seol thở dài thườn thượt, lắc đầu ngán ngẩm. Giờ cậu phải làm thế nào thì mới giải quyết được sự hiểu lầm tai hại này đây…
Một lát sau, cả đoàn thám hiểm đã đi xuống chân đồi.
“Cơ mà, chuyện này chẳng phải khá là ngạc nhiên sao? Tuy chúng cùng chung tổ tiên đấy nhưng Tiên Trời và Tiên Động tuy hận nhau đến tận xương tuỷ cơ mà. Sao chúng có thể bắt tay nhau hợp tác được cơ chứ?” (Dylan)
“Thế mới thấy chúng đã tuyệt vọng đến nhường nào rồi. Và không chỉ có mỗi Tiên tộc thôi đâu. Nhờ những chủng tộc ‘đó’ thiết lập lên cái gọi là Liên minh kia, nên chúng mới có thể sống sót được đến tận ngày hôm nay đấy. Bằng không thì tất cả bọn chúng đều đã tuyệt chủng từ lâu rồi.” (Ian)
“Mà dù thế nào đi chăng nữa, chuyện đó cũng chẳng phải là tin xấu gì cho loài người phải không ngài Ian?” (Dylan)
“Nếu chỉ nghĩ rằng cứ để mặc cho hai phe kia đánh giết lẫn nhau mình ngư ông đắc lợi thì cậu quá ngây thơ rồi đấy. Không sớm thì muộn, đến một thời khắc nào đó loài người sẽ phải đưa ra lựa chọn của chính mình.” (Ian)
Seol Ji-Hu nghe thấy cuộc trò chuyện của Dylan và Ian như vậy, bèn đi tới gần Alex.
“Alex? Tôi vừa nói cái gì nghiêm trọng lắm hay sao?” (Seol Ji-Hu)
“Hửm? Có sao đâu chứ. Chuyện đấy đâu phải là bí mật gì đâu mà.” (Alex)
“Thế sao mới nãy họ phản ứng dữ dội thế?” (Seol Ji-Hu)
“À ~ cái đấy à. Thông tin về xung đột giữa các chủng loài khác là chuyện mà chỉ có những người Địa cầu Cao cấp biết được mà thôi. Cậu ít nhất cũng phải đạt Cấp 4, nói cách khác là bắt đầu có dính dáng đến việc này. Mấy chuyện tầm cỡ như thế đâu có ý nghĩa gì đối với những người đang còn chập chững học đi đâu chứ, có đúng không?” (Alex)
Thấy Seol Ji-Hu nhăn nhó không hiểu, nên Alex bèn nói tiếp.
“Cậu cứ thử nghĩ mà xem. Một tân binh mới chân ướt chân ráo ra khỏi Vùng trung lập nói mấy thứ như là, giới chính trị đang như thế này ~, tình hình chiến trận đang như thế kia ~, thậm chí còn oang oang nói ra những thông tin liên quan được xác thực rồi nữa, thì cậu nghĩ người đó là như thế nào?” (Alex)
“Một tên khoe mẽ chăng?” (Seol Ji-Hu)
“Ôi cho tôi xin. Không đâu, nó rất đáng kinh ngạc là đằng khác. Hơn nữa, mọi người sẽ bắt đầu tự hỏi rằng không biết ai là người chống lưng cho tên đó nữa đấy.” (Alex)
Alex liếc nhìn Seol đầy ẩn ý, rồi lại vỗ nhẹ vai cậu tỏ vẻ đùa cợt.
“Thế nên là, nói thật cho tôi được không? Cậu thực sự đạt Cấp bao nhiêu rồi hả? Sao cậu lại quyết định đi theo đoàn thám hiểm này thế? Không thì cậu cho tôi xem Bảng trạng thái của cậu được chứ?” (Alex)
Seol Ji-Hu ngước mặt nhìn lên trời. Mặt trời đang dần lặn xuống dưới chân trời đằng xa, những tia nắng hoàng hôn chiếu rọi khiến cho cả bầu trời được tô điểm một màu cam.
“Thực chất, Tôi đạt Cấp 10 rồi.” (Seol Ji-Hu)
“Tôi biết ngay mà. Thế, Nghề nghiệp của cậu là gì?” (Alex)
“Thương thủ Thần minh.” (Seol Ji-Hu)
“Hự, Thần luôn cơ à? Thế thì chắc từ rày tôi không phải sợ Trùng đế Nữ Vương nữa rồi.” (Alex)
Tiếng cười khàn khàn của Alex vang vọng khắp ngọn đồi.
*
Đoàn thám hiểm dừng chân ngay tại chân đồi Napal – hay nói cách khác là ở ngay bên ngoài Khu rừng Khước từ. Trước khi bắt đầu đi vào trong, Ian nói rằng mình cần chút thời gian để xem xét khu rừng trước đã.
Do trời cũng đã muộn, cả nhóm quyết định nghỉ qua đêm tại đây luôn. Trong khi Ian đi vòng quanh khu rừng cùng Dylan và Cho Hong, thì Seol Ji-Hu cũng bận rộn với công việc chuẩn bị lều và túi ngủ cho mọi người.
Tất nhiên, những người khác không phải chỉ ngồi chơi không. Chẳng hạn như Samuel, từ đầu đến giờ anh ta cứ đi đi lại lại khắp khu trại, bận rộn chôn những thứ nhìn như một hòn đá cuội màu đen xuống đất.
Do đã chuẩn bị lều trại đã xong từ sớm, nên Seol cứ đứng một chỗ mà quan sát Samuel, khiến cho anh ta phải phì cười mà cất tiếng.
“Mấy thứ này gọi là đá ma thuật. Cậu hãy cứ coi đây là mấy hòn đá được yểm Pháp lực vào là được.” (Samuel)
Seol Ji-Hu nhận lấy một hòn đá đen từ tay Samuel, hai tay mân mê nó như nhể đó là thứ gì đó vô cùng quý giá.
“Nó là thứ cần phải có nếu cậu muốn cắm trại ngoài trời đấy. Chỉ cần chôn nó xuống đất là có thể ngăn dã thú nhạy cảm với Phép thuật lại gần khu trại rồi. Do nó toả ra một hào quang kỳ lạ nên quái thú sẽ chẳng bén mảng lại gần nó làm gì, trừ phi chúng đã quá tuyệt vọng thôi.” (Samuel)
“Cái này chắc hẳn phải đắt lắm.” (Seol Ji-Hu)
“Tất nhiên rồi. Nhưng vẫn rẻ hơn cái mạng của cậu nhiều….” (Samuel)
Samuel không nói hết câu, mắt nhìn chằm chằm về phía Khu rừng.
“Nhưng mà nghĩ kỹ lại, tất cả các cuộc thám hiểm khu rừng này từ trước đến nay đều thất bại, tôi nghĩ là lần này mua nó là công cốc rồi. Ấy chết, giữ kín chuyện này giùm tôi nhé?” (Samuel)
“Tôi hiểu ý của anh mà. Chắc hẳn chi phí cho một chuyến thám hiểm phải lớn lắm nhỉ.” (Seol Ji-Hu)
“Đâu chỉ có mỗi chuyện tiền nong đâu. Cậu đừng quên còn phải mất bao nhiêu thời gian để đi điều tra, rồi còn phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin xỏ nữa – tính thêm mấy chuyện đó nữa thì công sức bỏ ra còn kinh khủng hơn nhiều.” (Samuel)
“……….”
“Cậu biết không, đâu phải cuộc thám hiểm nào cũng có thể thành công được đâu. Rất nhiều lần tôi phải trở về với hai bàn tay trắng, còn suýt phải bỏ mạng lại nữa; xong còn vô số lần đội tôi phải từ bỏ giữa chừng do không đủ khả năng để đi tiếp nữa chứ.” (Samuel)
Đến lúc này Seol mới nhận ra là Samuel đang thực sự rất lo lắng. Họ có thể đến đây an toàn là rất tốt rồi, nhưng giờ có đi tiếp hay không lại phải dựa hoàn toàn vào Ian. Nếu mà Ian nói chuyện này là không thể, thì ngay sáng mai đoàn của họ sẽ cuốn gói trở về luôn.
“Cậu nên nhớ lấy điều này, nếu sau này có ý định lập một tổ đội cho riêng mình. Cậu chỉ nên làm việc này khi mà tài chính của mình còn dư dả thôi. Một cuộc thám hiểm không phải là thứ đáng để đặt cược mọi thứ mình có vào đâu.” (Samuel)
Samuel nói mà đầy cay đắng, rồi anh ta lại quay lại với công việc chôn đá Ma thuật.
….Chỉ nên đi thám hiểm khi mà tài chính đủ sức gánh chịu hậu quả một khi chuyến đi thất bại.
Seol Ji-Hu khắc sâu lời này vào trong tim.
*
Nhóm của Ian quay về vừa lúc bữa tối kết thúc. Samuel dừng ăn ngay lập tức, chạy thẳng đến chỗ vị Pháp sư mà chuyện trò một hồi lâu với ông.
Sắc mặt Ian trông không được tốt cho lắm, ngay cả Samuel cũng xầm mặt lại; Seol Ji-Hu nghĩ rằng chuyến đi này có lẽ sẽ phải kết thúc ở đây rồi.
Làm cu li có một cái lợi đó là không cần phải canh đêm. Không một ai muốn giao phó việc vô cùng quan trọng như bảo vệ trại cho một tên người mới chỉ Cấp 1 cả, không những thế họ còn đang cắm trại gần một nơi vô cùng nguy hiểm như Khu rừng Khước từ này nữa.
Đúng là cậu cũng đã được trải nghiệm việc gác đêm trên đường đi tới Haramark, nhưng Seol Ji-Hu vẫn mừng rỡ khi mà mình không phải đảm nhiệm việc này. Cậu hí hửng chui vào lều, cuộn mình nằm gọn gàng trong cái túi ngủ.
Đêm xuống, Seol vẫn trằn trọc không tài nào ngủ được. Cứ hễ nhắm mắt lại là đủ thứ lại hiện ra trong đầu. Cậu nhắm chặt mắt lại cố ép mình ngủ, nhưng đột nhiên, có tiếng lẩm bẩm của một ai đó đang ngày một tới gần cái lều của cậu.
“Ai đó?” (Seol Ji-Hu)
“Là tôi đây.” (Cho Hong)
Đó là Cho Hong. Cô vứt một cái gối cùng với một chiếc chăn mỏng lên mặt đất và nằm phịch xuống cạnh cậu.
“Cái lão già chết tiệt kia nữa! Trông mặt thì nghiêm túc lắm nghiêm túc vừa, mà tay thì lại á… Đáng nhẽ lúc đấy tôi nên bẻ gãy tay ông ta mới phải.” (Cho Hong)
“….Thế túi ngủ của cô đâu rồi?” (Seol Ji-Hu)
“Tôi không dùng cái thứ đó. Tôi không thích ngủ mà bị gò bó quá.” (Cho Hong)
Cho Hong nằm sát vào người cậu, khiến Seol cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng cuối cùng cậu quyết định không để tâm đến chuyện này làm gì cả. Dù sao thì việc thường xuyên ‘ngủ cùng’ với người khác giới là chuyện mà cậu sẽ cần phải làm quen dần ở Thiên đường.
Hai người im lặng một hồi lâu, rồi Cho Hong đột nhiên quay người sang nhìn Seol. Đôi mắt cô lấp lánh giữa màn đêm tĩnh mịch.
“Có vẻ như chúng ta có thể đi tiếp được.” (Cho Hong)
Những lời đó của cô làm cậu tỉnh táo ngay lập tức.
“Lão già kia nói đúng. Khu rừng Khước từ không hề bị nguyền rủa, mà là bị yểm phép.” (Cho Hong)
“Thật á? Nhưng, sao lúc nãy tôi thấy không khí căng thẳng thế?” (Seol Ji-Hu)
“Phải rồi. Đấy là do lão ta còn nói thêm rằng có một loại phép thuật cổ đại đã được yểm vào đây.” (Cho Hong)
“Phép thuật cổ đại?” (Seol Ji-Hu)
“Nó là một loại phép thuật mà ngay cả thời còn Đế chế cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay những người có thể dùng chúng. Giờ thì nó chỉ còn là quá khứ mà thôi, khi mà lũ Ký sinh trùng nuốt chửng Đế chế rồi.” (Cho Hong)
Dù cho khá bất ngờ khi thấy Cho Hong biết nhiều đến thế, nhưng cậu vẫn tiếp tục hỏi thêm.
“Vậy ngài Ian đã nói gì?” (Seol Ji-Hu)
“Cũng chẳng có gì nhiều. Chỉ là, cái phép thuật này sẽ xâm nhập vào suy nghĩ của mỗi người và tiêm nhiễm nó hay cái gì đó…Ừm…” (Cho Hong)
Aiz, mẹ nó chứ, Cho Hong lầm rầm, lấy tay gãi gãi đầu.
“Dù sao đi nữa, chúng ta có thể sử dụng cái phương pháp mà lão già kia đã nghĩ ra. Ông ta cũng nói là nó cũng không thể nào ngăn chặn được hoàn toàn việc tiêm nhiễm đâu. Thế nên một khi bước vào trong khu rừng là chúng ta phải luôn tiết chế cảm xúc của mình.” (Cho Hong)
Cho Hong thì thầm, rồi lại nở một nụ cười ranh mãnh.
“Cậu phải thấy khuôn mặt Hugo lúc đấy cơ. Cứ thử nghĩ mà xem. Với cái tính xốc nổi của hắn thì cậu có nghĩ tên kia kiểm soát được bản thân mình không cơ chứ?” (Cho Hong)
“Nhưng mà cô cũng có khác gì đâu chứ?” (Seol Ji-Hu)
“Muốn chết à?” (Cho Hong)
Cô gằn giọng, tỏ vẻ hằn học. Thấy thế, Seol Ji-Hu vội lảng sang chuyện khác.
“Dù sao thì, nãy cô có nói rằng cái biện pháp kháng cự ma thuật kia là không hoàn hảo, có đúng không?” (Seol Ji-Hu)
“Thì ta có làm gì được chuyện này đâu cơ chứ? Nội việc kháng lại được phép điều khiển trí não đã là đáng để khâm phục lắm rồi đấy… Mà, cậu vẫn chưa đi ngủ à?” (Cho Hong)
Có lẽ đã chán cứ phải trả lời hết câu hỏi này đến câu hỏi khác, Cho Hong càm ràm hỏi.
“Có vài chuyện khiến tôi không ngủ được.” (Seol Ji-Hu)
“Chà chà, một tên nhóc Cấp 1 như cậu thì trăn trở điều gì được cơ chứ?” (Cho Hong)
“Thì như việc tại sao Hoàng tộc lại ban lệnh đi trinh sát cái khu rừng nguy hiểm như này chẳng hạn.” (Seol Ji-Hu)
Chỉ cần để ý một chút là thấy việc này có rất nhiều uẩn khúc rồi. Tuy đoàn thám hiểm này đi đến đây nhằm để đi đào mộ, nhưng trên danh nghĩa thì đây vẫn là một nhiệm vụ trinh sát được uỷ thác bởi Hoàng tộc.
“Cậu toàn lo nghĩ mấy chuyện đâu đâu thôi nhỉ. Mấy tên đó lúc nào mà chả thế. Mắt chúng đứa nào đứa nấy đều đỏ lòm ra, xong rồi suốt ngày nghĩ đủ trò để cố giành lại đất của mình nữa chứ.” (Cho Hong)
Cho Hong hậm hực nói, vẻ không mấy để tâm, nhưng về phần Seol Ji-Hu, cậu không tài nào có thể cho qua chuyện này dễ dàng được. Tuy không rõ cho lắm, nhưng chắc chắn phải có một lý do sâu xa nào đó trong chuyện này.
Lý do ban hành một nhiệm vụ trinh sát Khu rừng Khước từ.
“Có lẽ tôi nên ngủ sớm thôi.” (Cho Hong)
Cho Hong ngáp một tiếng, duỗi chân duỗi tay một cái rồi gác cặp đùi nõn nà của mình lên trên ngực Seol.
“Bỏ nó xuống đi mà.” (Seol Ji-Hu)
Cô nàng khúc khích cười.
“Tôi không thích đấy. Quý cô xinh đẹp đây đã cất công đến đây để bảo vệ cậu, rồi còn tử tế trả lời đủ thứ nữa chứ, chẳng nhẽ cậu không chiều lòng quý cô đây một tý được à?” (Cho Hong)
Seol Ji-Hu khẽ cau mày.
“Tôi tưởng cô đến đây để tránh ngài Ian chứ?” (Seol Ji-Hu)
Bỗng nhiên cái chân gác trên ngực cậu khẽ run rẩy.
“Tôi nói sai rồi à?” (Seol Ji-Hu)
“….Zzzz….”
“Cô không giỏi giả vờ ngủ cho lắm đâu, Cho Hong à.” (Seol Ji-Hu)
“………”
Seol Ji-Hu bật cười.
“Rồi được rồi, tôi biết rồi. Vậy thì sau này có gì thì giúp đỡ tôi chút nhé.” (Seol Ji-Hu)
Lời đó của cậu khiến Cho Hong ho Khụ một tiếng, và rồi…
“Cái tên đần này nữa! Nói thế mà vẫn chưa hiểu à?!” (Cho Hong)
Cho Hong nhảy phốc lên người cậu với khuôn mặt đỏ bừng.
Đêm đó.
Seol Ji-Hu đã đánh một giấc ngon lành sau khi hăng say vật lộn với Cho Hong đến tận khuya.
*
Mặt trời dần ló rạng.
Sau khi ăn qua loa bữa sáng, cả đoàn nhanh chóng thu lượm đồ đạc rồi lại cùng nhau chuẩn bị tiến vào Khu rừng Khước từ. Do họ đã quyết định là tiếp tục cuộc hành trình nên cũng chẳng cần phải ở đây thêm nữa.
“Nhớ kỹ đấy nhé. Thuốc của ta không giải trừ được hoàn toàn đâu, mới cả chỉ có một vài phép mới có thể giải trừ được tâm trí bị mê hoặc thôi đấy.” (Ian)
Trước khi họ bước vào khu rừng, Seol Ji-Hu uống một lọ thuốc nhỏ mà Ian đưa cho. Nó là một trong số những thứ mà vị Pháp sư kia chuẩn bị từ tước – dù sao thì ông ấy cũng là một Giả kim thuật sư, đặc biệt lại rất nổi danh trong việc điều chế dược liệu mà.
“Xúc cảm là thứ rất dễ lan truyền. Một khi các cậu không kiềm chế nổi mình mà bộc phát bất kỳ cảm xúc nào thì ngay lập tức khu rừng sẽ phản ứng lại ngay. Những người khác lúc đó phải thật cẩn thận không là cũng sẽ bị ảnh hưởng theo luôn đấy.” (Ian)
Vị của lọ thuốc chẳng dễ chịu gì cho lắm. Cảm giác như thể toàn thân cậu từ đầu xuống chân bị đông cứng lại ngay khi cậu uống nó. Liệu đấy có đúng là thuốc làm ổn định tâm trí người khác không thế? Đầu cậu tê dại, chân tay mỏi nhức, nhưng có vẻ như việc này không ảnh hưởng lắm đến việc đi lại.
“Ta không có bảo mọi người phải trở nên vô cảm hay giữ đầu óc trống rỗng gì đâu, chỉ mong là dù cho có xảy ra chuyện gì thì mọi ngưỡi vẫn phải giữ một cái đầu lạnh đó, biết chưa?” (Ian)
Sau khi nghe lời cảnh báo của Ian, cả đoàn bắt đầu tiến vào khu rừng với đội hình giống như hôm qua.
Dù cho mặt trời đã lên quá đầu, nhưng bên trong khu rừng vẫn âm u đầy kỳ quái. Những cái cây vươn cao vút lên trời, che đi cái ánh nắng chói chang, khiến cả một vùng lờ mờ nom như vẫn chỉ đang xẩm tối.
Seol Ji-Hu cố gắng tập trung hết mức vào cuộc bộ hành. Ngay khi bước vào trong rừng, cái không khí ẩm ướt và nóng nực làm da dẻ cậu ức ách, khó chịu. Mặt đất thì lầy lội khiến cậu bước từng bước đầy khó nhọc, trong khi những khóm lau và bụi cây bên đường chốc chôc lại đụng vào người cậu.
Tuy thế, do sợ mình sẽ bị khu rừng làm cho điên loạn, cậu cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo hết mức có thể, mặc cho có khó chịu đến thế nào đi nữa. Những người khác cũng chẳng khá khẩm gì hơn, họ chẳng nói gì với nhau lấy nửa lời, chỉ lặng lẽ bước theo sau Samuel.
Xung quanh giờ đây chỉ còn những tiếng chim hót lanh lảnh trên cành cây, tiếng kêu của một con thú nào đó ở đằng xa xa, hay chỉ là tiếng nước từ con suối nào đó rí rách chảy.
Đột nhiên, Samuel đứng khựng lại. Anh không hề nhìn xuống mặt đất mà lại nhìn trân trân về phía trước. Hay chính xác hơn là một cái cây giữa biển rừng xanh lá này.
Dylan từ đằng sau cất giọng hỏi.
“Samuel? Có chuyện gì thế?” (Dylan)
“…Là một cái xác.” (Samuel)
“Cái gì?” (Dylan)
“Có xác người đang bị treo cổ ở cái cây đằng kia.” (Samuel)
Đúng như anh nói, có một thứ gì đó từa tựa một cái túi to đùng đang bị treo lủng lẳng trên cành cây đằng kia. Cái xác đó chỉ có nửa thân trên, hai cánh tay buông thõng chỉ xuống đất. Dưới đất lại chẳng thấy phần chân của người đó đâu, chỉ còn thấy ruột non ruột già từ bụng cái xác mà rủ đầy xuống cả mặt đất.
“Tôi sẽ đến đó xem xét tình hình một chút. Ai không chịu được cảnh này thì quay mặt ra chỗ khác.” (Samuel)
Samuel trèo lên cái cây kia, cẩn thận gỡ cái xác xuống. Có vẻ người này chết cũng được một thời gian rồi, thân xác cũng đã bắt đầu phân huỷ mà bốc lên một mùi hôi khó tả.
“Có vẻ như phần chân đã bị thứ gì đó bứt ra. Cái xác thành ra thế này rồi thì cũng khó để nhặt đồ… Hửm?” (Samuel)
Samuel nhìn chăm chú vào khuôn mặt sạm đen của người kia, bỗng nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu.
“Dylan! Đây chẳng phải là Kahn hay sao?!” (Samuel)
“Kahn? Cậu nói thế là ý gì?” (Dylan)
Dylan dừng cảnh giới xung quanh và vội vã chạy tới đó. Anh khẽ gầm lên một tiếng khi nhìn thấy khuôn mặt của cái xác chết kia.
“Ôi trời đất ơi. Đúng là Kahn rồi.” (Dylan)
“Sao cậu ta lại… ở đây…?” (Samuel)
Đang còn nhăn mặt đầy khó hiểu, chợt đôi lông mày của Samuel đột nhiên cong lên như vừa nhận ra một điều gì đó. Dylan cũng chợt ngộ ra mà thầm rủa trong lòng. Chỉ có một lý do khiến Kahn đi tới nơi này.
[Nói thật thì tôi có tới nói chuyện với nhóm của Kahn trước khi gọi cho anh. Họ từ chối cái lời đề nghị này của tôi. Nhưng mà họ chắc chắn sẽ giữ bí mật chuyện này cho tôi.]
“Cái thằng chó này nữa!!” (Samuel)
Samuel liền tung một cước vào cái xác kia, giọng gầm lên đầy giận dữ.
“Thằng mặt l*n! Mày định phỗng tay trên của tao đấy hả?!” (Samuel)
“Ấy ấy, bình tĩnh nào anh bạn. Cậu ta chết rồi mà.” (Dylan)
“Anh bảo tôi nhịn thế nào được cơ chứ?! Cái thằng chó này…” (Samuel)
Đúng lúc đó.
“Samuel, bình tĩnh lại ngay!!” (Ian)
Tiếng hét của Ian lập tức khiến Samuel giật mình một cái. Dylan nhanh chóng hiểu ra tình hình mà vội vàng nhảy lui lại phía sau vài bước, tay cầm sẵn cây cung của mình.
Một lát sau, Samuel ngẩng đầu lên và nhìn ra xung quanh, đôi mắt rực lửa của cậu dừng lại trước Seol Ji-Hu.
“Dylan! Đấm cậu ta đi! Đánh gục luôn cậu ta thì càng tốt!” (Ian)
Bốp!!
Samuel ăn trọn một cú đấm như trời giáng, bay phắt sang một bên. Nhưng cậu ta là một Cung thủ Cao cấp, sao có thể ngất đi chỉ sau một cú đấm được cơ chứ.
“Hự….!”
Mặc dù vậy, anh ấy vẫn phải quằn quại dưới mặt đất vì đau đớn…
“Anh bình tĩnh lại đi. Anh muốn cả lũ chết ở đây luôn à?” (Dylan)
“Hãy cố ổn đinh lại tinh thần đi Samuel. Tôi biết là cậu đang rất tức giận, nhưng mà Kahn đã chết rồi còn gì.” (Ian)
Dylan và Ian cố khuyên nhủ Samuel.
Samuel xoa xoa cái má đang đau nhức của mình, hít vào một hơi thật sâu. Anh ta lặp lại việc đó thêm mấy lần nữa, rồi từ từ gật đầu một cái.
“Anh giờ đã ổn chưa?” (Dylan)
“Vâng, tôi thấy tốt hơn rồi. Có vẻ như tôi đã hành xử hơi lỗ mãng rồi nhỉ?” (Samuel)
Samuel nắm lấy tay Dylan mà đứng dậy, miệng vẫn không quên rên rỉ lấy một tiếng. Nhưng ánh mắt của cậu lại nhìn về Seol, chẳng hiểu sao lại có vẻ khá phức tạp.
“Cũng may là chúng ta chưa đả động gì đến phép thuật đấy. Mà, mới nãy cậu đã chối bỏ cái gì thế?” (Ian)
Ian hỏi. Samuel lưỡng lự một chút rồi lý nhí trả lời.
“…Tôi nghĩ là mình đã từ chối xu hướng tình cảm của mình.” (Samuel)
“Thế tức là sao?” (Ian)
“Tôi cũng không biết nữa. Đây là lần đầu tiên của tôi, cho nên… Lúc mà tôi nhìn anh bạn đằng kia, tôi… đột nhiên có cảm giác thôi thúc muốn…” (Samuel)
Samuel không nói thêm nữa. Seol Ji-Hu nuốt nước bọt ực một cái, vô thức lùi về sau mấy bước liền. Ian bèn vỗ vai Samuel mà nói.
“Được rồi, được rồi. Chuyện này cũng không đến nỗi tệ lắm. Nếu cậu đã bình tĩnh lại rồi thì chúng ta tiếp tục công chuyện thôi chứ nhỉ?” (Ian)
“Vâng.”
Samuel lấy lại bình tĩnh rồi lặng lẽ đi dạo xung quanh. Anh ta cứ nhìn chằm chằm xuống đất một lúc lâu rồi thốt ra một tiếng rên dài.
“Có mười cặp dấu chân mà phần đầu ấn xuống sâu hơn. Đội của Kahn có tổng cộng tám người, hai người còn lại chắc chắn là của hai cu li. Rồi còn…” (Samuel)
Samuel tặc lưỡi.
“Mười người đi vào, nhưng chỉ có một người trở ra. Dấu chân đi ra chắc chắn là thuộc về Kahn, vậy mà bây giờ cậu ta lại ở đây, chết không toàn thây.” (Samuel)
“Cái đéo gì thế này… Chúng ta không thể làm ngơ việc này được rồi. Một đội có tới tận ba người Địa cầu Cao cấp đã bỏ mạng hết ở đây đấy.” (Dylan)
Dylan lẩm bẩm như thế khiến cho Seol Ji-Hu cảm thấy có điềm chẳng lành, nhưng cậu chỉ giữ nó trong lòng mà không dám nói ra.
“Anh có tìm ra cái gì giết cậu ta không?” (Dylan)
“Chuyện đấy thì tôi không chắc. Cái xác bị phân huỷ gần hết rồi, mới cả tôi chưa bao giờ thấy vết cắn như này bao giờ cả.” (Samuel)
“Có lẽ chúng ta nên đi chậm lại và cảnh giác hơn một chút.” (Dylan)
“Được thôi. Nhưng mọi người cũng đừng quá sợ hãi làm gì. Hoả lực của chúng ta mạnh gấp đôi so với đội của Kahn mà.” (Samuel)
Samuel vừa nói vừa liếc nhìn về phía những thành viên của đoàn rồi lại ngoảnh đầu ra phía trước. Dylan lại quay về vị trí của mình ở phía cuối và đoàn thám hiểm lại tiếp tục đi.
Cả đoàn người giờ đây di chuyển có phần chậm rãi và cẩn thận hơn trước. Cho Hong, Hugo và Alex đều rất sửng sốt trước chuyện mới nãy. Họ cảm thấy sốc trước cái chết của Kahn, người hiện tại là một Vệ binh Hoàng gia Cấp 5.
Mười phút lại trôi qua.
Đoàn người di chuyển như sên bò lại phải dừng lại thêm một lần nữa. Samuel nhìn xuống mặt đất một lúc lâu thật là lâu rồi chép miệng nói.
“Dylan, rất xin lỗi nhưng anh có thể đến đây một chút được không.” (Samuel)
“Không cần phải xin lỗi đâu. Anh thấy dấu vết ở chỗ nào thế?” (Dylan)
“À, ở đây…” (Samuel)
Seol Ji-Hu lặng lẽ nhìn Dylan quỳ một chân xuống, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên trên.
Bầu trời giờ đây đã lộ ra giữa những tán cây rậm rạp.
Khi họ bắt đầu bước vào khu rừng, nó vẫn còn trong và xanh thăm thẳm, nhưng bây giờ, những đám mây đen từ đâu đang ùn ùn kéo đến, nhuộm cả bầu trời trong một màu xám xịt.