Seol Ji-Hu lơ đễnh bước đi trên con đường tấp nập người qua lại.
Cậu nửa muốn đi tiếp, nửa lại muốn quay đầu bỏ đi. Cậu ngập ngừng không biết mình có nên làm việc này hay không.
Seol đã đi qua đi lại đoạn đường này cũng phải được một lúc lâu rồi. Bỗng dưng, bước chân của cậu dừng lại trước một quán cà phê. Đứng trước khung cửa kính, Seol lén đưa mắt nhìn vào trong.
Ánh mắt của cậu nhìn về phía quầy tính tiền, nơi có một người con gái đang say sưa chuẩn bị cà phê ở đó.
Cô ấy là Yu Seon-Hwa.
…Nàng thật là đẹp.
Hai mắt nàng long lanh, tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng, lại vô cùng nồng nàn như của một người thiếu nữ tuổi mười tám. Đôi tay mảnh mai, mềm mại của nàng cẩn thận cầm lấy ly nước nóng, miệng nở một nụ cười đầy rạng rỡ và vô cùng ấm áp.
Có phải cậu trai kia đang muốn tỏ tình với nàng không? Cậu nhận lấy cốc cà phê rồi ngập ngừng đưa một chiếc điện thoại về phía cô. Yu Seon-Hwa khẽ giật mình, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, khẽ lắc đầu trong khi nở một nụ cười đầy ngượng ngùng.
Chàng trai kia vẫn chưa bỏ cuộc, vẫn cố đưa cho nàng chiếc điện thoại kia. Chỉ đến khi nàng cúi đầu xuống vẻ mặt đầy buồn rầu, cậu mới rút tay về mà không giấu nổi thất vọng.
Rồi chuông cửa khẽ reo lên, chàng trai mới bị khước từ kia bước ra ngoài với vẻ mặt ủ rũ.
Nhìn cậu trai đó bước từng bước nặng nề bỏ đi làm Seol Ji-Hu nhớ về những ngày xưa cũ.
Cậu hít một hơi thật sâu rồi vươn tay ra nắm lấy tay cầm cánh cửa, để rồi lại đơ người ra ở đó.
Chỉ cần đẩy nhẹ cánh cửa này một cái thôi là cậu đã bước vào bên trong rồi. Ấy nhưng sao nó lại khó khăn đến thế này? Sao mà một kẻ chẳng hề sợ hãi trước cái chết giờ đây lại chẳng dám bước vào một quán cà phê bình thường cơ chứ?
“……….”
Cậu thả tay ra khỏi cánh cửa mà ôm lấy ngực mình.
…Con tim cậu đang điên loạn đập từng hồi trong lồng ngực. Chỉ đến lúc này Seol mới có thể cảm nhận được nó.
Nỗi sợ lớn nhất trong đời cậu.
*
Vào buổi trưa thì chỗ này chật kín người ngồi, nhưng giờ đã là hơn bốn giờ chiều, nên cửa hàng cũng chẳng còn mấy vị khách.
Sau khi chàng trai đã ngồi ở đây suốt từ trưa cuối cùng cũng đã bỏ đi, một cô hầu bàn dọn dẹp bàn của cậu ta, rồi quay lại quầy hàng và bắt đầu tán dóc với cô bạn đồng nghiệp.
“Thân hình, 6 điểm.”
Nghe thấy thế, cô hầu kia đang bận rộn lau chùi cái kệ, liền cười phá lên.
“Chà, cậu rộng lượng quá nhỉ. Mặt mũi, 3 điểm.”
“Khiếu thẩm mỹ, 5 điểm.”
Bỗng dưng một cô hầu bàn khác tự đâu chen vào, rung cái chuông ở trên quầy hàng như thể đã đợi việc này lâu lắm rồi. Cô ngán ngẩm nói.
“Tổng cộng là 14 điểm. Nhưng tiếc thay, vẫn bị từ chối!”
“Này các em!” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa dừng việc bấm cái máy tính tiền lại và quay ra nhìn ba cô gái đang rôm rả bàn tán. Thấy thế, mấy cô gái kia liền ngừng lại, rồi bắt đầu khúc khích cười.
Yu Seon-Hwa khẽ lắc đầu ngán ngẩm.
“Chuyện này đâu có gì đáng cười đâu chứ.” (Yu Seon-Hwah)
“Chị à, chị không cần phải ra vẻ thuỳ mị thế đâu. Bọn em đều biết rõ rằng chị cũng thích chuyện này lắm mà.”
“Sao em lại nói thế? Thích thú á? Chị chỉ gặp chút vấn đề cá nhân, chỉ thế thôi. Nếu em mà…” (Yu Seon-Hwah)
“Tại chị cứng nhắc quá đấy, chị à. Mà này chị quản lý ơi. Đây có phải là người thứ hai trong ngày hôm nay rồi không?”
“Tuần này có đến mười người rồi đấy… Với cái đà này, chắc sẽ có kỷ lục mới cho xem.”
Thấy ba cô hầu cứ phấn khích bàn tán như thế, Yu Seon-Hwa chỉ còn biết thở dài mà mặc họ thôi.
Do cô được ông trời ưu ái cho một vẻ đẹp tuyệt thế giai nhân, nên có không ít cánh đàn ông cố tiếp cận làm quen cô.
Chẳng có một gã đàn ông nào có thể làm ngơ khi thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của cô cả, nên chuyện cô được tỏ tình diễn ra như cơm bữa.
Vì chuyện này cứ tiếp diễn hết ngày qua ngày, nên ba cô gái làm bán thời gian ở đây bắt đầu chấm điểm cho những ứng cử viên kia.
Một người thì chấm điểm Thân hình, một người thì là khuôn mặt, và cô còn lại thì chấm điểm cách ăn mặc. Họ cứ thế thản nhiên phê bình người khác mà chẳng cần ai đồng ý.
Tất nhiên là Yu Seon-Hwa cũng đã không biết bao lần bảo họ cư xử cho đúng mực. Nhưng chẳng hiểu tại sao, những cô gái kia lại chẳng quan tâm, đã thế lại còn điềm nhiên quyết định rằng, nếu chàng trai nào muốn hẹn hò với quản lý của họ thì chí ít cũng phải được 24 điểm trở lên.
Nhưng qua hàng trăm người cố thử vận may, người cao điểm nhất chỉ là 25 điểm. Từ việc bắt đầu chỉ là một trò đùa, giờ đây ba người họ lại chỉ chú tâm vào việc phán xét người khác mà thôi.
Bản thân Yu Seon-Hwa cũng rất muốn giải tán cái ban giám khảo này từ lâu rồi. Nhưng không cần biết cô làm rắn đến cỡ nào, không sớm thì muộn họ lại bắt đầu thầm thì to nhỏ với nhau, làm cô đau đầu không tả.
“Ố ồ! Chúng ta sắp có ứng viên thứ ba trong ngày này!”
“Đâu, đâu?”
“Kia kìa, ngay ngoài cửa ấy. Nhìn cậu ta kìa. Cậu ta đã đứng đấy phải hơn một tiếng rồi đấy, cứ ngập ngừng đứng đó suốt thôi.”
“Ừ đúng rồi nhỉ. Hay là chúng ta chấm điểm anh ta luôn nhé?”
Họ chỉ giả vờ nghe cô trước mặt nhưng sau lưng vẫn thản nhiên đàm tiếu mà chẳng sợ gì lời cô cả.
Thấy ba cô gái kia lại bắt đầu xúm lại thì thầm to nhỏ với nhau, Yu Seon-Hwa cuối cùng đành mặc họ thích làm gì thì làm. Ông chủ thường gọi bọn họ là ‘ba đứa đầu trâu khô’, và đến giờ, khi tự mình chứng kiến, cô cũng đã phần nào hiểu được tai sao lại thế.
Trong khi Yu Seon-Hwa đang còn rầu rĩ ở đằng sau, thì ba cô gái kia vẫn chăm chú nhìn không thôi chàng trai ngoài cửa.
Cậu ta có dáng người cao to, vạm vỡ. Ngực nở nang, rắn chắc, hai bắp tay thì trông như hai bó thép được buộc chặt lại. Cậu ta có một thân hình tráng kiện nhưng lại trông có phần lanh lẹ, không giống như những vận động viên thể hình. Một cô gái cười rộ lên khi thấy cái thân hình vô cùng hoàn mỹ của chàng trai kia.
“Úi chao! Nhìn cặp mông với cái bắp đùi của cậu ta kìa! Thân hình, 10 điểm!”
Cô quay ra nói với người bên cạnh. Cô nàng bên cạnh lại là người khá khó tính, từ trước đến nay chưa cho một ai con chín nào cả, chứ đừng nói đến điểm mười. Thế nên mà cô được giao trọng trách đánh giá khuôn mặt.
“…Hmm, cậu ta được. 8 điểm.”
“Mình biết ngay mà!”
“Biết gì chứ?”
“Cậu chỉ thích mấy anh dáng thư sinh, mặt mày thanh tú thôi đúng không?”
“Ý cậu là sao chứ? Nhìn đi, trông anh ta đâu có đẹp trai quá đâu chứ.”
Rồi cô gái đó gật gù tỏ vẻ thích chí.
“Chà, nếu cứ như này có khi chúng ta sẽ có một kỷ lục mới chăng? Thế còn khiếu thẩm mỹ của cậu ta thì sao?”
“…Mười…Không, chín thôi. Đôi giày của cậu ấy hơi lệch tông.”
“Ồ?! Nghe thấy chưa, cậu thì sao?”
“Cậu nhìn áo cậu ta mặc chưa? Giá của nó phải đến vài trăm ngàn đấy. (Won)
“Úi trời.”
Hai cô gái sửng sốt thốt lên một tiếng, rồi một cô lại cau mày nói.
“Khoan đã, chẳng phải cậu ghét mấy nhãn hiệu nổi tiếng hay sao?”
“Không, nó phụ thuộc vào cách cậu mặc nó nữa, hiểu chứ? Một đứa mua những đồ đắt đỏ để khoe khoang đâu có giống với người cẩn thận lựa chọn để phối đồ với nhau như cậu ta đâu chứ.”
“Thế à? Chà mình cũng chẳng rõ nữa.”
“Mình nghĩ cậu ta phải được một chuyên gia thời trang phối đồ cho, không thì cậu ấy cũng phải là một người rất sành sỏi về thời trang mới có thể chọn ra những thứ như này. Nhìn thì trông có vẻ khá đơn điệu và bình thường đấy, nhưng nào có thể qua mắt mình cơ chứ. Cậu ta phải có con mắt thẩm mỹ lắm đấy.”
Một đánh giá toàn những lời tán dương không ngớt.
“Xem nào. 10 điểm này, rồi 8, và 9 nữa…”
“27 điểm! Lịch sử lại được viết lên rồi!”
Cả ba cô vỗ tay ăn mừng, rồi một cô quay lại ra đằng sau nhìn về phía Yu Seon-Hwa vẫn đang tập trung vào công việc kia.
“Chị! Chị quản lý ơi! Là 27 điểm đấy! Cuối cùng thì bọn em cũng đã kiếm được một anh có thể hạ bệ bức tường thành của chị rồi !”
“…Các em à…” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa rầu rĩ nói. Không thể nào giữ im lặng mà bơ ba người kia được nữa, cuối cùng cô quyết định là hôm nay sẽ phải dạy cho những cô gái này một bài học thích đáng.
“Chị đã bảo với các em là thôi ngay chuyện này đi rồi mà? Nhỡ may cậu ta nghe thấy mấy lời của các em và…” (Yu Seon-Hwah)
Cô khựng lại, không nói gì thêm nữa. Hai mắt cô dán chặt về phía bên ngoài cửa hàng.
Quả là buồn cười thay. Mấy cô gái kia nói rằng cậu ta là người có thể khiến cô yêu say đắm, nhưng nào có hay rằng cậu ta đã từng làm được rồi cơ chứ.
“….Đợi ở đây đấy. Chị sẽ quay lai sớm thôi.” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa bỏ cái mũ trên đầu xuống, với lấy cái túi xách của mình rồi vội vã bước ra khỏi quầy hàng.
*
Ring, cái chuông cửa reo lên.
Seol Ji-Hu đứng chết lặng ở đó nhìn người trước mặt.
Yu Seon-Hwa, vẫn đang mặc nguyên bộ đồng phục của cửa hàng, đang ở ngay trước mặt cậu.
Toàn thân cậu cứng đơ ra, ngay cả ngón chân ngón tay cũng chẳng dám nhúc nhích gì trước ánh mắt lạnh như băng của cô.
“…Anh còn dám chạy đến chỗ tôi làm nữa cơ à.” (Yu Seon-Hwah)
“Seon-Hwah.” (Seol Ji-Hu)
“Đi theo tôi ra chỗ khác. Tôi không muốn làm phiền đến người khác.” (Seol Ji-Hu)
Nói rồi cô bước thẳng đến cái hẻm cạnh đó mà chẳng thèm đoái hoài gì đến Seol. Chẳng còn cách nào khác, Seol đành lặng lẽ bước theo sau.
Một lúc sau, Yu Seon-Hwa dừng bước đi và quay ngoắt người lại về phía Seol. Thấy thế, Seol cũng dừng lại không tiến thêm bước nào nữa.
“……..”
Cô đứng đó, mắt nhìn chằm chằm vào cậu một lúc lâu mà chẳng nói lấy một lời.
Seol Ji-Hu, cảm thấy quá khó khăn để có thể nhìn vào mắt cô, cúi gằm đầu xuống thật sâu như thể là một tên cướp đang đối mặt với tội lỗi mà mình đã gây ra.
Cậu chỉ đứng cách cô mấy bước chân thôi nhưng hỡi ôi, sao giờ đây bước thêm một bước thôi lại khó khăn đến nhường này.
Và rồi Yu Seon-Hwa cất tiếng, phá vỡ sự im lặng.
“Trước hết, trả lại anh cái này.” (Yu Seon-Hwah)
Seol Ji-Hu đưa tay ra nhận lấy chiếc thẻ ngân hàng cũ của mình cùng với chiếc điện thoại. Cậu khẽ cau mày nhìn chúng.
“C, cảm ơn em. Suýt nữa thì anh quên mất chúng…” (Seol Ji-Hu)
“Ồ anh quên ư? Hay ý anh là anh cố ý để lại chỗ tôi để kiếm cớ tới nhà tôi hả. Anh khá là khôn đấy, không có nó chắc tôi đã gọi cảnh sát tóm anh rồi.” (Yu Seon-Hwah)
“Không, không phải thế đâu mà. Anh thực sự để quên chúng mà.” (Seol Ji-Hu)
“Thôi, đừng nói nữa. Vậy anh hôm nay đến đây để làm gì?” (Yu Seon-Hwah)
Cô nói với một giọng lạnh băng, như đang tạt từng gáo nước lạnh vào người Seol.
“À anh còn để quên cả 2 triệu Won tối đó nữa.” (Yu Seon-Hwah)
“….Phải.”
“Nhắc đến nó mới nhớ, có phải anh đến đây để lấy số tiền đó, có phải không? Sao? Liệu tôi có phải đưa chúng cho anh không?” (Yu Seon-Hwah)
“Không, không phải thế. Chuyện là…” (Seol Ji-Hu)
“Thôi được rồi…. Tôi đưa cho anh là được chứ gì, rồi đây…” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa rút ra 2 triệu Won tiền mặt từ trong cái túi xách của mình và ném thẳng vào mặt Seol. Có vẻ như cô đã luôn luôn giữ số tiền này bên mình để phòng khi Seol một ngày nào đó đến đòi nó.
“Cầm lấy rồi biến đi cho tôi. Tôi còn đang dở việc, không có thời gian tiếp anh đâu.” (Yu Seon-Hwah)
Giọng cô hằn học, chứa đầy sự phẫn nộ và đắng cay, như một con dao găm xé toạc cơ thể Seol và đâm liên hồi vào trong cậu.
“Cầm lấy nó và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.” (Yu Seon-Hwah)
Ngày xửa ngày xưa, cô đã từng là một người bạn gái thuỳ mị, nết na và vô cùng nhân hậu.
“Đây là lần cuối cùng tôi bỏ qua cho anh. Lần sau đừng có mà giở mấy cái trò vặt vãnh như này ra với tôi, không thì đừng trách tôi vô tình.” (Yu Seon-Hwah)
Nhưng thời gian trôi đi, cô ngày càng ghét bỏ cậu, người mà cô từng yêu, để giờ đây chỉ còn lại là sự thù hận ngút trời với cậu.
‘Hãy cố lên, Seol, mày làm được mà…’ (Seol Ji-Hu)
Cậu đứng đó, môi mấp máy không ra tiếng, rồi mãi cậu mới có thể thốt vài câu đầy khó nhọc.
“Anh xin lỗi… vì đã đến gặp em trong giờ làm.” (Seol Ji-Hu)
“?”
“Có vài chuyện anh muốn nói với em… Nếu không làm được trong hôm nay, nếu như anh không thể nói ra ngay lúc này thì có lẽ anh sẽ… Nên, anh muốn…” (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu cắn chặt hai bờ môi của mình. Thế này không được. Làm như này là quá sai lầm rồi. Chính bản thân cậu cũng nhận ra rõ ràng rằng điều này là hoàn toàn vô nghĩa. Có rất nhiều thứ cậu muốn nói với cô, nhưng đầu cậu giờ đây lại rối mù hết lên, chẳng còn nghĩ được điều gì tử tế được nữa.
Chậm rãi.
Cậu phải làm điều này, một cách thật chậm rãi.
Hôm nay sẽ là ngày cuối cùng rồi.
Không giống như gia đình của cậu, cậu phải nói rõ mọi thứ với Yu Seon-Hwa ngay trong hôm nay.
Seol Ji-Hu lấy hết can đảm nói ra nỗi lòng của mình.
“Anh biết là em đang thực sự rất bận, nhưng liệu em có thể dành chút thời gian để hai ta nói chuyện không? Chỉ cần mười, không thì năm, thậm chí là ba phút thôi cũng được.” (Seol Ji-Hu)
“……..”
Nói đến đây thì cả hai người lại im lặng, Yu Seon-Hwa lặng lẽ thu cánh tay cầm xấp tiền kia lại. Seol ngẩng đầu lên nhìn cô, vẻ đầy sự hi vọng, nhưng ánh mắt của cô vẫn lạnh băng.
“Anh muốn nói chuyện?” (Yu Seon-Hwah)
“Phải….”
“Tôi đã bảo với anh bao nhiêu lần rồi mà? Nếu muốn nói chuyện với tôi thì trước hết anh phải đến cái sòng bạc kia và xin lệnh cấm cửa cho mình cơ mà! Có như thế thì tôi mới suy nghĩ lại việc nói chuyện với anh được.” (Yu Seon-Hwah)
“Anh đã xin rồi.” (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu nhanh chóng đáp lại. Hai con mắt của Yu Seon-Hwa khẽ nhướn lên khi nghe thấy thế.
“Anh nói cái gì?” (Yu Seon-Hwah)
“Anh đã đi xin lệnh cấm vĩnh viễn rồi. Anh mới xin nó vào sáng hôm nay, trước khi đến đây gặp em.” (Seol Ji-Hu)
“…..Ha.”
Cô thở dài một tiếng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh thăm thẳm.
Cô nhắm mắt lại, tặc lưỡi một tiếng. Chuyện này đã vượt quá khả năng chịu đựng của cô rồi. Thấy thế, không cần nói Seol Ji-Hu cũng biết cô đang nghĩ gì.
“Anh nói thật mà. Hãy tin một lần này đi.” (Seol Ji-Hu)
Yu Seon-Hwa cắn chặt môi lại khi nghe thấy lời cầu khẩn của cậu. Rồi cô rút cái điện thoại của mình ra và bấm gọi.
“Xin chào. Đây có phải là văn phòng của Seol-ark Land? À, vâng chào anh. Tôi gọi đến là để nhờ anh kiểm tra giúp tôi xem có tên người này trong danh sách cấm hay không. Vâng, tên người này là Seol Ji-Hu…” (Yu Seon-Hwah)
Đứng đó nhìn cô gọi điện đến sòng bạc khiến Seol rùng mình một cái. Cậu đã khiến cho gia đình và Yu Seon-Hwa đau khổ đến nhường nào rồi cơ chứ, đến cả mức mà họ nhớ rõ số điện thoại của sòng bạc?
“Có tên cậu ta trong danh sách rồi? Hôm nay, tự cậu ta bảo thế…?” (Yu Seon-Hwah)
Khuôn mặt cô trở nên méo mó.
“Vâng, cảm ơn anh.” (Yu Seon-Hwah)
Cúp máy, cô lại quay ra nhìn cậu, vẻ còn đầy hoài nghi.
“Anh….”
Cô chớp mắt một cái rồi hắng giọng nói.
“…Vậy anh muốn nói gì với tôi?” (Yu Seon-Hwah)
Dù chỉ một chút thôi, nhưng lời của cô đã có phần dịu đi.
Đây chính là cơ hội cuối cùng cho Seol. Cậu lấy hết dũng khí và nói thật to.
“Anh xin lỗi!” (Seol Ji-Hu)
Cậu cúi rạp người xuống, cố gắng hết sức mình thể hiện sự hối lỗi cho cô thấy.
“Anh nói cái gì?” (Yu Seon-Hwah)
“Anh thật sự… thật sự xin lỗi em.” (Seol Ji-Hu)
Tay trái của cậu xiết chặt cái phong bì đang cầm càng lúc càng chặt, như muốn vò nát chúng ra.
“Anh… biết là… Trước kia anh đã cư xử như một tên khốn… Nhưng, anh, anh… Anh xin em hãy tha thứ cho mọi việc anh đã làm…” (Seol Ji-Hu)
“……….”
“Những lần anh nói dối với em… Những lần làm em thất vọng… Khiến em gặp phải bao điều khổ sở… Nói những thứ khiến cho em phải chịu nhiều tổn thương…. Anh muốn…xin lỗi em, về tất cả mọi thứ anh đã làm.” (Seol Ji-Hu)
Từng lời, từng lời ấp úng tuôn ra khỏi miệng cậu. Khoé mắt cậu cay cay, nhưng cậu vẫn cắn răng cố chịu đựng.
“Anh thực lòng xin lỗi…” (Seol Ji-Hu)
Cậu cầu xin cô tha thứ cho mình.
Cổ họng cậu nghẹn ứ lại. Cậu không thể làm gì hơn ngoài việc chân thành xin lỗi cô.
“Tôi từng…” (Yu Seon-Hwah)
Rồi Yu Seon-Hwa, vẫn đứng lặng im từ nãy đến giờ, cất tiếng.
“Đúng. Tôi đã từng mong ngày này sẽ đến.” (Yu Seon-Hwah)
Giọng nói trầm đặc, nặng nề của cô cứ thế lọt vào tai Seol.
“Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi cũng từng tự trách bản thân mình vì đã để mọi chuyện thành ra thế này. Đáng nhẽ ngay từ đầu tôi không nên cho anh vay một đồng nào mới phải. Đáng nhẽ tôi nên nghe lời bố mẹ anh mới đúng.” (Yu Seon-Hwah)
Seol Ji-Hu quên sạch đi những gì mình định nói.
“Tôi… Tôi đã từng tin rằng rồi một ngày nào đó anh sẽ quay trở lại thành một con người như xưa. Và anh biết không, đến bây giờ tôi vẫn không ngừng hi vọng rằng ngày đó sẽ đến.” (Yu Seon-Hwah)
Cô nói với một giọng bình tĩnh đến lạ thường. Nó như một con dao đang cứa từng nhát vào con tim Seol. Cậu chỉ muốn gào lên mà nói rằng tất cả đều là lỗi của cậu.
Giá như mà cô quở mắng, miệt thị cậu như cô em gái của cậu thì có lẽ cậu sẽ chỉ cố chịu đựng mà nghe lấy chúng. Nhưng khi nghe những lời tự trách móc, giằn vặt của cô, lòng cậu như thắt lại đầy đau đớn, chẳng biết phải làm gì nữa.
Yu Seon-Hwa cất giọng hỏi cậu.
“Những điều anh nói… Chúng đều là thật chứ?” (Yu Seon-Hwah)
“….Phải….” (Seol Ji-Hu)
“Anh thực sự đến đây để xin lỗi tôi?” (Yu Seon-Hwah)
Gật, gật.
“Vậy thì…” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa bước tới chỗ cậu và chìa tay ra.
“…Hãy cầm lấy đi.” (Yu Seon-Hwah)
Nhìn xấp tiền trên tay cô, Seol Ji-Hu mới nhận ra sự tuyệt vọng nó đau đớn đến nhường nào.
“S, Seon-Hwah…” (Seol Ji-Hu)
“Làm ơn hãy cầm lấy nó đi, nếu anh đang thực lòng muốn xin lỗi tôi.” (Yu Seon-Hwah)
Con mắt của cô chứa chan vô vàn cảm xúc; đau khổ có, thất vọng có, tức giận có…
Lý do cô đưa số tiền này cho cậu cũng đã quá rõ ràng: nó là mối ràng buộc cuối cùng giữa hai người họ.
“Nếu anh thực lòng muốn thế, thì… Thay vì nói, hãy chứng tỏ bằng hành động đi.” (Yu Seon-Hwah)
Ý định cô làm như vậy đã hoàn toàn thay đổi. Cô không còn muốn cậu “Cầm lấy nó mà biến đi” nữa, mà giờ muốn “Làm ơn đừng khiến cuộc đời tôi đau khổ thêm nữa”.
Chỉ đến lúc này, Seol mới nhận ra; rằng tình cảm giữa hai người bọn họ giờ đã có một vết thương hằn sâu vào trong tim mỗi người, không bao giờ có thể chữa khỏi được.
Hai vai cậu run rẩy khi khoảnh khắc này cuối cùng cũng tới.
Cậu không thể nhận lấy số tiền này.
Một khi nhận nó, mọi thứ sẽ hoàn toàn kết thúc.
Không, nó sẽ là dấu chấm hết.
Cậu biết điều đó, nhưng cậu chẳng thể dễ dàng nhận lấy số tiền này được.
Yu Seon-Hwa thở dài đầy thất vọng, bèn cẩn thận nhét số tiền đó vào trong túi cậu.
“Cảm ơn anh vì đã tự đi xin lệnh cấm. Bố mẹ chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi nghe điều này đấy. Cả anh Woo-Seol lẫn Jin-Heui nữa…” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa lặng lẽ đưa mắt nhìn Seol vẫn đang cúi gập đầu suốt từ nãy đến giờ.
“Tôi… mệt mỏi quá rồi. Tuy có chút thất vọng, nhưng thực lòng mà nói, tôi không nghĩ là mình sẽ có thể tha thứ được cho anh nữa rồi.” (Yu Seon-Hwah)
“……..”
“Nhưng nếu anh đã thực sự thay đổi, thì… Tôi muốn anh hãy tiếp tục bước tiếp đi, làm việc thật chăm chỉ và sống thật tốt. Có như thế thì rồi đến một ngày nào đó, hai ta sẽ có thể mỉm cười mà nhìn nhau được.” (Yu Seon-Hwah)
….Một ngày nào đó.
Yu Seon-Hwa đã rất thân thiết với gia đình Seol kể từ khi còn bé. Nên trong tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội để hai người có thể gặp lại nhau.
Dẫu vậy, cả cậu, và cả cô đều biết – rằng cô nói như vậy cũng có nghĩa là hai người họ sẽ chẳng thể trở về được như xưa nữa.
Không biết bao lâu đã trôi qua.
“….Em nói đúng.” (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu cuối cùng cũng bắt mình đứng thẳng người dậy. Hai mắt vô hồn nhìn xuống đất, nói.
“Cảm ơn em vì đã tin tưởng anh.” (Seol Ji-Hu)
Yu Seon-Hwa quả thực vẫn là một con người nhân hậu. Cô không hề trách mắng cậu, vẫn đối xử với cậu rất nhẹ nhàng, ngay cả gia đình cậu cũng chẳng được như thế.
Thật quá khó để cô có thể hoàn toàn tin vào nơi cậu, khi mà đã chịu đủ lời dối trá của cậu.
Ấy vậy mà cô vẫn chọn tin cậu thêm một lần nữa.
Quả thực, Seol cũng đã nhận thức rõ chuyện này sẽ xảy ra, nhưng…
“2 triệu này… Anh sẽ nhận nó. Anh đã hiểu điều em muốn nói rồi. (Seol Ji-Hu)
…Nhưng, con tim của cậu đớn đau tột cùng khi nhận lấy sự thật này.
Mũi cậu sụt sịt, tay phải thì loay hoay cầm lấy số tiền mà cô đưa cho cậu. Cậu vẫn cần phải trả lại cho co những gì vốn dĩ là của cô.
“Làm ơn… Hãy cầm lấy thứ này.” (Seol Ji-Hu)
Cậu chìa cái phong bì ở tay trái ra trước mặt cô.
Và rồi…
“Hử?” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa bối rối nhìn xuống tay cậu…
“….Cái gì?” (Yu Seon-Hwah)
Con mắt của cô mở to, miệng há hốc đầy ngạc nhiên. Hai chân cô lùi lại đằng sau vì sốc, không tài nào tin nổi.
Nom cô như đang từ chối số tiền này, hệt như hai người anh em của cậu. Nên Seol nắm lấy tay Yu Seon-Hwa và đặt cái phong bì vào trong lòng bàn tay của cô. Làn da của cô vẫn mềm mại như ngày nào, khiến cậu không nỡ buông tay.
“Anh, anh phải đi đây.” (Seol Ji-Hu)
Nhưng cậu đâu còn có thể nắm lấy bàn tay này mãi được nữa. Seol đành bỏ tay khỏi cô, cố nặn ra một nụ cười. Trong khi đó Yu Seon-Hwa vẫn chưa hết bất ngờ.
“Anh… làm thế nào…?” (Yu Seon-Hwah)
“Từ giờ anh sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa. Nên hãy tự lo cho mình nhé.” (Seol Ji-Hu)
Seol Ji-Hu quay ngoắt người đi và chạy một mạch ra ngoài đường.
Cậu chạy thật nhanh, cố trốn khỏi cái cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt trong mình.
“…A.”
Mọi thứ diễn ra một cách chóng vánh. Yu Seon-Hwa mãi mới lấy lại thần trí rồi cẩn thận kiểm tra lại cái phong bì. Bên trong nó là một xấp tiền với khuôn mặt của Shin Saimdang trên đó. (Tờ 50,000 Won)
“Anh… Không, đợi đã. Cái…?” (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa bối rối, tay chân run rẩy mở điện thoại ra.
“Anh Woo-Seol? Vâng, vâng… Có khi nào… Cậu ta có qua đấy rồi? Lúc nào cơ?” (Yu Seon-Hwah)
Cô bỗng hét toáng lên.
“55 triệu Won?!” (Yu Seon-Hwah)
- “Ừ. Không chỉ thế, cậu ta còn lấy lại cả xe cho Jin-Heui và mua một chiếc máy tính bảng mới nữa.” (Seol Woo-Seok)
“Thế thì vô lý quá. Anh ta lấy số tiền này ở đâu được cơ chứ?” (Yu Seon-Hwah)
- “Anh không biết. Cậu ta thề với anh rằng số tiền này không phải là do đánh bạc mà có, nhưng mà…” (Seol Woo-Seok)
“Nhưng ….”
- “Ừ, anh hiểu mà. Nhớ cái ngày mà cậu ta tới mượn em tiền không? Anh gọi cho sòng bài thì họ bảo là lần cuối thấy cậu ta là vào hôm đó, ngày 16 tháng 3. Tức là cậu ấy không hề kiếm được chỗ tiền này nhờ đánh bạc…” (Seol Woo-Seok)
“Anh nói là vào ngày nào cơ?” (Yu Seon-Hwah)
- “16 tháng 3. Cậu ta có nói đấy là tiền thưởng từ môt công việc đàng hoàng. Nhưng chưa kịp hỏi thêm thì cậu ấy đã bảo mình có việc rồi thẳng luôn. Anh đoán chắc là cậu ta đến chỗ của em…” (Seol Woo-Seok)
16 tháng 3.
‘Không, không thể nào.’ (Yu Seon-Hwah)
Yu Seon-Hwa không còn để tâm đến những gì Woo-Seok nói nữa.
“Không, đợi đã. Chẳng có nhẽ…” (Yu Seon-Hwah)
Cái phong bì tuột khỏi tay cô rơi thẳng xuống đất, tiền vương vãi ra khắp nơi.
Nhưng Yu Seon-Hwa nào còn để tâm đến chúng nữa, cô chạy thẳng ra ngoài đường, gọi với.
“Ji-Hu!” (Yu Seon-Hwah)
Cô nhìn khắp xung quanh, gào lên đầy tuyệt vọng.
“Seol Ji-Hu!!”
Tiếc thay, đã chẳng còn thấy bóng dáng của Seol Ji-Hu đâu nữa.