Buổi sáng ngày thứ 30.
Như đã định, Cinzia tập hợp tất cả những người sống sót lại ở rạp hát của Vùng trung lập. Cô ra vẻ rộng lượng và thông báo với tất cả mọi người rằng cô thấy thương cảm cho những người ở đây và quyết định là sẽ kéo dài hạn chót thê, hai tháng nữa. Mọi người không khỏi mừng thầm khi nghe thông báo đó, vì hầu hết bọn họ không thể kiếm đủ 1000 điểm trong tháng qua.
Tất nhiên là không phải ai cũng như vậy.
“Có chuyện gì vậy, Hao Win?” (Cinzia)
Hao Win đã nhìn chằm chằm Cinzia từ nãy giờ, nhưng cô ta vẫn phớt lờ cái ánh mắt đó đi và chỉ đáp lại khi thấy nó quá phiền.
Hao Win cau mày khi nghe thấy Cinzia hỏi.
“Không, không có gì đâu. Chỉ là…” (Hao Win)
“Chỉ là?” (Cinzia)
“Chuyện này có hơi khác so với những gì tôi được biết.” (Hao Win)
Chẳng phải thường thường ai cũng được ở đây ba tháng mà? Đó là điều mà Hao Win định nói ra nhưng không dám vì sợ làm phật lòng Cinzia.
“Vậy à? Ôi thật là. Tôi không biết tên đần nào đã nói cho cậu mấy lời đó, nhưng chắc là cậu không được nói cho rằng TÔI là người quản lý Vùng trung lập lần này rồi.” (Cinzia)
“Nếu cô đã nói vậy, thì tôi đoán rằng mình cũng chẳng có gì để bàn cãi nữa.” (Hao Win)
Hao Win nhún vai một cái, đảo mắt nhìn sang chỗ khác. Thấy cậu ta sẽ chẳng phàn nàn gì nưa, Cinzia chuyển sự chú ya của mình sang những người khác.
“Vậy tháng đầu tiên của mọi người thế nào rồi?” (Cinzia)
Tất cả mọi người nín bặt, không ai dám cất tiếng trả lời.
Sự thật là, trong một tháng qua dù cho những người sống sót có cố thế nào, dù cho không biết bao nhiêu lần bọn họ tụ nhau lại lập nhóm, chưa một ai làm được một cái nhiệm vụ mức ‘Trung bình’ nào cả.
“Các cậu chắc cũng không phải quá ngu để không nhận ra được cái sự thật tàn khốc đó chứ. Chắc giờ trong đầu mấy cậu giờ chắc cũng phải ngộ ra mấy thứ như là ‘Ôi, mình thật là vô dụng quá đi à. Bị thả ra bây giờ thì chết mất, ứ chịu đâu.’ rồi chứ? Còn ngươi thì sao, tên burrito kia?” (Cinzia)
Gã người Mexico trước kia đã cằn nhằn Cinzia vội đảo mắt cố tránh đi cái nhìn của cô trong xấu hổ.
“Có vẻ như ngươi cuối cùng cũng biết điều rồi đấy.” (Cinzia)
Cinzia, dường như đã thỏa mãn với cái biểu hiện của tên kia mà giọng vui vẻ hẳn lên.
“Các ngươi đều đã trải nghiệm cái thế giới tàn khốc này rồi, chắc là giờ sẽ ngoan ngoãn nghe lời rồi chứ? Thế các ngươi kiếm được kha khá Điểm sinh tồn rồi chứ hả?” (Cinzia)
Điều Cinzia nói không sai. Tất cả những kẻ sống sót trong tháng vừa qua chẳng làm gì ngoài làm nhiệm vụ cả. Vì vậy mà tính đến lúc này, đến cả những kẻ bắt đầu với 0 Điểm sinh tồn, sau một tháng cũng có trong tay đến vài trăm điểm là ít.
“Chà, hôm nay ta có mang theo một món quà cho các ngươi đây.” (Cinzia)
Nghe thấy từ ‘quà’, tất cả những kẻ sống sót mắt mở to, háo hức nghe xem ‘món quà’ đó là gì.
“Căn phòng Thức tỉnh sẽ mở cửa trong đúng ngày mai. Một khi đã bước vào căn phòng đó, các ngươi sẽ được diện kiến Thất Đại Thần cai quản thế giới này. Khi đó, bảy vị thần sẽ trao cho các ngươi ‘nghề nghiệp’ phù hợp với từng người. Hay nói đơn giản hơn là các ngươi có thể dùng được phép thuật một khi bước vào đó.” (Cinzia)
Cả rạp hát ầm ĩ hết cả lên.
“Một khi đã có ‘nghề nghiệp’ rồi thì các ngươi sẽ dễ dàng hơn trong việc lựa chọn nhiệm vụ, hay là biết được vai trò của mình trong giao tranh. VÀ…” (Cinzia) Cinzia’s eyes arched up.
Hai mắt cô cong ngược lên.
“Các ngươi sẽ thấy được tầm quan trọng của Điểm sinh tồn là như thế nào.” (Cinzia)
Vô số câu hỏi của những kẻ ngồi dưới khán đài được đặt ra cho Cinzia. Có vẻ cô ta cũng đang trong tâm trạng vui vẻ mà cũng kiên nhẫn trả lời hết tất cả chúng.
Riêng Agnes thì lại đứng một bên mà thở dài. Cô biết rõ rằng Vùng trung lập sẽ như thế nào sau khi mọi người được Đánh thức.
Như Cinzia đã nói từ trước,khi mà một người nhận được ‘nghề nghiệp’ của mình thì người đó sẽ có thể sử dụng được phép thuật. Như thế đồng nghĩa với việc người đó sẽ phải có những bài huấn luyện đặc biệt để sử dụng nó đúng cách, và phải phù hợp cho từng ‘nghề nghiệp’. Việc đó có thể giải quyết dễ dàng bằng cách xài Điểm sinh tồn. ‘Sách năng lực’ hay ‘Thuốc bồi pháp lực’ được bày bán rất nhiều ở cửa hàng, ai cũng có thể mua và dùng chúng.
Và đó mới là vấn đề - quá dễ để có thể mạnh lên lúc này. Khi mới bắt đầu thì chuyện nâng cao sức mạnh là quá đơn giản. Bọn họ quá mải mê với việc nâng cao sức mạnh của mình thêm mà quên đi chuyện làm chủ hoàn toàn thứ sức mạnh đó. Khi đã đạt đến một mức độ nhất định, việc tăng tiến sức mạnh chẳng còn dễ dàng gì nữa cộng thêm sự yếu kém trong việc sử dụng toàn bộ khả năng mà mình có, dẫn đến có vô số người bị trói chặt lai một chỗ, chẳng bao giờ có thể khá lên được nữa.
Những kẻ chỉ biết dựa vào những con số trên Bảng trạng thái kia sẽ chẳng bao giờ có thể đứng ngang bằng với những người hiểu rõ được bản ngã đích thực của mình. Bọn chúng sẽ chỉ có thể đứng đó mà nhìn những người kia cứ thế ngày một tiến xa hơn, còn mình thì mãi mãi kẹt lại dưới giếng sâu.
Có lẽ, Cinzia đã nhắm đến điều này từ đầu – biến những kẻ chỉ biết phung phí hết số điểm của mình một khi được Thức tỉnh thành những con tốt có thể dùng được ngay. Hay nói cách khác, những người ‘biết rõ mình đang làm gì’ sẽ được để riêng ra và có thể tuỳ ý phát triển bản thân, trong khi những kẻ không biết chuyện sẽ thành ra thế nào sẽ bị biến thành những tên tay sai đắc lực nhất.
Cách làm của Cinzia khá mơ hồ để được coi là sai trái, nên là Agnes cũng chẳng thể nào phản đối chuyện này được cả.
Hơn nữa, cô ta còn là người chịu trách nhiệm quản lý Vùng trung lập lượt này nữa, nên cách nuôi những chú cừu non kia hoàn toàn đều do cô ta quyết định.
*
Seol mừng rơn khi nghe tin thời hạn được tăng thêm hai tháng nữa. Vậy là cậu có thể thoải mái dùng toàn bộ số Thuốc trợ năng ở đây mà không lo gì nữa rồi.
Tất nhiên là cậu vẫn có thể dùng được mọi thứ, kể cả Thuốc trợ năng, mua ở trong Vùng trung lập này ở bên ngoài. Nhưng đó là ‘bên ngoài’ nơi vô cùng an toàn như này. Vùng trung lập được dựng lên với mục đích là để dậy cách sinh tồn cũng như luyện tập kỹ năng cho những trận chiến sau này, nghĩa là chẳng còn nơi nào tốt hơn ở đây để dùng Thuốc trợ năng cả.
“Nghề nghiệp của cậu sẽ được quyết định vào ngày mai trong Căn phòng thức tỉnh.” (Agnes)
Agnes nhẹ nhàng cắt miếng bít tết trước mặt mình. Seol cũng đang ngồi ăn một miếng bít tết phía đối diện.
Cậu giờ đã từ bỏ việc ăn những thức ăn từ cửa hàng tiện lợi, thay vào đó là đến những nhà hàng như thế này.
Việc ăn ở nhà hàng như này khiến cậu thấy hối tiếc hai điều.
Thứ nhất là đã không đi đến đây sớm hơn.
Những món ăn ở đây không chỉ ngon miệng không đâu, nó còn được chế biến sao cho có thể cung cấp đầy đủ dinh dưỡng cần thiết cho cậu nữa. Nhờ thế mà cậu không chỉ được ăn no, mà còn cảm thấy cơ thể mình ngày càng khoẻ mạnh hơn. Tất nhiên là giá của chúng rất đắt đỏ, nhưng chuyện tiền nong đâu ảnh hưởng gì đến Seol chứ.
Điều thứ hai mà cậu hối hận đó là một khi nói đến thức ăn thì không bao giờ được ăn quỵt với Agnes. Mới mấy hôm trước, Seol 'vô tình' quên mất việc mua cho cổ đồ ăn.
Cô ta đã lạnh lùng nói với cậu đúng một câu rằng, “ Cậu đi ăn một mình rồi à, vậy thì sao chúng ta không bắt đầu bài tập ngay và luôn đi chứ nhỉ?”
Sau câu đó thì cô ta không thèm nói với cậu nửa chữ trong bốn tiếng tiếp theo. Cậu nhớ lại mình đã phải tốn không biết bao nhiêu công sức dỗ ngon dỗ ngọt Agnes đang giận dỗi kia…
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” (Agnes)
“…Ừm, chuyện là, tôi nghĩ tôi biết ngày mai mình nên chọn nghề nào rồi.” (Seol)
Agnes thở dài một cái khi nghe Seol nói.
“Cậu không được phép chọn nghề nghiệp của mình đâu, mà là họ sẽ chọn cho cậu.” (Agnes)
“…Vậy à…” (Seol)
“Thất Đại Thần cai trị thế giới này sẽ cùng nhau bàn bạc để xem có thể trao cho cậu nghề nghiệp nào xứng đáng nhất. Và chỉ có bốn nghề lúc khởi điểm, đó là Cung thủ, Pháp sư, Mục sư và Chiến binh thôi.” (Agnes)
Seol tỏ vẻ khó chịu.
“Chỉ có bốn thôi á? Tôi nghĩ phải nhiều hơn thế chứ.” (Seol)
“Cậu nên nhớ lúc này mới chỉ là điểm bắt đầu thôi. Tuỳ vào công trạng sau này của cậu mà cậu có thể chuyển thành vô số những nghề khác.” (Agnes)
Cô nàng nhai miếng thịt với vẻ đầy thanh lịch, nuốt miếng thịt rồi mới tiếp tục nói.
“Xem nào, lấy một Chiến binh cấp 1 dùng kiếm đi. Sau đó cậu ta được thăng lên cấp 2. Lúc này nghề của cậu ta sẽ đổi thành Kiếm sĩ. Còn nếu cậu ta dùng rìu thì sẽ thành Chiến binh rìu. Hay nếu cậu là Cung thủ nhưng vũ khí chủ yếu là phi tiêu thì khi thăng lên cấp 2 sẽ được chuyển nghề thành ‘Sát thủ’. (Agnes)
Nói cách khác, mọi người đều xuất phát giống như nhau, nhưng nghề nghiệp sẽ phát triển tuỳ theo ý định của từng người. Nghĩ ngợi một hồi, Seol lại hỏi tiếp.
“Thế nếu cô được chọn làm Pháp sư nhưng lại chọn dùng kiếm thì sao?” (Seol)
“Khi đó cậu sẽ thành Ma pháp Kiếm sĩ cấp 2, nhưng tôi không khuyến khích cậu đi theo con đường đó. Theo một cái thôi đã quá là khó rồi chứ đừng nói đến chuyện ôm cả hai nghề như thế.” (Agnes)
Quả đúng vậy, nâng chỉ số sao cho phù hợp với một nghề thì hợp lý hơn. Các cụ đã nói trăm hay không bằng tay quen mà. Seol gật gù đồng tình, Agnes thì lại tiếp tục giải thích.
“Với cả, một khi cậu lên đến cấp 5, cậu sẽ được yêu cầu chọn lấy một vị thần để thờ phụng. Lúc đấy việc cậu đã chọn nghề nghiệp như nào sẽ rất là quan trọng. Nó cũng ảnh hưởng không nhỏ một khi cậu đạt cấp 7.” (Agnes)
“Tôi phải chọn lấy một vị thần á?” (Seol)
“Ừm… Hãy cứ nghĩ là nó như thế này. Nghề nghiệp của cậu sẽ phát triển theo một hướng đặc biệt sao cho tương xứng với quyền năng mà vị thần cậu đã chọn. Hiện tại thì cậu chỉ cần biết thế là đủ.” (Agnes)
Seol đăm chiêu suy nghĩ những điều Agnes vừa nói. Cậu không ngờ rằng việc chọn ‘Nghề nghiệp’ lại phức tạp đến vậy.
“Còn về lịch luyện tập…” (Agnes)
Ngay khi nghe thấy nhắc đến chuyện ‘luyện tập’, cơ thể Seol khẽ giật một cái.
“Cậu phải báo ngay cho tôi một khi đã biết nghề nghiệp của mình. Có như vậy chúng ta mới biết nên tập luyện những gì cho phù hợp.” (Agnes)
“Ý của cô là nói đến những bài tập đặc thù cho từng nghề như là luyện Pháp lực ấy hả?” (Seol)
“Đúng vậy. Cậu cũng biết việc này rồi à.” (Agnes)
“Tôi mới chỉ nghe được nó vào hôm nay thôi. Nếu mà như thế thì…” (Seol)
“Tôi khuyên cậu không nên mua những Tờ đơn trong cửa hàng.” (Agnes)
Seol vội ngưng lại khi thấy lời Agnes có chút nghiêm nghị.
‘Học cách sử dụng phép thuật và các chiêu thức cơ bản có liên quan đến nghề nghiệp đều có thể học được thông qua những khoá luyện tập đơn giản. Nó không quá khó cho lắm nên đừng phí điểm của cậu vào những Tờ đơn chỉ để học những điều nhỏ nhặt như này. Hơn thế cậu còn có Thuốc trợ năng trong tay nữa thì sẽ học được chúng nhanh thôi.” (Agnes)
“……….”
Có vẻ như vì lý do gì đó mà cô ta không muốn cậu mua thuốc tăng cường pháp lực kia, nên Seol cũng chẳng dám tọc mạch gì thêm. Một điều mà cậu đã nghiệm ra được trong vài tuần qua đó là nếu nghe theo lời của Agnes thì sẽ chỉ có lợi cho cậu mà thôi.
“Từ giờ trở đi, cậu sẽ chỉ luyện tập thể chất vào buổi sáng. Còn buổi chiều thì sẽ dành cho việc học cách sử dụng Phép thuật.” (Agnes)
Seol định hỏi rằng đến lúc nào thì cậu mới bắt đầu làm nhiệm vụ nhưng rồi lại thôi. Cậu đã quyết tâm rằng chỉ khi nào cậu mất niềm tin vào bản thân thì mới làm vậy. Dù cho vẫn còn lo ngại và nóng lòng muốn làm nhiệm vụ, cậu vẫn cố tự nhủ rằng hãy cố đợi thêm một thời gian nữa.
‘Mày sẽ chẳng thể quay lại đây nữa đâu, nhớ kỹ lấy nó đấy.’ (Seol)
Có lẽ Agnes bảo cậu làm như thế này chỉ là muốn tốt cho cậu thôi. Vì cậu chẳng biết chút gì về thế giới bên ngoài kia, nên hãy cứ nghe lời người đi trước như người đang ngồi trước mặt cậu đã.
Seol khẽ liếm môi, để cái nĩa đang cầm xuống.
“Tôi nghĩ chúng ta chỉ quyết định được mọi chuyện sau khi tôi nhận được Nghề của mình đã.” (Seol)
Agnes gật đầu tán thưởng với câu trả lời đó.
*
Sáng hôm sau, Căn phòng Thức tỉnh mở cửa.
Tất cả những người sống sót tụ tập lại ở tầng tám và xếp thành một hàng dài. Bọn họ đứng đông đến nỗi, cái hành lang không cả đủ chỗ cho họ đứng và phải nối đuôi nhau đứng chờ ở cầu thang nữa.
Quá trình nom có vẻ khá đơn giản. Những người bước vào căn phòng trước tiên chẳng ở đó quá 30 giây mà bước vội ra ngoài đầy .
Với mỗi người thì thời gian ở trong đó lại khác. Có người chỉ vào đó có 15 giây, nhưng có những người lại mất đến một phút.
Hàng chờ giảm đi một cách nhanh chóng. Yi Surl-Ah lúc còn đứng trong hàng thì lại khá bồn chồn lo lắng, không biết mình sẽ nhận được nghề gì. Nhưng khi bước ra khỏi căn phòng đó, cô cũng bối rối như bao người khác.
“Em giờ là Cung thủ rồi này.” (Yi Surl-Ah)
“Em là Cung thủ à?” (Seol)
Đã có hơn nửa người sống sót nhận được Nghề nghiệp của mình. Từ những gì Seol nghe lỏm được thì đại đa số đều nhận được cái nghề cận chiến – nói cách khác là nghề Chiến binh.
Tiếp theo đó là Cung thủ. Chỉ có lèo tèo vài người là Mục sư mà thôi. Và tuyệt nhiên chưa có ai là Pháp sư cả.
Có một điều lạ mà Seol để ý nãy giờ, mỗi nghề lại có những biểu hiện khác nhau sau khi bước ra khỏi Căn phòng kia. Những ai được coi là Chiến binh thì bước ra rất bình thản, trong khi những ai là Cung thủ như Yi Surl-Ah lại tỏ vẻ rất hoang mang. Còn ai nhận được nghề Mục sư, như Shin Sahng-Ah chẳng hạn, lại bước ra với bộ dạng rất thảm thương.
“Thế còn Phép thuật thì sao? Em cảm nhận được nó chưa?” (Seol)
“Ừm, em không biết nữa… Em cảm thấy cơ thể mình hơi ấm ấm hơn trước, nhưng mà…” (Yi Surl-Ah)
Yi Surl-Ah xoa xoa bụng mình, đầu hơi nghiêng sang một bên, vẻ như chưa chắc chắn cho lắm. Ngay lúc đó, Seol giật mình bởi tiếng cánh cửa của căn phòng kia bỗng bật mở và có tiếng ai đó ngã nhoài xuống sàn.
Cậu liếc nhìn về phía căn phòng xem có chuyện gì, và thấy một cô gái trẻ đang run rẩy cố gắng lết từng bước ra khỏi phòng. Cô còn chẳng thể bước đi đàng hoàng, được vài bước lại khuỵ xuống. Cô ta thở dốc không nói nổi lời nào, mồ hôi ướt đẫm sau lưng.
“Hộc, hộc….”
Phải lồm cồm bò dưới mặt đất lúc lâu Odelette Delphine mới có thể định thần mà đứng dậy. Cô ngửa đầu ra sau, hai tay ôm lấy ngực như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
‘Chẳng nhẽ cổ…?” (Seol)
Seol phân vân không biết có phải Odelette Delphine đã thành một Pháp sư hay không, nhưng nhanh chóng cậu phải quay lại với thực tại vì đã đến lượt cậu.
Trước khi bước vào Căn phòng, ánh mắt của cậu và Odelette Delphine chạm nhau. Đôi mắt đầy tò mò của cô như đang thúc dục cậu vào trong nhanh đi. Cô ta có vẻ nán lại đây cốt chỉ để xem xem Seol sẽ nhận được nghề nào.
“Cô có thấy ổn không vậy?” (Seol)
Seol hỏi thăm cổ một cách lịch sự. Odelette Delphine nghe thế chỉ cười và nói.
“Nó làm tôi tưởng như là mình đang mang bầu ấy.”
Seol chẳng biết nói gì, đành cười trừ rồi bước vào trong.
Ngay khi cậu đóng cái cửa và quay người ra sau…
‘….Hử?!’
Căn phòng hoàn toàn khác so với nhìn từ ngoài vào.
Xung quanh Seol hoàn toàn chỉ còn màu trắng. Nhìn lên cũng trắng, nhìn xuống cũng chỉ một màu trắng xoá. Nom như Seol đang lơ lửng giữa khoảng không vô tận thì hơn.
Cho dù đã quá quen với việc bị dịch chuyển khi làm nhiệm vụ, nhưng lúc này đây cậu không tài nào quen nổi với cái cảm giác kì lạ mà cậu có lúc này. Một tay vẫn cố cầm cái nắm đấm cửa, Seol dáo dác nhìn ngó xung quanh. Đột nhiên, có những thứ khổng lồ xuất hiện trước mắt cậu.
Đó là bảy bức tượng đá. Cái cánh cửa mà cậu mới bước vào được đặt chính giữa những bức tượng cao 10 mét kia.
[Cậu ta đã tới.][Trước tiên hãy bắt đầu với việc Thức tỉnh cậu ta.]
Bảy giọng nói đầy mạnh mẽ vang lên trong đầu Seol. Cậu cảm thấy như có một bàn tay khổng lồ đang đặt lên trên đầu mình. Mọi nơ ron thần kinh trong người cậu bắt đầu gào thét như đang bị rút hết ra. Tóc tai của cậu dựng đứng hết cả lên.
“Hự-ư?!”
Não của cậu như bị một cái hút bụi nào đó cố hút ra khỏi hộp sọ. Từng tế bào trên người cậu thì như bị ai đó xẻ ra soi mói không để xót chỗ nào.
Phải mất một lúc cái cảm giác khó chịu kia mới biến mất.
Bên trong cậu đã có thứ gì đó thay đổi.
Dưới rốn cậu ngứa ran lên. Cảm giác như có một nguồn năng lượng nào đó đang chảy cuồn cuộn ở đấy. Nó sôi lên rồi nhanh chóng lan ra khắp cơ thể Seol.
[Hô? Với ngần này pháp lực… nó phải đạt đến ngưỡng ‘Trung bình – Cao’ ấy chứ nhỉ?] [Cậu ta được sinh ra với một tài năng thiên bẩm] [Tôi hiểu rồi. Giờ thì tôi đã hiểu] [Chắc hẳn cậu ta đã tự mở con mắt của mình ra từ lúc còn rất nhỏ] [Có dấu hiệu của việc cậu ta đã từng đánh mất năng lực của mình trước đây.] [Thật đáng tiếc. Quá lãng phí mà…]
Vô số những giọng nói cất lên trong đầu cậu – có giọng thì vẻ không quan tâm; có giọng thì như sấm sét đầy phẫn nộ; có giọng thì như lười nhác đầy khó chịu; còn có giọng đầy nhục dục như đang khuấy đảo mọi khát khao thầm kín của người nghe…
Seol nào có để tâm đến những giọng nói đó. Cái nguồn năng lượng kia vẫn còn đang ngọ nguậy, lan ra khắp ngõ ngách trên cơ thể cậu. Nó len lỏi đến từng tế bào trên cơ thể cậu, khiến cậu chẳng thể suy gĩ được gì cho cam.
[Đúng, quả là lãng phí mà. Trong khoảng thời gian cậu ta mất năng lực, Pháp lực trong người cậu ta cũng vì thế mà thụt giảm đi một lượng đáng kể…] [Nếu không bây giờ cậu ta cũng phải đạt đến ‘Cao – Trung bình’ rồi.] [Chẳng thể làm gì được với việc đó cả. Cậu ta đâu thể nhận thức được về phép thuật của mình khi còn ở hành tinh đó đâu.] [Vậy thì chúng ta hãy ra quyết định đi nào. ‘Pháp sư’ là điều không phải băn khoăn chứ?] [Đồng ý. Không cần phải bàn cãi nữa.] [Hai Pháp sư trong cùng một lần… Một mùa bội thu. Một mùa bội thu rồi…]
Đầu của Seol vẫn đang quay mòng mòng vì cái thứ năng lượng kia. Nhưng dù cho đang mơ màng thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn nghe thấy rõ từ ‘Pháp sư’ được thốt ra.
Cậu dồn hết ý chí của mình lại và nhéo mạnh một cái vào đùi.
“Giáo…” (Seol)
Khi nghe thấy cậu nói ra từ kia, những giọng nói trong đầu cậu chợt im lặng một lúc lâu.
[…Giáo ư?] [Một con người kỳ quặc. Cậu ta ước mình trở thành Chiến binh.] [Giờ tôi mới để ý, cậu ta cũng thể hiện tiềm năng cực lớn khi làm Chiến binh. Tôi không muốn bỏ lỡ mất lựa chọn này.] [Hừmmm…. Tôi cũng thấy cậu ta phù hợp với nó hơn. Cậu ta có vẻ như không hợp để làm một ‘Pháp sư’.] [Ngài đang nói gì vậy? Với tài năng hiếm có như này, chỉ cần cậu ta chăm chỉ một chút thì chẳng mấy chốc mà cậu ta sẽ đứng trên tất thảy những người khác!] [Quá khó. Quả là quá khó mà…]
Địt mẹ. Tao không quan tâm, lũ thần chúng mày quyết định nhanh đi!
Seol thầm chửi rủa lũ thần đang xôm tụ trong đầu cậu kia. Cậu giờ chỉ muốn nhanh chóng ra khỏi cái chốn chết bầm này ngay lập tức mà thôi. Càng ở trong này lâu cậu càng thấy mình khó đứng được thẳng người hơn – như có thứ gì đó đầy ma mị đang quấn lấy người cậu, như muốn đánh gục cậu ở nơi đây.
[Sao mọi người không dừng lại đi? Các vị không nhớ là càng ở đây lâu thì cái giá phải chịu càng lớn à?] [Sao chúng ta không cho cậu ta thứ mà cậu ấy mong muốn?] [Không!] [Đủ rồi. Chúng ta sẽ bỏ phiếu.]
Seol trừng mắt nhìn bảy bức tượng kia khi biết họ sắp đưa ra quyết định cuối cùng. Hai mắt cậu nhoè đi, có thứ gì đó đang chảy ra từ mắt cậu.
[Pháp sư.] [Pháp sư.] [Chiến binh] [Pháp sư.] [Chiến binh] [Chiến binh]
Ba ‘Pháp sư’ và ba ‘Chiến binh’.
[…Gula. Sao ngài vẫn chưa ra quyết định?]
Gula? Cái tên nghe sao lại quen thuộc đến thế…
[….Ta….]
Vừa lúc vị thần kia nói hết câu, cậu chợt nhận ra mọi thứ đã hoàn toàn kết thúc.
Cậu nhanh chóng nắm lấy tay nắm cửa, cố hết sức mình vặn nó.
*
Một làn gió mát lạnh thổi qua người Seol đang run cầm cập. Cậu không hề nhận ra rằng Vùng trung lập lại lạnh đến dường này. Seol tựa người vào tường, hơn nhăn mặt vì nhận ra lưng cậu đã ướt đẫm tự khi nào.
Cậu cảm thấy làm gì bây giờ cũng quá khó khăn. Cái nguồn năng lượng mới nãy còn điên cuồng chảy dọc khắp người cậu, nay đã dịu bớt đi, lắng dần xuống giữa lồng ngực và dưới rốn của cậu. Cậu thấy toàn thân uể oải, nhưng được hít thở thoải mái như này cũng khiến cậu phần nào phấn chấn hơn.
“Phù….”
Seol mở mắt mình ra, phát hiện rằng mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình.
“Tôi biết ngay mà.” (Odelette Delphine)
Odelette Delphine vẫn đang ngồi dưới đất như thể chờ đợi Seol.
“Tôi đoán là cậu giờ cũng thành Pháp sư rồi chứ.” (Odelette Delphine)
Bộ mặt của cô ta đắc ý, tỏ vẻ như là mình đã biết ngay từ đầu rồi.
Seol hít một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi mở miệng nói.