Nhìn cái danh sách được sắp xếp bài bản kia, Seol không khỏi thầm thán phục. Không biết cậu học sinh này là ai mà lại tạo ra được một cái danh sách đầy quy củ và có thể chi tiết đến nhường này.
‘Có lẽ cậu ta là học sinh danh dự hay gì đó của trường rồi…’
Giờ thì không còn phải lo ngại điều gì nữa rồi, Seol cứ thế mà ung dung đi giữa hành lang, nhìn ngó xung quanh. Mới đi được vài bước, cậu thấy một tốp ba bốn người đang chạy đôn chạy đáo trong phòng đề là lớp 3-2. Chợt cậu thấy Shin Sahng-Ah đang lúi húi lục lọi một cái ngăn bàn trong lớp 3-3. Bất giác cô hét lên một tiếng ‘Yay’, hai tay đưa lên trời nâng niu một đồng xu như thể cô vừa vớ được vàng vậy. Shin Sahng-Ah nhún nhảy ăn mừng nhưng chợt khựng lại khi thấy Seol đứng ngoài cửa. Cô ngượng cười, hai má đỏ ửng lên nhìn Seol.
Seol vội vàng chạy biến đi, cốt tránh đi cái không khí đầy ngượng ngùng kia. Cậu nhanh chóng tiến vào lớp 3-4 rồi bắt đầu công cuộc săn kho báu của mình. Nhưng nào như những người khác phải xới tung cả một lớp học mới kiếm nổi một xu, cậu bước vào lớp chưa đầy một phút đã bước ra ngoài ngay, trong tay là ba đồng xu vàng. Được đà, Seol lại bước đến lớp 3-5. Và cậu đụng mặt một người mà cậu không nghĩ là sẽ gặp cô sớm vậy.
Đó là Yun Seo-Rah. Cô ấy đang lúi húi tìm kiếm khắp phòng. Nghe thấy tiếng ai đó bước vào, cô chỉ nghiêng đầu liếc nhìn một cái. Khi thấy đó là Seol, cho rằng cậu ở đây cũng chẳng sao, cô lại cúi đầu nhìn cái hộc bàn đang lục giở. Có vẻ cô đã lục tung cái phòng này lên, khiến cho nó giờ nom như một bãi chiến trường, không chỗ nào là chưa bị sờ tay vào.
Seol không tài nào hiểu được sao Yun Seo-Rah lại phải làm đến mức này.
‘Chẳng phải cổ có bản đồ đánh dấu chỗ cất mấy đồng xu rồi mà? Sao cổ lại phải cất công thế nhỉ?’
Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nhận ra một việc. Từ đầu đến giờ, cậu luôn cho rằng bản đồ của cậu và của Yun Seo-Rah là giống nhau. Nhưng biết đâu nó lại là hai thứ khác hoàn toàn. Chúng không đưa ra những thông tin như nhau, mà còn tùy vào chất lượng của nó.
Để mà nói rõ ra, thì cuốn nhật ký của học sinh vô danh trong tay cậu sẽ chỉ rõ đích xác chỗ cất giấu đồng xu, dạng như ‘Lớp học 3-5, bàn thứ hai ở dãy bàn thứ ba, x1’. Còn tấm bản đồ trong tay Yun Seo-Rah thì lại không như thế. Nó chỉ gợi ý chỗ giấu đồng xu cho người dùng được thôi, như là ‘lớp học 3-4, trong ngăn bàn học sinh’.
Trừ phi đồng xu được giấu ở mấy chỗ đặc biệt như bàn giáo viên hay ở bảng đen, như thế thì mọi chuyện sẽ vô cùng đơn giản. Còn khi đen đủi hơn thì chúng ta sẽ phải tìm nó trong từng hộc bàn ngăn tủ, như Yun Seo-Rah lúc này đây. Cuối cùng cũng tìm thấy một đồng xu, cô đứng thẳng dậy, tỏ vẻ đầy thỏa mãn. Cô nhanh chóng nhét nó vào trong túi rồi quay người bước đi.
“?”
Khi gần bước ra khỏi cửa, chợt cô thấy Seol nhẹ nhàng tiến tới cái bàn học gần cửa, thò tay vào trong ngăn bàn rồi lôi ra bốn đồng xu. Trông nhẹ nhàng như một ảo thuật gia bốc bừa cũng móc được xu vậy.
‘Rồi, xem nào. Lớp này hết rồi à, thế thì…’
Seol nhanh chóng bước tới lớp học 3-6. Như vừa thấy thứ chẳng thể nào tin nổi, Yun Seo-Rah đứng đơ ra một lúc. Cô bất chợt rùng mình một cái, rồi vội vã đuổi theo Seol để xác thực điều mình vừa thấy. Nhưng nào có đợi cô, Seol đã khoắng sạch lớp 3-6, và bước ra ngoài.
‘Úi chao. Đơn giản quá, game là dễ.’
Vừa bước đi vừa huýt sáo, mặt cậu lộ rõ sự vui sướng. Mới nãy thôi cậu còn lo sốt vó lên không biết phải làm sao qua nhiệm vụ này, nhưng bây giờ thì cậu vẫn lo lắng đấy, nhưng mà lo làm sao lấy được nhiều xu nhất cơ.
Cậu trưng ra bộ mặt hớn hở đó mà bước tiếp vào phòng lớp 3-7. Nhưng khi bước ra thì có một người đang đứng trước cửa lớp.
Là Yun Seo-Rah. Cô cứ đứng trước cửa mà không làm gì cả, khiến Seol hơi ngập ngừng không dám bước ra. Cô cứ nhìn hết cái tủ bị mở toang cuối lớp rồi lại nhìn về mảnh bản đồ trong tay. Cho dù cố gắng không để lộ bất kỳ cảm xúc nào trên mặt, cơ mà hai tay hơi run cùng với đôi mắt mở to rồi chớp chớp kia cũng đủ để ai cũng biết là cô đang thực sự xúc động vì điều gì đó.
“…….”
“…….”
Chẳng hiểu sao khi nhìn Yun Seo-Rah đứng đó khiến cậu không khỏi nghĩ rằng mình vừa làm điều gì đó sai trái mất rồi.
‘... Có khi mình nên để lại lớp 3-8 cho cổ…’
Nghĩ thế, Seol liền lách người đi qua Yun Seo-Rah đang đứng kia rồi hướng thẳng đến lớp 3-9. Cậu vội bước thật nhanh, trong lòng cảm thấy khá tội lỗi vì không để ý đến Yun Seo-Rah mà cứ thế lấy hết xu đi.
Nhưng kìa, lúc cậu bước qua lớp 3-8… Chẳng hiểu sao Yun Seo-Rah không tiến vào lớp học mà vẫn cố tình theo sau cậu.
Mọi thứ càng lúc càng trở nên khó xử với Seol. Cậu chợt chạy vút đi, tính tách mình ra xa Yun Seo-Rah. Cậu nhanh chóng chi vào lớp 3-9, mặt đầy bối rối không hiểu sao mọi chuyện thành ra thế này.
[Lớp 3-9, trên bàn giáo viên, x3]
[Lớp 3-9, trên đỉnh tủ TV, x1]
Khi đã biết vị trí mấy đồng xu, Seol nhanh chóng đi tới bục giảng, móc ra ba đồng xu trong hộc bàn giáo viên. Ngay khi cậu cất mấy đồng xu vào túi, thì Yun Seo-Rah chạy tới. Thấy Seol đứng cạnh bàn giáo viên, cô biết ngay là cậu đã lấy mất mấy đồng xu giấu ở đó rồi. Không vì thế mà tỏ ra chán nản, Yun Seo-Rah nhanh chân chạy tới chỗ TV, định lấy đồng xu ở đó trước khi Seol lấy mất.
“...Ah.” (Yun Seo-Rah)
Xui thay… cô không với tới...
Cái tủ TV tự nó thôi cũng phải cao hơn hai mét lận, rồi lại được đặt gần bục giảng làm nó gần như chạm trần nhà. Với cái chiều cao 1m60 khiêm tốn của mình thì sao Yun Seo-Rah có thể đứng đó với tới được chứ.
...Dù cho cô kiễng một chân lên,
… Dù cho cô cố nhón người đứng bằng ngón chân thôi đi nữa,
… Rồi còn cố nhảy lên để với nữa.
...Tay cô chỉ có thể vung vẩy mãi giữa trời không, chẳng cả chạm được vào mép tủ.
Cô cứ thế đứng đó, thử đủ mọi cách mà mình nghĩ ra. Chuyện này suy cho cùng khá đơn giản, cô chỉ cần ra kia kéo một cái ghế đứng lên là xong rồi, ấy vậy mà…
Cô cứ thế xoay sở một lúc lâu, miệng bắt đầu thở dốc, mồ hôi thấm đẫm trên mặt. Nhìn Yun Seo-Rah vật lộn như thế, Seol không nhịn nổi mà bật cười thành tiếng.
“Fu…. Ahahaha….” (Seol)
Cô chợt khựng lại khi nghe thấy tiếng khúc khích kia. Seol nhanh chóng che miệng lại, nhưng giờ để làm gì nữa chứ. Yun Seo-Rah quay đầu lại. Đôi mắt cô nhòa đi, chứa đầy sự tuyệt vọng.
Chuyện này càng làm Seol thấy thêm tội lỗi với cô. Cho dù là cậu quá vô tư đi, nhưng bản thân cậu cũng biết rằng mình vừa phạm một sai lầm vô cùng lớn.
Rõ ràng là thế, thâm tâm cậu cũng biết thế, nhưng mà…
Cậu không tài nào nhịn nổi cười khi nhớ lại chuyện vừa rồi. Cố gắng lắm cậu mới không cười phá ra đấy. Bộ dạng của Yun Seo-Rah lúc này đây khác xa với dáng vê kiêu kỳ của cô lúc trước, quá ư là nhí nhảnh và khôi hài.
‘Mình phải làm sao chữa cháy với cổ đây?’ (Seol)
Cậu không dám nói một lời nào, nếu giờ mà cậu cất tiếng thì sao nhịn cười nổi nữa chứ. Hít một hơi thật sâu định thần lại, Seol bước tới tủ TV. Rồi cậu lấy đồng xu trên tủ kia, không quên liếc nhìn Yun Seo-Rah một cái.
‘Úi, sao mặt cổ đỏ bừng thế kia?’ (Seol)
Cậu thận trọng đưa đồng xu ra trước mặt cô, như muốn xoa dịu cơn bực dọc của cổ. Yun Seo-Rah nhìn vào lòng bàn tay chìa ra kia, rồi cô ngước mặt lên nhìn Seol. Đôi mắt cô phừng phừng lửa giận nhìn Seol, như muốn nói, ‘Anh đang chọc tôi đấy à?’
“………”
“………”
Như một thằng khờ, Seol không tài nào hiểu tâm trạng lúc này của Yun Seo-Rah. Cậu chỉ đang mong rằng cô lấy nhanh đi để cậu còn kiếm chỗ cười cho đã chứ. Nhịn từ nãy đến giờ là quá đủ với cậu rồi, cậu sắp chết đến nơi đây này.
“Lấy…” (Seol)
Không chịu thêm được nữa, Seol bèn cất tiếng….
“…..A, gah, gah, ahahahahahaha!!!”
Chỉ chờ có thế, miệng cậu ngoác ra, cất lên một tràng cười rõ to. Như biết mình chết chắc rồi, Seol vội xua tay định phân bua.
“Không, chờ đã! Tôi, không! Gah, hahahahah…” (Seol)
Yun Seo-Rah, đứng đờ người ra, mặt tái mét.
Cái tiếng cười nghiệt ngã kia vẫn cứ vang văng vẳng trong tai cô, chưa ngớt..
Cô hơi cúi đầu xuống, đây là lần đầu tiên có người làm cho cô thấy nhục nhã như thế này.
‘Cổ trông vẫn ổn đấy chứ nhỉ? Đúng không nhỉ?
Chậc thật là…….
“Hức.”
...Cậu nghe thấy tiếng khẽ nấc phát ra từ phía cô. Đôi mắt cô giàn dụa nước mắt.
Nhân phẩm đầy kiêu hãnh của cô vừa mới đây đã bị một tên xa lạ vùi dập không thương tiếc. Cô thở gấp một cái, toàn thân run lên bần bật. Cô cắn môi mạnh đến mức trông như sắp rỉ máu đến nơi.
Vội gạt đi giọt nước mắt trên mí mắt, Yun Seo-Rah cất bước ra khỏi phòng.
“Ấy….” (Seol)
Seok đứng đó nhìn cô thất thểu bước đi, đồng xu vẫn còn trong tay cậu.
*
Trên tầng năm, ngay sau khi cuộc săn tìm kho báu bắt đầu.
Kahng Seok và hai tên tay sai đến náu mình trong nhà vệ sinh. Hắn ngó ngang ngó dọc rồi khóa trái cửa lại.
“Có chuyện gì thế đại ca?... Giờ ta phải đi kiếm mấy đồng xu cơ mà, không đủ là chết cả lũ đấy!” (Lee Hyung-Sik)
Nghe thấy tên đàn em nói thế, Kahng Seok chỉ cười nói.
“Sao chú em phải vội thế? Mấy đồng cắc thì kiếm sau cũng được. Không đủ thì đi cướp của đứa khác là xong.” (Kahng Seok)
“ Anh muốn đi cướp á?” (Lee Hyung-Sik)
“Tất nhiên.” (Kahng Seok)
Nghe thấy thế, Lee Hyung-Sik lấy tay quẹt mũi một cái. Cái mũi của gã chợt nhói đau, do cú đấm của Seol mới nãy, gã khẽ rên lên một tiếng.
“Thằng chó đó chắc sẽ không ngồi im để chúng ta ra tay đâu.” (Lee Hyung-Sik)
“Đúng đấy, hay là chúng ta cứ đi kiếm như mọi người thôi, thế đỡ phiền phức ơn nhiều.” (Jeong Min-Woo)
Kahng Seok raised his voice in anger after hearing the two’s pathetic replies.
Kahng Seok tỏ vẻ bực bội.
“Địt mẹ, chúng mày ăn đòn có một lần mà đã rén rồi à? Tụi mày rơi mất hai hòn ở háng rồi hay sao? Đúng bọn ngu.” (Kahng Seok)
“…..”
“Thật đó à? Hai bọn mày bị làm sao thế? Chúng mày định cứ thế mà nhịn nó sao?” (Kahng Seok)
“Nhưng…!”
“Bố mày thì đéo muốn. Tao sẽ cho nó nếm đủ... Không, phải hơn trăm lần những gì nó gây ra. Thế chẳng phải là chuyện thường ngày của chúng ta à? Đập lại thằng nào dám bật chúng ta ấy?” (Kahng Seok)
“...Đại ca có kế rồi à?” (Jeong Min-Woo)
Jeong Min-Woo hỏi lại, giọng hơi ngập ngừng. kahng Seok liếm môi, nở một nụ cười gian trá. Gã ngoắc tay gọi hai tên kia lại.
“Nào, nghe kỹ nè.” (Kahng Seok)
Lee Hyung-Sik và Jeong Min-Woo chụm đầu lại gần ngồi nghe.
“Chúng ta trước tiên cũng phải đi kiếm vài đồng xu đã. Kiếm nhiều nhất có thể, trước khi nửa đêm tới. Rõ chưa?” (Kahng Seok)
“Rồi?”
“Cứ nghe đã, lúc đấy mới là lúc mọi chuyện bắt đầu thôi.” (Kahng Seok)
Kahng Seok thì thầm kế hoạch của gã cho hai tên tay sai.
“Cái, anh bảo sao cơ?” (Lee Hyung-Sik)
Lee Hyung-Sik há hốc mồm ngạc nhiên.
“Nhưng nếu thế thì…” (Lee Hyung-Sik)
“Im mẹ mày đi.” (Kahng Seok)
Kahng Seok gầm lên khiến Lee Hyung-Sik lập tức ngậm chặt mồm lại.
“...Chúng ta có nhất thiết phải làm thế không?” (Jeong Min-Woo)
“Địt mẹ dĩ nhiên. Thằng l*n kia gia tay trước, chúng ta chỉ là đáp lễ lại cho nó thôi.” (Kahng Seok)
“...Liệu mọi chuyện sẽ như anh bảo không?” (Jeong Min-Woo)
“Nó sẽ như thế. Nhìn đây này!” (Kahng Seok)
Kahng Seok nhếch mép cười.
“Mày nghĩ đây là cái gì?” (Kahng Seok)
Kahng Seok lôi ra từ trong túi hai mảnh giấy, đưa ra trước mặt hai tên kia.
“Cái gì đây?”
“Đâu phải chỉ mỗi thằng chó kia là được tặng đồ miễn phí đâu, đúng chứ? Nếu chuyện này thành công, thì cả chỗ này sẽ nằm trong tay chúng ta đấy.” (Kahng Seok)
Gã nói to, giọng đầy tự tin.
“...Thế nào?” (Kahng Seok)
Jeong Min-Woo chỉ nhún vai một cái. Còn Lee Hyung-Sik, không biết nói gì hơn, gã thở dài một cái.
“Tốt. Bọn mày chẳng cần lo nghĩ quá đâu. Mấy chuyện đó chỉ tốn tầm 5, 10 phút là cùng thôi. Bọn mày rõ hết rồi chứ?” (Kahng Seok)
Hai tên kia gật đầu. Kahng Seok nghiến răng kèn kẹt, rồi rít lên.
“Chúng ta chỉ cần cho thằng chó kia xuống lỗ là xong. Lúc đó chúng ta sẽ thỏa thích làm bất cứ cái gì.” (Kahng Seok)
*
[Thời gian còn lại trước nửa đêm: 00:36:12]
Thời gian của cuộc săn kho báu này sắp đến hồi kết.
Cho dù có đến 3000 xu được giấu đi chăng nữa, nhưng không phải là chúng đều được giấu đi cùng một lúc. Mỗi lần sẽ chỉ có một lượng xu bất kì, một khi chỗ đó được tìm thấy hết thì những đồng xu khác mới xuất hiện tiếp. Điều đó khiến cho cuốn nhật ký của học sinh vô danh cập nhật vô số lần. Nhờ ơn điều đó mà Seol phải đi đi lại lại giữa hai tầng bốn và năm đến chục lần. Nhưng lúc này đây mọi công lao của cậu đều đã được đền đáp xứng đáng. Cậu kiếm tìm không ngừng nghỉ và hiện đã giữ trong tay đến tận 1600 xu. Chính xác là 1552. Những người khác cũng đang miệt mài tìm kiếm, nên cậu đã cố ý để lại một nửa số xu còn lại cho họ.
‘Có lẽ mình nên đến chỗ đó thôi.’ (Seol)
Vỗ nhẹ túi một cái, Seol liền bước lên tầng. Vẫn còn khá nhiều thời gian, nhưng cậu quyết định là tới máy quay xổ số chứ không đi tìm xu nữa.
Chuyện mọi người cùng hợp sức là không thể rồi, cậu cần phải chuẩn bị mọi thứ trước khi tới nửa đêm. Đâu ai biết có chuyện gì lúc đấy đâu, nên là cứ chuẩn bị trước thì hơn.
Cậu đứng trước cửa phong thư viện trên tầng năm, ngó nghiêng xung quanh. Chẳng có một bóng người nào ở đây sớm thế này cả. Họ vẫn đang còn bận tìm xu, đâu thể kiếm nhanh như ai đâu. Bên trong thư viện đặt một cái máy. Trông nó giống như mấy cái máy xèng hay có ở mấy cái của hàng, chỉ khác là nó to hơn rất nhiều.
[Danh sách vật phẩm có thể quay trúng]
1 xu đến 9 xu: thức ăn, nhu yếu phẩm, ghi chú của Hướng dẫn viên, thuốc men,...
10 xu đến 49 xu: hộp cấp cứu, đồ lưu niệm, bản đồ bất kỳ, thư tay từ cô hầu,...
50 xu đến 99 xu: vũ khí, đồ bảo hộ, Điển sinh tồn, một chiếc điện thoại thông minh mới,...
100 xu: pháp cầu, hộp đựng xu ngẫu hứng (có thế chứa từ 1~499 xu)
199 xu: Chia khóa tầng sáu (100% ra)
300 xu: Đặc Biệt
Seol bắt đầu tính toán. Cậu cần 100 xu để làm khó thông hành, nên phải phải chừa 100 xu lại. Và cậu cũng chẳng biết sẽ có chuyện gì, nên là quay luôn chìa khóa cho chắc ăn.
Thế tức là trong tay cậu còn 1253 xu.
Với chỗ đó cậu có thể quay tới bốn lần cái chỗ ‘Đặc Biệt’ kia. Hoặc cũng có thể chỉ là một hai lần, còn đâu là lấy một ít pháp cầu?
Chuyện này không cần cậu đắn đo quá lâu.
Tên Kahng Seok từ đầu đến giờ luôn có mấy cái hành động kỳ lạ. Họ đụng mặt nhau vài lần lúc còn đang săn kho báu, thế mà gã ta chẳng thèm đả động gì cậu, cứ thế lơ đi tìm xu và chẳng có gì khác. Điều này làm cậu không khỏi lo lắng.
‘Mình còn thấy màu của bọn chúng nữa.’
Lúc mới khởi đầu nhiệm vụ, chỉ có Kahng Seok là có màu vàng. Khi họ gặp nhau trên hành lang thì đến cả hai tên tay sai của gã giờ cũng tảo màu vàng nốt. Tức là cậu phải cẩn thận với bọn chúng. Có lẽ bọn chúng đang định làm gì đó mờ ám. Cẩn tắc vô ưu, Seol chọn tin chuyện xấu nhất. Thế nên cậu cần vũ khí. Và cả thứ gì đó có thể che chắn cho cậu nếu có chuyện gì xảy ra. Rồi cậu cầm lấy một đồng xu, nhưng nhanh chóng thốt lên một câu chửi thề. Tại sao cơ chứ? Tại sao cái thứ này bắt phải nhét từng đồng một vào khe cơ chứ?
“Trời đụ…” (Seol)
Một lúc lâu sau đó, Seol bắt đầu cho những đồ mình lấy được vào túi, tay phải cậu nhức kinh khủng vì phải nhét xu liên tục nãy giờ.
Những thứ cậu thu được khá tốt.
[Hộp xu ngẫu hứng: nhận được thêm 81 xu]
[Pháp cầu: Mạng nhện, x1]
[Hộp xu ngẫu hứng: nhận thêm 136 xu]
[Pháp cầu: Sương độc, x1]
[Pháp cầu: Thiêu đốt, x1]
[Hộp xu ngẫu hứng: nhận thêm 292 xu]
[Pháp cầu: Axit Clohydric, x1] (là HCl)
[Đặc Biệt: Kính Thấu Tâm, x1]
Seol thấy mấy cái hộp cho ra kết quả khá tốt. Dù không phải là tuyệt hảo, cậu vẫn thấy vui vì chúng trông đều hữu ích cho cậu. Trong túi cậu giờ còn 1061 xu nữa. Nếu mà giờ có quay thêm hai lần đồ Đặc Biệt nữa thì cậu vẫn còn dư ra 162 xu chưa biết tiêu ra sao.
Cậu quyết định là lúc này nên dừng lại. Thế này là đã quá đủ để phòng thân, và cậu còn phải đến vùng an toàn nữa. Sắp đến nửa đêm rồi, thời khắc Âm ty đã cận kề. Về lại vùng an toàn là điều ưu tiên lúc này, mai quay lại đây cũng không muộn. Cậu bước xuống tầng ba hướng thẳng đến vùng an toàn. Yên vị ngồi trong lớp 3-1 đã lâu, vậy mà chẳng có một bóng người xuất hiện. Còn 10 phút là nửa đêm, mọi người cũng phải đến đây dần rồi chứ.
Đang còn tự hỏi vẩn vơ, chợt có tiếng cửa phòng lớp học mở ra.
“Ố? Anh đã ở đây rồi cơ à?” (Hyun Sahng-Min)
Seol quay đầu lại nhìn.
Người đầu tiên xuất hiện đó là Hyun Sahng-Min, trông cậu ta không được ổn cho lắm. Một lúc sau, Shin Sahng-Ah cũng lê bước nặng nề vào lớp.
“Cô sao không đấy? Ui, tôi á, tý thì mọi chuyện rối tung hết cả lên.” (Hyun Sahng-Min)
“Tôi cũng thế…” ( Shin Sahng-Ah)
“Chả hiểu có chuyện gì luôn đấy? Sao có nhiều xu thế mà lại khó kiếm được một đồng quá vậy? Như thể có tên nào cuỗm sạch sẽ hết rồi ấy.” (Hyun Sahng-Min)
“Đúng đấy. Lúc đầu thì tôi còn kiếm được chút, thế mà càng về sau càng khó kiếm được một xu luôn. Đấy, rốt cục tôi kiếm được có mỗi 70 xu thôi.” (Shin Sahng-Ah)
Shin Sahng-Ah càm ràm, hai tay xoa xoa đôi chân mỏi nhức của mình.
“You’re worse than me, though. I did meet the 100 coin requirement, at least.” (Hyun Sahng-Min)
“Tệ quá nhỉ. Tôi thì chí ít cũng kiếm được 100 xu lệ phí rồi.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min nói mà cũng chẳng vui vẻ gì.
Nghe thấy hai người họ trò chuyện, Seol nghĩ ngợi một lát. Cậu quyết định đưa cho Shin Sahng-Ah 30 xu. Dù gì cậu cũng chẳng biết tiêu đống 162 xu dư ra kia đi đâu.
“Ừm….?”
Mắt Shin Sahng-Ah mở to ngạc nhiên.
“A,anh định cho tôi chỗ này á?” (Shin Sang-Ah)
Đôi mắt cô lấp lánh nhìn Seol như nhìn một vụ thánh vậy.
“Cái đéo gì? 30 xu lận cơ á?” (Hyun Sahng-Min)
“Cứ cầm lấy chỗ này đi Sahng-Ah. Còn cậu, cậu cũng cần chút đỉnh à?” (Seol)
“Úi trời ơi. Anh kiếm được bao nhiêu xu mà dữ dằn thế.” (Hyun Sahng-Min)
Seol gãi đầu, ngượng ngùng nói.
“...Cũng gọi là đủ để sống thôi ấy mà.” (Seol)
Hyun Sahng-Min ngớ người ra, rồi lại cười như vớ được của.
“À há, ra là anh hả.” (Hyun Sahng-Min)
“?”
“Biết ngay mà. Hèn chi tôi chẳng tìm được gì mấy, hóa ra là thế… Thế mà tôi tưởng là do Yun Seo-Rah cơ chứ.” (Hyun Sahng-Min)
“Hả? Có chuyện gì với Yun Seo-Rah à?” (Seol)
“Ủa, tôi tưởng anh cũng nhận ra chứ? Tôi nghĩ cổ biết chỗ mấy đồng xu được giấu nên đã lấy hết làm của riêng rồi cơ. Ai cũng nghĩ thế thôi khi mà cổ khoe ra cái bản đồ kia.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min còn thấy hơi xấu hổ vì mới nãy còn chửi rủa cổ vì dám lấy hết của người khác. Mấy lời đó của cậu càng làm Seol thấy có lỗi hơn, do cậu chỉ lo có mỗi mình mà không hề hay biết những người khác đã vất vả thế nào.
[Thời khắc Âm ty sẽ bắt đầu từ lúc này]
Cuối cùng cũng đã đến nửa đêm. Ba người họ đều in lặng khi nghe thấy cái thông báo kia. Trong đây lúc này chỉ có đúng ba người họ.
“Mọi người đâu hết rồi nhỉ” (Seol)
“Cũng dễ đoán mà anh.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min trả lời tắp lự, trong khi tay châm lửa điếu thuốc cho Seol.
“Đến cả em cung còn không muốn quay về đây sớm thế này đâu. Cơ mà em kiếm được 100 xu rồi nên về đây luôn là an toàn nhất…Còn mấy người khác thì đâu có được như em.” (Hyun Sahng-Min)
“Cậu nghĩ thế à?”
“Vâng. Thì chắc là họ cứ nghĩ cố thêm chút nữa cũng chẳng sao, cứ thêm chút nữa, rồi chút nữa… Cứ thế đến khi nào kiếm đủ lệ phí thì thôi. Xong còn mấy đứa muốn hồi sinh người chết nữa, bon chúng chắc chả còn nghĩ gì khác nữa đâu.” (Hyun Sahng-Min)
Ra là như thế.
Nguyên do cũng một phần tại Seol và Seo-Rah, hai người bọn họ chắc chắn đã quét bay gần hết số xu đi mất rồi. Thế nên mọi thứ chẳng xuôn sẻ lắm luc ban ngày. Seok chưa bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sẽ ra nông nỗi này, cậu chỉ mong rằng kiếm được nhiều xu nhất mà vẫn đủ cho người khác mà thôi. Cậu còn chẳng nghĩ nhiều về chuyện này nữa.
“Mà, bọn họ nếu còn quý mạng mình thì cũng nên chạy đến đây không sớm thì muộn thôi.” (Hyun Sahng-Min)
Hyun Sahng-Min lẩm bẩm, rồi rít một hơi thuốc thật sâu.
“Thế… anh tính định làm gì giờ?” (Shin Sahng-Ah)
Shun Sahng-Ah hỏi, nhìn Seol dè chừng.
Seol tự vấn bản thân mình nên làm gì lúc này. Bè đảng của Kahng Seok thì cậu chẳng quan tâm, bọn chúng không xuất hiện thì càng tốt. Nhưng còn Yun Seo-Ra với Yi Sung-Jin, cậu không an tâm khi biết hai người họ vẫn đang ở ngoài kia.
“Tôi nghĩ là… tôi nên đi tìm hai người kia.” (Seol)
“Đúng thế. Để tôi theo phụ anh.” (Shin Sahng-Ah)
Nghe thấy Seol trả lời, Shun Sahng-Ah mừng rỡ đồng ý. Seol thấy cách hành xử của cô khá kỳ lạ từ lúc gặp mặt đến giờ, cậu không khỏi tò mò xem Bảng trạng thái của cô sẽ như thế nào. Đang định nhòm thử qua thì Hyun Sahng-Min đứng phắt dậy.
“Ôi, mẹ nó chứ.” (Huyn Sahng-Min)
Ngập ngừng một lúc rồi cậu nói tiếp.
“Tôi chả thích thú chuyện này lắm đâu, nhưng mà…. Thôi được rồi, tôi cũng sẽ giúp. Tôi hứa là sẽ luôn nghe lời anh mà đúng không?” (Hyun Sahng-Min)
Vừa nói cậu vừa hất cằm về phía cánh cửa.
“Thế chúng ta đi luôn chứ, thưa ngài Chỉ huy?” (Hyun Sahng-Min)
...Một chuyện bất ngờ xảy ra.