Tiếng ồn ào huyên náo vang khắp đại sảnh trong cung điện Angmar.
“Hừ! Tôi phản đối việc tăng lãi suất! Ngài Belmott, tôi hiểu ý ngài muốn thể hiện lòng trung thành với Nữ Hoàng, nhưng thế này chẳng phải hơi quá sao?”
“Tôi cũng phản đối! Giờ chúng ta nên hạ lãi suất và nới lỏng điều khoản cho vay để khuyến khích đầu tư, phục hồi kinh tế…”
“Tôi đồng ý.”
Phe diều hâu và bồ câu cứ liên tục tranh cãi. Có kẻ nói đúng, nhưng cũng lắm kẻ chỉ phản đối cho có, cốt sao đối nghịch với phe kia.
Chỉ có một lúc duy nhất họ đồng lòng. Đó là khi tôi lên tiếng.
“Giờ thì, chúng ta hãy biểu quyết về việc tăng lương và trợ cấp cho các thành viên Hoàng gia.”
“Tôi tán thành.”
“Tôi cũng vậy.”
“Phải đấy. Đã lâu rồi chúng ta mới thống nhất ý kiến.”
“Sự hợp tác giữa hai phe, chẳng phải đây là bước đầu tiên hướng tới hòa bình cho Vương quốc sao?”
Lũ khốn kiếp, các ngươi đang nói cái quái gì vậy?
Bình thường các ngươi cắn xé nhau như chó hoang ngoài đường! Chỉ khi bàn đến loại chuyện này thì các ngươi mới đồng thuận!
Dĩ nhiên, điều này cũng tiện cho những kẻ phải đối phó với chúng. Công việc cũng nhẹ nhàng hơn. Nhưng suy cho cùng, lũ chó này chính là ung nhọt của vương quốc. Chính vì chúng mà dân chúng mới trở thành giặc cướp.
ẦMMMM!
Cánh cửa đại sảnh bất ngờ bị phá tung. Kẻ nào dám phá cửa xông vào phiên họp của Nữ hoàng Aira như thế?
Phải chăng quân cách mạng đang tấn công? Trong thoáng chốc, tim tôi thắt lại. Chẳng lẽ đám đông phẫn nộ cuối cùng cũng đã tìm đến đây?
“Nơi này chỉ toàn bọn rác rưởi chỉ giỏi phun ra toàn thứ bẩn thỉu.”
Cạch, ken két-
Một bóng người từ từ hiện ra từ đám bụi mù do cánh cửa vỡ vụn tạo nên. Đập vào mắt tôi đầu tiên là bộ giáp sắt kêu cót cót, lắc lư theo từng bước chân.
Bộ giáp đỏ rực như hoa hồng, tua tủa gai nhọn. Trông chẳng hề đẹp mắt chút nào, mà chỉ thấy đau đớn nếu bị nó húc phải.
Cái này?
A. Chết tiệt.
“Oa, đội viễn chinh đã về!”
“Đội viễn chinh trở về rồi!”
Bầy diều hâu và bồ câu đang ồn ào bỗng run rẩy.
Lộp cộp, lộp cộp-
Bất chấp tất cả, hiệp sĩ mặc giáp đỏ cứ thế tiến vào đại sảnh, rồi giơ cao cây kích khổng lồ của mình. Vút-
Mũi kích lạnh lẽo chĩa thẳng vào Aira Von Tarantera, người đang ngồi trên nggai vàng, tay chống cằm một cách uể oải.
“A, Nữ hoàng! Bảo vệ Nữ hoàng!”
“Đội cận vệ!”
Trong khi những người khác đang run rẩy, hỗn loạn, Aira vẫn thản nhiên quan sát, như chẳng hề liên quan đến những gì đang diễn ra.
Cây kích giơ cao về phía Aira bỗng hạ xuống.
“Chết đi!”
Xoẹt, phập!
Tuy nhiên, người bị đâm trúng không phải Nữ hoàng Aira, mà là tên đầu sỏ phe bồ câu đứng bên cạnh.
“Hừ, tên khốn này đã cung cấp vũ khí cho lũ man di ở vùng ngoại ô. Tên phản quốc! Nhờ ngươi mà ta phải đối phó với bọn chúng. Chẳng trách lũ man di lại có cả máy bắn đá.”
Khi vị hiệp sĩ tháo chiếc mũ giáp hình sư tử, mái tóc vàng óng như bờm sư tử ló ra.
Ngay sau đó, một khuôn mặt trắng nõn lấm tấm mồ hôi lộ ra, kỳ lạ thay, lại có nét hao hao giống Aira.
Cô ta là em họ của Aira, một vương tôn hoàng tộc.
Đá cái đầu đang lăn lóc trên sàn, Huyết Hồng Kỵ Sĩ - Chỉ huy Dã chiến của Angmar, Thư Sư Elga, gầm lên.
“Lũ khốn nạn! Có kẻ phản bội ngay bên cạnh mà cũng không nhận ra!? Chính vì lũ vô dụng như các ngươi, chỉ ăn không ngồi rồi, mà công việc của ta ngày càng nhiều!”
Tiếng gầm của Elga phơi bày sự thật trần trụi. Lũ nghị viên chia bè kết phái đều im thin thít.
Chúng nín thở, cầu mong lưỡi hái của tử thần kia đừng chạm đến mình.
Tôi cũng chết đứng.
Tôi cố tình giữ lão già phe bồ câu kia sống.
Tôi đang dùng hắn để theo dõi tình hình của lũ man di ở phương Nam, vậy mà ả lại giết hắn như thế? Thích làm khó nhau sao?
Khốn kiếp!
Xoẹt-
Tôi cảm thấy mũi kích sắc bén đang chĩa vào mình. Máu nhỏ xuống trông khá đáng sợ, lại còn có mùi tanh.
“Nếu còn kẻ nào làm chuyện tương tự, hãy thú nhận ngay bây giờ. Ta sẽ cho ngươi chết nhanh gọn.”
Đôi mắt xanh của Elga nhìn chừng tôi, như đang ra lệnh.
Thật lòng mà nói.
Elga ghét tôi.
Bởi vì Elga không thuộc phe diều hâu hay bồ câu, mà là một chiến binh.
Cô ta khinh thường những kẻ mưu mô toan tính sau lưng mà không cầm kiếm. Giống như tôi, Tae-oh.
Nhưng cũng chẳng sao. Vì tôi cũng ghét Elga. Chúng tôi ghét nhau.
Nhưng có những lúc, người ta phải cúi đầu, dù là trước kẻ mình không ưa. Vậy nên tôi cúi đầu trước cô ta và nói:
“Chúc mừng ngài đã trở về an toàn sau chuyến viễn chinh, ngài Elga. Tôi đã nghe về chiến thắng của ngài, nhưng không ngờ ngài lại trở về sớm như vậy.”
“Hừ, chúng chẳng là gì cả. Chúng cũng vô dụng như ngươi thôi.”
“Ra vậy. Tuy nhiên, đây vẫn là cung điện của Nữ hoàng. Xin hãy hạ vũ khí xuống.”
Ồồồồ— Tiếng trầm trồ xen lẫn ngưỡng mộ vang lên khắp nơi. Mọi người đều ngạc nhiên khi có kẻ dám nói chuyện như vậy với Elga “kinh hoàng”.
Những lúc như thế này, tôi thường cảm thấy tự hào về bản thân. Nhưng Elga cũng không vừa.
“Ngươi muốn ta hạ vũ khí xuống? Không. Nếu ngươi thật sự muốn vậy, sao không tự mình lấy nó đi?”
Một lời khiêu khích rẻ tiền. Tôi đã quá quen với những trò này sau 3 tháng ở đây. Giờ nó chỉ có thể khiến tôi bật cười, nhưng…
Khuôn mặt của các nghị viên đang chứng kiến cảnh tượng này dường như càng thêm lo lắng. Như thể họ sắp tè ra quần vậy.
━Có ai muốn ngăn cô ta lại không?
━Ngăn Elga kiểu gì?
━Cô ta còn chẳng nghe lời Ngài Tae-oh. Cứ đà này…
Mọi người đều chăm chú quan sát tình hình. Elga và Aira là hai trụ cột của Vương quốc, cũng như hệ thống hiện tại.
Không ai có thể ngăn cản cô ta, trừ một người.
“Đủ rồi, Elga. Ngươi đã làm bẩn sàn nhà rồi.”
“A, nếu chị họ đã nói thì thôi vậy. Ta chỉ đùa thôi mà. Sao mọi người lại đứng đơ ra vì một trò đùa nho nhỏ thế?”
Elga hạ cây kích xuống sàn và cười. Thấy vậy, Aira chỉ lắc đầu và nói, “Một trò đùa kém duyên.”
Nhân cơ hội đó, tôi ra lệnh cho lính canh dọn dẹp cái xác không đầu của lão già kia.
Tôi muốn chắc chắn rằng Aira sẽ không biến thành một Nữ hoàng điên loạn. Nếu cô ta cứ tiếp tục nhìn cái xác đó, cô ta có thể thức tỉnh thú vui giết chóc. May mắn là Aira dường như không quan tâm đến cái xác.
“Elga, chuyến viễn chinh thế nào?”
“Dễ như bỡn, vì chúng chỉ đang tập hợp lực lượng. Chỉ cần vung tay một cái là hàng chục cái đầu bay lìa khỏi cổ. Ta còn chưa được tập luyện đã tay.”
“Hừm-”
“Dù sao, cũng vui khi thấy lũ man rợ đó la hét. Chúng cướp bóc, đốt phá, cưỡng hiếp người dân của Vương quốc ta, chắc chúng không ngờ mình sẽ phải chịu đựng như vậy!”
“Chúng đã nhận được hình phạt thích đáng.”
“Phải, giá mà chị ở đó, Aira. Nếu lần này có chị ở đó, chắc chắn ta sẽ bắt sống được ả tộc trưởng man di mà không để xổng mất.”
Elga nhấn mạnh vài lần rằng thật đáng tiếc khi Aira không có mặt trên chiến trường. Aira cũng than thở, “Ta biết.”
“Mà dù sao, ả tộc trưởng đó là một mụ phù thuỷ. Chúng đang dâng người sống làm vật tế cho một con quỷ.”
“Thật sao? Quỷ? Có quỷ ở đó sao? Những con quái vật ở bên kia rào chắn?”
━Hả? Quỷ?