“Này, tại sao cậu lại không gọi tớ bằng tên chứ?”
Đó là một câu hỏi đột ngột đến từ cậu bạn thuở nhỏ Saitou– người đang cùng tôi rảo bước đến trường.
Hôm nay vẫn vậy, cậu ấy đang nhét đầy bữa sáng là cơm nắm umeboshi vào miệng mình.
“Chúng ta biết nhau đã 10 năm rồi đấy.”
“Bởi vì… Saitou là Saitou thôi.”
“Cái lí do gì vậy chứ? Tớ thực sự không thích việc được gọi là Saitou đâu. Có đến 3 Saitou ở trường đấy.”
“Mà… đúng là Oda cũng vậy nhỉ. Đó là một họ rất phổ biến.”
“Vậy thì, Kazuha.”
“Từ, chờ đã! Tớ không thích việc được gọi tên đến thế đâu.”
“Tại sao cơ chứ?”
“Nó rất khó đọc mà?...Mọi người cứ nhầm nó thành ‘Ichika’ mà thôi.”
“Hmm...cũng đúng nhỉ.”
Vì một lí do nào đó mà kể từ hồi còn bé đến giờ, cái tên đó chưa bao giờ mang lại cho tôi cảm giác đúng đắn cả.
Mọi người thường xuyên đọc nhầm, tuy nhiên đó là cái tên mà cha tôi đã tùy tiện đặt ra nên mẹ tôi hiển nhiên không vừa ý một chút nào. Đó là lí do tại sao cho đến bây giờ bà ấy cũng chẳng dùng nó quá nhiều.
Một cái tên mà không được dùng để gọi thì không khác gì mớ kí hiệu chỉ được dùng để viết lên bài kiểm tra cả.
“Cậu gọi người bạn tốt Tanaka-san của mình bằng tên đấy thôi? Thế thì tại sao cậu không gọi tên người bạn thân nhất của mình cơ chứ?”
“Tanaka-san cũng nói rất nhiều về chuyện đó. Nhưng nó có hơi nói sao nhỉ… khá đáng sợ.”
Càng thân thiết với ai đó thì việc gọi tên họ càng giống như một thứ khế ước vậy.
Như một lời thề... như một lời thệ ước.
“Nhưng liệu tớ gọi bằng tên thì cậu có dễ chịu hơn không?”
“…Tất nhiên rồi.”
Quả đúng là Saitou – người đã chơi với tôi rất lâu nên cũng hiểu tôi rất rõ.
“Được rồi. Thế thì cung kính không bằng tuân lệnh vậy.”
Tuy nhiên, Saitou lại dường như trông có chút cô đơn…
〇
Tôi lại mơ về tiền kiếp của mình.
Một giấc mơ về người bạn thuở nhỏ của mình, ở đó chúng tôi đã gọi nhau bằng họ thay vì gọi nhau bằng tên.
Không, tôi mới là người cố tránh chuyện đó. Mặc dù đến tôi ở hiện tại cũng chẳng thể tại sao mình lúc đó lại chết nhát như vậy nhưng dù thế đi chăng nữa thì tôi cũng chẳng thích cái tên của mình chút nào, tôi không hề thích được gọi bằng cái tên đó cũng như ái ngại việc gọi người khác bằng tên.
Oda Kazuha.
Dù có thời gian có trôi qua bao lâu đi chăng nữa thì nó chưa bao giờ cho tôi một cảm giác đúng đắn cả. Cái tên đó.
Tuy nhiên điều đó không có nghĩa là tôi phải gọi mọi người bằng họ. Chỉ là tôi có chút thất vọng về bản thân ở tiền kiếp khi không bao giờ dám gọi thẳng tên của người mình thích một cách rõ ràng cả.
***
Thời tiết vào ngày diễn ra buổi huấn luyện thực địa của môn Độc dược rất tốt.
Học sinh năm nhất chúng tôi rời khỏi Học viện Ma pháp Lune Ruschia để hướng thẳng đến một hòn đảo gần đó bằng thuyền.
Đây là Đảo nhỏ mang tên Vườn Dược thảo số 3 thuộc quyền sở hữu của Học viện. Ở đây trồng rất nhiều loại thảo dược cần thiết cho việc nấu thuốc một cách hoàn toàn tự nhiên, đồng thời nó cũng là địa điểm thường xuyên được dùng để tổ chức huấn luyện thực địa cho học sinh.
“Được rồi, tất cả các cô cậu. Buổi huấn luyện thực địa này sẽ đi kèm với rất nhiều nguy hiểm. Dù cho các cô cậu không cẩn thận để rơi khỏi vách đá, chết đuối dưới sông, bị mãnh thú xé thành nhiều mảnh hay bị những người được bố trí ở đây giết chết thì nhà trường cũng sẽ hoàn toàn không chịu bất cứ một trách nhiệm nào. Bởi vì đó chính là lỗi của các cô cậu khi không chú ý tập trung!”
“…Được rồi! Cảm ơn những lời phát biểu của cô, Giáo sư Lila của môn Thể thao Ma pháp.”
Hôm nay thì lớp Độc dược cùng với lớp Thể thao Ma pháp sẽ cùng đứng ra tổ chức nên chính vì thế mà Giáo sư Lila cùng Giáo sư Medite sẽ luân phiên giải thích cho những học sinh đang có mặt ở bãi biển.
Giáo sư Medite đưa một loại thảo dược ra trước mắt học sinh.
Đó là một loại quyết điển hình với vô số cái lá dạng lông vũ.
It was a typical pteridophyte* with numerous feather-shaped leaves.
“Như các em đang thấy thì đây là một cây ‘ponsida’. Nhiệm vụ của các em sẽ là đi hái chúng và rồi cùng với nhóm mình điều chế ‘Thuốc nhỏ mắt Pon’ như hôm trước đã được học. Giới hạn thời gian là 5 giờ đồng hồ. Một khi tất cả thành viên trong nhóm trở về địa điểm này trong thời gian quy định và nộp thành phẩm thì mới công việc sẽ được xem là hoàn thành. Gian lận là điều hoàn toàn bị cấm, ví dụ nếu các em nộp thuốc mua được ngoài tiệm thì giáo sư biết ngay.”
Sau lời giải thích của Giáo sư Medite thì mỗi nhóm đều họp lại và bắt đầu chuẩn bị đi hái thảo dược.
Team Garnet 9. Đó là tên của nhóm chúng tôi với 4 thành viên là tôi – trưởng nhóm, Lapis, Nero và Frey.
Và khi chúng tôi đang kiểm tra lại hành lí và chờ tới lượt khởi hành thì có một chuyện xảy ra.
“Hãy thi đấu đi, Makia O'Drielle.”
“Xin thứ lỗi?”
Team 1 do Beatrice dẫn đầu đã tiếp cận và tuyên chiến với chúng tôi.
Và rồi cô ta liếc sang Nero – người đang ngay bên phải tôi.
“Thật không ngờ cô mời được thủ khoa của lớp - cậu Nero cơ đấy. Cậu ta chẳng hề chấp nhận lời mời gia nhập nhóm của tôi cơ mà.”
“Là do cậu ấy khó chịu với thái độ trịch thượng khi mời của cô đấy…”
Tôi lên tiếng trong khi ngước nhìn lên để ngắm nhìn đàn mòng biển đang chao lượn trên bầu trời.
“Thế thì chúng ta dựa vào cái gì để thi đấu?”
“Ta nghe rằng buổi điểm số đánh giá của huấn luyện thực địa này sẽ được thông báo theo hình thức xếp hạng. Thế nên nhóm nào có hạng cao hơn sẽ giành chiến thắng. Ta sẽ cho cô thấy nhóm của mình ưu tú hơn như thế nào.”
“Hmm. Mà được thôi, tôi sẽ chiều ý của cô vậy. Nhưng mỗi như vậy thôi thì phiền lắm nên hãy đặt cược thêm nào.”
Tôi đặt lên miệng và đưa ra lời đề nghị cùng một nụ cười gian xảo.
“C-cô muốn đặt cược thứ gì?”
“Hmm, gì nhỉ. Nếu tôi thắng thì cô phải đã tôi một cái bánh chanh của nhà ăn.”
“…Chỉ vậy thôi ư?”
“Cả một cái bánh đấy nhé! Đừng có khinh thường tôi.”
“...”
Những địch thủ ở Nhóm 1 nhìn nhau đầy khó hiểu.
“Đ-được thôi. Thế thì nếu ta thắng… Cậu Nero sẽ thuộc về nhóm của ta.”
“!?”
Nero lắc đầu cùng một ánh nhìn đầy khó chịu.
“Nếu như vậy thì nhóm của cô sẽ thừa người trong khi nhóm chúng tôi thì ngược lại.”
“Khi đó thì ta sẽ tặng cho các người một thành viên trong nhóm của mình. Ví dụ quản gia của ta, Nichilas.”
“Huh?”
“Nếu như đó là mong muốn của tiểu thư.”
Thậm chí Nicholas Harbury – quản gia của Beatrice còn chẳng có vẻ gì là phản đối chuyện đó. Nụ cười hòa nhã của anh ta chẳng xê dịch đi dù chỉ là một chút. Điều đó chứng tỏ giữa hai người họ hẳn phải rất tin tưởng lẫn nhau, nhưng điều đó lại càng khiến tôi khó chịu hơn.
Và trong một thoáng… hình ảnh của Thor lướt qua tâm trí tôi.
“Ah, đã đến lúc bọn ta khởi hành rồi. Thế thì chúc may mắn nhé Nhóm 9.”
Trước khi kịp chấp thuận điều kiện liên quan đến Nero thì Nhóm 1 đã lên đường thu thập thảo dược.
“Này, tôi không có muốn bị đem ra thành hàng cá cược đâu nhé.”
“Ờ, không ổn sao? Tớ chắc là nhóm đấy sẽ cưng chiều cậu hơn đấy.”
“Không ổn một chút nào. Tôi ghét kiểu người như vậy.”
“Ồ, cậu có vẻ quyết đoán một cách bất thường nhỉ, cậu bé trầm tính.”
Frey trêu chọc Nero khiến tôi phải bắt họ im lặng.
“Không cần phải lo đâu. Đơn giản thì chúng ta chỉ cần giành chiến thắng thôi. Nero, nếu như cậu không nghiêm túc thì sẽ phải trở thành đầy tớ của Beatrice đấy. Cậu hiểu điều đó mà nhỉ?”
“…Được rồi. Tôi sẽ nghiêm túc hơn.”
Ôi không, chàng Nero luôn bơ phờ giờ đã được một động lực thầm lặng thúc đẩy rồi.
Mỗi việc này cũng là quá đủ để chấp nhận cuộc thi.
“Frey, Lapis. Chúng ta cũng phải cố gắng để bảo vệ Nero đấy. Và cả chiếc bánh nướng chanh nữa!”
“Dĩ nhiên rồi, Makia. Chúng ta sẽ không thua.” Lapis nói
“…Dù gì thì thứ cô em muốn hơn là bánh nướng chanh cơ mà” Frey lên tiếng.
Ngay khi tôi đang khuấy động tinh thần cho các thành viên trong nhóm thì Nhóm 9 được gọi tên nên chúng tôi nhanh chóng chạy về phía điểm xuất phát.
“Mọi người mang theo đồ ăn trưa rồi chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra hãy phá tín hiệu đèn ma pháp ngay. Giờ thì, bảo trọng!”
Đây không phải là nhiệm vụ đầu tiên của tôi nhưng lại buổi huấn luyện thực địa đầu tiên. Sau khi nhận sự ân cần quá mức của Giáo sư Medite, chúng tôi đã đặt chân lên Đảo Dược thảo.
Đó là một hòn đảo vẫn giữ được sự hoang dã nhưng cũng không thiếu đi những sự sắp xếp của bàn tay con người.
Những con đường trải dài với những cây chanh có ở khắp nơi như một lẽ dĩ nhiên. Vì thế trong suốt chuyến đi, tôi đã hái vài quả chanh và quẳng vào trong chiếc giỏ yêu thích của mình. Cứ như một cuộc dã ngoại vậy.
“Chúng ta sẽ đi hái ponsida nhỉ? Một nhiệm vụ khá dễ đấy~”
Frey ngáp một cách vô tư lự nhưng tôi lại không hề nghĩ mọi chuyện có thể đơn giản đến vậy.
“Nó đơn giản đến vây ư? Ngoài việc hái thảo dược thì chúng ta còn phải nộp Thuốc nhỏ mắt Pon nữa đấy.”
“Cái đó không khó điều chế đến thế đâu.”
“Đó chính là cạm bẫy trong nhiệm vụ này đấy. Ponsida có thể được tìm thấy rất dễ dàng trong tự nhiên nhưng số sở hữu chất lượng tốt thì lại chẳng có là bao. Và thuốc nhỏ Pon lại là một loại độc dược nơi chất lượng của dược thảo được dùng để điều chế có thể được quan sát rất dễ dàng. Dựa vào chất lượng thì có thể chia chúng ra làm 10 loại chất lượng cơ đấy.”
Dọc đường chúng tôi cũng tìm được kha khá Ponsida nhưng tất cả thực vật quanh đây toàn là đồ kém chất lượng.
“Nếu vậy thì quyết định đến sự đánh giá của nhiệm vụ này sẽ là chất lượng của Thuốc nhỏ mắt Pon. Đây không chỉ là vấn đề về việc hái ponsida hay vấn đề tốc độ cũng như số lượng.”
“Đúng vậy.”
Nero nhanh chóng nắm bắt tình hình và hiểu ra mục đích của nhiệm vụ.
Điều khó chịu ở Giáo sư Medite là ông ấy hoàn toàn không hề nói rõ ý định của mình mà buộc học sinh phải tự mình đoán ra. Bởi vì nếu như chỉ nhìn vẻ bên ngoài thì đó dường như là một công việc rất dễ dàng.
“Nếu tớ nhớ không nhầm thì ponsida sẽ mọc ở nhưng nơi có độ ẩm lớn.”
“Đúng thế, Lapis. Việc đầu tiên chúng ta cần tìm là nguồn nước…một con sông.”
Tôi vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng của Frey như thể muốn nói rằng Đến lượt anh rồi đấy.
“Em muốn anh kiểm tra từ trên cao ư?”
“Đúng thế. Anh cứ tiếp tục đi ạ.”
Sau một tiếng thở dài đầy cố tình, Frey xỏ tay vào túi như mọi khi rồi lao thẳng lên vách đá như thể chỗ đó là đất bằng vậy.
Là một người [Thổ] ban phước nên anh ta có thể tự do di chuyển trên tất cả mọi thứ miễn là nó còn nằm trên mặt đất cho dù đó có là vách đá hay thân cây đi chăng nữa. Có thể nói đây là một cấu tạo vật lí độc đáo hơn là ma pháp. Tuy nhiên, tôi nghe được rằng những người như vậy thường sẽ rất tệ với với các loại phương tiện bay hoặc phép phi hành.
“Có một con sông cách đây 500 mét. Còn có cả một thác nước nữa.”
“Thác nước! Chính là nó, đi thôi.”
Lapis nghiêng đầu thắc mắc “Thác nước thì có gì tốt sao?”
“Gần thác nước sẽ luôn ẩm ướt bởi vì những giọt nước bắn tung tóe. Đó chính là môi trường sống thích hợp nhất cho ponsida. Nó không được ghi trong sách tham khảo đâu.”
Frey hạ xuống và trong khi chúng tôi đang theo chân anh ấy thì một tảng đá lớn xuất hiện chắn ngang lối đi. Nó đã chặn hoàn toàn con đường bởi vì bên phải là vách đá còn hướng bên kia là con sống thế nên chẳng có đường nào khác cả.
“Ôi không! Chúng ta đã rất gần với vị trí tốt nhất rồi mà.”
“Cái này không phải tự nhiên mà có đây. Nó được con người đẩy đến đây, vẫn còn dấu vết của ma pháp.”
Nero nhanh chóng xem xét nó bằng cặp kính áp tròng của mình.
“Một vật cản được các giáo sư sắp xếp ư? Chúng ta có nên bỏ đường này và quay lại không?” Frey lên tiếng.
“Không, chúng ta nên tiếp tục tiến lên. Việc có vật cản ở đây nghĩa là khả năng rất lớn chúng ta đang đi đúng hướng. Nhưng ngoài ra thì nó cũng được bảo vệ bằng một bức tường ma pháp vững chắc nên chúng ta không thể phá hủy được.”
“Nếu như không phá hủy được thì đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ có một lựa chọn là leo qua ư? Không phải ai cũng là Frey đâu. Chúng ta nên làm gì đây…”
“Được rồi, vụ này để tớ lo.”
Bất ngờ thay khi Lapis lại là người dấn lên và đặt tay lên tảng đá.
“Lapis twi twilight——Dịch chuyển.”
Sauk hi cô ấy niệm chú thì tảng đá đột nhiên biến mất không còn chút vết tích.
“Ma thuật dịch chuyển …”
“Thật đấy à?”
Nero và Frey đều đang há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“Kinh ngạc thật! Ma thuật dịch chuyển ở quy mô như vậy đòi hỏi cấp độ rất cao đấy!”
Thường thì đây sẽ là ma pháp mà chúng tôi sẽ học ở năm 3 sau khi học được phép phi hành. Và lượng vật chất càng lớn thì càng khó để thực hiện.
“Gia tộc của tớ kinh doanh ‘ma thuật không gian’ và ‘thuật giả kim’ mà. Tớ chắc là nó đã được chuyển đến đâu đó trên hòn đảo này. Ví dụ như… ngay trước mặt Beatrice Asta chẳng hạn.”
Lapis cười khúc khích một cáu lém lỉnh chẳng giống cô ấy thường ngày chút nào. Đây chính là cách đáp trả của người thù dai kể từ khi cô ấy gọi là ‘du học sinh vô dụng’ ở bữa tiệc chào mừng.
Ngay khi tôi đang nghĩ rằng sẽ vui thế nào nếu như tảng đá đó thực sự được dịch chuyển đến trước mặt Beatrice và chặn lối đi của cô ta thì…
Từ đâu đó, tiếng hét của Beatrice vang lên “Không thể nào!” khiến chúng tôi chỉ biết bật cười theo bản năng.
ví dụ như cây dương xỉ