Tôi nhớ rất rõ rằng bản thân đã chìm xuống đáy biển.
Thế nhưng tôi lại chẳng có chút kí ức nào về chuyện xảy ra sau đó.
“Khụ… khụ khụ.”
Tôi đang ho sặc sụa trong khi nôn ra nước.
Một cơn đau kinh khủng đang lan khắp cơ thể nhưng tôi vẫn từ từ đứng dậy.
Bờ biển vào đông đang trải rộng ra trước mắt còn cơ thể tôi thì phủ đầy nước biển, rong biển và cả cát.
Trời rất lạnh khiến tôi phải run rẩy cắn môi và vô thức dùng “nhiệt” từ bên trong cơ thể để sưới ấm. Chưa bao giờ tôi lại biết ơn việc được [Hỏa] ban phước như thế này.
Chắc chắn là tôi đã bị vướng vào vụ nổ và rơi khỏi vách đá.
Chẳng có cách nào để một người sở hữu thể chất rất yếu ớt với nước như tôi có thể sống sót được khi chìm vào làn nước biển giữa mùa đông cả.
Vậy mà tôi vẫn còn sống.
Ngay trước khi đập xuống mặt biển thì tôi đã nghe được giọng nói của Thor vang lên, tuy nhiên…
“Thor…!”
Đúng vậy. Chính cậu ấy đã cứu tôi.
Ở trong làn nước lạnh, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay đang mạnh mẽ kéo tôi lên.
Và rồi tôi cũng nhận khối hình thù màu đen đang nằm bên cạnh mình.
Có vẻ như Thor đang nằm sấp xuống bên dưới chiếc áo choàng đen của hiệp sĩ hoàng gia.
“Thor, Thor!”
Tôi dùng đôi tay yếu ớt của mình để lật ngửa cậu ấy lên.
“!?”
Đây chắc chắn là Thor, thế nhưng có rất nhiều máu đang trào ra từ đầu xuống mắt phải của cậu ấy.
“KHÔNG…!”
Đó là một vết thương rất khủng khiếp
Máu chảy nhiều đến mức rất khó xác định được bản chất của vết thương.
Có lẽ là do viêc cậu ấy nhảy xuống nước để cứu tôi rồi bị ảnh hưởng. Hoặc cũng có thể là do cậu ấy kẻ thù ở dưới nước tấn công.
Khuôn mặt của cậu ấy tái nhợt trong khi cơ thể thì lạnh lẽo. Ngoài ra ma lực cũng gần như đã cạn kiệt.
Thế nhưng lại chẳng có chút dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy hết ma lực trong suốt trận chiến với lũ ma pháp sư nhà Twilight cả.
“Tại sao…? Đừng bảo với ta là cậu đã dùng một loại ma pháp đặc biệt nào đó đấy nhé?”
Tôi giật mình khi ngước nhìn lên bầu trời, bởi vì một thứ không gian biết dạng như thể vừa bị cắt thành một khối vuông đang lơ lửng ngay trên đầu chúng tôi. Nó đen kịt và méo mó đồng thời vẫn đang dao động liên hồi.
“Đó… là gì vậy?”
Trái tim tập đập một cách mạnh liệt khi chứng kiến thứ đó.
Nếu như đó là một loại biến dạng không gian thì có lẽ Thor đã dùng một loại ma pháp không gian nào đó để cứu tôi từ đáy biển.
Có lẽ đó là một loại ma pháp không gian nào đó. tuy nhiên… tôi cứ cảm giác không đúng.
Những giọt nước mắt lăn dài trên mặt tôi trong vô thức.
Giá mà tôi tỉnh táo hơn một chút. Giá mà tôi không rơi xuống biển vào thời khắc then chốt như vậy…
“…Sao người lại khóc vậy, Tiểu thư?”
Là giọng nói khàn của Thor.
Tôi nhìn xuống và cố gắng nghe những lời của Thor trong lúc cậu ấy dần lấy lại được ý thức.
“Xin người đừng khóc. Mỗi khi người khóc là thần không chịu được đâu.”
“Nhưng mà, Thor à!”
Đó là tất cả những gì cậu ấy nói trước khi mất ý thức đi một lần nữa.
“Thor…!”
Tôi sắp sửa bật khóc thế nhưng đã tuyệt vòng kiềm chế rồi gạt đi những giọt nước mắt.
Đây không phải là lúc để khóc lóc. Nếu như đây là một nơi nào đó trên đảo học viện thì có thể sẽ có lũ orge đang lảng vảng quanh đây. Và một khi để bọn chúng tìm ra thì coi như xong đời.
Tôi sẽ không để Thor chết.
Tôi sẽ bảo vệ cậu ấy bằng mọi giá. Tôi sẽ cứu cậu ấy, tôi sẽ cứu cậu ấy, tôi sẽ cứu cậu ấy——
Điều này đau đớn đến mức khiến tôi gần như sắp sửa vỡ nát vậy, thế nhưng tôi đã kịp thắp lại ngọn lửa trong tim.
Sau đó tôi chậm rãi kéo theo Thor – người đã sắp sửa kiệt sức.
Vì đã không còn ma lực để dùng ma pháp trọng lực nên tôi chỉ đành dùng sức lực của chính bản thân mình.
May mà tôi đã sống sót qua những buổi huấn luyện kinh hoàng của Giám mục Eska. Nếu như là tôi của lúc trước chắc sẽ tỏ ra nản chí mất.
Có lẽ những buổi tập đó cũng đã dạy tôi cách chịu đựng dù cho mọi chuyện có trở nên khó khăn…
Sau khi di chuyển một chút, tôi ngay lập tức nhận ra một điều.
Đây chính là bãi biển gần với xưởng kính mà bọn tôi hay sử dụng.
Nó nằm ở khá xa so với vách đá phía tây mà bọn tôi vừa đứng lúc nãy.
“Đúng rồi, ở trong xưởng có thuốc…!”
Và quan trọng hơn hết là ở đó rất ấm áp.
Tôi phải chữa trị những thương tích của Thor và để cơ thể cậu ấy nghỉ ngơi. Cạn kiệt ma lực hoàn toàn có thể tước đi mạng sống nếu như không được xử lý cẩn thận.
Đột nhiên tôi nhớ đến những lời mà Thor từng nói rất lâu về trước.
Nếu như không bảo vệ được người thì cuộc sống của thần chẳng có ý nghĩa gì cả
“Haa…haa…”
Đau đớn… Khó khăn ngập tràn.
Nỗi sợ mất đi đi Thor đang hành hạ tôi hơn bao giờ hết.
Tôi đang liên tục đảo mắt khắp các hướng để tìm kiếm lũ orge. Chính nhờ sự căng thẳng của tình hình mà sức mạnh tôi càng hao mòn nhanh hơn.
Nhưng nhờ sự cố gắng duy trì trạng thái tinh thần đó mà tôi cuối cùng cũng về đến xưởng kính.
Chẳng có bất cứ con orge nào ở đây cả.
Có vẻ như bọn chúng vẫn chưa đặt chân đến khu vực này. Tạ ơn trời đất.
Tôi liếc nhìn đồng hồ. Chỉ mới quá trưa mà thôi…
Buổi lễ bế giảng bắt đầu lúc 9 giờ. Vậy là chỉ mới 3 tiếng đồng hồ trôi qua.
Nhưng cũng chỉ trong vòng 3 giờ đồng đó, ngôi trường và vùng xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Tôi chốt chặt cửa xưởng rồi đặt Thor nằm trên sofa.
Bên trong của xưởng kính hoàn toàn có thể bị nhìn thấy từ bên ngoài vì dẫu sao nơi này cũng chỉ là một cái hộp làm bằng kính, thế nhưng cũng có một chế độ cho phép chặn tầm nhìn từ bên ngoài vào.
Tuy nhiên, từ bên trong vẫn sẽ nhìn ra được bên ngoài, thế nên nếu lũ orge có xuất hiện ở gần thì tôi cũng có thể phát hiện được. Hay nói cách khác, đây là một nơi lý tưởng để ấn náu.
Tôi bật chiếc máy sưởi cỡ nhỏ được chế tạo cho Cuộc thi Ma cụ Hằng ngày lên và đặt nó ở bên cạnh Thor để sưới ấm cho cậu ấy. May mà thứ công cụ này có thể làm ấm rất nhanh.
…Hóa ra nó lại trở nên hữu dụng vào lúc này.
Tôi chỉ muốn bật khóc khi không ngờ rằng thứ mà mình tạo ra lại có thể dùng để cứu một người rất quan trọng với bản thân như vậy.
Bởi vì tôi không dám thắp lò sưởi lên. Khói bay ra sẽ khiến kẻ địch biết được ở đây đang có người.
“Thor, Thor, đã ổn rồi đấy.”
Tôi liên tục nói chuyện với Thor dù cậu ấy đang bất tỉnh.
Tôi cũng cởi quấn áo của cậu ấy ra và dùng khăn sạch lau qua những vết thương.
Trong lúc làm việc đó, lồng ngực tôi bỗng lạnh đi khi biết mắt phải của Thor đã bị thương nghiêm trọng.
Thậm chí, con mắt phải của cậu ấy… đã biến mất.
Nó chỉ để lại một cái lỗ rộng tối tăm và rỗng tuếch.
Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng thế này có nghĩa là mắt phải của Thor đã hoàn toàn…
“Không, Makia, mày không được khóc.”
Tôi cố kìm những tiếng nức nở.
Phải cố chịu cơn đau cũng như nỗi buồn này. Bởi vì nó chẳng là gì so với nỗi đau mà Thor phải chịu cả.
Đầu tiên, tôi phải chữa trị những vết thương để bảo vệ tính mạng của cậu ấy.
Tính mạng của chàng trai quan trọng nhất với tôi trên thế giới này …
Tôi tìm kiếm thuốc ở khắp nơi trong lều. Bọn tôi có thuốc khử trùng thương hiệu gia truyền của nhà O'Drielle – thuốc mỡ Ribito, ngoài ra còn có rất nhiều táo muối với hàm lượng ma thuật cao giúp hồi phục lại ma lực.
Tôi phải sát trùng vết thương của Thor cũng như chữa trị cho những vết thương lớn.
Nhưng để làm được điều đó thì tôi phải hồi phục lại càng nhiều ma lực càng tốt.
Tôi ép bản thân cắn miếng táo muối và nuốt nó xuống bụng. Dù sự kiệt quệ khiến cơ thể muốn nôn chúng ra nhưng tôi vẫn ép xuống.
Từng chút từng chút một, tôi cảm nhận được ma lực của mình đang trở lại.
Cơ thể tôi thỉnh thoảng lại co giật, tuy nhiên đâu không là lúc để bận tâm đến chuyện đó.
Sau đó, tôi niệm ma pháp chữa lành lên người Thor.
“Myr vis makia——Chữa lành. Liền lại đi.”
Dù không quá thành thục khiến tôi mất khá nhiều thời gian, thế nhưng những vết thương lớn trở đầu cơ thể của Thor cũng đã khép miệng lại. Và rồi tôi tiếp tục sử dụng thuốc mỡ Ribito với những vết thương nhỏ hơn.
Giờ thì Thor đã có thể tránh khỏi việc chết vì mất máu rồi. Giá như tôi học hành ma pháp chũa lành tử tế hơn thì hoàn toàn có thể chữa lành những vết thương sâu cũng, hoàn toàn có thể chữa cho mắt phải của cậu ấy và cũng hoàn toàn có thể xóa bỏ đi cơn đau mà cậu ấy phải chịu.
Chỉ những tình huống như thế này mới khiến tôi nhận thức được bản thân yếu ớt đến mức nào.
Mới sáng nay thôi, tôi còn tự khen bản thân rằng đã rất chăm chỉ trong suốt năm vừa rồi nữa chứ.
Tuy nhiên, giờ đây tôi lại đang dằn vặt bản thân vì đã không chịu nỗ lực hơn nữa.
Không, dù có cố đến đâu thì sức người cũng có hạn.
Nhưng giá như tôi là một ma pháp sư vĩ đại có thể làm được nhiều thứ hơn thì hẳn tôi đã có thể giúp đỡ Thor một rõ ràng và hoàn hảo.
Không, nếu vậy thì ngay từ đầu tôi sẽ chẳng bao giờ đặt Thor vào tình thế này…
Luôn luôn là lỗi của tôi. Chỉ vì lúc nào tôi cũng làm hỏng chuyện nên Thor không thể bỏ mặc tôi được…
“Uuu…uuuu…”
Đừng có khóc! Mày đã dặn bản thân không được khóc rồi mà.
Thor vẫn đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.
So với việc những vết thương đã khép miệng thì chuyện cậu ấy hết ma lực mới là vấn đề nghiêm trọng hơn nhiều.
Tôi pha nước ép táo muối mà mình hay làm theo công thức rồi đổ vào miệng Thor.
Tuy nhiên, tôi thực sự không chắc liệu cậu ấy có đang uống nó hay không khi nước ép đang rỉ ra từ khóe miệng của cậu ấy.
Thor vẫn còn bất tỉnh. Cơ thể của cậu ấy đang dần trở nên lạnh lẽo hơn.
“Không, thế thì không đủ…!”
Tôi nên làm gì đây? Tôi nên làm gì đây?
Nếu như vẫn còn có thể thì tôi phải làm gì đó.
“...Ah…”
Đột nhiên, tôi nhớ ra một chuyện.
Đó là chuyện xảy ra từ rất lâu về trước, trước cả khi tôi gặp Thor… đó là lần mà tôi cũng sắp sửa cạn kiệt ma lực.
Chuyện đó xảy ra do tôi vô tình sử dụng hỏa cầu liên tục vì sự tò mò đã khiến tôi niệm một ma pháp cấp cao vượt xa khả năng của bản thân.
Điều đó gây nên một vấn đề rất lớn khi vô số hỏa cầu xuất hiện ở Deliafield. Hậu quả là tôi rơi vào trạng thái cạn kiệt ma lực.
Lúc đó Bà là một người đầy kinh nghiệm đã đến và chữa trị trong lúc tôi đang sống chết chưa rõ khi mất đi ý thức vì cạn kiệt ma lực. Nó là một kiểu liệu pháp kích thích có phần cổ điển..
“...”
Đây không là lúc để do dự nữa rồi. Tôi nuốt ngụm nước táo muối mà bản thân định cho Thor uống rồi nhắm mắt lại.
Hít một hơi thật sâu, tôi cảm nhận được ma lực đang sản sinh ở trong cơ thể và tuôn chảy ở khắp các mạch máu.
Không ngờ tôi lại hôn người mà mình yêu theo cách này.
“Xin lỗi nhé, Thor. Ta xin lỗi.”
Tôi thì thầm, đặt tay lên cằm của Thor và nhẹ nhàng ấn môi của mình lên đôi môi cậu ấy.
Aaah, cứ như hôn một tảng băng vậy…
Ma lực tuôn ra từ miệng của tôi. Có lẽ là nóng lắm đấy.
Tôi liên tục lặp đi lặp lại hành động đó như thể đang hô hấp nhân tạo vậy.
Nếu như rót toàn bộ ma lực vào cùng một lúc thì tôi có thể phá hủy cơ thể của cậu ấy, thế nên tôi chỉ đưa vào từng chút từng chút một.
Có lẽ ma lực của tôi cũng chưa kịp hồi phục lại toàn bộ đâu, thế nhưng tôi đã truyền hết toàn bộ sang cho Thor trước khi bản thân đạt đến giới hạn.
Giờ tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện. Nguyện cẩu cho ma lực của Thor hồi phục vào ổn định, và cả cầu mong việc cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại.
Làm ơn đấy, Maydare
Nếu như thế giới vẫn cần một ma pháp sư mang tên Thor thì xin đừng để cậu ấy chết ở nơi này.
Làm ơn, làm ơn.
Tôi chẳng có mong ước gì hơn ngoài việc Thor sẽ sống cả.
“...Khụ, khụ.”
Thor đang bị nghẹn. Có vẻ như cậu ấy đã tỉnh lại khi cơ thể đang vặn vẹo vì cơn đau.
Tôi nắm lấy tay để xoa dịu cậu ấy. Cuối cùng nó cũng đã có lại một chút hơi ấm.
“Nơi…này…”
“Thor. Ôi, tạ ơn trời, tạ ơn trời đất… cậu tỉnh lại rồi!”
Tất cả gánh nặng đã được trút bỏ khiến tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.
Có lẽ cơ thể tôi đang thiếu oxy khi hơi thở thì rối loạn còn cơ thể thì co giật, thế những tôi vẫn chịu đựng trong khi siết chặt lấy bàn tay của Thor.
Cậu ấy đã ổn rồi, cậu ấy không sao rồi… trạng thái căng thẳng tinh thần được tôi duy trì rất lâu đột ngột bị dỡ bỏ.
“Tiểu thử, tiểu thư, là người đấy sao?”
“Ta ở đây, Thor.”
Cậu ấy nhìn quanh để tìm tôi bằng con mắt còn lại để rồi thở phào nhẹ nhõm khi đạt được mục đíhc.
“Thor, cậu có đau ở đâu không? Có lạnh lắm không? Cậu là người đã cứu khi ta rơi xuống biển nhỉ? Người cậu lạnh quá đi mất… à đúng rồi, cậu đã ngất đi vì hết ma lực.”
Và mắt phải của cậu ấy…
“Nhưng Tiểu thư à, bên trong cơ thể của thần rất ấm áp… đến mức kì lạ.”
Thor lẩm bẩm.
Biểu cảm của cậu ấy như muốn nói rằng “Lạ thật đấy”, nhưng liệu cậu ấy có nhận ra vấn đề không?
“Tiểu thư, lẽ nào người…”
Thor hé miệng rồi mở mắt con mắt còn lại của mình.
Tôi – người đang bật khóc, đột nhiên nóng bừng cả người lên khi biết rằng Thor đã nhận ra.
“Ta, ta xin lỗi, Thor! Đó là cách duy nhất mà ta có thể nghĩ đến…! Ta, ta đã cướp mất nụ hôn đầu của cậu rồi!”
Tôi xin lỗi kịch liệt.
Dù cho có là một chàng trai đi chăng nữa thì việc bị một cô gái cướp đi nụ hôn đầu lúc bất tỉnh hẳn phải là một cú sốc lớn.
“Không. Đó không phải là nụ hôn đầu của thần đâu.”
“...Hử?”
Tuy nhiên, Thor lại sẵn sàng khai sáng cho tôi về chuyện đó.
Giờ thì chắc hẳn tôi mới là người bị sốc khi ánh mắt đông cứng lại.
Không, chẳng thể nào. Không, tôi không nên ngạc nhiên mới đúng. Một người sát gái như Thor thì…
Tôi lập tức rơi vào trạng thái đầy u ám.
Mặc kệ biểu hiện của tôi, Thor lại thản nhiên hỏi một câu khác.
“…Còn người thì sao, Tiểu thư?”
“Hử?”
“Đó là nụ hôn đầu tiên của người sao?”
“...”
Tôi xấu hổ đến mức cúi đầu xuống.
“Mà đúng thật đó là nụ hôn đầu của ta.”
Mặt tôi lúc này có lẽ cũng chẳng khác một quả táo chín là bao.
Còn Thor thì thở ra một hơi dài khi nằm xuống với tay phải vắt qua trán.
“Thần xin lỗi thưa Tiểu thư. Vì để cứu thần mà người phải hi sinh một thứ quan trọng rồi.”
Với Thor thì việc cướp đi đôi môi của người thiếu nữ mà cậu ấy đã thề nguyện trung thành như vậy chẳng khác gì chà đạp lên tư cách của một hiệp sĩ hay điều gì đại loại như vậy.
Thực sự để mà nói về Thor thì cậu ấy đần độn một cách đáng ngạc nhiên.
“Ta cũng không thực sự bận tâm lắm đâu. Bởi vì… đó là cậu.”
Thor không hề hay biết rằng tôi yêu cậu ấy.
Vừa rồi không thể gọi là nụ hôn đầu lý tưởng của một nàng thiếu nữ được.
Bởi vì đối phương thì bất tỉnh rồi giờ đây thì đang thở dài đầy nuối tiếc khi trông chẳng có gì gọi là hạnh phúc cả.
Nhưng mà nếu như nó có thể cứu được tính mạng của Thor thì một nụ hôn đầu chẳng đáng là gì cả.
Những giọt nước mắt mà tôi kìm nén suốt từ nãy đến giờ đang tự tuôn ra.
“Tiểu thư…”
“Thor… cậu đã từng nói lúc trước nhỉ. Rằng nơi thoải mái nhất với ta đã không còn là ở bên cạnh cậu.”
Tôi nhanh chóng gạt đi những giọt nước mắt để tiếp tục nói.
“Đúng như cậu nói. Ta đã có rất nhiều điều để trân trọng ở nơi đây. Những ngày cùng bè bạn ở căn xưởng này chính là một sự thay thế tuyệt vời cho Deliafield.”
“...”
Thái độ của tôi hẳn đã làm tổn thương Thor – người đang nỗ lực hết mình với ước muốn được quay trở lại lúc ban đầu, và nó cũng khiến cậu ấy cảm thấy cô đơn.
Dẫu vậy, trái tim tôi vẫn nhói đau khi nghĩ đến sự dũng cảm của Thor lúc cậu ấy cố gắng trong tuyệt vọng để cứu tôi, và việc cậu ấy chẳng bao giờ từ bỏ thứ tình cảm dành cho tôi.
“Nhưng cậu có biết không Thor. Có một điều mà cậu đã hiểu nhầm rồi.”
Một sự hiểu lầm vô lý rằng em đã không còn cần anh nữa.
Không hề. Điều đó chẳng đúng một chút nào cả.
Bởi vì có một chuyện khiến em nghĩ rằng mối quan hệ của chúng ta đã không có thể quay trở về như lúc trước được nữa.
“Với ta, việc ở bên cậu là quá kích thích. Ta chẳng thể nào giữ được bình tĩnh khi ở bên cạnh. Chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của cậu cũng khiến trái tim ta trở nên rộn ràng. Mỗi khi cậu chạm vào thì trái tim đó lại đập liên hồi như thể muốn bung ra khỏi lồng ngực vậy.”
“...Hử?”
“Đúng vây… chúng ta đã không còn có thể là ‘hiệp sĩ và tiểu thư’ như cậu mong muốn được nữa.”
Trong khi tôi thổn thức giãi bày những suy nghĩ tận sâu trong trái tim. Thor chỉ tỏ ra vô cùng ngạc nhiên – một thứ biểu cảm mà tôi chưa từng thấy ở cậu ấy bao giờ.
Cũng đúng thôi. Thor sẽ không hiểu được cảm xúc của tôi đâu.
Tuy nhiên, giờ đã không là lúc để quay lại mối quan hệ cấp bậc nơi một bên bảo vệ bên còn lại nữa rồi.
Trừ khi tôi giải quyết được thứ tình yêu này, thứ cảm xúc này.
“…Ta…Ta xin lỗi… Thor.”
“Tại sao người lại xin lỗi?”
“Bởi vì việc này sẽ khiến cậu gặp một chút phiền phức.”
Em biết chứ.
Em biết rất rõ rằng đó không phải là mối quan hệ mà anh mong muốn.
“Ta xin lỗi… Thor. Nhưng em yêu anh.”
Thế nhưng em đã luôn luôn, luôn luôn muốn nói cho anh nghe điều đó.
Khoảnh khắc đó ở kiếp trước, lúc đến cả mạng sống của em cũng tan biến đi, em đã hi vọng rằng ở kiếp sau bản thân sẽ là một cô gái có đủ dũng khí để thổ lộ với người mà mình yêu.
Mãi cho đến tận bây giờ, cứ như một ai đó đang ngăn cản việc em bày tỏ cảm xúc của mình vậy, nhưng cuối cùng thì…
Chỉ một khoảng lặng nhưng cảm giác như kéo dài cả thế kỉ vậy.
“Cảm ơn người rất nhiều, thưa Tiểu thư. …Vì đã cứu thần.”
Cuối cùng, Thor chỉ đơn giản là cảm ơn bằng một giọng nói điềm tĩnh.
Đó chính là cách mà Thor đáp lại lời tỏ tình của tôi.
Aah…
Tôi chậm rãi cúi đầu.
Dù có chút buồn nhưng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh rồi lắc đầu.
Đúng vậy. Đến chính bản thân tôi cũng chẳng mong cầu gì hơn.
Tôi chỉ muốn cho Thor biết về cảm xúc của mình mà thôi.
“…Cậu nói gì vậy? Ta mới là người nên cảm ơn cậu mới đúng.”
Tôi gạt đi những giọt nước mắt đang tụ ở khóe mắt thêm một lần nữa.
Và rồi vẫn như mọi khi, tôi diễn vai diễn mà Thor hằng mong ước “Tiểu thư”.
“Trở lại như lúc ban đầu, cậu vẫn là người đã cứu ta. Và Thor này, cậu vẫn chưa nhận ra sao? Mắt phải của cậu…”
Lúc tôi hạ quyết tâm báo cho cậu ấy về con mắt phải, Thror chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên đó rồi bật cười vì một nguyên do nào đó.
“Chẳng có vấn đề gì đâu. Thần vẫn sẽ dâng hiến cho người một con mắt còn lại mà.”
“Nh-nhưng mà, Thor…!”
“Hay việc thiếu đi một mắt khiến thần không còn xứng đáng để làm hiệp sĩ của người nữa sao?”
Đến lúc này rồi mà cậu ấy vẫn mỉm cười và trêu chọc tôi cho bằng được.
Tuy nhiên tôi chỉ tuyệt vọng lắc đầu.
“Dĩ nhiên là không phải! Nhưng ta chẳng biết tại sao chuyện này lại xảy ra. Cậu đã làm gì sao? Để… bảo vệ ta.”
Tôi gạt phần tóc mái của Thor bằng bàn tay có phần run rẩy.
Sau đó tôi tiếp tục nhìn thẳng vào khoảng lõm tối tăm đó.
Nơi từng chứa con mắt tím tuyệt đẹp của cậu ấy giờ đây chỉ còn lại một vẻ u hồn và mất mát. Tôi thực sự rất tuyệt vọng khi nghĩ đến việc rằng nó sẽ không bao giờ trở lại nữa.
“Thần đã dùng bí kỹ của Twilight.”
“Bĩ kỹ…? Cái mà Lapis đã dạy cậu sao?”
“Đúng vậy. Thần không nghĩ là người nhớ được chuyện đó đâu, thưa Tiểu thư, thế nhưng lúc chúng ta ở bãi biển đã bị kết giới của lũ Twilight bắt được. Nó ngăn cản việc thi triển các ma pháp dịch chuyển thông thường, thế nên để trốn thoát thì thần chẳng còn cách nào khác ngoài việc dùng bí kĩ mà bản thân vừa học được để thoát ra.”
Thor bỏ tay khỏi mắt phải và nhìn vào nó.
“Vì vẫn còn thiếu kinh nghiệm… và cưỡng ép sử dụng bằng toàn bộ sức mạnh, thế nên thần dám chắc việc một con mắt chính là hậu quả của việc đó. Đó chính là ma pháp không gian.”
“Kinh khủng quá…”
Tôi chẳng có chút kí ức nào về bí kỹ đó.
Nhưng tôi nhớ được lúc rơi xuống biển và khi lấy lại được ý thức ở trên bờ biển, một khối không gian méo mó đã xuất hiện ở ngay trên đầu tôi như thể một hình lập phương vừa bị khoét rỗng vậy.
Lẽ nào đó chính là bí kỹ của Twilight?
Ví dụ nếu giống như với ma pháp của ‘Xích Phù thủy’ mà tôi sử dụng – thứ ngốn rất nhiều ma lực cũng như tạo ra áp lực rất lớn lên cơ thể tôi thì cũng chẳng gì khó hiểu khi Thor lại cạn kiệt ma lực.
Chính nhờ nó mà Thor có thể đưa tôi chạy trốn.
Biết được sự thật đó càng khiến trái tim của tôi đau đớn hơn.
“Tại sao người lại khóc vậy, Tiểu thư? Người vẫn mít ướt như mọi khi nhỉ.”
“Bởi vì… ta cảm thấy hối hận. Lúc nào ta cũng là người được bảo vệ khiến bản thân ta chẳng khác nào một đứa vô dụng cả.”
“Tiểu thư…”
“Ta đúng là ngu ngốc mà. Mới sáng nay ta còn tự hào rằng bản thân đã rất cố gắng trong suốt năm vừa rồi nữa chứ. Thế nhưng cậu mới là người nỗ lực và cố gắng hơn ra rất nhiều.”
Thor đã bí mật học một loại ma pháp khiến cơ thể cậu ấy phải chịu đau đớn.
Dù chẳng biết rõ chi tiết nhưng khi nhớ đến những ma pháp sư Twilight phải thay những bộ phận bị mất trên cơ thể bằng máy móc thì tôi mới nhận ra được bản chất khủng khiếp của thứ ma pháp được ‘Hắc Ma vương’ để lại.
“Người đang nói gì vậy? Thần… chỉ cần có đủ sức mạnh để bảo vệ người là thần đã rất vui rồi. …Bởi vì nếu không làm được thì thần thà chết đi còn hơn.”
Thor nhìn sang rồi dùng tay để lau đi những giọt nước mắt trên mặt của tôi khi chúng vẫn đang tiếp tục đổ xuống.
Bàn tay, những ngón tay của cậu lần theo gò má và chạm vào môi của tôi.
“...”
“...Thor?”
Ánh mắt và cử chỉ của cậu ấy quá mức trưởng thành và rung động lòng người khiến tôi lúc này chẳng thể nào chịu đựng nổi.
Cậu ấy cứ như là một người trưởng thành hơn tôi rất nhiều vậy, điều đó đã khiến trái tim tôi nhảy loạn lên trong lồng ngực.
“Tiểu thư, người nói lại đi. Lúc nãy thần có hơi giật mình và đầu óc có chút lú lẫn nên đã không nghe rõ… người có thể nói lại điều đó một lần nữa không?”
“Ng-Nghe rõ gì cơ?”
“Người có yêu thần không…?”
“...!”
Khuôn mặt tôi lập tức đỏ như gấc
Cậu ấy xảo quyệt quá đi mất.
Thor đang chạm vào môi tôi trong khi nhìn chằm chằm vào nó và đòi tôi xác nhận lại cảm xúc của mình thêm một lần nữa. Dẫu cho lúc nãy chính cậu ấy mới là người nhẹ nhàng từ chối nó. “A, ta, ta…thì, cậu biết mà…”
Tôi lắp bắp trong khi đảo mắt nhìn quanh.
Chỉ còn lại Thor với ánh mắt trưởng thành đang hướng thẳng vào tôi.
Ý tôi là, cậu ấy còn định sờ mặt tôi bao lâu nữa vậy? Ngoài ra thì mặc quần áo vào đi chứ!
“Có thể người không đấy, thưa Tiểu thư, nhưng thần là người ‘dơ bẩn’ hơn người nghĩ nhiều đấy.”
“À, nhưng cậu cũng đẹp trai lắm!”
Tôi vô tình trấn an cậu ấy một cách mạnh mẽ.
Tuy nhiên không phải chỉ mỗi vẻ ngoài mà đó còn là cả nụ cười bất chợt đó, sự quyết tâm đầy cao quý, vẻ cô đơn khi nhìn về nơi xa xăm – thứ mà thậm chí cả tôi đôi khi cũng cảm nhận được…
Tất cả điều đó đều khiến trái tim tôi bùng cháy.
Nhưng trong lúc bản thân đang bị chơi đùa như thế, nỗi bất an thẳm sâu trong lòng đột nhiên xuất hiện.
“Nhưng mà… như thế chỉ mang đến rắc rối cho cậu mà thôi, Thor à.”
Đó chỉ đơn thuần là những cảm xúc của tôi.
“…Tại sao cơ chứ?”
Thor chỉ nhẹ nhàng dùng những ngón tay của cậu ấy để nâng cằm tôi lên.
“Thần nói như vậy từ khi nào thế?”
Nó không hề đáng sợ, cũng chẳng hề nhẹ nhàng.
Thế nhưng giọng nói của cậu ấy là thứ sẽ dần dần dồn bạn vào góc tường để rồi chẳng có cách nào thoát ra cả.
Đây có phải là thứ mà người ta gọi là sự quyến rũ của ma quỷ không?
“Tiểu thư, thần dám chắc là người còn chẳng biết về nó đâu.”
“Thor…?”
“Về điều, điều mà thần đã hằng mong ước…”
Biểu cảm của Thor có phần đau khổ và tuyệt vọng. Hơi thở phả ra ở ngay cận kề khiến trái tim tôi đập liên hồi như muốn bung ra khỏi lồng ngực vậy.
…Nhưng rồi…
Cảm nhận được một thứ áp lực kì lạ chẳng khác gì sát ý đang tỏa ra từ bên trái, Thor và tôi quay mặt về phía đấy gần như cùng lúc.
“!?”
Thậm chí sửng sốt còn không phải là từ phù hợp để diễn tả khung cảnh lúc đó.
Cửa kính của xưởng đang phản chiếu hình ảnh một người đàn ông đang không thèm che giấu đi vẻ mặt đầy cau có.
“Ah…eh…”
Bộ lễ phục giám mục màu trắng và mũ miện.
Khuôn mặt ác quỷ chẳng hề hợp với bộ thành phục trên người đang nhăn nhó lại, trông chẳng khác gì những con quỷ được triệu hồi bởi những ma thuật đen cổ đại cả.
Đó là Giám mục Eska – huấn luyện viên của tôi.
“Có một con quỷ ở ngoài kìa, Tiểu thư.”
“Đó là Giám mục Eska!”
Tôi chẳng biết Thor có cố tình nói vậy không hay cậu ấy thực sự nghĩ rằng ngoài kia là một con quỷ.
Bởi vì ngay từ đầu, căn xưởng này đã có một chế độ để chặn tầm nhìn từ bên ngoài vào.
Tuy nhiên, biểu cảm của Giám mục Eska chất đầy sự ghê tởm như thể anh ta vừa phải chứng kiến những chuyện mà bản thân không muốn thấy vậy… và thậm chí anh ta còn lôi ra một khẩu bazooka nữa chứ!
“Ch-Chờ đã, thưa Đức Ngài!”
Tôi lao ra khỏi xưởng bằng một tốc độ mà đến cả bản thân cũng phải tự ngạc nhiên. Sau đó tôi dừng lại trước mặt gã giám mục đang có ý định hủy diệt cả căn xưởng yêu quý của chúng tôi rồi kéo anh ta vào trong.
“Đồ ngu! Đừng có trốn chui trốn lủi để tán tỉnh nhau trong trường hợp khẩn cấp như thế này! Các ngươi vừa bắt ta chứng kiến một thứ kinh tởm đáy!”
Giám mục Eska hét vào mặt chúng tôi. Lỡ như lũ quỷ nghe được thì sao?
Không, mà tôi cũng không thể chối bỏ sự thật cả hai đang tán tỉnh nhau được …
“Mà tại sao người lại có mặt ở đây vậy, thưa Giám mục Eska?”
“Hôm nay là ngày kết thúc học kỳ và ta chịu trách nhiệm tưới nước cho nhành của Cây Thế giới mỗi khi kỳ học kết thúc. Lúc ta vừa đi lên mặt đất thì lũ quỷ của Đế quốc Thiên đường đã cày xới khắp nơi, thế nên ta đã nghĩ là chẳng còn cách nào khác ngoài việc tiêu diệt từng con một. Mà đó chính là lý do mà ta đánh nhau với chúng suốt từ nãy đến giờ.”
Nhắc mới nhớ, Giám mục Eska chính là một bậc thầy diệt quỷ.
Bởi vì tôi được chính con người này dạy cách để tiêu diệt bọn chúng mà.
“Vậy thì tình hình như thế nào rồi ạ?”
Thor cất tiếng hỏi trong khi cơ thể đã ăn mang chỉnh tề từ lúc nào không hay.
Gã giám mục nheo mắt và tặc lưỡi.
“Đừng lo. Ít nhất thì chưa có học sinh nào chết cả. May là bọn chúng đề ở một chỗ để dự lễ bế giảng. Một số thì bị thương nhưng ở đây có rất nhiều thuốc nên cũng chẳng sao cả. Tuy nhiên, trong đội ngũ giáo viên thì có một vài người chết rồi.”
Trái tim tôi lạnh đi trước thông tin đó.
Tôi đã được các thầy cô ở ngôi trường này giúp đỡ rất nhiều.
Chắc hẳn bọn họ đã đứng ở tiền tuyến để bảo vệ học sinh thân yêu.
Có vẻ như danh tính của người hi sinh vẫn chưa được làm rõ. Thế nhưng chỉ nghĩ đến thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy kinh khủng.
Đúng vậy… Cậu Medite sao rồi nhỉ?
Lúc đó, Cậu đã sẵn sàng để bảo vệ học sinh dù cho cái giá phải trả có là tính mạng đi chăng nữa.
“Ừm, Cậu Medite… Giáo sư Medite có an toàn không ạ?”
“Medite? À, tên Medite một mắt đó sao? Ta chẳng biết. Chưa gặp hắn bao giờ.”
“...Tôi hiểu rồi.”
“Nhưng có vẻ như loại độc dược do nhà Medite phát triển chống lại lũ orge đang được xả ra ở khắp nơi. Hiệu quả cũng khá ổn đấy.”
“...”
Nhưng việc đó cũng không thể xóa tan đi nỗi lo của tôi được.
Ngoài ra tôi còn lo lắng về tình hình của Lapis, Frey và cả Nero nữa.
Không biết họ đã thoát khỏi tay lũ Twilight chưa nhỉ… Tôi dám chắc là bọn họ cũng đang lo lắng cho tôi lắm.
“Bình tĩnh nào, Tiểu thư. Đội hiệp sĩ được Ngài Lionel chỉ huy sẽ bảo vệ đồng đội của người mà. Vì những cận vệ của Airi đã được chọn từ những hiệp sĩ tài giỏi nhất.”
Thor lên tiếng như thể nhìn thấu được nỗi lo của tôi.
Tôi cũng nhớ ra rằng mình phải nói với cậu ấy điều gì đó.
“Ta cũng thấy Airi và hoàng tử Gilbert ở hầm ngục tầng một đấy. Ta chắc là bọn họ sẽ an toàn thôi.”
“Vậy sao… tạ ơn trời.”
Tiếng thở phào nhẹ nhõm của Thor khiến cho trái tim tôi cũng nhẹ đi đôi phần.
Tuy nhiên, vì bây giờ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra ở đso. Nên lựa chọn duy nhất là chúng tôi tự mình đến đó để kiểm tra.
“Này, cậu.”
Giám mục Eska đứng trước mặt Thor, nắm lấy phần tóc mái của cậu ấy và nhấc nó lên.
Khuôn mặt của gã ta còn méo mó hơn khi nhìn vào khuôn mặt của Thor.
Anh ta đang nhìn và khoảng trống nơi từng là mắt phải của cậu ấy.
“Kuahahaha! Tên nhóc, cậu mất một con mắt rồi kìa! Hẳn là cậu vừa ép bản thân mở ‘Hộp Đen’ ra nhỉ? Haha, có vẻ như ma pháp Twilight không hữu hiệu lắm nhỉ.”
“...”
Tôi chỉ biết bối rối nhìn Giám mục Eska rồi nhìn sang Thor.
Ngay sau đó, bầu không khí đột ngột thay đổi khi khuôn mặt của Giám mục Eska trở nên nghiêm trọng.
“Này, dù biết 2 cô cậu đang rất mệt nhưng hãy nhanh chóng đến Đại Hải đăng đi.”
“Đại Hải đăng?”
“2 người vẫn còn việc phải làm ở đó. Nếu như không muốn ngôi trường này bị kẻ thù cướp mất thì theo ta. Ta sẽ mang cô cậu đến chỗ tên xấu xa đó.”
Xấu xa… ban đầu thì tôi chẳng hiểu được ý nghĩa của từ đó, nhưng rồi tôi lại nhớ ra rằng Giáo sư Ulysses đang có mặt ở ngọn hải đăng.
Không biết ở chỗ thầy ấy có an toàn không khi đó là nơi mà thầy ấy đã sửa khối tinh thể ma pháp cũng như ra lệnh cho các tinh linh bảo vệ các học sinh cũng như cả ngôi trường này.
“Nh-Nhưng thưa ngài, chúng tôi còn rất ít ma lực. Hẳn là chúng tôi sẽ cần ma lực để làm gì đấy mà, đúng không?”
Tôi đã nghĩ là mình sẽ bị anh ta la mắng vì sự bất cẩn, tuy nhiên có vẻ như gã giám mục cũng hiểu được điều đó khi rút một vật ra từ trong ống tay áo.
Đó là một loại trái cây kì lạ có hình tròn.
“Đ-Đây là gì vậy ạ?”
“Cô sẽ chẳng thể hiểu được sự kì diệu của loại quả này đâu. Đây là quả thánh của Cây Thế giới Vabliophos. Ah, mea dea. Xin hãy cứu vớt những chú cừu yếu đuối và khốn khổ này. Tạ ơn người, tạ ơn người…”
Anh ta tạo hình cây thập giá ở trước ngực như thể đang cầu nguyện với những quả trái cây nhỏ này vậy, nhưng rồi anh đột nhiên nhét chúng vào mồm tôi và Thor.
“!?”
Dù bị nghẹn nhưng tôi cũng cắn một miếng và nuốt nó xuống.
Dù chỉ có kích thước khá nhỏ cỡ một quả mận nhưng lại rất mềm mại và mọng nước, lại còn không có hạt. Thế nên tôi đã có thể nhanh chóng xử gọn nó.
Vị chua ngọt kèm mùi thơm ngào ngạt. Ngoài ra nó còn có kết cấu như một quả nho xanh vậy.
“Huh…”
Tôi có thể ngay lập tức cảm nhận được hiệu quả.
Cơn đau trong cơ thể tôi biến mất. Đến cả những vết thương mà tôi không thể tự chữa lành cũng dần dần khép lại.
Ma lực của tôi đã hồi phục lại đến mức như muốn trào ra khỏi cơ thể. Nếu nói đây là một phép màu thì cũng chẳng sai chút nào.
Vậy là tôi đã được tận mắt chứng kiến sức mạnh danh bất hư truyền của cây thánh mà mọi người trên khắp thế giới tôn thờ.
“Haa, vậy thì mắt của Thor cũng có thể hồi phục được…!”
Sức mạnh của quả thánh khiến tôi nghĩ đến khả năng đó khi nhanh chóng quay sang phía Thor.
Cậu ấy cũng đã đặt tay lên mắt phải nhưng rồi cũng từ từ hạ xuống.
Tuy nhiên, nơi đó vẫn chỉ là một cái lỗ đen tối và u ám.
“...Không…”
“Tiếc thật đấy, đó không chỉ đơn giản là một vết thương ngoài da. Cậu phải biết điều đó rõ hơn bất cứ ai, đúng không, Thor Bigreitz?”
Lời nói của giám mục Eska tỏ rõ sự châm chọc thế nhưng Thor chỉ giữ im lặng.
“Đó chính là ‘cái giá’ phải trả của ma pháp. Ma pháp Twilight cho phép điều khiển không gian, cắt, dán, kết nối hay thậm chí là bay xuyên qua chúng. Nhưng trong quá trình đó, một phần cơ thể của cậu cũng sẽ đột ngột bị dịch chuyển đến một không gian khác. Dù cho có quả thánh của Cây Thế giới đi chăng nữa thì cũng không thể nào hồi phục lại như thể đó chỉ là một vết thương được.”
Nghe thấy điều đó khiến tôi nghiến răng lại.
Vậy tức là mắt phải của Thor sẽ vĩnh viễn không trở lại.
“Nhưng nếu là hắn ta… có lẽ sẽ có cách.”
Giám mục Eska đánh mắt sang hướng bên cạnh rồi lẩm bẩm.
——Đúng lúc đó…
Bên ngoài xưởng kính bỗng được một loại ánh sáng chói lòa chiếu rọi.
“!?”
Chúng tôi chạy ra khỏi xưởng giữa những luồng âm thanh kì lạ đi cùng với một luồng sóng ma lực rất khác thường.
“Đó là…gì vậy…”
Tôi sững sờ.
Hàng loạt mũi tên khổng lồ đang xé toạc vòng dịch chuyển khổng lồ - thứ đáng lẽ phải đang trôi nổi ở bầu trời phía nam.
Cứ như thể bầu trời đang nứt toác ra vậy.
Vòng tròn ma pháp đang vỡ ở bất cứ nơi nào những mũi tên ánh sáng bay qua. Cứ như một miếng giấy dán tường đang bong tróc dần vậy.
Giám mục Eska lấy ra một thứ trông giống như cặp ống nhòm rồi nhìn về phía bầu trời.
“Ồ, cuối cùng hắn ta cũng ra tay rồi.”
“…Đó là sức mạnh của Giáo sư Ulysses sao ạ?”
“Đúng vậy, đó chắc chắn là ma pháp của tên hoàng tử xấu xa khốn kiếp đó. Hẳn hắn ta đã trộn nhiều tinh linh lại với nhau sau đó dùng ma pháp để chứa đựng sức mạnh khổng lồ của chúng. Hình dáng của những mũi tên đó chắc chắn là lấy Đại tinh linh Mặt trăng – Artemis, làm lõi… à mà nhân tiện thì ta cũng có thể phá hủy được cái vòng tròn dịch chuyển to đùng kia đấy.”
“Vậy tại sao ngài không làm sớm đi ạ?”
Thor hỏi với giọng điệu có phần kinh thường.
“Đồ ngốc. Chúng ta phải di tản học sinh trước. Bởi vì…”
Giám mục Eska nắm đầu chúng tôi rồi kéo cả bọn cúi xuống.
Và rồi anh ta cẩn thận đặt thêm một lớp rào chắn xung quanh mà không cần phải niệm chú.
“Nếu như phá hủy một vòng tròn ma pháp với kích thước đó, chắc chắn nó sẽ nổ tung.”
Giám mục Eska lên tiếng. Ngay lúc đó…
Một vụ nổ kinh hoàng xảy ra trước khi hàng loạt vụ nổ khác xuất hiện ở trên vòng tròn ma pháp khổng lồ kia.
Một luồng gió và sóng nhiệt dữ dội tràn vào đảo học viện.
Lớp rào chắn bảo vệ của Giám mục Eska rất vững chắc và không hề lay chuyển nên chúng tôi rất an toàn, thế nhưng những cái cây và công trình xung quanh thì lại không được may mắn như vậy khi toàn bộ đều bị thổi bay. Duy chỉ có xưởng kính của bọn tôi ở phía sau là an toàn do cũng nhận được sự bảo vệ.
Sau khi chịu đựng và chờ đợi một lúc thì dư âm của vụ nổ cũng đã lắng xuống.
Tôi nhanh chóng nhìn lên bầu trời.
Thật nhẹ nhõm khi vòng ma pháp dịch chuyển khổng lồ kia đã bị phá hủy và sắp sửa biến mất.
Tuy nhiên, rất nhiều ma pháp sư Twilight đang tụ tập lại xung quanh nó. Chẳng biết bọn chúng đang định làm gì nhỉ…
“Haha, chết đi! Bọn chúng vỡ trận rồi! Đây chính là cơ hội của chúng ta.”
“…nhưng Thưa ngài, liệu vòng dịch chuyển cỡ lớn kia có xuất hiện trở lại không?”
Thor vẫn bình tĩnh lên tiếng.
Tôi cứ ngỡ là việc triển khai lại một thứ như vậy là điều không thể nào, thế nhưng Giám mục Eska lại gật đầu.
“Đó cũng là một khả năng. Chắc chắn bọn chúng cũng phải dự đoán trước được việc nó sẽ bị phá hủy. Bởi vì nếu muốn sử dụng trong chiến tranh thì bọn chúng cũng sẽ phải biết được liệu sẽ mất bao lâu để khổi phục lại nó.”
Dù nói thì là vậy, thế nhưng Giám mục Eska – người đang đứng trước mặt chúng tôi, lại nở một nụ cười gai góc.
“Nhưng mà làm gì có chuyện chúng ta để yên như vậy. Những mũi tên ánh sáng mà các cô cậu vừa nhìn thấy chính là dấu hiệu cho việc học sinh đã được di tản. Nói tóm lại… đó chính là tín hiệu khỏi đầu của Lune Ruschia – pháo đài bất khả xâm phạm, sắp sửa phản công.”
Tín hiệu khởi đầu cho cuộc phản công của Lune Ruschia…
Tôi ôm chặt lấy cơ thể mình khi nó đang run rẩy trong sự phấn khích.
Sau khi tôi bí mật điều chỉnh lại trạng thái. Lần này, tôi sẽ không để thua nữa. Tôi sẽ không tạo ra bất cứ lỗi lầm nào nữa.
Cảm giác của việc phải chứng kiến người mình yêu sắp bị giết ở ngay trước trong khi bản thân lại chẳng thể làm được gì… Tôi không bao giờ muốn trải qua nỗi tuyệt vọng đó thêm một lần nào nữa.
Bọn tôi lợi dụng sự náo loạn để di chuyển ra ngoài.
Phải nhan chóng vòng qua bãi biển và đến ngọn hải đăng nơi Giáo sư Ulysses đang trấn giữ.
Tuy nhiên, ngay khi vừa bước chân xuống bãi biển, một cảm giác lạ lẫm khó hiểu với khung cảnh xuất hiện.
Tôi không thể kìm được khi dừng chân lại để nhìn lên bầu trời đang đối diện với mặt biển. Và rồi tôi phải tròn mắt lại.
“Không thể nào…”
Bầu trời——
Đỏ, đỏ rực như thể ngày “hoàng hôn” của thế giới đã đến vậy. Bầu trời đã bị tô lại bằng màu của hoàng hôn.
Dẫu cho lúc này mới chỉ là đầu giờ chiều.