Tales of Reincarnation in Maydare

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3531

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Volume 2: Vị Đấng Cứu thế chẳng sợ gì trên đời - Chương 6: Mê cung trên Đảo Học viện I (phần 2)

Mục tiêu đầu tiên của chúng là một con mang hệ [Hỏa] với điểm yếu cực kì dễ dàng để nhận ra.

Và nó cũng rất dễ tìm khi sở hữu kích thước khổng lồ.

Bọn tôi dồn nó vào tường bằng thủy ma pháp sau đó là thêm cả những mũi “hỏa tiễn” của tôi và chân nữa.

Sau đó thì thân hình to lớn đã không còn trụ được mà đổ ập xuống. Cũng nhờ cơn chấn động đó mà nhãn cầu của nó rơi ra ngoài.

“Oooh~”

“Trông cứ như một viên đá quý ấy nhỉ?”

Bọn tôi đã có một viên nhãn cầu màu đỏ lấp lánh.

Tuy nhiên, Lapis lại là người duy nhất tiến đến gần con máy vừa ngã xuống…

“!?”

Cô ấy tấn công khớp tay của nó bằng ma thuật rồi xé toạc nó ra.

Việc đó khiến cả bọn bị sốc.

“C-c-cậu đang làm gì vậy, Lapis!?”

“Con máy tự động này được làm bằng hợp kim ma thuật mà. Không phải lúc nào cũng có đâu nên là hãy biến nó thành vũ khí nào.”

“Huh, vũ khí sao?”

Chúng tôi hoàn toàn không theo kịp lời của cô ấy khi Lapis giương tay về phía cánh tay máy bị xé rách kia và bắt đầu niệm chú.

“Lapis twi twilight——Giả kim thuật, loại: thương.”

Sau đó, cánh tay máy bắt đầu đổi hình dạng thành một ngọn giáo mỏng dài.

“Whoa, đây chẳng phải là giả kim thuật sao!? Đến năm 3 chúng ta mới học cơ mà.”

“Điều này khiến tớ nhớ lại rằng gia tộc Twilight sống dựa vào ma thuật không gian cũng như giả kim thuật.”

Frey và Nero đều tỏ ra ấn tượng còn tôi thì vỗ tay nhiệt liệt. Nếu như là hình dạng thì chắc hẳn nó sẽ là một món vũ khí hữu ích.

Con tiếp theo mà chúng tôi bắt gặp là một cỗ máy hình ma nơ canh mang hệ [Thủy] mà cả bọn đã thấy ngay từ lúc vừa bước vào mê cung.

Nó tấn công bằng cách bắn những bong bóng nước trông chẳng khác gì bọt xà bông ra từ miệng.

Những thứ đó sẽ phát nổ ngay khi được hạm vào nhưng uy lực lại không quá mạnh cũng như dễ dàng bị chặn lại bởi những ma pháp tường thông thường.

Cỗ máy này trông thì rất dễ để bị đánh lừa bởi hình dáng cũng như vẻ ngoài kì lạ của nó, tuy nhiên chuyển động lại khá chậm rãi đã thế toàn bộ phần lưng không hề có chút phòng bị nào. Chính vì vậy mà Lapis với ngọn giáo trên tay đã lẻn ra sau và đâm xuyên qua đầu khiến nó ngừng cử động. Thế là bọn tôi đã có được nhãn cầu xanh lam.

Sau đó, cả bọn dạo quanh mê cung một lúc và đến được một khu vực rộng lớn được bao quanh bởi những cây cột trụ.

Có một hộp hình vuông nằm ở trung tâm.

Hiển nhiên đó là một cỗ máy tự hành mang nguyên tố [Thổ]. Cái hộp được làm hoàn toàn bằng đất với bề mặt phủ một lớp mốc và có cả những bông hoa.

Ở một thế giới trắng không tì vết như thế này thì có chút đáng sợ khi nơi duy nhất mà cây cỏ mọc lên là một cái hộp. Thế nhưng cỗ máy này lại không hề chuyển động nên bọn tôi cũng không thể tìm được nhãn cầu của nó…

Tại sao không đốt quách đi cho xong nhỉ? Ngay khi tôi đang nghĩ như vậy thì đỉnh hộp bật mở và một bông hoa có hình dáng một khuôn mặt xuất hiện từ bên trong.

“!?”

Nó mở cái miệng to lớn của mình ra và ngoạm luôn cả Nero – người đang đứng ở phái trước rồi kéo cậu ấy vào bên trong hộp. Thế mà Nero còn chẳng hề hò hét gì…

Cái hộp đóng lại khiến cho thảm thực vật càng lan ra.

“N-này, chúng ta phải làm gì đây? Nero bị bông hoa khổng lồ kia ăn thịt rồi kìa!”

“Gì chứ, em đang đùa đúng không! Sao có thể thêm nguyên tố [Thảo] vào [Thổ] được cơ chứ.”

“[Thảo] cũng tương ứng với [Thổ] đấy.”

“Đừng có nói một cách bình tĩnh như vậy chứ Lapis!”

Thế này thì tệ rồi đây. Chẳng khác nào Nero bị bắt cóc cả nên việc sử dụng Hỏa ma pháp – vốn là điểm yếu của Thảo ma pháp, cũng bị loại bỏ bởi vì Nero hoàn toàn có thể bị ảnh hưởng!

“...Haa.”

Ngay lúc đó, tôi nhớ ra một điều.

Những viên đá trắng đang lăn lóc xung quanh nơi này.

Tờ giấy hướng dẫn mà tôi nhận được ngay từ đầu đã nói rằng mê cung tầng một được dựng nên bởi đá lấy từ Rừng Muối. Điều đó có nghĩa là…

Tôi cúi xuống nhặt một vài viên đá trắng muốt rồi niệm chú.

“Myr vis makia——Hỡi đá của Rừng Muối, tạo ra hạn hán!”

Rồi sau đấy, tôi quay về phía những viên đá trên lòng bàn tay và thổi chúng.

Những viên đá trắng muốt hóa thành bụi mịn, tan vào trong không khí tạo nên những vệt lấp lánh xung quanh hộp máy. Tiếp theo là thảm thực vật trên nó bắt đầu khô héo dần đi.

“Ma pháp vừa rồi là cái gì vậy?”

Frey tròn mắt.

“Những viên đá từ Rừng Muối chứa rất nhiều muối và ma lực thế nên khi trở thành bột thì ta có thể sử dụng chúng một loại ‘thuốc diệt cỏ’. Lửa không phải là thứ duy nhất mà cây cỏ sợ đâu.”

“Nói tóm lại là cậu đã dùng đá ở nơi này để tạo thành một loại thuốc diệt cỏ ư, Makia?”

“Đúng vậy đấy Lapis.”

Nguyên liệu ma pháp từ Rừng Muối của quê nhà kết hợp với chuyên ngành của tôi – Độc dược cũng ra gì đấy chứ. Rễ cây hay hoa xung quanh con máy hình hộp đã hoàn toàn khô héo chỉ để lại cái hộp trần trụi.

Chúng ta phải nhanh chóng cứu Nero, tôi nói rồi lao lên. tuy nhiên…

“Aaaah. … Trong đó ngột ngạt quá đi mất.”

Trước khi bọn tôi kịp làm gì thì cái hộp đã tự mình mở nắp để rồi Nero bò ra từ bên trong.

Và trên tay của cậu ấy là một nhãn cầu màu nâu.

Có vẻ như Nero đã tự mình đánh bại bông hoa đã lôi cậu ấy vào trong hộp rồi lấy nhãn cầu của nó. Quả không hổ danh.

Giờ thì bọn tôi đã có nhãn cầu của người máy [Hỏa], [Thủy] và [Thổ] nên chỉ còn lại một con nữa thôi là đủ.

“Được rồi! Tiếp theo là…dùng bữa trước khi đi làm những chuyện khác.”

“Dùng bữa ư, thật đấy à?”

Bụng tôi gào lên như để đáp lại lời châm biến của Frey.

Không, là do tôi quá đói để tiếp tục hoạt động thì đúng hơn.

Thanh ngũ cốc là thứ rất hữu dụng trong việc hồi phục ma lực cũng như sức mạnh thể chất, nó là thành quả sau những cải tiến liên tục của Viện Nghiên cứu Thể chất Ma pháp Lune Ruschia. Bột yến mạch được trộn với các loại hạt nghiền cũng như hoa quả khổ. Ồ, còn có thêm cả một ít kẹo dẻo và sô cô la nữa.

“Chẳng có chút khoai tây nào nhỉ?”

“Đã lâu lắm rồi mới không phải ăn khoai tây…”

Đúng như Frey và Nero nói, Bản Báo cáo Khoai tây chỉ được tạm hoãn vào lúc này.

Dù khá nhạt nhão nhưng khi ăn quen thì thanh ngũ cốc cũng chẳng đến nỗi nào. Nhưng mà mặc kệ mọi người nói gì thì nói khi giờ đây ai cũng đều đói mốc meo nên cả bọn chỉ yên lặng thưởng thức. Trông cả nhóm có khác gì hamster đâu chứ…

Loại đồ ăn này khiến tôi khô hết cả miệng nhưng một ngụm nước tăng lực là quá đủ để tôi hồi phục cả số ma lực đang dần cạn kiệt của bản thân.

“Haa. Giờ thì cái còn lại là…”

“Chỉ còn lại con máy hệ [Phong] mà chúng ta chưa hề gặp lại kể từ lúc đầu nữa.”

Khi mọi người đều đã ổn định chỗ ngồi, tôi và Nero bắt đầu lên tiếng.

Bọn tôi bắt đầu rà soát bản đồ của mê cung trong khi tự hỏi rằng có nên quay lại chỗ ban đầu gặp nó hay không.

“Trưởng nhóm~. Em được [Hỏa] ban phước nên đừng có làm gì lúc đánh với nó nhé. Anh không muốn thấy ngọn lửa bùng lên trong khi lao ngược về phía chúng ta đâu.”

Frey cười cợt trêu chọc tôi trong khi bóc một thanh ngũ cốc nữa.

Tôi cũng ngay lập tức phản pháo. “Vậy tại sao anh không dùng phép tạo mưa để dập lửa nếu chuyện đó xảy ra?”

“Chẳng phải em rất yếu với nước sao, Trưởng nhóm?”

“Mưa thì chẳng sao cả, em chỉ không thể bơi mà thôi.”

“‘Em không biết bơi’ là cái quái gì chứ? Ai cũng có thể nổi một cách tương đối nếu họ bình tĩnh mà.”

Để đáp lại câu hỏi của Nero, tôi nắm chặt thanh ngũ cốc và hét lên “Em không nổi được!”

“Cơ thể em cứ cừng đờ lại như có thứ gì đó dưới nước kéo chân vậy. Dù cho có vẫy vùng đến mức nào thì em cũng chỉ chìm xuống, mà thậm chí có ở yên thì em cũng chìm thôi.”

“Được ban phước cũng có nhiều vấn đề nhỉ… thật đấy.”

Tôi gật đầu mạnh mẽ trước những lời của Lapis. Thực sự thì nó không có tiện lợi đến vậy đâu.

“Trước đây thì em không sợ chết đuối lắm vì chắc chắn Thor sẽ cứu mình…”

Nói đến đây khiến tôi rất ngạc nhiên khi mọi người đều tỏ ra chăm chú lắng nghe.

Dù gì thì trước đây tôi cũng không kể quá nhiều thứ về cậu ấy với nhóm của mình.

“Thor là… một trong những Thủ hộ ở buỗi vũ hội hôm trước đúng không? Nero lên tiếng.

“Hình như đó là người hầu cũ của Makia nhỉ,” Lapis nói.

“Cái tên tóc đen đẹp mã kia ư? Không đời nào, đừng có bảo với anh là em thích thuộc hạ cũ của mình đấy nhé~?” Frey cũng cất lời.

“Không, làm gì c…” tôi đỏ mặt cố phủ nhận rồi từ từ cúi xuống.

Dường như tôi chẳng cách nào phủ nhận được chuyện đó cả.

“Đúng vậy. Em yêu Thor. Thậm chí cậu ấy còn nói rằng sẽ ở rể rồi thì sẽ luôn ở bên cạnh em để rồi tự dung trở thành Thủ hộ…ah…”

Tôi thổ lộ mọi chuyện một cách thẳng thắn rồi cầm thanh ngũ cốc bằng cả hai tay và cắn thật trong khi những giọt nước mắt cứ rơi xuống.

Mọi người trong nhóm chỉ biết nhìn nhai.

“…Thật ư? Thế thì đó là vấn đề lớn đấy.”

“Là do anh Frey đây quá thiếu tinh tế thôi.”

“Này, có ổn không vậy, Makia? Cậu không nên vừa khóc vừa ăn đâu.”

Frey, Lapis và Nero đang lo lắng cho tôi theo cách của riêng họ nhưng tôi cũng không chắc đó có được xem là tốt bụng hay không.

“Ah, oi! Nhìn kìa!”

Để rồi đột nhiên Nero bật dậy và bước xuống phía dưới cầu thang với bọn tôi lẽo đẽo theo sau.

Ở hướng mà cậu ấy đang chỉ là một quả bóng máy mang nguyên tố [Phong] đang lăn lúc ở một hành lang cao hơn. Nó đang tạo một cuộn gió xoáy xung quanh cơ thể.

Những giọt nước mắt của thiếu nữ cũng đã cạn đi khi mục tiêu của bọn tôi xuất hiện.

“Này, nhãn cầu trắng đó là của bọn ta!”

Bọn tôi nhanh chóng thu dọn đồ và đuổi theo nó.

Tuy nhiên khi đến địa điểm bắt gặp nó thì một nhóm khác cũng xuất hiện.

Đó là nhóm Garnet 1 của Beatrice.

Bọn tôi nhìn nhau bằng những ánh mắt tóe lửa bởi vì cả hai bên đều hiểu rõ đối phương mong muốn thứ gì.

“Này, bọn tôi tìm ra nó trước. Cô hiểu không?”

Tôi liều lĩnh đe dọa nhưng Beatrice chỉ đơn giản là hất mái tóc vàng của mình.

“Đó không phải là điều ta quan tâm. Ai lấy được nhãn cầu thì là người chiến thắng, không phải sao?”

“Uhj. Mà đúng là vậy.”

Grr… “Trưởng nhóm yếu thế quá,” Frey nói khi tôi lùi lại ngay lập tức.

Beatrice bật cười khúc khích rồi ra lệnh cho quản gia của mình – Nichilas Harbury đang đứng ngay sau mình như thể để tuyên bố rằng người chiến thắng là người hành động trước.

“Nicholas! Xử nó đi!”

“Vâng, thưa Quý cô Beatrice.”

Đặt tay lên ngực cùng một nụ cười thanh lạch, cậu ta biến một nửa người bên phải thành nước.

Đó là một sự ngạc nhiên đối với nhóm Garnet 9 bọn tôi.

“Ohoohoho! Nicholas của ta – người được [Thủy] ban phước có thể biến những bộ phận của cơ thể thành nước và sử dụng chúng theo ý muốn! Đó là còn chưa kể áp lực nước là thứ vượt trội hơn cả gió!”

“Không thể nào! Quản gia của cô được [Thủy] ban phước ư!?”

Cậu quản gia mỉm cười khiêm tốn bằng khuôn mặt biến dạng một nửa rồi nói rằng “Tôi cũng có mặt ở lớp học cho những Đứa trẻ được ban phước…”

Frey và tôi đực mặt ra. Bởi vì ấn tượng của tôi về cậu ta là luôn ở cùng Beatrice nên chắc hẳn khi họ tách ra thì bọn tôi đã không hề nhận ra chẳng…?

Giờ thì trong lúc bọn tôi đang bối rối thì cậu quản gia đã lén lút điều khiển dòng nước trên mặt đất lan ra. Đến lúc bọn tôi nhận ra thì cũng là lúc mà nước chảy đã chảy đến phía dưới con bóng máy và cả bọn tôi

“Hỏng rồi! Họ vượt mặt chúng ta rồi!”

Cùng thời điểm với tiếng hét của Nero, nước của cậu quản gia đã hóa thành hàng loạt hàng loạt dải phóng lên từ mặt đất. Những cột nước xoắn lại lao về phía con máy thuộc tính [Phong] hợp thành một chỉnh thể khổng lồ tạo thành một cái lồng giam bằng nước, hay cách khác thì quả bóng máy đã rơi vào tay của cậu ta.

“Gyah~~~”

Không dừng lại ở đó, bọn tôi cũng bị cuốn vào dòng nước khi nó đẩy chúng tôi sang một hành lang khác. Cứ như những tình tiết trong manga hài hước vậy.

Tiếng cười cợt từ Nhóm 1 do Beatrice dẫn đầu khiến tôi tức giận. Bọn họ còn chẳng làm gì cơ mà!

“Cứ thế này thì nó sẽ thuộc về nhóm 1 mất.”

Nero ngay lập tức đứng dậy và tấn công cột nước bằng nhiều ma pháp khác nhau nhưng tất cả đều chỉ tác động được vào mặt nước mà thôi.

Đây không phải là nước bình thường mà là thứ được dùng bởi một Đứa trẻ được ban phước. Nó rất vững chắc không khác nào một lớp tường thành cả.

“Lapis, cậu có thể dùng ma pháp không gian để mang quả cầu máy kia đến đây không?”

“…Không thể. Tớ phải đến gần hơn, hoặc là chạm vào được thì càng tốt.”

“Ôi trời, tệ rồi đây. Nó sắp sửa bị áp lực nghiền nát rồi. Đó chính là kết thúc của chúng ta.”

Nero và Lapis đang cố vạch ra những điều mà bản thân có thể làm trong khi Frey đã bỏ cuộc.

Còn tôi thì chỉ biết gạt nước đi như một chú chó bởi vì nó chính là điểm yếu của tôi.

“Còn quá sớm để đầu hàng đấy!”

Tôi trừng mắt nhìn cột nước, nhổ một sợi tóc của bản thân rồi mượn ngọn giáo của Lapis.

“Cậu định làm gì vậy, Makia?”

“Tớ sẽ đục thủng một lỗ trên cái cột nước nóng đó bằng nhiệt. Sau đó tớ sẽ xuyên thủng quả cầu máy kia rồi lôi nó ra.”

“Gì chứ!?”

Tôi giải thích ngắn gọn cho những người đồng đội đang ngạc nhiên của mình rồi nhờ họ hỗ trợ.

Mọi người đều gật đầu như thể muốn nói rằng “thử thôi nào.”

Tôi buộc sợi tóc của mình quanh mũi giáo rồi nhờ Nero tính toán quỹ đạo một cách chính xác, nhờ Lapis hỗ trợ bằng ma pháp phản lực để phóng ngọn giáo và Frey để lo liệu những vấn đề khác…

“Myr vis makia——Hỏa thương, xuyên thủng đi!”

Tôi ném ngọn giáo vốn đã nóng rực bởi nhiệt thẳng về phía cột nước.

Ngọn giáo mỏng dài dễ dàng xuyên qua cột nước dày đặc và sượt qua cơ thể của quả cầu máy nhưng không hề xé toạc nó ra. Sau đó nó tiếp tục xuyên qua cột nước và đâm vào bức tường đá muối ở phía bên kia.

“Cái gì!?”

Nicholas Harbury – người tạo ra cột nước, cùng với chủ nhân Beatrice của cậu ta đang ngẩn người ra trước đòn tấn công kì quặc của bọn tôi.

Sau đó, cột nước nổ tung chỉ để lại một màn hơi nước.

Cậu quản gia đã tự mình làm việc đó, chắc hẳn là do không thể nào chịu đựng được lượng nhiệt.

Tôi thấy quả bóng máy đã thoát khỏi cột nước và bắt đầu xoay một cách điên cuồng trên mặt đất. Nói là vậy nhưng cảm giác rất tuyệt vời khi cứ như thể nó đã bị hỏng và bắt đầu trở nên điên dại.

Một cơn lốc xoáy lần đầu tiên xuất hiện và hút toàn bộ hơi nước trong vùng này khiến tất cả mọi người đều phải bó tay. Những thành viên Nhóm 1 đứng ngay bên cạnh chúng tôi cũng chỉ biết cúi xuống tự về bằng một bức tường ma pháp.

Tuy nhiên, điểm yếu của nó vẫn chưa hề biến mất. Tất cả những gì bọn tôi cần làm là chặn đường di chuyển của nó.

“Ngay lúc này, Frey!”

Mặc dù không thể thấy anh ấy, nhưng…

“Fre i noa——Rung lắc và nứt vỡ ra!”

Lúc câu thần chú hỗn loạn ấy vang lên thì cũng là lúc một vết nứt lớn xuất hiện ngay phía dưới quả cầu máy khiến nó bị kẹt trong vết nứt và không thể nào di chuyển được nữa.

Lúc nó dừng lại cũng là lúc cơn gió không còn. Chúng tôi bởi vì đã đoán được điều này nên đã trở lại hành lang ban đầu và Frey cũng xuất hiện từ ngay bên dưới nơi đó.

Anh ấy là người được [Thổ] ban phước nên hoàn toàn có thể có thể có thể bám vào mặt dưới của hành lang cũng như rất thành thạo những ma pháp phá vỡ mặt đất.

“Tiếc thật đấy, độn thổ rồi làm nứt mặt đất là yêu cầu vô lý làm đấy, Nhóm trưởng~”

“Được rồi, Frey, đi lấy nhãn cầu đi! Anh là người nhanh nhất mà!”

Quả cầu máy kẹt cứng trên mặt đấy giãy dụa một lát rồi ngừng hoạt động và một viên nhãn cầu màu trắng rơi ra ngoài.

“Được rồi, anh lấy được rồi!”

Frey là người đầu tiên lao đến chỗ viên nhãn cầu rơi ra. Thế nhưng cùng lúc đó…

“Xin hãy thứ lỗi cho thần, thưa Điện hạ!”

“Eeeh!?”

Ngạc nhiên thay, Beatrice đã đọc được hướng di chuyển của Frey và niệm phép trói buộc lên người anh ấy. Beatrice, cô đang làm gì với đệ ngũ hoàng tử vậy~.

Viên nhãn cầu trắng tuột khỏi vòng tay Frey và lăn lóc một cách theo quán tính…

“Chết tiệt! Nó sắp rơi khỏi hành lang đấy, Nhóm trưởng!”

“Đi đi, Nicholas!”

Tôi đã đứng ngay bên cạnh và chuẩn bị vươn đến nó, tuy nhiên cậu quản gia cũng đã di chuyển rất nhanh.

Cả hai nhảy về phía viên nhãn cầu trắng cùng một lúc.

Tuy nhiên, tay của bọn tôi chạm vào nhau…rồi do một lý do nào đó mà cậu quản gia rụt tay lại. Thế nên người đầu tiên bắt được nó là----

“Tớ bắt được rồi!”

Là tôi, đó là tôi. Tôi giơ viên nhãn cầu trắng mà mình lấy được lên.

Vì mải tập trung nên tôi không để rằng những người từ nhóm khác đã tụ tập lại để chứng kiến trận chiến giữa Nhóm 1 và Nhóm 9 khi giờ đây tiếng vỗ tay tán dương đang vang lên từ khắp nơi. Cảm ơn nhé, cảm ơn nhé.

“Không…Không thể nào!”

Có vẻ như Beatrice là người duy nhất chưa thể chấp nhận được tình cảnh hiện tại khi vẫn há hốc miệng.

Những thành viên còn lại của Nhóm 1 gần như trở nên vô hình.

“Chia buồn nhé, Beatrice, nhưng người đầu tiên lấy được nó là người chiến thắng. Nếu đã như vậy thì đây là chiến thắng bởi vì kế hoạch tốt hơn cũng như sự kiên trì của bọn tôi rồi. Ô hô hô!”

Khuôn mặt cay đắng của Beatrice do tiếng cười lớn của tôi là một khung cảnh chẳng thể nào cưỡng lại được.

Cậu quản gia lên tiếng “Thành thật xin lỗi, thưa Bà chủ,” rồi cúi đầu chán nản.

Có vẻ như khuôn mặt của cậu ấy đang bị bỏng…

“Không, cậu đã làm rất tốt, Nicholas. Nhưng quan trọng hơn…”

Beatrice không hề trách mắng quản gia của mình mà chỉ chạm vào má cũng như trán của cậu ấy vài lần rồi nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu ta cùng một vẻ mặt ủ rũ.

“Chờ đã, tay cậu cũng bị bỏng sao!? Từ khi nào vậy, lẽ nào là từ lúc tôi dùng giáo chọc thủng cột nước của cậu sao? Lẽ nào tôi đâm trúng bụng cậu hay gì à??”

“Ahaha!” Để đáp lại một tôi đang tái mặt đi thì cậu quản gia chỉ bật cười.

“Tôi không bị thưởng vì cột nước đó bị xuyên thủng. Đó là do nhiệt từ ngọn giáo đã khiến máu dồn lên não của tôi mà thôi.”

“À, cậu nói mới nhớ, những người được [Nước] bảo hộ rất hay bị đau đầu nhỉ… đó là lí do mà cậu giải phóng cột nước ư?”

“Vâng. Nước hóa ra lại là một thứ rất nhạy cảm với nhiệt. Còn vết bỏng trên tay này của tôi là do tiếp xúc trực tiếp với tay của cô Makia trong khi chúng ta tranh giành viên nhãn cầu. À, nó nóng lắm đấy.”

Ra là vậy. Hóa ra cậu quan giả rụt tay lại là do chạm vào tay của tôi.

Tuy nhiên, điều đó lại khiến một câu hỏi hiện lên trong đầu tôi.

Cậu quản gia được [Thủy] ban phước. Tên hề xanh tấn công tôi ở vương đô cũng bị cho rằng là được [Thủy] ban phước, thế nhưng thể chất sinh nhiệt của tôi dường như lại chẳng cóc chút tác dụng nào với hắn…

“Mmm?”

Tôi nghe một tiếng nứt vỡ ở gần chân của mình. Và rồi…

“Wah, waaaaaaah!”

Bởi vì ma pháp phá vỡ mặt đấy lúc này mà cấu trúc của cả đoạn hành lang ngay đã bị xé toạc khiến toàn bộ Nhóm 9 và Nhóm 1 rơi xuống cùng với đống đổ nát.

Nhưng khác với những người kia khi được những chiếc xuồng cứu sinh hình đĩa vớt lên, tôi lại là người duy nhất tiếp tục rơi tự do vào lòng mê cung.

Cứ như thể tôi đang bị địa ngục hút lấy vậy…

===============

Nay đăng giờ sớm vậy