“Tôi nghĩ là giải thích như vậy là mọi người hài lòng rồi chứ?”
Sau khi giải thích cho họ nghe về những vật dụng ở trên bàn, Kazura quay sang nhìn ông Nelson và Zirconia đang ăn súp rau.
Havel đã quay trở lại phòng và cũng đang ăn cùng Isaac.
“Vâng, quả là những vật dụng tuyệt vời. Cảm ơn Ngài”.
Ông Nelson đặt chiếc thìa xuống đĩa và sau đó cười và cảm ơn Kazura.
“Vậy thì, tôi muốn Ngài giải thích cho tôi nghe về tình hình của đất nước hiện giờ”.
“Tôi hiểu rồi. Zil, mang tài liệu tới đây”.
“Em sẽ mang hết tới đây. Isaac, giúp tôi mang tài liệu tới đây”.
“Vâng”.
Sau khi nghe những lời đó từ ông Nelson, Kazura quay lại nhìn ông Valin và Valletta.
Trong lúc này ngoại trừ Kazura ra vì anh đã được ông Nelson tin anh chính là Greysior, ông Valin và Valletta không được xem những tài liệu đó, họ đi theo vì mục đích là giải thích tình hình của làng Grisea mà thôi.
“Nelson-sama, nếu như ngài cho phép thì trong khi Ngài giải thích cho Kazura-sama, tôi có thể đưa Valin-san và Valletta-san sang phòng khác và hỏi thêm về làng Grisea được không?”
“Ừm, cậu nói phải. Kazura-sama thấy thế nào?”
“Không sao đâu. Havel-san, tôi nghĩ là anh hiểu…..”
“Đừng thẩm vấn họ quá nhiểu”. Đó là những gì mà Kazura muốn nói.
“Vâng, tôi vẫn giữ lời hứa với Kazura-sama”.
“Lời hứa?”
Ông Nelson không biết gì về lời hứa giữa họ cả, nên ông cảm thấy bối rối và hỏi lại Havel.
“Vâng, sau khi Havel-san cầu xin tôi giúp đỡ Arcadia, tôi đã yêu cầu họ hứa một vài điều”.
Ngay sau khi nghe thấy từ lời hứa, ông Nelson ngay lập tức lườm Havel.
Theo phản xạ, Havel đứng nghiêm, nhưng nét mặt vẫn tương đối thoải mái.
“Những lời hứa đó là gì vậy?”
“Tất cả những việc gì tôi làm ở làng Grisea, tất cả các Ngài đều không được can thiệp và không hề có ngoại lệ. Đó là điều thứ nhất. Điều thứ hai là không được ngược đãi người dân làng Grisea. Cụ thể hơn, người dân ở làng Grisea có mối quan hệ rất thân thiết với tôi, họ không thể bị ép truyền lại những kiến thức mà tôi ban cho họ được. Tôi không nhớ những điều luật được ban hành từ trước tới nay như thế nào, nhưng các Ngài không được thay đổi luật để phá vỡ những điều trên. Nếu như lời hứa bị phá vỡ, tôi sẽ ngừng viện trợ cho Arcadia”.
Ông Nelson đang suy nghĩ xem những lời hứa nào đã đang được thực thi, và ngay sau khi Kazura nói xong, ông thở phào nhẹ nhõm.
Nếu chỉ có như vậy thì không có vấn đề gì cả, vì từ trước tới nay ông đã rất cẩn thận trong khi làm việc với làng Grisea.
Hơn nữa, họ vẫn tuân thủ các luật lệ từ trước tới nay, có vẻ như họ rất biết ơn ông và ông sẽ vẫn được phép cai trị ngôi làng.
Thậm chí dù là ngôi làng nhỏ chỉ có khoảng 100 người, nhưng nếu kinh tế của làng bị trì trệ, thì với tình trạng eo hẹp của Isteria hiện nay thì vẫn sẽ giáng một đòn khá mạnh.
Tất nhiên, ông vẫn tin rằng với sự viện trợ của Kazura thì sẽ đem lại hiệu quả tích cực, tuy nhiên ông vẫn cần phải tránh việc mất kiểm soát ngồi làng và thuế của họ.
“Tôi hiểu rồi. Tôi cũng sẽ làm theo lời hứa, vì vậy tôi cầu xin Ngài hãy giúp đỡ chúng tôi…. Havel, dẫn họ sang phòng khác đi”.
“Rõ. Valin-san, Valletta-san, hãy đi lối này”.
Ông Valin và Valletta rời khỏi chỗ ngồi và đi theo Havel ra cửa.
Valletta lo lắng ngoảnh lại nhìn Kazura, nhưng sau khi Havel cất tiếng gọi cô, Valletta ngay lập tức rời khỏi phòng”.
✦✧✦✧
Vài phút sau, sau khi Havel dẫn ông Valin và Valletta rời khỏi phòng, Kazura bắt đầu đọc lướt qua đống tài liệu trước mặt.
Zirconia đang ngồi bên cạnh Kazura, ông Nelson ngồi đối diện, có rất nhiều tài liệu được đặt trên bàn. Bên cạnh ông là Isaac, người đang giữ những tài liệu giúp ông Nelson giải thích.
“Những thiệt hại ở phía nam và phía đông của Isteria là rất lớn, tuy nhiên thiệt hại của phía tây và phía bắc còn mạnh hơn. Hạn hán kéo dài làm cho phần lớn các cây trồng đang trong thời kì thu hoạch bị khô héo, mặt đất khô cằn nên không thể sử dụng được nữa. Giá lương thực thì tăng sốc, gây khó khăn đối với kinh tế của người dân Isteria”.
“(Tệ thật, mình có thể hiểu được phần nào nhưng mà những thuật ngữ này….”
Trong khi ông Nelson giải thích, Kazura đang đọc một câu trong tập tài liệu và rất lo lắng.
Anh đã được Valletta dạy học chữ, nhưng anh mới chỉ học có 3 tuần mà thôi.
Anh vẫn có thể đọc được những từ đơn giản, tuy nhiên anh đang đọc tài liệu có rất nhiều thuật ngữ lạ.
Trong tâm trí anh, Kazura cảm thấy rất ghen tị với khả năng học tập đáng kinh ngạc của Valletta. Cô ấy mới chỉ học tiếng Nhật có 10 ngày thôi mà đã có thể đọc trôi chảy”.
“Bởi vì hạn hán mà tiền viện trợ từ vùng Grigorn cũng giảm…..”
Trong khi Kazura đang gặp khó khăn, ông Nelson vẫn đang giải thích rất nhanh.
Mặc dù anh đang ra vẻ đọc được, nhưng thực ra lại chẳng thể đọc được gì, nên tốt hơn là Kazura nên thú nhận là mình không biết đọc chữ của đất nước này.
“Nelson-san, tôi có thể nhờ Ngài một số việc không?”
“Vâng, đó là gì vậy”.
“Tôi xin lỗi vì không nói sớm hơn, tôi không thể đọc được chữ quốc ngữ của đất nước này. Vì vậy tôi có thể nhờ Ngài tóm tắt lại những ý chính cho tôi không?”
Nghe thấy những lời đó của Kazura, ông Nelson rất ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Zirconia lại mỉm cười và trả lời, “Đã rõ”, và sau đó cô nhận tài liệu từ Kazura bắt đầu đọc và giải thích những điểm đáng chú ý.
✦✧✦✧
Đã hai giờ đồng hồ trôi qua.
Giống như trước đó, Kazura cảm thấy rất bối rối với những tập tài liệu trước mặt mình.
Anh đã biết được những điều chính trong lúc ông Nelson giải thích, tuy nhiên nó cũng chỉ là những điều cơ bản.
Isteria sẽ không bị hủy hoại ngay trong vài ngày được, nhưng nếu như thời tiết vẫn không thay đổi, thì có thể là một năm hay nửa năm nữa, nạn đói ở Isteria sẽ gây thiệt hại cực kì nặng nề.
“Việc đầu tiên cần triển khai bây giờ là cải thiện tình hình lương thực. Sau đó là biện pháp đối mặt với lũ lụt trong nửa năm nữa. Ngoài ra chúng ta cần phải giải quyết các vấn đề vệ sinh trong thị trấn, và việc phá hủy các tòa nhà trong nông thôn là việc tồi tệ nhất, và làm hụt ngân quỹ nữa…. Nhiều việc để giải quyết thật”.
“Mặc dù hơi hổ thẹn, nhưng chúng tôi thực sự không thể làm gì cả. Chúng tôi đã gần như cạn kiệt lương thực dự trữ, nếu như hạn hán cứ kéo dài thì khu vực này sẽ trở thành địa ngục của ma đói mất. Từ trước tới nay chưa hề có cuộc hạn hán nào dài như thế này….”
Ông Nelson thất vọng.
Dựa trên những giải thích đó, việc sản xuất lương thực đang giảm dần làm cho giá lương thực tăng cao làm cho công dân Isteria phải đi nhận khẩu phẩn thực phẩm dự trữ.
Tuy nhiên, nếu như tình hình như bây giờ thì việc này không thể kéo dài.
Khi việc phân phát khẩu phần lương thực dừng lại, thì sẽ gây ra bạo loạn và cướp bóc từ những người giàu có. Và cũng giống như ông Nelson nói, vùng đất này sẽ biến thành địa ngục của ma đói.
“Khoản ngân sách ước tính trong việc chi tiêu trong quân sự cũng khiến tôi khá quan tâm, nhưng….. Với tình hình như hiện nay thì tốt hơn là không nên can thiệp tới nó”.
Khi Kazura nói về “chi tiêu trong quân sự” Zirconia giật nảy mình, nhưng khi anh nói không can thiệp tới nó, cô thở phào.
Vì có một khả năng chiến tranh với Balveil sẽ vẫn tiếp tục như theo lời của Valletta nói, có lẽ số chi tiêu đó dùng cho mục đích này.
Mặc dù anh rất tò mò về khoản chi tiêu được cung cấp, nhưng tham gia vào tất cả mọi thứ là điều không nên, nên anh quyết định không can thiệp vào chuyện đó bây giờ.
“Về việc tình hình lương thực, tôi sẽ làm gì đó để cải thiện chúng, tuy nhiên, tôi sẽ không làm tất cả đâu, tôi rất mong được sự hợp tác của mọi người”.
“…. Ooh! Nếu nó là trong khả năng thì chúng tôi sẽ làm hết sức có thể, bằng mọi cách, chúng tôi sẽ ra sức hợp tác với Ngài”.
Ông Nelson và Zirconia như định nói “Eh!? Thật sao!?”, nhưng ông Nelson cười tươi và đứng dậy khỏi ghế, bắt lấy tay Kazura và cảm ơn rối rít.
Ngược lại, Isaac lại không biểu hiện gì quá khích, anh chỉ đứng đó và mỉm cười hài lòng.
“Tiếp theo, về các biện pháp vệ sinh và phòng chống lũ lụt, hãy nói cho tôi chi tiết đi”.
“Ngài cũng muốn giúp việc này nữa sao?”
“Tôi đã nắm bắt được tình hình, vậy nên tôi có thể giúp đỡ để chuẩn bị một vài biện pháp đối phó”.
Về vấn đề lũ lụt và vệ sinh môi trường, Kazura đã nghe qua từ Havel trên đường đến Isteria.
Từ lúc đó, anh nghĩ rằng anh có thể hỗ trợ dựa theo mức độ thiệt hại và cách phòng chống.
Tuy nhiên nó còn phụ thuộc vào việc Kazura đối phó thế nào với những vấn đề trước mắt.
“À, chuyện này có vẻ như hơi vội, nhưng tôi muốn mọi người chuẩn bị cho tôi. Thời hạn là….. Xem nào, 3 ngày đi”.
“Tôi hiểu rồi. Nhưng chúng tôi cần phải chuẩn bị gì đây?”
“Chiếc bao vải cỡ như thế này….”
Kazura vẽ kích thước của chiếc túi bằng ngón tay lên bàn.
Đó là kích thước của một bao đựng được khoảng 45 lít thường được sử dụng trong gia đình tại Nhật Bản.
“Kích cỡ là vậy sao. Isaac, chuẩn bị ngay lập tức”.
“Đã rõ!”
Sau khi hiểu rõ kích thước, ông Nelson ra lệnh cho Isaac.
“A, đợi đã”
Kazura ngay lập tức gọi Isaac.
“Về số lượng thì khoảng 2….”
Kazura dừng lại và suy nghĩ. Isaac hỏi, “Là 2 chiếc ạ?”. Nhưng câu trả lời của Kazura đã làm anh chết lặng.
“Không, sẽ khá phiền nếu như thiếu. Hãy chuẩn bị 3000 chiếc bao. Làm ơn hãy chuẩn bị nhanh chóng”.
“…. Dạ!?”
“À phải rồi, vì chiếc bao cần được buộc kín nên hãy làm cho mỗi bao một chiếc dây. Hơn nữa, tôi muốn dùng xe của Nelson-san”.
“…N-Ngài cần bao nhiêu?”
Isaac đang chết đứng ở cửa, Kazura quay sang nói với ông Nelson.
“Hãy chuẩn bị đủ xe cần thiết để chở 3000 chiếc bao từ làng Grisea đến Isteria. Nếu như không đủ thì cần thêm cả xe đẩy cũng được. Làm ơn chuẩn bị đủ binh sĩ để phòng cho việc có trộm cắp. Đừng quên cả đánh xe và người kéo xe. Sẽ phải mất vài ngày để vận chuyển và cần một số tiền lớn nguồn cung và nhân lực, ừm…. Hãy chuẩn bị khoảng 300 người. Nếu có thể, hãy dừng lại công việc đồng áng một thời gian để chuẩn bị cho việc này”.
“… Tôi hiểu rồi….”
“Zirconia-san”.
Kazura quay sang nhìn Zirconia. Cô bỗng giật nảy mình
“Ano, tôi có việc cần phải bàn với các cán bộ nên…..”
Zirconia cố tránh ánh mắt của Kazura và định rời khỏi chỗ của mình, tuy nhiên Kazura ngay lập tức nắm lấy vai cô.
“Nào, nào….. ngồi xuống…..”
Zirconia chỉ có thể gật đầu và gượng cười, nhưng khuôn mặt của Kazura bây giờ như không muốn đùa cợt chút nào.
✦✧✦✧
Đó một giờ trôi qua kể từ khi Kazura bàn giao công việc.
Kazura đang đứng ở quảng trường của nhà ông Nelson cùng với Valletta, ông Valin và Havel.
Ở đó đang có một chiếc xe đang đợi họ, nhưng không phải là chiếc xe đưa nhóm Kazura đi sáng nay. Ngoài ra con có cả 4 người đàn ông lực lưỡng đứng ở đó.
Tất cả bọn họ đều mặc giáp và mũ bằng đồng.
Họ có một chiếc khiên tròn ở sau lưng và được trang bị giáo hoặc cung tên, cùng với chiếc kiếm giắt bên hông.
Không biết được họ già hay trẻ, nhưng có vẻ như họ đã phục vụ trong quân sự được một thời gian khá dài.
“Tôi sẽ ở đây thêm ba ngày nữa, gửi lời chào của tôi tới dân làng nhé. Nếu như tôi về trễ, thì hãy cứ tin rằng tôi sẽ quay trở về nhé”.
“N-Nhưng….”
Nghe thấy những lời đó, Valletta muốn cất lời nhưng lại do dự khi nhìn Kazura, nên cô chỉ cúi đầu.
Có lẽ cô ấy rất lo lắng cho Kazura, nhưng biểu hiện của cô khiến cho Kazura bối rối.
“(Sẽ tốt hơn nếu như Valletta-san có thể ở cùng với mình,…. Nhưng như thế này cũng vẫn sẽ ổn nhỉ?)”
Nếu như Kazura nói ra những cảm xúc của mình thì có lẽ Valletta sẽ được ở lại Isteria cùng anh.
Mặc dù chỉ là một vài ngày thôi, nhưng phải sống trong một vùng đất lạ thì cảm thấy thật là cô đơn, anh nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu như có Valletta bên cạnh vì cô có thể thích nghi rất nhanh chóng. Hơn nữa anh cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở bên cô.
Nhưng anh không thể làm điều này được.
Vì như vậy anh sẽ bị phụ thuộc vào Valletta, anh sẽ luôn dựa dẫm vào cô, và mỗi lần anh phải đến Isteria, Valletta lại phải rời khỏi làng Grisea.
Quả thực là không tốt chút nào.
“(Ngay cả khi muốn học hỏi nhiều thứ, cô ấy cũng đã từ chối đề nghị cùa Valin-san và chọn ở lại làng, nếu như mình tách cô ấy ra khỏi cha của mình thì quả thực mình không phải là thần thánh, mà là ác quỷ)”
Kazura tin rằng Valletta bỏ qua tất cả mọi thứ chỉ để được ở bên cạnh cha.
Hơn nữa, anh cũng không muốn gây rắc rối cho ông Valin và Valletta hay là người dân làng Grisea quá nhiều.
Trong tâm trí anh, họ là những con người mà anh phải bảo vệ.
Kazura đang suy nghĩ, Valletta đột nhiên ngầng mặt lên và nói giống như sắp khóc.
“….. Hãy về sớm nhé?”
Cô nói nhỏ, sau đó lại gục đầu xuống.
Nhìn thấy Valletta như vậy, Kazura gượng cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.