Chiyoko
Cậu vẫn khỏe chứ? Tớ vừa kết thúc kỳ thi cuối kỳ. Giờ thì chỉ việc chờ đến kỳ nghỉ hè thôi.
Hẳn là Chiyoko đang rất tò mò muốn biết kỳ thi cuối kỳ là gì, hay kỳ nghỉ hè ở thời đại của tớ ra sao, phải không?
Kỳ thi dùng để kiểm tra xem học sinh nhớ được bao nhiêu những kiến thức đã học ở trường được gọi là kỳ thi cuối kỳ. Phạm vi thi lần này là đến hết thời Edo, nên chắc là mùa thu tới đây tớ sẽ học đến cả thời đại của Chiyoko nữa đấy.
Kỳ nghỉ hè thì kéo dài khoảng một tháng, bài tập thì nhiều, lại còn có hoạt động của câu lạc bộ nên có lẽ sẽ khá bận rộn. Nhưng mà đi chơi với bạn bè thì cực vui!
Mà này, đến tận bây giờ mà cậu vẫn chưa biết cách đọc tên của tớ à. (Cười)
“Tokito”, đọc như vậy đấy. Cái tên này hơi lạ nhưng tớ rất thích.
Vì là học sinh cuối cấp nên tớ phải học hành thật chăm chỉ để đỗ vào trường mình mong muốn, nhờ có thư của Chiyoko mà những căng thẳng của tớ cũng tiêu tan bớt. Cảm ơn cậu nhé.
Tokito
Mùa hè năm 2023.
Vài tháng trước, tôi bắt đầu trao đổi thư với một cô gái sống ở thời Taisho.
Dù không rõ thư được gửi đi như thế nào, nhưng tôi thực sự tin rằng cô ấy sống ở thời Taisho, và tiếp tục trao đổi thư với ý nghĩ rằng điều này có thể khiến việc học môn lịch sử trở nên dễ dàng hơn.
… Không, thật ra là vì tôi cảm thấy điều này rất vui.
Đối với người theo học trường nam sinh như tôi mà, những lá thư của cô ấy thật sự tuyệt vời. Những ngôn từ cô ấy viết lên dịu dàng đến đẹp đẽ. Mối tình đầu là một cô gái đến từ thời Taisho. Chẳng phải lãng mạn lắm sao? Đây chính là cái được gọi là Chuyện tình Taisho, đúng không nhỉ?
Tôi không kể chuyện này với ai vì nghĩ rằng họ sẽ không tin. Có vẻ như cô ấy cũng vậy.
Đây là bí mật giữa hai chúng tôi. Nghĩ như vậy, tôi lại càng trông ngóng những lá thư từ cô ấy hơn.
Tokito
Cảm ơn lá thư của cậu.
Xin lỗi xin lỗi, vì mình không có cơ hội nào để hỏi cách đọc tên của cậu cả. Đọc là “Tokito” đúng không, một âm hưởng thật đẹp.
Cả kỳ thi cuối kỳ lẫn kỳ nghỉ hè, mình rất vui vì cậu đã để ý đến việc mình cảm thấy tò mò.
Kỳ nghỉ hè, cố gắng học hành chăm chỉ nhé. Mình cũng lấy những lá thư của cậu làm món ăn tinh thần để gắng sức làm việc nhà và chăm sóc các em trai mỗi ngày. Về những thời đại mà Tokito sẽ học vào mùa thu tới đây, mình cũng muốn nghe quá. Nhưng nếu biết rồi thì cuộc sống sẽ chẳng còn gì thú vị nữa nhỉ. Bây giờ, mình đang tận hưởng niềm vui bằng việc tưởng tưởng ra tương lai sau này cũng như thời đại của Tokito.
Hôm nay ấy nhé, mình đã mặc thật đẹp và cùng bạn đi đến Ginza. Trên đường, có rất nhiều chị gái tô son đỏ thẫm thật xinh đẹp. Mình cũng đã quyết định sẽ trở thành một cô gái như vậy. Sau khi trở nên xinh đẹp rồi, mình muốn thử gặp Tokito đấy.
Chiyoko
Có lần tôi đã hỏi về lí do Chiyoko bắt đầu gửi thư.
Bất chợt một ngày, trong đầu cô ấy bỗng tràn ngập những tưởng tượng về phố phường và văn minh của Tokyo một trăm năm sau, và thế là cô ấy đã thử viết chúng ra giấy.
Khi có việc rời khỏi chỗ đó thì lá thư đột nhiên biến mất. Thế nhưng Chiyoko chẳng bận tâm đến điều đó mà chỉ nghĩ xem liệu có ai sẽ sử dụng mặt sau của tờ giấy không, và rồi quên bẵng đi.
Cho đến khi nhận được hồi âm từ một trăm năm sau.
Một lá thư chẳng đề tên người gửi lẫn người nhận bỗng nhiên xuất hiện trên bàn học. Khi tôi mở ra xem thử thì thấy tiêu đề là “Một trăm năm sau”, bên dưới là những gạch đầu dòng mà tôi chẳng thể hiểu nổi.
Ban đầu tôi nghĩ rằng đó là trò đùa của em trai, thế nhưng trong đó lại viết về những điều đã đang tồn tại (“Loại máy móc có thể tự giặt quần áo” chắc chắn là máy giặt rồi”), nên từ tận thâm tâm, tôi không hiểu lá thư này là thế nào.
Thế nhưng những thứ được viết ra rất thú vị, và tôi đã trả lời trên mặt sau của tờ giấy thứ nào đã được tạo ra, thứ nào không.
Và rồi một lần nữa, không biết từ lúc nào, lá thư đã vượt thời gian để trở về thời Taisho.
Chiyoko
Chắc là khi trưởng thành Chiyoko sẽ xinh đẹp lắm. 5 năm nữa, tớ cũng thành người lớn rồi.
Cậu bảo là không muốn biết, nhưng không phải từ lá thư đầu tiên cậu đã lỡ biết trước những thứ sẽ được phát minh ra rồi đấy sao? (Cười)
Hãy sống thật lâu và dùng thử máy giặt xem nhé. Chắc chắn cậu sẽ thấy thích thú lắm đấy.
Mà có khi, nếu Chiyoko sống lâu thật lâu thì biết đâu lại gặp được tớ lúc còn nhỏ ấy nhỉ.
Cả hai đều sống ở Tokyo nên cũng không phải là không có khả năng mà.
Chỉ một lần thôi cũng được, tớ muốn gặp Chiyoko.
Tokito
Chỉ một lần thôi cũng được, tớ muốn gặp Chiyoko. Bởi vì tớ thích cậu.
Những lời cuối cùng, tôi không viết ra mà nuốt ngược vào trong.
Vì cảm thấy thú vị nên Chiyoko mới gửi những lá thư vượt thời đại đến cho tôi, nếu nhận được những lời ấy, có thể cô ấy sẽ thấy bận lòng.
Bao giờ cũng mất đúng 10 ngày thư mới đến chỗ của Chiyoko. Và ngược lại cũng thế.
Nếu không phải là thư mà là smartphone được gửi đến chỗ của cô ấy thì tốt biết mấy.
Như vậy thì mỗi ngày chúng tôi đều có thể nhắn tin cho nhau, nghe được cả giọng nói của nhau, và cùng cười với nhau qua màn hình điện thoại.
Nhắc mới nhớ, Chiyoko có thể hiểu được hầu hết những loại máy móc sẽ được phát minh ra, chỉ có smartphone là cô ấy hoàn toàn không hiểu, cũng không tưởng tượng ra được.
Đương nhiên rồi. Vì đến người mỗi ngày đều sử dụng như tôi còn chẳng hiểu nó được cấu tạo như thế nào kia mà.
Tokito
Cảm ơn lá thư của cậu.
Đúng là mình đã lỡ biết quá nhiều rồi. Mình muốn dùng thử máy giặt, và còn điều hòa, nếu có thứ đó trong nhà thì mình sẽ chẳng muốn ra ngoài mất. Mình muốn tự mãn mà nói với mọi người rằng trong tương lai sẽ có thứ như thế này được phát minh ra đấy, nhưng hẳn là sẽ không có ai tin đâu nhỉ, buồn thật.
Mình sẽ sống thật lâu cho đến khi gặp được Tokito. Mình hứa đấy.
Khi gặp Tokito rồi, mình có điều này muốn nói với cậu. Nhưng chắc bây giờ mình viết ra đây cũng được nhỉ.
Tokito, mình thích cậu.
Mình cực kỳ cực kỳ muốn gặp cậu.
Mình muốn nắm tay Tokito và dạo bước trên đường phố Tokyo.
Nếu được như vậy, cho dù là thời đại nào mình cũng sẽ đến.
Xin lỗi vì đột nhiên mình lại nói như vậy nhé. Chắc là cậu thấy khó chịu lắm nhỉ. Cứ ném lá thư này đi là được rồi. Cậu cũng không cần phải miễn cưỡng viết thư đáp lại đâu. Chỉ là mình muốn cho cậu biết mà thôi.
Chiyoko
Nhận được thư của Chiyoko, tôi vui mừng đến nỗi hét toáng lên khiến cho mẹ được một phen hết hồn, lúc đó là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè.
Nhờ có đống bài tập hè chất cao như núi mà đứa em trai lúc nào cũng ồn ào của tôi ngày hôm đó lại vô cùng im lặng, nên hẳn là tiếng hét của tôi lại càng vang vọng hơn.
Ngày tàn. Kỳ nghỉ hè cũng kết thúc.
Tối hôm đó, sau bữa tối, tôi ngó qua chương trình thời sự mà bố đang xem.
Khi đang nghĩ đến việc quay về phòng để chuẩn bị cho ngày mai, một thông báo đã khiến cho đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
“Ngày mai là 100 năm kể từ ngày diễn ra đại thảm họa động đất Kanto.”
Đại thảm họa động đất ở Kanto. Ngay cả đứa dốt môn lịch sử như tôi còn biết đến trận đại thảm họa chưa từng thấy này.
Tôi cuống cuồng cầm điện thoại lên và tìm kiếm từ khóa “Đại thảm họa động đất Kanto”.
Xảy ra vào ngày 1/9/1923. Khoảng 150000 người tử vong, trong đó ở Tokyo là 70000 người.
… Không sao, cũng chưa chắc cô ấy sẽ bị cuốn vào. Càng nghĩ như vậy, tôi lại càng không thể ngăn nước mắt ngừng chảy. Ngay bây giờ tôi sẽ viết thư bảo cô ấy chạy đến một nơi nào đó thật xa. Lúc này việc đáp lại lời tỏ tình chẳng còn quan trọng nữa. Mong rằng phép màu sẽ xảy ra, mong rằng lá thư này sẽ đến tay cô ấy thật sớm dù chỉ là một phút hay một giây. Có lẽ là không cần đến 10 ngày đâu nhỉ. Con sẽ làm bất cứ điều gì, vì vậy cầu xin thần linh.
Chiyoko
Tớ có một thỉnh cầu. Ngay bây giờ, hãy đi khỏi Tokyo xa nhất có thể. Dẫn theo những người quan trọng của cậu nữa.
Ngày mai, một trận động đất lớn đến mức không thể tin được sẽ ập đến.
Sau khi mọi chuyện đã ổn rồi hãy viết thư cho tớ. Tớ sẽ luôn đợi cậu.
Tokito
Thời gian dần trôi đi, tiết trời đã vào đông.
Kể từ ngày đó, tôi không nhận được bất cứ hồi âm nào từ Chiyoko.
Cho dù có viết bao nhiêu bức thư, chúng cũng không còn được gửi đến chỗ cô ấy nữa.
Vừa ngắm tuyết rơi ngoài cửa sổ, tôi vừa giải bài tập lịch sử. Đại thảm họa động đất Kanto là vào năm 1923. Từ hôm đó, tôi không bao giờ quên được con số này. Nhưng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn?
Tôi vẫn luôn tự trách bản thân như vậy.
Tốt nghiệp cấp hai, tôi trở thành học sinh cấp ba.
Một ngày cuối mùa mưa, tôi đến chơi nhà một người bạn cùng lớp.
Khi đến nhà, người ông trông có vẻ hiền hậu của cậu ấy ra đón chúng tôi.
“Đây là Tokito, bạn của cháu. Tên cậu ấy có nghĩa là “vượt thời gian” đấy, nghe oách quá ông nhỉ.”
Cậu ấy đã giới thiệu như vậy. Khi tôi cúi đầu chào hỏi, ông đã đáp lại với vẻ mặt hơi ngạc nhiên:
“Tokito… Chào mừng cháu. Cứ tự nhiên như ở nhà nhé.”
Khi chuẩn bị ra về, ông bỗng trao cho tôi một lá thư.
Không thể đợi được đến khi về nhà, tôi một tay cầm ô, một tay mở lá thư và đọc ngay trên đường. Trong thư là nét chữ quen thuộc, nét chữ mà tôi đã luôn mong ngóng từ lâu.
Tiếng mưa rơi xa dần. Trong một khoảnh khắc, trái tim tôi trở lại mùa hè năm đó.
Tokito
Cảm ơn lá thư của cậu vào lúc đó. Thật kỳ diệu là mình vẫn sống sót sau thảm họa, và từ giờ mình sẽ sống thật lâu.
Nhiều tuần sau đó, mình đã thử về lại nơi từng là nhà của mình thì phát hiện ra lá thư của Tokito. Mặc dù những thứ khác thì đã cháy rụi cả rồi. Có lẽ là vì thư đến sau khi lửa đã tắt hết.
Cảm ơn cậu vì đã cố cứu mình. Sau khi đọc thư của Tokito nước mắt mình cứ rơi không ngừng.
Dù mình đã tự ý nói ra cảm xúc của bản thân, vậy mà.
Mình đã viết thư đáp lại ngay lập tức, nhưng có vẻ như thư không còn được gửi đến thời đại đó nữa. Vì vậy, mình quyết định tin tưởng vào kỳ tích, và giao lại lá thư cho con trai mình, mong thằng bé sẽ gặp được cậu.
Phải rồi, mình đã tận mắt nhìn thấy máy giặt và điều hòa. Mặc dù vậy mình vẫn muốn nghĩ rằng mình là người nghĩ ra nó sớm hơn bất kỳ ai. Ngoài ra còn nhiều loại máy móc khác mà Tokito kể cho mình, chúng đã khiến cuộc sống của mình phong phú hơn.
Chẳng mấy chốc mà mình sẽ từ giã thế gian này do bệnh tật. Tháng sau là mình tròn 80 tuổi, giá mà có thể mình cũng muốn cố gắng đến lúc đấy.
Tokito, rồi chúng ta sẽ gặp được nhau vào một ngày nào đó trong tương lai phải không. Mình mong đến lúc ấy lắm.
Chiyoko
Nước mắt của tôi thấm đẫm hai gò má. Khác với ngày hôm đó, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Cô ấy đã sống. Cô ấy đã vượt qua thảm họa và trở thành một người phụ nữ xinh đẹp đáng ngưỡng mộ. Chỉ cần như vậy là đủ. Hơn thế nữa, trong những giây phút cuối cùng, cô ấy vẫn nhớ đến và viết thư cho tôi.
Giống như smartphone, chúng tôi hoàn toàn chẳng hiểu cách thức của việc trao đổi thư từ khi đó.
Smartphone giúp kết nối con người ở nhiều nơi với nhau, nhưng biết đâu sau này sẽ có một loại máy móc giúp kết nối con người ở nhiều thời đại với nhau.
Nghĩ như vậy, trong đầu tôi ngập tràn những tưởng tượng về tương lai, giống như Chiyoko.
Tớ sẽ sống thật lâu để mang đến cho cậu thật nhiều câu chuyện, nên hãy đợi tớ nhé, Chiyoko.
Khi thề như vậy, tôi có cảm giác như cô ấy đang mỉm cười với tôi.
Ngước lên bầu trời, không biết mưa đã tạnh từ lúc nào.
Và giờ, mùa hè năm nay bắt đầu.
Gập chiếc ô lại, tôi sải những bước chân thật dài.
時翔: THỜI TƯỜNG (vượt thời gian) 1912 - 1926 関東 (QUAN ĐÔNG): 1 trong 9 vùng của Nhật Bản, bao gồm thủ đô Tokyo