Xem nào mình đã đi được bao xa rồi nhỉ?
Đại hoàng tử của Đế chế Gozman, Harold, tự hỏi trong khi vừa uống nước từ cái bao da.
Từ khi được những hòn đá ma thuật trên vách chiếu sáng, hang động hoàn toàn không còn tăm tối nữa. Tuy nhiên, dù thế, cũng không thể nhìn đến được điểm cuối của nó.
Vào sâu trong cái hang dường như dài vô tận này, Harold tiếp tục vừa đi vừa nghĩ.
Nếu anh thành công, anh sẽ gần một bước hơn tới ngôi vua. Anh ta chỉ cần phải chịu đựng nốt thử thách lần này, nhưng nó có lẽ đã mất nửa ngày mới chỉ đi được sâu hơn vào trong lăng tẩm.
Harold tiếp tục đi tiếp, trong khi vẫn còn đang mơ mộng về lễ đăng quang của chính mình.Thực tế, thì anh ta đã mơ đến thời này ở khoảng thời gian lâu trước đó.
Mọi thứ anh cần làm bây giờ đó chính là gặp mặt vị Nọa Vệ Long Thần để có được sự ban phước từ ngài. Sau đó một khi rời đi một cách an toàn, anh ta sẽ trở thành vị vua mới.
Anh ta đã cảm thấy bớt căng thẳng sau khi biết sẽ không phải đối đầu với một con quái vật hay bất cứ điều lố bịch nào cả. Tất cả mọi thứ cần làm bây giờ đó là tiến về phía trước mà không cần phải "thay đổi lịch sử". Nó có phải là manh mối để vượt qua thử thách?
"Mình hiểu rồi...thì ra đây là một bài kiểm tra."
Harold tiếp tục tiến về phía trước mà không sợ hãi, mặc dù không thể nhìn thấy điểm cuối.
Anh sẽ phải tiếp tục đi nữa sao? Thật sự có điểm cuối sao? Khi Harold bắt đầu tự hỏi bản thân những câu hỏi như thế thì con đường bằng cách nào đó đã thay đổi.
"Đây là cái gì?"
Harold lắc đầu mình để loại bỏ tất cả những suy nghĩ chán nản.
"Bình tĩnh nào. Chỉ cần tiếp tục di chuyển. Lối đi ở ngay phía trước. Phụ thân đã nói chỉ có một lối đi này thôi."
Khi cố gắng di chuyển về phía trước, chân anh bắt đầu cảm thấy nặng nề như có tảng đá khổng lồ ở đó vậy. Nó sẽ không rời khỏi mặt đất.
"Cái gì vậy?"
Chân của Harold trở nên nặng nề hơn sau mỗi bước đi. Đây là đến cực hạn của anh rồi sao? Không, Harold đã trải qua cuộc huấn luyện phép thuật, nên anh ta có thể sử dụng một vài câu chú cường hóa cơ thể. Vì vậy, anh đã có thể lết về phía trước.
"Thật phiền phức mà."
"Eh?"
Harold ngạc nhiên. Vừa nãy là mình sao? Đấy là điều mình vừa nghĩ sao?
Là một người cai trị người dân Assurado tương lai, sao anh lại có thể nghĩ nó phiền phức khi tiếp tục di chuyển cơ chứ?
Bởi vì người dân Assurado đánh giá cao đức tính siêng năng, và đối với cả Harold để cai trị một nước cũng thế, điều này càng đặc biệt không thích hợp khi anh nghĩ việc di chuyển về phía trước là một điều phiền phức.
Anh liều mạng cố gắng tiếp tục bước đi, nhưng lại càng trở nên chậm chạp sau mỗi bước đi.
Chỉ cần từ bỏ thôi mà.... Điều này thật vô dụng.
"Im đi."
Thật tốt khi có thể ngồi xuống và nằm trên sàn.
"Im đi."
Chỉ cần bỏ cuộc thôi.
"Ồn quá!"
Đừng nghĩ gì cả. Chỉ việc dành cả ngày của ngươi để nghỉ ngơi thôi.
"Ồn quá!!"
Harold đấm vào tường bằng tất cả sức mạnh. Cú đấm sau khi cường hóa của anh ta đã làm lún cả bức tường đá. Cơn đau và máu đã làm anh tỉnh táo trở lại
"Haha... Mình hiểu rồi... Đây chỉ là một bài kiểm tra... Thể nào mà phụ thân lại nói đó là kẻ thù của chính mình."
Harold tiếp tục lết đôi chân nặng trĩu của mình tiến lên phía trước.
Nếu bạn bất chợt bắt đầu có suy nghĩ lười biếng, bạn rốt cuộc sẽ ngừng làm mọi thứ và trở nên ngu ngốc. Và một khi ngừng bước tiếp, bạn sẽ chết.
Giờ đây Harold cần phải bước tiếp để thay đổi vận mệnh của mình.
Nếu bạn lười và chỉ ngồi. Nếu phiền phức, sau đó quên đi. Nếu mệt mỏi, sau đó ngồi và nằm xuống. Chỉ cần ngủ và quên đi tất cả mọi phiền toái.
Đây chính là thử thách của Nọa Thần. Nếu mà bạn làm biếng thì phiền phức sẽ chỉ càng tiếp tục mà thôi.
"Điều này có phải chính là ý phụ hoàng đã nói, mình phải tiếp tục kế thừa? Mình không thể dừng ở đây được."
Cần cù tiến về phía trước. Đây chính là cách duy nhất để tồn tại trong lăng tẩm. Đây chính là châm ngôn để dẫn dắt tất cả những người sống trên lục địa Assurado.
"Ta sẽ trở thành quốc vương của Đế chế Gozman, của lục địa Assurado không bao giờ bỏ cuộc. Siêng năng cần cù chính là châm ngôn của chúng ta. Ta không thể dừng lại ở đây." Harold nghiến răng và tiếp tục bước đi.
"Đó là...."
Có một thanh kiếm gắn ở ngoài bức tường. Một thanh kiếm không hề tầm thường. Đó chính là thanh kiếm của hoàng gia Đế chế Gozman đã mất tích hàng thập kỉ trước.
"Tại sao thanh kiếm lại ở đây?"
Đột nhiên Harold nhớ đến lời cha đã từng nói trước đó.
"Cha." Harold cười một cách gượng gạo.(1)
"Có lẽ cha đã mang theo thanh kiếm hoàng gia cùng trong khi đang nỗ lực cố gắng phần thử thách đăng quang. Cha đã phải để lại nó ở đây để tiếp tục tiến về phía trước."
Nhìn vào thanh kiếm, Harold tiếp tục di chuyển. Sau hơn nửa ngày bước đi, Harold cuối cùng cũng đến.
"Chào mừng vị vua trẻ tuổi."
Đang ngồi trên ngai vàng cao, với ba cặp cánh đen tuyền và đang nhìn một cách oai nghiêm, chính là Nọa Vệ Long Thần.
Trans by hanyu fan
Sao đến chương này thấy nghiêm túc vậy ta. Cảm thấy tác giả như đang chửi mình vậy. T-T. Lười có gì sai....