“…………”
“…………”
Chúng tôi ôm nhau khoảng năm phút. Khung cảnh có chút ngượng nghịu, khiến cả hai chúng tôi đều đỏ bừng mặt.
Nếu là Madoka của trước đây, tôi hẳn đã trêu chọc cô rồi, nhưng giờ khi biết cô là Kurusu-san, tôi lại chẳng biết phải đối xử với cô thế nào.
Tuy nhiên, mọi thứ sẽ cứ mãi ngượng ngùng thế này nếu tôi không làm gì cả, vậy nên tôi lại cắn thêm miếng pudding và nhấp ngụm trà để trấn an tinh thần.
Chắc kiếp trước cô cũng làm loại pudding này nhỉ…
“…………”
Khi nghĩ về điều đó, tôi nhận ra có một khía cạnh của Kurusu-san mà tôi chưa từng biết đến.
À, không được rồi!
Tôi không thể ngừng lo lắng.
Phải rồi! Điện thoại của mình!
Quyết định lướt điện thoại để thay đổi tâm trạng, tôi mở Instagram.
Tôi vào Instagram của StarCha, có vẻ hôm nay cô ấy gặp vài rắc rối khi đi uống trà với LeafChild.
Cô ấy còn đính kèm bức ảnh chụp cùng LeafChild vào bài đăng.
Aaa, StarChild và LeafChild vẫn tuyệt vời như mọi khi!
Hãy cho cô ấy một lượt tim nào.
Tôi không thể gặp Seiko chút nào trong suốt Tuần Lễ Vàng, nhưng vì cô bé bận rộn như vậy, tôi đoán cũng chẳng còn cách nào khác.
Cùng lắm thì tôi chỉ tương tác với cô bé trên Instagram hay Twitter như thế này thôi.
Vì lý do đó, tôi thực sự tự hỏi chúng tôi là loại anh em gì nữa.
“Seiko-chan là gì của Akechi-kun vậy?”
“Woaa!?”
Chẳng biết từ lúc nào, Madoka đã ở cạnh tôi và nhìn trộm điện thoại của tôi từ phía sau.
Một bất ngờ như vậy thực sự không tốt cho tim tôi chút nào.
“E, em ấy là em gái tớ! Hiển nhiên rồi!”
“À thì, điều đó là đương nhiên. Nhưng mọi chuyện phức tạp hơn thế đúng không?”
“Ể?”
“Ý là, tớ cũng có một đứa em gái, nhưng vì tiền kiếp tớ chưa từng có chị em gái nên có những lúc tớ xem con bé như người xa lạ vậy.”
“À, tớ hiểu điều đó. Dù sao thì cũng mới hai năm kể từ khi tớ biết Seiko là em gái mình. Con bé đúng là em gái tớ, nhưng cảm giác vẫn chưa thực sự chân thật cho lắm.”
Giống như cha mẹ ruột của tôi ở đây mà tôi còn chẳng biết tên, hai chúng tôi sống với hai gia đình khác nhau, không hề có ràng buộc gì với nhau.
Thực tế, tôi có chút ghen tị với Madoka và Nodoka vì họ rất thân nhau.
“Vậy cậu có xem em là một phụ nữ không?”
“Đúng vậy. Nói như thế cũng không sai. Dù sao thì em ấy cũng là một idol mà tớ là fan cuồng mà.”
“Hừmm.”
“?”
Madoka nheo mắt lại.
Cô có lẽ cảm thấy ghê tởm khi tôi bị thu hút bởi chính em gái mình, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.
Dù sao thì, Seiko thật đáng yêu khi cô bé đối xử với tôi như anh trai ruột.
“Thật không công bằng…”
“Madoka?”
Cô nhìn bức ảnh của StarCha với vẻ mặt phức tạp.
Sau đó, chúng tôi nói chuyện về lý do cô bắt đầu chơi [Phá Vỡ Chuỗi Buồn].
Từ khi chúng tôi bắt đầu chia sẻ quá khứ, cảm giác thật sảng khoái.
Chúng tôi tiếp tục nói chuyện phiếm và một giờ nhanh chóng trôi qua.
Nhận thấy điều đó, tôi quyết định mạnh dạn cắt ngang cuộc trò chuyện và nói về điều tôi nhất định phải thảo luận với cô hôm nay.
“Nè, tớ cần nói chuyện quan trọng với cậu.”
“Đ, đúng rồi! Nếu Akechi-kun đồng ý thì tụi mình có thể bắt đầu hẹ—… Ể!? Chuyện quan trọng sao?”
“À, xin lỗi…”
Khi tôi định chuyển chủ đề, Madoka cũng đang nói gì đó cùng lúc.
Tôi xin lỗi vì đã ngắt lời cô nàng.
Nhưng đây là điều tôi nên cho cô biết càng sớm càng tốt.
“Thực ra, Ennoia đã để mắt đến tớ.”
“…Ể? Ennoia?”
“Phải, Ennoia. Cậu nhớ Gainen-san, hội trưởng câu lạc bộ chứ?”
“À, vậy ra Gainen-san đó chính là Ennoia. Cô ta là trùm cuối của game đúng không?”
“Ừm… Và cô ta đã đánh dấu Akechi Hideyori là một cá nhân nguy hiểm.”
“ỂEEEE! V, chúng ta phải làm sao!?”
Chẳng có gì để làm cả.
Dù sao thì cô ta cũng là Trùm Cuối. Chẳng trách cô ta lại đánh hơi ra tôi.
“Madoka không phải là Gift Holder nên Ennoia hẳn là chưa nhận ra cậu. Cô ta vẫn chưa biết Madoka có kiếp trước. Và tớ không muốn cậu rơi vào tình cảnh giống tớ.”
Nếu Ennoia chủ động loại bỏ mối đe dọa, Madoka sẽ không có cách nào tự bảo vệ mình.
Tôi có thể chịu đựng bất cứ thứ gì cô ta ném về phía mình, nhưng điều đó là không thể đối với Madoka.
“T, tớ hiểu rồi! Không… không sao đâu! Nếu tớ cứ hòa mình vào Emi và Towa thì cô ta cũng sẽ chỉ xem tớ là một người bình thường thôi!”
“Đ, đúng vậy, điều đó có thể hiệu quả, nhưng…”
Tôi vẫn không biết cô ta có thể làm gì tiếp theo.
Kể từ khi Ennoia biến mất khỏi phòng ngủ của tôi, tôi luôn có cảm giác bất an trong lòng.
“Dù vậy, chúng ta phải cố gắng dự đoán động thái tiếp theo của Ennoia.”
“Động thái tiếp theo của cô ta?”
Tôi đưa cho Madoka một cuốn sổ tôi đã chuẩn bị cho hôm nay.
Tôi đã viết tên các nữ chính từ game đầu tiên đến game cuối cùng như Juumonji Risa và Mishima Haruka vào đó.
“Aaa! Điều này thật hoài niệm! Tớ nhớ cô gái này! Akasaka Otoha là em họ của Juumonji-kun đúng không? Richiho Aisa sẽ là chìa khóa để đánh bại Ennoia phải không? Aaa, Akane nữa, hoài niệm thật.”
Madoka thốt lên [Tớ nhớ cô ấy!] khi cô lướt qua danh sách tên.
Có lẽ vì tôi biết cô là Kurusu-san, tôi nhận ra bây giờ cô có đủ loại biểu cảm.
“Vậy, tớ đã tự hỏi, nếu tớ là Ennoia thì tớ sẽ làm gì. Đó là lúc tớ nhận ra cô ta sẽ có biện pháp đối phó với Richiho Aisa, nữ chính của game cuối cùng. Tớ nghĩ rằng mình có thể cần phải đưa cô ấy vào sự bảo vệ của mình.”
“Richiho Aisa? Không có nữ chính nào tên đó đâu.”
“…Ha? Chúng ta vừa mới nói về cô ấy mà phải không? Cậu nói rằng cô ấy sẽ là chìa khóa để đánh bại Ennoia. Tụi mình thậm chí còn xác nhận rằng cô ấy học cùng năm với chúng ta hồi tháng Tư mà!”
“Richiho Aisa? Thật sự có người như vậy ở học viện sao?”
“Ha…? C, cậu đang nói gì vậy?”
“Nn?”
Tôi cảm thấy ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Madoka và tôi đã đi xác nhận rằng cô ấy vào học viện cùng năm với chúng tôi.
Tất nhiên, Madoka cũng công nhận sự tồn tại của cô ấy như một nữ chính cho đến tận bây giờ.
Cô thậm chí còn đồng ý rằng chúng tôi có thể cần phải bảo vệ cô ấy.
Và vừa mới đây thôi, cái tên [Richiho Aisa] rõ ràng đã thoát ra từ miệng cô…
Nhưng, sự tồn tại của Richiho Aisa, nhân vật quan trọng nhất mình cần để đánh bại Ennoia, đã biến mất một cách tiện lợi khỏi tâm trí Madoka.
Cô ấy cực kỳ quan trọng vì không thể hạ gục Ennoia nếu không có cô ấy nên tôi đã lên kế hoạch liên lạc với cô ấy vào cuối năm.
Hoảng sợ, tôi giật lấy cuốn sổ từ tay Madoka.
Cái mẹ gì! Ngay cả tên cô ấy ở đây cũng biến mất rồi!?
Cái tên [Richiho Aisa] đã có trong cuốn sổ cho đến tận bây giờ đã bị xóa sạch.
Có lẽ, ngay cả từ ký ức của Madoka, không, có lẽ chính sự tồn tại của [Richiho Aisa] đã bị xóa khỏi thế giới này…
Ennoia đã ra tay rồi.
Đây chắc chắn là cô ta đang hành động trong bóng tối…
Những người duy nhất còn biết về sự tồn tại của cô có lẽ là tôi và Ennoia.
Rõ ràng là có chuyện gì đó đã xảy ra với Richiho Aisa…
Tôi đã đánh giá thấp Ennoia.
“Akechi-kun? Akechi-kun!? Cậu có sao không, mặt cậu tái mét—!?”
Tôi thất bại rồi, tôi thất bại rồi, tôi thất bại rồi, tôi thất bại rồi, tôi thất bại rồi, tôi thất bại rồi…
Nhận ra rằng mình có thể đã gây ra một thay đổi không thể đảo ngược cho cốt truyện của trò chơi, tôi bị nỗi sợ hãi tấn công.
Tôi có thể đã khởi động một điều gì đó không thể tưởng tượng được…
Sau đó, Madoka nói [Cậu trông không khỏe, Akechi-kun, cậu nên về nhà nghỉ ngơi hôm nay đi.] và chúng tôi chia tay.
Thực ra, tôi vẫn còn nhiều điều muốn thảo luận với Madoka nhưng tôi không biết phải làm gì nữa…?
Đắm mình trong làn gió ấm áp, tôi đi bộ về nhà.