Nghe thấy tôi và Takeru ngã gục, Emi và Oba-san quay lại nhìn chúng tôi với đôi mắt tròn xoe.
"Xin chào, Hideyori-kun, Juumonji-kun."
“Chào Emi!"
"Yo!"
Không biết về cuộc đấu tranh nội tâm của chúng tôi, Emi mỉm cười với chúng tôi.
Nghiêm túc mà nói….., tôi biết cô sẽ không đến……..
"Đúng rồi, Hideyori."
"Hở?”
Oba-san bước về phía tôi và Takeru.
Emi đi theo sau Oba-san trong khi nói [Xin phép ạ].
"Thật ra, dì sắp ra ngoài với mẹ của Emi-chan."
"Hở? Oba-san định ra ngoài à?"
“Phải, cả hai sẽ không về cho đến tối nên hãy chăm sóc Emi-chan thật tốt nhé.”
Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ điều gì về điều đó trước đây…..
Tất nhiên, Emi sẽ biết về điều đó trước nhưng Oba-san chỉ nói với tôi điều này bây giờ?
“Thôi nào! Nếu Oba-san không nói trước với con chuyện này thì con sẽ gặp rắc rối đấy.”
“Xin lỗi, con nói đúng…”
“Nhưng giờ cũng ổn thôi.”
“Lỗi dì…”
Giờ thì tôi hiểu cảm giác của Takeru khi tôi nói với cậu rằng StarChild có thể sẽ đến vào buổi trưa.
Tôi thực sự ghét cảm giác khi kế hoạch của mình đột nhiên bị gián đoạn bởi một điều bất ngờ nữa.
“Còn Oji-san thì sao?”
“Ca làm việc của ông ấy bắt đầu vào buổi trưa hôm nay nên ông ấy sẽ về nhà vào khoảng nửa đêm. Đến lúc đó dì sẽ về nên không sao đâu.”
“Con hiểu rồi.”
Tôi vẫn ghét ở một mình với Oji-san mà không có Oba-san ở bên.
Tôi nghĩ người đó đã thay đổi suy nghĩ nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi nỗi sợ khi ông ấy bạo lực với mình.
“Được rồi, dì đi đây. Cháu cứ ở lại ăn tối nhé, Takeru-kun.”
“Vâng ạ.”
“Chúc đi an toàn ạ.”
Cả ba chúng cháu tiễn dì đi.
“……..nhân tiện, Juumonji-kun ăn mặc bình thường nhưng hôm nay cậu không phải ăn diện hơi quá sao, Hideyori-kun?”
“Chỉ là thay đổi hình ảnh thôi.”
“Hôm nay tên này cố gắng hơi quá rồi phải không……..Nn?”
Như thể vừa nhớ ra điều gì đó, Takeru nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ trên tường.
“Nghĩ lại thì, đã trưa rồi.”
Nghe Takeru nói, tôi cũng nhớ ra lý do mình mời cậu đến.
Tôi hoàn toàn quên mất chuyến thăm của StarChild khi Emi đến.
“Đã quá trưa rồi nhỉ.”
Takeru vỗ vai tôi.
"Đã bảo rồi mà?" cậu nói với vẻ tự mãn.
Thành thực mà nói, nhìn vào cũng hơi khó chịu.
“Vâng vâng, tụi mình ăn trưa đi. Tớ sẽ làm gì đó, hai cậu muốn ăn gì?"
"Ramen."
"Tsukemen."
“Gì cơ? Những thứ đó thậm chí còn không đáng vào bếp nấu luôn á?”
Emi phản đối.
Khi một món ăn chỉ yêu cầu luộc mì và rưới một ít nước sốt, có vẻ như đầu bếp nhà ta thấy nó quá nhàm chán.
"Hãy chọn một món khác đi.”
“Ma~a, vì hôm nay tớ đã làm phiền Takeru, nên hãy để cậu ấy chọn."
"Được rồi! Tớ sẽ để cậu quyết định, Sasaki."
"Vâng, đã hiểu. Nhân tiện, ý cậu là làm phiền thế nào?"
Emi hỏi. Cô có vẻ hơi tò mò.
“À, thực ra tớ đã hỏi ý kiến Takeru về một bí mật mà á mà.”
"Một bí mật?"
“Ừm, là về StarChi—…….”
Chuông cửa đột nhiên reo giữa cuộc trò chuyện của chúng tôi.
“Hở?”
“Ha?”
Takeru và tôi nhìn nhau.
Không thể nào, không thể nào đâu nhỉ.
Hai chúng tôi trở nên hoàn toàn im lặng.
“Cậu không định mở cửa sao? Có vẻ như có khách đến thăm đấy.”
“V, Vâng…… có lẽ là người đưa thư? Haha……”
Cùng với Takeru và Emi, tôi tiến đến cửa và mở nó ra.
Cánh cửa mở ra với tiếng kẽo kẹt.
Bên ngoài, một cô gái thấp đeo kính râm, khẩu trang và mũ đang đứng đó.
Có thể thấy một mái tóc dài màu vàng hoe và đen buông xuống từ chiếc mũ của cô ấy.
Không thể nào……?
Không, nghiêm túc đấy sao? Điều này là không thể đúng không…… ?
Cô gái tháo khẩu trang, kính râm và mũ ra với động tác thành thạo.
Đứng đó là Idol.
“H, Hân hạnh được gặp gỡ……., Là StarChild đây.”
Đó là sự xuất hiện của Idol yêu thích của chúng tôi, StarChild.