Hôm nay là ngày cuối cùng của Tuần Lễ Vàng.
Đó cũng là ngày tôi hẹn với Tsugaru Madoka để họp bàn sách lược.
Tôi mệt mỏi quá đi mất…….
Tôi chỉ muốn sống một cuộc đời vô tư, chẳng muốn đến trường chút nào……….
Ngay cả việc ra khỏi giường cũng là một cuộc đấu tranh. Tôi biết đã đến lúc phải dậy nhưng vẫn muốn nằm lì.
Tuy nhiên, nếu Oba-san hoặc Emi đến đánh thức, tôi sẽ ngoan ngoãn dậy thôi.
Ai đó làm ơn giúp tôi ra khỏi giường với.
Khi tôi cố tình nhắm mắt, cân nhắc xem có nên dậy hay không, tôi nghe thấy một âm thanh nhỏ gần đó.
Soạt……, Soạt…….
Tiếng gì vậy?
Nghe như tiếng ai đó đang lật sách.
Soạt……, Soạt…….
Âm thanh đó thật êm dịu, khiến tôi muốn ngủ thêm nữa.
Mà nó phát ra từ đâu vậy nhỉ?
Trong cơn ý thức chập chờn, tôi buộc mình mở mắt.
[[KuHaHaHa, ra là vậy, ra là vậy……..]]
Một cô bé tóc trắng, da nâu đang ngồi cạnh giường tôi, lật từng trang của một cuốn sổ.
………..
……
“Woaa!? C, Concept-san!?”
[[Là Ennoia, đồ ngốc.]]
“Gah……”
Cô dùng tay chặt vào đầu tôi.
Thật là độc ác mà……..
Vừa mới ngủ dậy đã bắt tôi nếm mùi bạo lực thế này thì quá đáng rồi…….
Không hiểu sao, trùm cuối của trò chơi.
Nữ thần loli-bà chằn kiêu ngạo, Ennoia lại đang ngồi trong phòng tôi.
Dù cô là thần đi nữa, cô cũng chỉ làm những gì mình muốn thôi ha…….
“Mà này, cô đang đọc gì vậy? Tôi chỉ nguệch ngoạc mấy trò đồi trụy vào cuốn sổ thể dục thôi mà……”
[[Cái này.]]
“…..!?”
Cơn buồn ngủ của tôi tan biến trong tích tắc.
Bởi vì, thứ cô đang đọc chính là cuốn sổ tôi đã viết tất cả những gì tôi nhớ về [Phá Vỡ Chuỗi Buồn] khi lần đầu tiên tôi nhớ lại kiếp trước của mình.
Để giấu nó, tôi đã cất nó vào một chiếc két sắt trong tủ quần áo, cái két đó yêu cầu một chìa khóa và nhập 3 bộ mật khẩu để mở khóa.
Bên trong két, tôi còn kẹp cuốn sổ vào tạp chí đồ bơi của Sawamura Yama.
Còn về nơi tôi cất chìa khóa két sắt, ngăn kéo bàn làm việc của tôi có một đáy đôi và cần phải luồn ruột bút chì vào một lỗ nhỏ ở mặt dưới để nhấc tấm đáy giả lên (Nó được lắp đặt theo cách mà nếu bạn không làm theo phương pháp mở cụ thể đó bằng ruột chì, dòng điện sẽ chạy qua mạch, đốt cháy xăng trong hộp chứa, thiêu rụi toàn bộ cái bàn.)
Lấy cuốn sổ này ra yêu cầu phải làm theo quy trình phức tạp đó.
Ngay cả Oba-san cũng chưa bao giờ phát hiện ra ngăn bí mật này mà vị thần này lại cứ thế mà làm được…….
[[Dù sao đi nữa, mật khẩu đầu tiên là [0721] hơi thất vọng đấy. Hơn nữa, mật khẩu thứ hai [1225] là sinh nhật của người phụ nữ kiếp trước của ngươi và mật khẩu cuối cùng là [0303] sinh nhật của em gái cậu, cũng quá đơn giản.]]
“…………..”
[[Đừng có lườm ta như thế, Akechi Hideyori. Ta không có ý định đốt, xé, đánh cắp, sao chép hay thay đổi cuốn sổ của cậu đâu. KuHaHa.]]
Với giọng điệu chế nhạo, Ennoia nói và đọc xong trang cuối cùng.
[[[Phá Vỡ Chuỗi Buồn] à…….. Cuối cùng, Ennoia, cội nguồn của mọi Gift, đã bị giết, và sự tồn tại của Gift đã bị xóa bỏ. Juumonji Takeru đến với Yoru Hiru và sống hạnh phúc mãi mãi về sau……… Ra là thế, ra là thế, vậy ra đây là những gì sẽ xảy ra trong ba năm nữa à]]
Cô đóng sập cuốn sổ lại.
Sau đó, cô ném nó về phía tôi như một chiếc shuriken.
Tôi nhận lấy và xem xét. Nó vẫn ổn.
Cuốn sổ không bị hư hại hay thay đổi gì.
Nội dung vẫn là chữ viết tay của tôi.
[[Cuốn sổ đó là thứ không nên tồn tại. Là Thần Linh, ta không thể bỏ qua điều này.]]
“Hứ, thần gì chứ…….? Cô chỉ có quá nhiều thời gian rảnh nên cô kiêu ngạo ban tặng Gift cho con người để cô có thể thưởng thức màn kịch từ trên tháp ngà của mình thôi đúng không.”
[[KuHaHa. Ta chỉ cố gắng ra vẻ một vị Thần một lần thôi mà. Sao, ngươi ghét kiểu đùa này à?]]
“Ngay cả khi tôi thích đùa, tôi cũng sẽ ghét khi tôi bị chơi đùa. Cô nói là mình không có ý định đốt, xé, đánh cắp, sao chép hay thay đổi cuốn sổ này đúng không?”
[[Đúng vậy, ta đã nói thế. Rất tốt, vậy ta sẽ bỏ qua cuốn sổ đó.]]
Tôi vội vàng nhét cuốn sổ vào trong chăn.
Tôi không muốn nó lọt vào tầm mắt của Ennoia thêm một giây nào nữa.
[[Này, Akechi Hideyori.]]
“Gì vậy.”
Thay vì cuốn sổ cô đã ném cho tôi, Ennoia lấy ra cuốn tạp chí Sawamura Yama mà tôi dùng để giấu nó.
Với vẻ tò mò, Ennoia bắt đầu lật từng trang tạp chí.
Cô có vẻ hoàn toàn thư thái khi đung đưa chân trong lúc đọc tạp chí với tâm trạng vui vẻ.
[[Happy End trong một câu chuyện như thế này là gì?]]
“Hả?”
[[Nào, nói cho Thần biết suy nghĩ của mình đi.]]
Đó là kết thúc hạnh phúc của một Galge nên nhân vật chính và nữ chính sẽ cùng nhau vượt qua thử thách!
Rồi họ tán tỉnh nhau!
Epilogue!
End Credit!
Title Screen!
Đó là cách nó thường diễn ra.
Nhưng Ennoia không hỏi tôi về một kết thúc Galge nói chung mà là kết thúc của [Phá Vỡ Chuỗi Buồn].
“Chún, Chúng ta, với Gift, biểu tượng của sự thù hận đã biến mất, nhân vật chính–……”
[[Không. Ta không muốn câu trả lời trong sách giáo khoa đó.]]
“Vậy cô muốn tôi nói gì?”
Ennoia đặt tạp chí xuống và đối mặt với tôi.
Cô sau đó mở miệng và đặt bàn tay phải nhỏ bé lên ngực.
[[Giết Thần Linh Ennoia để đạt được một happy end? Đừng có mà vô lý.]]
“……Hả?”
[[TẠI SAO, TA! VỊ THẦN NÀY! LẠI PHẢI CHẾT? Ta sẽ không đồng ý với cái Happy End này đâu.]]
Không như mọi khi, ánh mắt của Ennoia trở nên nghiêm nghị.
Ý là, điều đó là đương nhiên vì Ennoia là trùm cuối của trò chơi mà…….
“Cô là người ban phát Gift khắp nơi mà đúng không!?”
[[Thần Linh ban sức mạnh cho những người gặp rắc rối lại là kẻ phản diện? Điều đó thật không đúng.]]
“Ngay từ đầu, cô chỉ cười nhạo những người có cuộc sống bị đẩy vào hỗn loạn bởi Gift và cô không hề có ý định cứu giúp họ mà.”
[[Nhưng không phải nhờ có ta mà ngươi đã thoát khỏi sự lạm dụng của chú mình sao, Akechi Hideyori?]]
“…………”
Tôi không thể phản bác khi cô nói như vậy.
[[Vị Thần này chỉ đơn giản là ban tặng cho con người sức mạnh để thực hiện ước muốn của họ. Thần Linh có thực sự làm điều gì sai trái đến vậy không?
Sau đó, Thần chỉ đơn giản muốn quan sát cách những người mà Thần ban tặng sức mạnh sống cuộc đời của họ. Đó là tất cả những gì Thần đã làm.
Con người cũng có kịch, anime và trò chơi của họ phải không?
Giống như cách con người thưởng thức những thứ đó, Thần Linh cũng xem cuộc sống mà họ dẫn dắt như một hình thức giải trí. Thần cũng cần thứ gì đó để giải trí, chỉ có vậy thôi.
Có gì là xấu xa khi một vị thần tồn tại như một khái niệm cũng tìm kiếm sự giải trí?]]
“………..”
Rõ ràng là sẽ có những điều mà một vị thần và một con người không thể hiểu nhau được.
[[Ngay cả Thần Linh cũng không muốn chết đâu.]]
Ennoia chắc chắn trông thật đáng thương khi cô bị Takeru và Yoru đánh bại. Ngay cả sau khi cô van xin tha mạng, cô vẫn bị Yoru đâm xuyên tim và chết.
Mất đi sự kiêu ngạo thường thấy, lời cầu xin thảm hại của cô khi liên tục lặp lại [Ta không muốn chết] trong khi bám víu vào nhân vật chính thậm chí còn bị người chơi chế giễu.
Tôi có thể hiểu tại sao Ennoia lại khó chịu với cái kết này.
[[Ngoài ra, Akechi Hideyori và Sasaki Emi sẽ luôn chết. Ngay cả ngươi cũng không nên hài lòng với kiểu Happy End này đúng không!]]
“Aaa….., cô lại nhắc đến chuyện đó à……”
[[Định mệnh ngươi phải chết dưới tay Juumonji Takeru, Yoru Hiru, Fukamori Mitsuki, hay Seki Shou phải không?]]
“A, Ahaha…….”
Yup.
Tôi đồng ý rằng tôi cũng không muốn cái Happy End ban đầu.
Tôi luôn tham khảo cuốn sổ về diễn biến gốc của trò chơi để tôi có thể tránh cái chết mà.
[[Này, Akechi Hideyori.]]
“Nn?”
[[Ngươi, muốn trở thành Thần Linh chứ?]]
“……….Hả?”
Đột nhiên, với cùng một năng lượng như [Có muốn đi chơi không?], tôi được hỏi có muốn trở thành thần không.
Rõ ràng, đầu óc tôi trống rỗng.
Eng: Akechi Hideyori, Thần Đần Độn, Khởi Nguồn của Hố Đen…….