Chúng tôi bắt đầu làm việc ngay lập tức. Kế hoạch khá đơn giản: trinh sát vành đai tiểu hành tinh, dồn bất kỳ tên hải tặc nào chúng tôi tìm thấy và tiêu diệt chúng. Bằng cách hạ thấp công suất máy phát điện, chúng tôi có thể ẩn núp gần các tàu khai thác và phục kích bất cứ khi nào có tên hải tặc nào đó đánh hơi xung quanh.
Ngay khi bắt đầu, chúng tôi đã thành công. Chúng tôi bắn hạ mười con tàu mỗi ngày, đồng thời cũng thu thập hàng hóa của chúng. Tiền thưởng dao động từ 10.000 đến 30.000 Ener. Chúng tôi thậm chí còn tìm thấy một tên hải tặc đang vận chuyển Kim loại quý một lần. Ghi điểm! Tổng cộng, tuần đầu tiên chúng tôi kiếm được 1.780.000 Ener. Bao gồm chiến lợi phẩm, trang bị và tất cả những phần thưởng hấp dẫn đó. Mimi vẫn nhận được 0,5 phần trăm tiêu chuẩn của mình, tổng cộng là 12.800 Ener (bao gồm cả số tiền em ấy nhận từ nhiệm vụ trước đó của chúng tôi). Phần của Elma là 3 phần trăm hoặc 53.400 Ener. Còn tôi thì sao? Cuối cùng tôi có khoảng 2.000.000 Ener, quá đủ để giữ an toàn cho chúng tôi và đảm bảo một tấm lưới bảo hiểm tốt cho tài chính của chúng tôi.
“Hôm nay kiếm được nhiều tiền lắm, mọi người! Cụng ly!” Elma reo lên. Cô ấy thực sự phấn khích khi nâng ly rượu lên chúc mừng. Cô uống cạn chỉ trong một ngụm. Tôi không thể không nhìn cách cổ họng cô ấy nhấp nhô khi nuốt. Họ gọi loại đồ uống đặc biệt này là “bia”, nhưng vì không có ga nên tôi cảm thấy nó giống rượu lúa mạch hơn.
“Rồi, rồi. Cụng ly.” Cá nhân tôi bỏ qua bia. Rượu. Bất kể đó là gì. Tôi uống trà ướp lạnh thay thế. Tôi có thể uống, nhưng tôi sẽ ngất đi khá nhanh. Tửu lượng của tôi chưa bao giờ cao.
“Wow, Hiro. Có chuyện gì vậy? Anh là trẻ con à?” Elma trêu chọc.
“Im đi!” Tôi nói. “Anh không thể làm gì với cơ địa của mình. Dù sao thì uống rượu cũng không khiến ta trở thành người lớn được.”
Elma vòng tay qua vai tôi và nép chặt vào tôi. Có vẻ như cô ấy là kiểu người say xỉn khó chịu, dễ bị kích động và nhạy cảm.
“Chị có vẻ thích thú nhỉ, Elma,” Mimi nói.
“Ừ! Chị cảm thấy như mình đang ở trên đỉnh thế giới!”
“Đừng giống cô ấy,” tôi nói.
“Được.” Mimi nhìn chằm chằm vào chai rượu, nhưng tôi đã cảnh báo em ấy tránh xa nó. Hệ sao này không đặt ra giới hạn độ tuổi đối với việc uống rượu, nhưng tôi biết nó không tốt cho người trẻ và Mimi vẫn còn trẻ. Ờ, khoan đã. Mình có phải quái thú vì đã ngủvới em ấy không? Ờ thì… cả hai chúng tôi đều đã đồng ý. Khi tôi tra cứu, tôi thấy rằng luật pháp trong vũ trụ này là cần đồng thuận và độ tuổi tối thiểu là mười lăm. Do đó, ít nhất về mặt pháp lý, tôi vẫn an toàn.
“Anh khá giỏi việc này đấy,” Elma nói. “Con tàu thì tuyệt vời đó, nhưng anh thực sự biết cách lái nó. Anh cũng là chuyên gia trong bày ra mấy trò phục kích đó nữa.”
“Chắc là cơ bắp của anh nhớ, ngay cả khi tâm trí không nhớ,” tôi nói. “Không thực sự chắc chắn bằng cách nào, nhưng có vẻ như anh có phản xạ tốt và ý thức chiến đấu.”
“Hmm… Anh đang giấu bọn này chuyện gì à?” Elma nói.
“Không hề,” tôi nói, mặt lạnh, khi đôi mắt của Elma nhìn tôi chằm chằm. Tôi không thể tiết lộ bí mật của mình ngay lúc này. Nói với họ rằng tôi đến từ một vũ trụ khác và vũ trụ này chỉ là một game đối với tôi sẽ chẳng giúp ích gì cho bất kỳ ai trong chúng tôi. Thực tế là, tại thời điểm này, tôi bắt đầu tự hỏi liệu đây có thực sự là vũ trụ của Stella Online hay không, hay là một nơi hoàn toàn khác. Tôi nhận ra tàu thuyền, hàng hóa và các chi tiết khác từ trò chơi, nhưng những thứ như hệ sao và đế chế thiên hà thì hoàn toàn mới đối với tôi. Tôi chỉ đơn giản là không có đủ thông tin ngay lúc này để có thể chắc chắn.
Tuy nhiên, đó không phải là cuộc trò chuyện duy nhất mà tôi trì hoãn. Elma và Mimi lại hòa hợp một cách kỳ lạ. Tôi vẫn chưa sẵn sàng để nhắc đến mối quan hệ của họ.
“À, được thôi,” Elma nói. “Chúng ta đều có bí mật của riêng mình. Đúng không, Mimi?”
“Hửm? Em không có,” Mimi đáp.
“Ồ, thật sao? Cân nặng của em thế nào—”
“Aaaah! Dừng lại, dừng lại, đừng nói!” Mimi hét lên, bối rối, và Elma cười.
Cân nặng của em ấy hả? Tôi chỉ nghĩ rằng tất cả mỡ cơ thể em tập trung ở ngực, thay vì bụng. Những quả dưa đó phải làm tăng thêm trọng lượng cho thân hình nhỏ nhắn của em ấy.
“Mimi,” tôi nói.
“Đúng?”
“Tin tưởng vào huấn luyện viên. Tuyệt đối tránh bất kỳ trò sụt cân không cần thiết nào.”
“Được rồi…” Mimi đỏ mặt và lấy hai tay che khuôn mặt đỏ bừng của mình. Thành thật mà nói, tôi sợ em ấy quá gầy. Có lẽ mình nên hiệu chỉnh lại AI của phòng tập một cách bí mật? Hmm…
“À!” Tôi nói, “À mà, ngày mai…”
“Ngày mai à?” Mimi nói.
“Ừ, về ngày mai, anh nghĩ chúng ta nên nghỉ một ngày và đi mua sắm cùng nhau. Đôi khi cũng phải xả hơi một chút.”
“Xả... hơi?” Mimi nghiêng đầu trước cách nói này.
“Ừ. Chúng ta sẽ chán việc săn hải tặc nếu cứ đi kiếm tiền mà không chịu tận hưởng. Hãy lấy một ít đồ ăn và đồ uống ngon, mua một số đồ dùng cá nhân và có thể mua một số quần áo hoặc trang sức. Có rất nhiều cách đáng giá để tiêu tiền của chúng ta.”
“Nghe có vẻ như anh chỉ muốn lười biếng thôi.” Elma trêu chọc, nhưng cô ấy nói đúng.
“Cũng có phần đó nữa,” tôi thừa nhận. “Làm việc quá sức có thể dẫn đến những sai lầm mà ta sẽ không nhận ra cho đến khi quá muộn. Bên cạnh đó, anh muốn Mimi trải nghiệm việc sử dụng số tiền khó kiếm được của chính mình cho những thứ em ấy muốn.”
“À, hiểu rồi. Đúng vậy, nó quan trọng.” Elma đột nhiên trở nên nghiêm túc. Ngay cả khi đỏ mặt vì rượu, cô ấy đột nhiên mất đi một phần cơn say.
“Ừm, em…” Mimi ngọ nguậy.
Tôi có thể hiểu được sự khó chịu của em ấy. Em đã được trao 17.100 Ener, hay 1.710.000 yên. Đó là một khoản lương lớn ở độ tuổi của em ấy.
“Em chỉ có ngồi vào ghế điều hành thôi,” Mimi nói. “Thế này là quá nhiều…”
“Anh biết em vẫn đang học, nhưng em là một phần của đội,” tôi nói. “Em cũng liều mạng như anh và Elma. Đó là phần thưởng xứng đáng, anh chắc chắn.”
“Anh ấy nói đúng,” Elma nói. “Em không cần phải khiêm tốn, nhất là khi mức lương đó bao gồm cả dịch vụ của em dành cho anh ấy.”
“À thì, nếu không thích—” tôi nói.
“Không ai nói thế cả!” Mimi nói.
“Hoàn toàn không đúng!” Elma nói.
Elma và Mimi hét lên phản đối cùng nhau. Mimi đỏ mặt nhìn chằm chằm vào tôi, trong khi Elma hoàn toàn nhìn đi chỗ khác, tai cô ấy đỏ bừng đến tận chóp.
“Master Hiro, em yêu anh từ tận đáy lòng,” Mimi nói. “Em nói thật đấy. Anh là tất cả đối với em, và em sẽ dâng hiến từng chút một của mình cho anh.” Mimi nghiêng người qua bàn khi nói, giống như một lời tỏ tình chân thành, đầy kịch tính trong phim ảnh hay tiểu thuyết. Và đó là dành cho tôi. Mình có đang mơ không?
“Uhhh…Em không muốn đi xa đến thế, nhưng anh đã cứu em,” Elma nói. “Nếu không có anh, em đã gặp rắc rối to rồi, nên em hơi nợ anh. Ừm… Em biết ơn anh. Không phải em không nghĩ anh là người tốt. Nếu không, em đã không làm mấy chuyện đó với anh, bất kể anh có cứu em hay không… đồ ngốc.” Một phần trong tôi đã sợ rằng họ ở bên tôi chỉ vì bổn phận, như thể họ phải trả ơn tôi theo cách đó. Lời tỏ tình của họ đã trút bỏ gánh nặng lớn khỏi vai tôi.
“N-này, sao anh lại khóc thế?” Elma nói.
“M-master Hiro?” Mimi nói.
“Gah, xin lỗi,” tôi nói, quệt nước mắt trên má. “Anh chỉ thực sự mừng vì cả hai người đều cảm thấy như vậy. Thành thật mà nói, anh... anh hơi lo.”
“Lo ư? Tại sao?” Mimi nói.
“Pssh, đồ ngốc. Cô gái nào mà không yêu một hoàng tử trong bộ áo giáp sáng chói đã cứu mạng cô ấy chứ?” Elma cười khúc khích và hôn tôi lên má. “Nếu không có anh, em sẽ bị kẹt trong tù. Anh đã giữ em tránh xa cái hố địa ngục đó, nên anh là hoàng tử của em. Đừng lo, được chứ?”
“E-Em cũng vậy, Master Hiro! Nếu anh không cứu mạng em, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ? Anh là anh hùng của em. Hiro của em!” Mimi bước vòng qua bàn để ôm chặt tôi. Rượu làm hơi thở em ấy có mùi. Đợi đã, em ấy đã vô tình uống phải rượu sao?
“Mimi, chúng ta hãy cho hoàng tử biết cảm nhận của chúng ta về chàng nhé,” Elma nói.
“Được rồi! Em sẽ cố gắng hết sức!” Mimi nói.
Cả hai nắm lấy áo tôi và kéo tôi lên. Tôi vui vẻ để họ kéo tôi đi.
***
Khi mặt trời mọc vào ngày hôm sau, tất cả chúng tôi đều đang ôm nhau trên giường của tôi.
“Vậy thì đi mua sắm nhé?” Elma đề nghị ngay.
“Yay!” Mimi reo lên.
“Sao hai người lại tràn đầy năng lượng thế?” Sau khi dành cả đêm để vui vẻ, tôi không thể tin là họ không hề mệt mỏi một chút nào, nhưng cả Elma và Mimi đều tràn đầy năng lượng. Họ thực sự đang hút cạn sức sống của mình sao?
“Master Hiro?” Mimi nghiêng đầu.
“Ờ, không có gì. Xin lỗi. Chúng ta đi thôi.”
“Vâng!”
Chúng tôi lăn ra khỏi giường. Sau khi chúng tôi tắm rửa và mặc đồ, Mimi kéo tôi đi qua khoang chứa tàu hướng đến thang máy tốc độ cao. Chúng tôi dựa vào kính thang máy, ngắm nhìn không gian trôi qua khi những cảnh tượng quen thuộc của Khu 3 hiện lên chào đón chúng tôi.
“Mimi, em có sợ không?” Tôi hỏi.
“Em ổn! Em có anh và Elma, cùng với khẩu súng laser này.” Em ấy vỗ nhẹ vào khẩu súng laser trên hông mình với một nụ cười. Tôi thực sự hy vọng em sẽ không bao giờ phải sử dụng nó. Có lẽ mình nên để Elma dạy võ cho em ấy?
“Vậy chúng ta có nơi nào muốn đi không?” Elma nói.
“Không,” tôi nói. “Chuyện này xảy ra một cách ngẫu hứng. Có nơi nào em đặc biệt muốn đến không? Em đã tìm kiếm các cửa hàng xung quanh đây rồi, nhỉ, Mimi?"
“À, đúng rồi! Em có.” Mimi lấy thiết bị đầu cuối ra và gõ vào. “Những nơi thú vị nhất là các cửa hàng đồ gia dụng lính đánh thuê. Có vẻ như họ bán những thứ ta có thể sử dụng bên trong tàu. Ngoài ra còn có đại lý vũ khí và cửa hàng nhập khẩu.”
“Các cửa hàng đồ dùng nghe có vẻ ổn. Nhưng tại sao lại là đại lý vũ khí?”
“Em muốn có thể tự bảo vệ mình khi có chuyện xảy ra để em không cản trở anh. Em biết mình không được đào tạo chiến đấu như hai người, nhưng họ có thể có thứ gì đó mà ngay cả em cũng có thể sử dụng.”
Wow, em ấy thực sự nghĩ xa. “Đào tạo chiến đấu” có lẽ là cường điệu đối với tôi. Làm phi công không giống như chiến đấu tay đôi với một tên tội phạm trong một con hẻm. Mimi không nhận ra, nhưng bản thân tôi cũng có thể sử dụng một số biện pháp tự vệ bổ sung.
“Em đã từng đến mấy cửa hàng nhập khẩu đó,” Elma nói. “Họ có một số loại thức ăn ít người biết đến mà hầu hết các cửa hàng tạp hóa không có—và rượu, thứ mà các cửa hàng tạp hóa không có. Thật thú vị!”
“Ồ, nghe tuyệt đấy,” tôi nói. “Chúng ta hãy đến đó. Anh cũng quan tâm đến đại lý vũ khí, vậy hãy thêm cái đó vào danh sách. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu?”
“Cửa hàng gia dụng là gần nhất,” Mimi nói.
“Nghe có vẻ như là điểm khởi đầu tốt.”
Mimi dẫn đường, vừa xem bản đồ trên thiết bị đầu cuối vừa hướng dẫn chúng tôi đi qua Khu 3. Phần lớn Khu 3 đều nguy hiểm, nhưng cảnh sát thiên hà đã dựng trại ở khu vực gần thang máy và cổng vào Khu 2, nên những nơi đó an toàn hơn nhiều. Oishii Mart cũ kỹ nằm ở ranh giới giữa “không quá tệ” và “cẩn thận thì tốt hơn.”
“Có vẻ là đây,” Mimi nói khi chúng tôi bước tới một tòa nhà bình thường đến đáng ngạc nhiên.
“Cái đó?” Tôi tìm kiếm thứ gì đó lạ, nhưng màn hình kính chỉ hiển thị những ma-nơ-canh trong bộ đồ chống lực g. Không hoàn toàn “bình thường” nhưng cũng không kỳ lạ như tôi mong đợi.
“Vào đi!” người bán hàng gọi khi chúng tôi bước vào. Ông ta ngồi sau quầy, trông giống vệ sĩ hơn là nhân viên tính tiền. Bản thân cửa hàng không lớn lắm, có lẽ chỉ bằng một cửa hàng tiện lợi, nhưng camera giám sát được gắn trên tường, liên tục theo dõi những nỗ lực trộm cắp vặt.
“Mang theo mấy cô bạn gái của anh hả?” người bán hàng nói.
“Họ không được phép vào sao?” Tôi hỏi.
“Không, không phải vậy. Không giống cô gái nhỏ, mà hai người trông giống như lính đánh thuê lão luyện thực sự.”
“À đúng rồi, làm sao anh biết được?”
“Đó là kinh nghiệm, anh bạn ạ,” ông ta nói. “Dù sao thì, chúng tôi có nhiều lựa chọn, nên hãy dành thời gian và xem qua. Nếu anh cần gì, hãy cho tôi biết.” Ông ta vẫy tay một cách khinh thường và quay lại với thứ trên máy tính bảng của mình. Tôi thấy hơi thô lỗ, nhưng có lẽ đây là bình thường bên ngoài Nhật Bản. Có lẽ tôi là người kỳ lạ khi bắt đầu trò chuyện ngay lập tức.
“Ôi trời, có rất nhiều thứ ở đây… không thể xác định được,” tôi nói.
Tôi nhặt một lon kỳ lạ, lật nó trên tay. Nó chỉ tốn 3 Ener. Làm cho buồng lái có mùi thơm mát! Bạn sẽ không bao giờ có mùi thuốc lá nữa! Bình xịt phòng, nghiêm túc đấy à? Những dải băng dính hai mặt được dán vào mặt dưới của lon để có thể gắn vào bảng điều khiển. Có những thứ không bao giờ thay đổi nhỉ?
“Master Hiro, chúng ta có thể tìm ra công dụng nào cho bộ đồ chống lực g này không?” Mimi hỏi.
“Không. Buồng lái của Krishna được thiết kế để triệt tiêu một phần lực g từ gia tốc và quay nhanh, nên chúng ta không cần chúng. Em vẫn chưa cảm thấy lực g nào đáng để ngất xỉu, đúng không?”
“Đúng vậy, nhưng… em nghĩ chúng trông khá thời trang.” Thất vọng đã làm giảm bớt độ phấn khích của em ấy. Tôi phải thừa nhận rằng thiết kế khá tuyệt, nhưng hệ thống hỗ trợ sự sống của chúng tôi còn hơn cả nhiệm vụ xử lý lực g. Xin lỗi, nhưng chúng ta đơn giản là không cần chúng.
“Cái này tuyệt nhỉ?” Elma tiến về phía trước, mang theo một quả bóng công nghệ. Tôi không biết nó có thể hữu ích như thế nào.
“Đó là gì thế?” Tôi hỏi.
“Đó là một quả cầu trọng lực. Chúng thực sự tiện lợi.” Nâng quả cầu lên trước mặt, cô nhấn nút và quả cầu quay tròn với một cỗ máy đánh thức.
“Rồi sao nữa?” Tôi hỏi.
“Sau đó, anh làm thế này.” Cô ấy rút một ống hút ra khỏi quả cầu. Đặt ống hút giữa môi, Elma thả quả cầu ra. Nó vẫn lơ lửng trước mặt cô, không được giữ bởi bất cứ thứ gì. Có vẻ hay ho, nhưng tôi thực sự không hiểu công dụng thực tế là gì.
“Được rồi, anh không biết sao luôn,” tôi nói. “Anh chưa từng thấy thứ này.”
“Cho nước uống vào đó và sau đó ta có thể uống bất cứ lúc nào trong trận chiến. Và nhìn xem!” Elma xoay nhanh tại chỗ. Quả cầu trọng lực đi theo cô.
“Vậy thì đó là cái chai lơ lửng giữa không trung à?” Tôi hỏi.
“Ừ!” cô ấy nói. “Nhấn nút Stay và nó sẽ nổi tại chỗ trong ba giây trước khi đi theo vật thể gần nhất. Những em bé này có thể chịu được lực g cao mà không có vấn đề gì. Nó sẽ không bao giờ bị đổ, và nó tự động giữ đồ uống ở nhiệt độ hoàn hảo.”
“Vậy ra đây là ý của mọi người khi họ nói công nghệ hiện đại là lãng phí tiền bạc. Nhưng, ừm, đúng là nó tiện lợi.” Tôi chọc quả cầu trọng lực khi nó lơ lửng gần vai Elma. Nó giật lùi khá nhiều nhưng lại lắc lư trở lại đúng vị trí. Thật là một thiết bị nhỏ kỳ lạ. “Hẳn phải đắt lắm, đúng không?”
“Mỗi cái 500 Ener.”
“Thế thì… không tệ.” Năm trăm Ener là 50.000 yên ở Nhật Bản, một mức giá khá là vô lý cho một chai nước siêu sang chảnh. Có lẽ nếu tính đến công nghệ bên trong thứ đó thì nó là một món hời trong vũ trụ này. Tôi không chắc lắm, nhưng dù sao thì 500 Ener cũng chỉ là tiền lẻ trong túi tôi.
“Tiện lợi lắm,” tôi đồng ý. “Có lẽ anh sẽ mua một cái.”
“Em cũng vậy.”
“Chúng ta cứ gọi là thiết bị cho tàu đi. Hay là chúng ta lấy sáu cái để tất cả cùng chia?" Tôi nói.
“Thật sao? Em sẽ nghe theo.” Elma mỉm cười ngọt ngào. Ư! Nụ cười của cô ấy thật công phá. Tôi nhìn đi chỗ khác, ngượng ngùng, và nghe thấy cô vừa khúc khích vừa đi đến quầy.
Không có gì khác thực sự thu hút sự chú ý của tôi. Cửa hàng có rất nhiều thứ kỳ lạ, thú vị, nhưng không có thứ nào chúng tôi thực sự cần. Chúng tôi trả tiền trước tại quầy và gửi hàng đến tàu trước khi chuyển đến cửa hàng tiếp theo.
“Tiếp theo là đại lý vũ khí,” Mimi nói.
“Vũ khí, hả?” Tôi nói. “Không hiểu sao, ngay cả từ đó thôi cũng khiến anh phấn khích.”
“Con trai thì vẫn là con trai thôi.” Elma lắc đầu.
Thì ra người bán vũ khí lại ở ngay cạnh cửa hàng đồ gia dụng.
“Nó hơi… ồn,” tôi nói.
“À thì, đó là một cửa hàng súng,” Elma nói. Những thanh sắt bảo vệ cửa sổ trưng bày phía trước của cửa hàng. Ngay cả cánh cửa cũng trông nặng nề và được bảo vệ. Nó tự động mở ra với tiếng rên rỉ nặng nề.
“Ồ, tuyệt. Đây là thứ tốt đấy,” tôi nói.
Những khẩu súng ngay lập tức thu hút sự chú ý của tôi. Cửa hàng cũng có các bộ phận tùy chỉnh, gói năng lượng có thể thay thế và bao đựng cho mọi kích thước và hình dạng của vũ khí. Một ông già có đôi mắt tinh tường nhìn chúng tôi ngắm nghía hàng hóa từ quầy.
“Nhóc con, ở đây chúng tôi bán vũ khí,” ông ta nói. “Những thứ giết người. Cậu không được mang mấy cô gái nhỏ của mình vào đây để hẹn hò.”
“Đừng lo về chúng tôi,” tôi nói. “Chúng tôi sẽ im lặng.”
“Hừ.” Gã quay lại tháo khẩu súng trên quầy, nhưng không phản đối thêm nữa. Không có người bán hàng nào ở đây có vẻ quan tâm đến dịch vụ khách hàng…
“Anh có thiết bị chiến đấu không?” Elma hỏi tôi.
“Một chút. Nhưng đó không phải là thứ anh sử dụng nhiều, nên anh cất nó trong khoang chứa hàng.”
“Hmm. Ờ thì, lính đánh thuê không chiến đấu ngoài tàu nhiều.”
“Càng có lý do để có một kế hoạch dự phòng.” Tôi nhấc một khẩu súng trường laser ra khỏi giá đỡ. Thứ này được làm bằng gì thế? Nó gần như nhẹ đến mức có thể vỡ ngay lần đầu bắn. Họ đã làm thế bằng cách nào?
Trong khi đó, Mimi kiểm tra súng lục laser. Em ấy thử một vài tia, chỉ cảm nhận trọng lượng và độ bám của chúng trong tay.
“Anh không muốn nhìn quanh à?” Elma hỏi.
“Không, anh đã có thứ này rồi.” Tôi vỗ nhẹ vào khẩu súng laser ở hông.
“Em chưa bao giờ thấy thiết kế nào như thế. Ai đã làm ra nó?”
“À, ừm, xin lỗi, anh thực sự không nhớ. Em biết đấy, mất trí nhớ.” Trời ạ! Tôi không thể nói chính xác với cô ấy rằng tôi đã thắng trong một giải đấu trong trò chơi từ Stella Online.
“À, đúng rồi. Xin lỗi. Nó có cần bảo trì không?” Elma nói.
“Anh không nhớ mình từng đụng đến nó.”
“Trời ạ. Hay là chúng ta hỏi người bán hàng cho chắc nhé?”
“Ý kiến hay đấy.”
Người bán hàng ngước lên khi chúng tôi đến gần, đôi mắt sắc nhọn nheo lại. Tôi không thích tia phản chiếu trong mắt ông đâu!
“Muốn gì đây?” Ông ta hỏi ngắn gọn.
“Ừm, ừm, tôi không biết cách bảo dưỡng súng của mình. Tôi có thể nhờ ông dạy được không?” Tôi đặt khẩu súng—vẫn còn trong bao súng—lên quầy trước mặt ông ta.
Người đàn ông trừng mắt nhưng rút khẩu súng ra khỏi bao. Ngay lập tức, mắt ông ta mở to. “Đ-đây là của Công ty Mandas! Và đó là mẫu của Gunslinger Champion!” Ông ta gần như làm đổ ghế khi bật dậy. Người này có ổn không? Ông ta run rẩy, có vẻ như sắp ngã. “Nhóc con... à, bạn ơi, cậu có thể khai hoả thứ này chứ?!”
“Hử? Ừ, đúng rồi. Có vấn đề gì không?” Tôi đã bắn nó để cứu Mimi. Cả em ấy và Elma đều chứng kiến.
“À, vậy tức rốt cuộc cậu là chủ sở hữu hợp pháp.” Ông ta ngồi xuống với tiếng thở dài nặng nề, nhắm mắt lại như thể toàn bộ thử thách đã làm ông kiệt sức vô hạn.
“Này, Elma? Sao ổng lại ngạc nhiên thế?” Tôi nói.
“Em không biết,” cô ấy nói. “Công ty Mandas chỉ sản xuất vũ khí chất lượng cao, độc nhất. Đó có thực sự là súng Mandas không?”
“Anh không biết chi tiết,” tôi nói. “Nhưng có vẻ nó tốt hơn những thứ ta có thể mua ở bất kỳ cửa hàng cũ nào.”
“Rõ ràng rồi!” người đàn ông hét lên. “Đây là mẫu giới hạn của Công ty Mandas! Cậu sẽ không bao giờ tìm được khẩu súng nào tốt hơn thế này trong cả thiên hà đâu, nhóc ạ!” Ông ta đẩy khẩu súng của tôi về phía tôi.
“V-vậy còn việc bảo trì thì sao?” Tôi hỏi.
“Thứ đó không cần bảo dưỡng! Nó có thể bị trầy xước hoặc sứt mẻ, và các nanomachine bên trong nó sẽ sửa chữa ngay lập tức. Tốt nhất là không nên đụng vào nó. Không ai ngoài cậu có thể khai hoả thứ đó lúc này.”
“Huh, wow.”
Có vẻ như khẩu súng này còn tốt hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Trong Stella Online, ta không thể trao đổi hoặc thậm chí tặng nó đi, nhưng tôi không bao giờ có thể hiểu được nó sẽ chuyển sang vũ trụ này như thế nào. Đột nhiên, tôi trân trọng khẩu súng laser nhỏ bé của mình hơn rất nhiều. Có lẽ thỉnh thoảng nó xứng đáng được đánh bóng.
Mimi đã xem qua một vài khẩu súng khác nhau nhưng cuối cùng vẫn chọn khẩu súng mà hội lính đánh thuê đã đưa cho em ấy. Cuối cùng, chúng tôi chỉ mua một ít khăn lau và gói năng lượng dự phòng trước khi đến điểm dừng tiếp theo.
“Tiếp theo là cửa hàng nhập khẩu phải không?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy! Họ có nhiều loại thực phẩm khó hiểu.” Mimi đặc biệt hào hứng với món này. Chẳng có gì ngạc nhiên, vì em ấy mơ ước được thử tất cả các loại thực phẩm trong thiên hà.
“Chắc là ta không thể sai lầm với đồ ăn được,” tôi nói.
“Ừ.” Elma cười khẩy. Cô ấy cười như vậy là vì cái gì?
Tôi không phải chờ lâu để tìm hiểu.
“M-m-master Hiro, nhìn này…” Run rẩy, Mimi chỉ vào một cái lồng động vật. Thứ mà tôi chỉ có thể mô tả là một con facehugger quằn quại trên song sắt, quất mạnh những cái chân cong queo trông giống hệt ngón tay người một cách kinh hoàng. Một phần phụ như sự giao thoa giữa xúc tu và đuôi bọ cạp đập vào lồng. Tôi không biết thứ này là gì, nhưng tôi biết mình không bao giờ muốn đến gần nó.
“Đó là đồ ăn sống mà người giàu ăn,” Elma nói. “Anh có muốn thử không?”
“Chắc anh xin kiếu…”
“Còn có phiên bản đã qua chế biến nữa.” Cô ấy giơ lên một gói facehugger được hút chân không.
“Ư!”
Người ta ăn thứ này à? Không đời nào.
“Họ nói rằng quân đội ở các hệ sao khác sử dụng chúng làm khẩu phần ăn,” Elma nói. “Ta có thể ăn hết, từ trên xuống dưới.”
“Nó… ngon chứ?” Tôi hỏi.
“Ai biết? Em chưa bao giờ thử, nhưng nó bổ dưỡng lắm.” Elma nhún vai. Tôi nhìn Mimi để nhờ giúp đỡ, nhưng em ấy chỉ lắc đầu. Đúng đấy, Mimi. Anh cũng không chịu được thứ này. Thật kinh khủng, Elma tiếp tục, “Nếu muốn ăn mọi thứ trong thiên hà, thì đây là, kiểu như, những thứ cơ bản.”
“Bọn này là người mới bắt đầu, được chứ? Hãy bắt đầu từ dễ rồi từ từ tăng dần đến khó,” tôi nói.
“V-vâng, em đồng ý!” Mimi nói. “Ồ, Master Hiro, họ đang bán thịt trông rất ngon ở đằng kia!”
“À, chúng ta hãy cùng xem thử nhé!”
Chúng tôi chạy khỏi Elma khi cô ấy tiến gần đến chúng tôi với quái vật đóng gói chân không. Không phải chạy trốn. Chúng tôi chỉ đang lao tới một mục tiêu khác, tôi thề!
“Đây là thịt hoạt hình sao?!” Tôi kinh ngạc. Khối thịt hình trụ khổng lồ nằm trên một chiếc xương khổng lồ thực sự trông giống như thứ gì đó trong phim hoạt hình. “Bảy mươi sáu Ener cho khoảng ba ký. Nó đã được nấu chín, nên có thể ăn nó. Không tệ.”
“Gói hàng ghi là sản phẩm được hun khói.” Mimi nói thêm.
“Được rồi, chúng ta mua đi. Anh rất muốn ăn một ít.”
“Vâng!”
7600 yên cho một ít thịt hoạt hình. Không rẻ, nhưng tôi không thể cưỡng lại! Tôi thậm chí còn không biết đó là loại thịt gì, nhưng tôi sẽ lo cái đó sau. Dù sao thì có lẽ đó chỉ là thứ nhân tạo.
“Em sẽ mua nó bằng tiền của mình,” Mimi nói.
“Không. Nếu mọi người đều ăn, anh sẽ trả,” tôi nói. “Nên như vậy.”
“Em muốn mua món đồ này bằng đồng lương đầu tiên của mình. Em rất vui khi được chia sẻ.” Mimi nài nỉ tôi bằng ánh mắt. Có vẻ như em ấy thực sự nghiêm túc.
“Được rồi. Cảm ơn đã đãi,” tôi nói.
“Vâng! Cảm ơn!” Mimi tự hào đặt miếng thịt hoạt hình được hút chân không vào giỏ của chúng tôi.
Còn về Elma… giỏ của cô ấy chủ yếu đựng rượu.
“Chắc mình cũng sẽ đi xem xung quanh.” Tôi cảm thấy an toàn khi để Mimi lại phía sau và tự mình đi lang thang. Cửa hàng này có tất cả mọi thứ, từ những con giun sống ăn được đến buồn nôn cho đến thịt bò Kobe thực sự. Đợi đã, thịt bò Kobe! Tại sao họ lại có thịt bò Kobe?! Cửa hàng không liệt kê nguồn gốc, nhưng có vẻ như thịt bò Kobe có mặt ở khắp thiên hà này. Chất lượng đó có giá cao: 1.000 Ener cho một trăm gram, với những miếng thịt ngon hơn thậm chí còn đắt hơn. Ui cha. Tôi rất muốn có một ít, nhưng mức giá đó hơi quá cao so với túi tiền của tôi.
Elma bắt gặp tôi đang kinh ngạc nhìn món thịt bò. “Anh có tiền để tự thưởng cho mình mà.”
“Ba trăm gram thứ này sẽ tốn kém bằng số tiền anh kiếm được khi đánh chìm một con tàu hải tặc. Anh không thể ăn thứ đó mỗi ngày… Đợi đã. Mình có thể mà?”
“Với tốc độ kiếm tiền của anh thì hoàn toàn có thể.” Elma nói.
“Không, không, không. Xa xỉ là kẻ thù! Có rất nhiều thứ rẻ hơn ngoài kia mà vẫn ngon như vậy. Anh hài lòng với thịt nhân tạo.” Để so sánh, thịt bò nhân tạo thường có giá năm Ener cho một trăm gram. Thịt bò Kobe có giá ít nhất gấp hai trăm lần! Không có cách nào tôi có thể biện minh được.
“Đúng vậy,” Elma nói. “Đắt hơn không nhất thiết có nghĩa là tốt hơn.” Cô nhún vai và quay đi. Đợi đã. Có một con facehugger đóng gói chân không trong giỏ của cô ấy à? Là tôi tưởng tượng sao? Tôi rùng mình và quyết định giả vờ như không thấy gì cả.
Thay vào đó, tôi chuyển sự chú ý của mình sang đồ uống. Rất nhiều hương vị nhưng hoàn toàn thiếu thứ mà tôi thực sự mong muốn thấy. Sodaơi! Soda đâu rồi?!
“Khoan đã, đây là gì thế?!”
Tôi tìm thấy một chai có nhãn Koke chứa một chất lỏng màu đen. Có thể là nó không? Có thể loại soda yêu thích của tôi đang ở ngay trước mắt tôi không? Cuộc tìm kiếm của tôi đã kết thúc rồi sao?
Tôi cầm lấy chai và chạy nhanh đến quầy thu ngân. Nhân viên hơi lùi lại trước thái độ hung hăng của tôi, nhưng tôi vẫn tiếp tục mua hàng và vội vã ra ngoài. Ngay khi tôi mở nắp chai, một mùi hương quen thuộc tràn ngập mũi tôi. Tim tôi đập mạnh khi tôi nâng chai lên và nhấp một ngụm.
“…Yep. Làm gì có chuyện tốt thế.” Vị ngọt và chua chạm vào lưỡi tôi. Mùi đó thoang thoảng quanh đầu tôi. Nhưng có một thứ quan trọng không có: cacbonat! Một lần nữa, tôi lại thất vọng. Chắc chắn, nó có vị giống soda, và đó là một sự an ủi nhỏ, nhưng nó không hoàn toàn giống vậy.
Tuy nhiên, ngay khi hoàn thành, tôi quay lại cửa hàng và hỏi nhân viên: “Anh còn bao nhiêu thứ này?”
“E-err… Chúng tôi có bảy chai ở phía trước và bảy thùng nữa ở phòng sau.”
“Tôi sẽ lấy hết.” Nhân viên chớp mắt vì sốc. “Lấy. Hết,” tôi nhấn mạnh.
“Tất nhiên rồi, thưa ngài!”
Nó không phải là cola thật, nhưng nó khá gần. Tôi đã trả tiền và gửi tất cả lên tàu. Loại soda không ga này sẽ thay thế và là lời nhắc nhở cho đến ngày tuyệt vời tôi tìm thấy soda thật ở đâu đó ngoài kia.
Trong khi chờ Mimi và Elma, tôi gõ vào thiết bị đầu cuối của mình, cố gắng tìm hiểu xem có ai giải quyết được vấn đề cacbonat hóa trong vũ trụ này hay không. Có vẻ như không thể, nhưng tìm kiếm của tôi vẫn không có kết quả. Làm sao một vũ trụ với công nghệ tiên tiến như thế lại thiếu một thứ quan trọng như vậy? Chắc là tôi phải tự mình giải quyết vấn đề này.
“M-master Hiro?” Mimi nói.
“Trông mắt anh ấy hơi điên,” Elma nói.
“Đừng lo cho anh,” tôi nói. “Anh chỉ từ bỏ hy vọng và ước mơ của mình thôi.”
Chà, tôi nghĩ, không có mục tiêu nào đáng đạt được lại dễ dàng, đúng không? Mình chỉ cần đối mặt với trở ngại này. Bá vào đây!
Mua sắm xong, chúng tôi quay lại tàu để tận hưởng chiến lợi phẩm của mình. Riêng thịt hoạt hình hóa ra lại rất tuyệt vời: đầy đặn, được tẩm ướp tuyệt vời, kết cấu hoàn hảo. Tôi ước mình có thể ăn nhiều hơn, nhưng hai kg là một bữa ăn khá lớn, quá nhiều đối với bất kỳ ai. Buồn. Tôi hơi muốn ăn ngấu nghiến nó như một người tiền sử. Thôi kệ.
Và tất nhiên, Elma thực sự đã mua con facehugger kinh hoàng đó. Tôi nghĩ cô ấy bị điên, nhưng khi tôi lấy hết can đảm để cắn một miếng, thì ngạc nhiên là nó... không tệ. Nhìn vậy nhưng nó thực sự mềm hơn nhiều, gần giống như cua. Phần bên trong, ngọt và béo ngậy, trào ra với mỗi lần cắn. Toàn bộ thứ này gần giống như một chiếc bánh rán giòn.
“Thực ra thì cái này ngon đấy,” tôi nói.
“Thật đáng tiếc khi trông nó tệ đến thế,” Elma nói.
Mimi tội nghiệp nhìn chúng tôi với vẻ sửng sốt kinh ngạc khi chúng tôi ăn con facehugger. Còn về phần soda của tôi, tôi đã cho các cô gái nếm thử.
“Eo, không thích,” Elma càu nhàu. “Nó có vị như thuốc vậy.”
“Nó khá ngọt…” Mimi dịu dàng hơn, nhưng rõ ràng là em ấy cũng không thích soda. Thôi kệ. Nó chỉ có ý nghĩa hơn với tôi thôi! Một ngày nào đó, tôi thề, tôi sẽ tìm thấy soda có ga và thay đổi suy nghĩ của họ.
***
Ngày hôm sau, chúng tôi lại bắt đầu một cuộc săn khác. Bây giờ chúng tôi đã có đủ nguồn lực để thử một hệ sao khác nếu muốn, nhưng vẫn còn rất nhiều kẻ lang thang quanh vành đai tiểu hành tinh của hệ sao này, nên chúng tôi quyết định sẽ tiếp tục thu thập tiền thưởng ở đây.
“Lạ thật,” Elma lẩm bẩm.
“Đúng là kỳ lạ,” tôi đồng ý.
“Vậy sao?” Mimi nghiêng đầu. Chúng tôi đang phục kích bọn hải tặc, nhưng những gì chúng tôi tìm thấy là một nhóm ba con tàu di chuyển giống như một đội có tổ chức. Chúng không giống hải tặc, và có vẻ như chúng đang tránh những con tàu khác.
“Em nghĩ sao?” Tôi hỏi.
“Có vẻ không ổn,” Elma nói.
“Ừ.”
“Um?”
Mimi vẫn còn bối rối, nhưng tình hình đã trở nên rõ ràng hơn với tôi. Tôi bắt đầu nghi ngờ đây là lực lượng trinh sát bí mật của Liên bang Belbellum, có lẽ đang cố gắng cài người theo dõi để có thể theo dõi hạm đội của Đế chế Grakkan—nói cách khác, để theo dõi cảnh sát.
“Không hay rồi.” Tôi lắc đầu. “Nếu chúng ta di chuyển, chúng sẽ phát hiện.”
“Ừ, chắc luôn,” Elma nói.
“Em nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra sau đó?”
“Chắc chúng sẽ đến giết chúng ta.”
“Đúng vậy. Thật tệ.”
“Chúng có nguy hiểm không?” Mimi xen vào.
“Nguy hiểm thật, Mimi ạ,” tôi nói. “Có lẽ là Belbellum.”
“Hả?!” Em ấy phân tích radar, theo dõi các điểm ảnh với niềm hứng thú mới.
“Ôi, không,” Elma nói.
“Có vẻ như chúng đã tìm thấy chúng ta rồi,” tôi nói.
Các con tàu chuyển hướng, tản ra để dồn chúng tôi vào góc. Rõ ràng là chúng tôi đã làm gián đoạn nhiệm vụ của chúng và giờ chúng đến để loại bỏ các nhân chứng. Có lẽ mình nên giảm công suất máy phát điện và sử dụng hệ thống làm mát khẩn cấp để chạy lạnh?
“Chà, thế là xong. Chúng ta đánh nhau nhé?” Tôi nói.
“Anh thực sự xui xẻo đấy nhỉ?” Elma nói.
“Anh không muốn em nói câu đó đâu, Elma.”
“Nè,” cô ấy nói, “Đừng đổ lỗi cho em. Nếu anh muốn nói về vận rủi thì hãy nhìn Mimi.”
“Hả? Em á?!” Mimi nói. Giữa vụ tai nạn thảm khốc của Elma và khoản nợ khổng lồ của Mimi sau khi mất cha mẹ, đó là một cuộc đua sít sao mà xem ai trong hai người rơi vào thời kỳ khó khăn hơn. Chuyện đó lúc này dù sao cũng không quan trọng.
“Đủ rồi,” tôi nói. “Giờ không phải lúc moi lại vết thương cũ.”
“Đúng vậy,” Mimi nói.
“Đồng ý,” Elma nói.
“Công suất phát điện tối đa,” tôi nói. “Chúng ta sẽ chiến đấu. Mimi, hỏi chúng về liên kết của chúng.”
“Đã rõ.”
Chúng tôi nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp sau tiểu hành tinh, chiếm vị trí sao cho kẻ thù không thể bao vây chúng tôi.
“Đây là thuyền trưởng Hiro, lính đánh thuê cấp bạc của hội đánh thuê Tarmein,” Mimi thông báo. “Biệt danh Krishna. Tôi là điều hành viên của anh ấy, Mimi. Đối với những con tàu không xác định đang tiến đến gần chúng tôi, chúng tôi yêu cầu hãy tự giới thiệu.” Mimi mở đường dây liên lạc, nhưng họ không trả lời. Em ấy thử lại lần thứ hai, nhưng vẫn không có tác dụng. (Ngoài lề, có thể nhận thấy rằng cấp bậc của tôi đã tăng từ đồng lên bạc. Chuyện xảy ra khoảng ba ngày trước, khi hội nói rằng họ không thể để tôi ở cấp đồng sau khi tôi đã làm rất nhiều việc.)
“Những con tàu không xác định đã triển khai vũ khí.” Elma cho biết.
“Cũng lường được. Hãy phản công. Triển khai vũ khí!” Tôi nói.
“Hiểu rồi,” cô nói. “Triển khai ngay bây giờ. Như thường lệ, em sẽ lo phần mồi bẫy, pháo nhiệt và đầu ra của máy phát điện.”
“Cảm ơn. Chúng ta làm thôi!” Chúng tôi lao vào một khúc cua gấp, luồn lách qua các tiểu hành tinh khi lao về phía con tàu gần nhất.
“Anh thích lái như một gã điên lắm à?!” Elma cứng người khi chúng tôi may mắn tránh được chướng ngại vật.
“Em đã quen rồi.” Mimi cười toe toét. Nhưng đây không phải là điên rồ. Chúng tôi lướt qua bề mặt của các tiểu hành tinh, xuất hiện từ bóng tối để bắn một mảnh đạn vào sườn tàu địch.
“Làm sao?!” phi công địch hét lên.
Tôi bắn loạt pháo mảnh, tung ra những mảnh đạn xuyên qua khiên và bụng tàu của chúng.
“Một hạ,” tôi nói.
“Những khẩu pháo mảnh của anh vẫn làm em sợ đấy,” Elma rùng mình.
“Chúng tuyệt vời phải không?” Tôi nói.
“Anh là người duy nhất sử dụng loại vũ khí kỳ lạ như thế.”
“Nhưng chúng mạnh lắm!” Kỳ lạ hay không thì pháo mảnh của tôi bù đắp cho tầm bắn ngắn của chúng bằng lượng sát thương lớn. Chúng thậm chí có thể thách thức tàu lớn miễn là ta phá được khiên trước.
“Fighter 2 bị bắn hạ!” một phi công địch hét lên.
“Đó không phải là kỹ năng của lính đánh thuê bạc. Cẩn thận! Giữ khoảng cách!” người kia nói.
“Ờ, đúng thế,” Elma nói chậm rãi. “Thông thường, nếu thấy một khẩu pháo mảnh thì phải giữ khoảng cách, đồ ngốc ạ.”
Hai tàu còn lại, sợ hãi trận chiến tầm gần, lao vút ra khỏi vành đai tiểu hành tinh trước khi quay lại đối mặt với chúng tôi. Oh ho ho, muốn một trận chiến mặt đối mặt ư? Đánh ai không đánh, lại chọn trò đó với Krishnaư? Mình nên chiều theo chúng.
Tôi giấu con tàu đằng sau một tiểu hành tinh, chỉ có bốn cánh tay vũ khí nhô ra để khai hỏa.
“Cái gì?! Con tàu của hắn có tay!”
“Mấy khẩu laser đó mạnh quá! Q-Quá mạnh! Chúng ta không thể chịu được!”
Chúng cố gắng né tránh và bắn trả, nhưng tiểu hành tinh đã chặn được những phát bắn của chúng và khiến tôi dễ dàng hơn trong việc nhắm mục tiêu vào tàu của chúng. Tia laser có thể dễ dàng tránh được, nhưng tôi đã bắn trúng tới 80 phần trăm; đối với Krishna, thế là quá đủ.
“Chậc! Hắn mạnh quá!”
“Rút lui!”
Hai tàu Liên bang quay lại để bỏ chạy, nhưng tôi không định để chúng chạy trốn. Tôi kích hoạt động cơ đẩy, tăng tốc từ phía sau tiểu hành tinh.
“Seekers! Fox 1, Fox 1!” Chúng phóng tên lửa tầm nhiệt trong nỗ lực tuyệt vọng để trốn thoát.
“Pháo nhiệt,” tôi nói.
“Rõ!” Theo lệnh của tôi, Elma kích hoạt pháo nhiệt, nguồn nhiệt mồi nhử để dẫn đường cho tên lửa vào cuộc truy đuổi vô ích và không để chúng tôi bị thương.
“Chết tiệt!”
Trong khi đó, tôi bắn xuyên qua khiên chắn của tàu Liên bang bằng tia sáng xanh lục từ khẩu pháo laser hạng nặng của mình. Lớp bảo vệ của chúng sáng lên màu đỏ khi nó nóng lên đến mức tan chảy. Nó sẽ không cứu được chúng bây giờ.
“C-chúng ta không thể thoát—Waaaargh?!” Dù cố gắng thế nào, các tàu của Liên bang vẫn quá cong vênh và chậm chạp để thoát ra. Chúng nổ tung trong những luồng lửa.
“Được thôi, hay là chúng ta lấy hộp đen và bộ nhớ dữ liệu của chúng rồi về nhà nhé?” Tôi nói.
“Về nhà à?” Mimi nói.
“Được rồi, về nhà,” Elma cắt ngang. “Cảnh sát sẽ phải trả giá cao cho thứ đó.”
“Ra vậy,” Mimi nói.
“Anh sẽ lo việc bán dữ liệu,” tôi nói. “Anh có mối liên hệ với cảnh sát.”
“Liên hệ, hả?” Elma có vẻ tò mò. “Chỉ cần đừng mang rắc rối trở về là được.”
“Ha ha ha, anh sẽ không bao giờ làm thế. Vào và ra. Tối đa là hai mươi phút.”
***
“Anh có lời bào chữa nào không?” Elma hỏi.
“Xin lỗi,” tôi nói.
“Master Hiro…” Mimi thở dài.
“Anh thực sự, thực sự xin lỗi.”
Hai giờ sau, tôi quỳ xuống sàn phòng ăn của Krishna. Đừng hiểu lầm: Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình một cách hoàn hảo. Tôi đã làm được! Chỉ là… trong khi Elma và Mimi lo việc bảo trì và tiếp tế, tôi đã đến trụ sở cảnh sát thiên hà. Chính Trung úy Serena đã gặp tôi và nhận những chiếc hộp đen và dữ liệu mà chúng tôi đã thu hồi được. Sau đó, tôi đã nhận được phần thưởng của mình. Một công việc hoàn hảo, phải không?
Sai rồi. Rõ ràng là việc vô tình tham gia đã đưa chúng tôi vào cuộc chiến. Không hiểu sao, việc gửi báo cáo của chúng tôi cho hội đã chính thức đưa Krishna và phi hành đoàn vào cuộc.
Không hẳn là chuỗi sự kiện mà tôi mong đợi. Nhưng Trung úy Serena khăng khăng rằng chúng tôi sẽ là một tài sản có giá trị trong chiến tranh. Ngay cả khi tôi nói với cô ấy rằng tôi chỉ là một lính đánh thuê ngẫu nhiên, cô ấy vẫn khăng khăng. Tôi cố gắng giải thích, đảm bảo với cô ấy rằng cô đang tâng bốc tôi quá mức và tôi không phải là loại lính đánh thuê mà cô ấy đang tìm kiếm, nhưng cô nói rõ rằng tôi không có tiếng nói trong vấn đề này.
“Và nó đưa chúng ta đến tình hình hiện tại,” tôi nói.
“Nghe như thể cô ta đang nắm thóp anh vậy.” Elma nói.
“Master Hiro…” Mimi nói.
“Anh không thể xin lỗi đủ.” Tôi héo mòn dưới sự chỉ trích của họ. Tôi cúi đầu gần chạm sàn, nhưng nó không giải thoát tôi khỏi chuyện này.
“Được rồi, kệ đi.” Elma thở dài. “Anh là thuyền trưởng. Anh có thể nhận việc mà không cần hỏi ý kiến bọn này.”
“Chị ấy nói đúng. Anh là thuyền trưởng của bọn em,” Mimi nói.
“Cảm ơn đã ân xá!” Tôi nói và cúi đầu lần nữa.
“Dù sao thì anh cũng có thể đền bù,” Elma nói. “Sẽ chẳng ai trách anh nếu, chẳng hạn, anh thưởng cho bọn này.”
“Thưởng ư? Nhưng em đã được trả quá nhiều rồi,” Mimi phản đối.
“Suỵt!” Elma rít lên. “Em phải lấy những gì mình có thể lấy. Thuyền trưởng, hãy cho bọn này thấy anh tháo vát thế nào đi.”
“Anh sẽ suy nghĩ thật kỹ về chuyện này,” tôi hứa.
“Đó, Mimi,” Elma nói. “Anh ấy hoàn toàn đồng ý.”
“A-anh có chắc không…?” Mimi vẫn có vẻ không thoải mái với ý tưởng này. Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy tệ. Có lẽ tôi có thể tìm thấy một số đồ ăn và rượu đặc biệt ở Oishii Mart để cố gắng chuộc lỗi.
“Vậy,” Elma tiếp tục, “chúng ta phải chờ cho đến khi có chuyện gì đó xảy ra à?”
“Gần như vậy,” tôi nói. “Cô ấy bảo anh đừng gây chiến nữa.”
“Họ sẽ trả cho chúng ta một khoản phí chờ đợi, phải không?”
“Anh đã thương lượng tất cả rồi, đừng lo. Mỗi ngày được 50.000 Ener.”
“Năm mươi ngàn chỉ để ngồi chờ? Thật không thể tin được.” Mimi ngạc nhiên khi nghe con số đó.
Elma nhún vai. “Nghe có vẻ ổn.”
So với 200.000 chúng tôi kiếm được bằng cách săn tiền thưởng, 50.000 không phải là nhiều lắm. Nhưng này, kiếm được một khoản tiền kha khá mà không khiến bản thân gặp nguy hiểm thì khá là dễ chịu. Nó đủ để dụ chúng tôi chấp nhận yêu cầu của Đế chế và đồng ý ở chế độ chờ.
“Cô ấy muốn chúng ta tránh uống rượu trong lúc chờ đợi,” tôi lưu ý.
“Khôôôông!” Elma rên rỉ, nhưng tôi cũng đồng ý. Chúng tôi không bao giờ biết khi nào họ sẽ đưa chúng tôi vào trận chiến. Nếu chúng tôi say rượu khi có lệnh gọi, chúng tôi sẽ tiêu đời.
“Tốn 1.500 Ener mỗi ngày chỉ để kiêng rượu thôi, Elma ạ,” Mimi chỉ ra.
“Rồi, rồi …”
“Hãy nghĩ theo cách này: mỗi ngày chị không uống rượu sẽ giúp chị tiết kiệm được 1.500 Ener để uống trong tương lai!” Mimi thử nói.
“Yeah!” Đôi tai dài của cô elf không gian đáng thương giật giật vì phấn khích. Tiết kiệm được 150.000 yên tiền rượu mỗi ngày là một khoản tiền lớn đấy.
“Mimi, em đúng là thiên tài!” Elma nói.
“Tee hee!”
Có lẽ Mimi có năng khiếu làm mọi người vui lên? Không, có lẽ không—em ấy thực sự có năng khiếu. Ở bên em làm tôi vui lên mỗi ngày.
***
Chúng tôi không phải chờ lâu trước khi cuộc gọi đến. Liên bang Belbellum hẳn đã cảm thấy bị lộ sau những con tàu trinh sát mà tôi đã phá hủy. Chúng không mất nhiều thời gian để tấn công. Tôi không biết có gì trong hộp đen và bộ dữ liệu từ những con tàu đó, nhưng hy vọng là nó giúp ích cho hoạt động tình báo của Đế chế Grakkan.
Đế chế đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp ngay khi có cuộc gọi. Tất cả chúng tôi đều phải đích thân có mặt, có lẽ là để giữ cho việc liên lạc được riêng tư hơn. Sau khi chúng tôi đến trụ sở, một người lính dẫn chúng tôi đến phòng họp lớn nhất mà tôi từng thấy. Với rất ít người để lấp đầy, căn phòng giống như một hang động. Một số ít người đã tập trung quay lại trên ghế để nhìn chúng tôi khi chúng tôi bước vào.
“Ồ, nhìn kìa.”
“Anh ta có bạn gái. Còn tới hai người!”
“Đó là cấp bạc, Elma, đúng không? Tại sao cô ấy lại đi cùng anh ta?”
“Con tàu của cô ấy bị nổ tung trong trận đột kích hải tặc đó. Có lẽ đó là cách họ gặp nhau, nhỉ?”
“Chết đi, đồ khốn may mắn. Cứ… nổ tung thành từng mảnh.”
Chà, đó là những phản ứng dữ dội trước sự xuất hiện của chúng tôi. Chúng tôi vội vã đi về phía ba chiếc ghế trống và ngồi vào chỗ của mình.
“Mimi, em ngồi ở giữa nhé,” tôi nói.
“À! Vâng.”
Elma có vẻ âm thầm đồng ý với tôi. Lũ lính đánh thuê này không đáng tin cậy. Cả hai chúng tôi đều không muốn Mimi ngồi cạnh một tên côn đồ nào đó. Thêm nhiều lính đánh thuê nữa đến cho đến khi mọi chỗ ngồi đều kín chỗ. Chỉ khi đó Trung úy Serena mới bước vào cùng một vài người lính của cô ấy.
“Xin hãy chú ý!” Một sĩ quan cơ bắp hét lớn mệnh lệnh khiến mọi lính đánh thuê đều căng thẳng ngay lập tức.
“Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu cuộc họp về việc phòng thủ Hệ sao Tarmein,” Serena nói. “Tôi là Trung úy Serena, và quân đoàn lính đánh thuê tạm thời này sẽ nằm dưới quyền chỉ huy của tôi. Tôi sẽ là sĩ quan cấp trên của các người. Hãy chắc chắn gọi tôi là Trung úy Serena.”
“Yes, ma’am!” mọi người đồng thanh nói.
“Tốt. Bây giờ, chúng ta hãy giải thích tình hình hiện tại. Georg?”
“Rõ.” Hạ sĩ quan Georg giảm độ sáng của đèn và dựng một bản đồ toàn ảnh khổng lồ của Hệ sao Tarmein.
“Hiện tại, các tàu của Liên bang Belbellum đang tiến vào hệ sao này,” Trung úy Serena cho biết. “Vì chúng đã ở chế độ hyperdrive, nên chúng tôi có ít thông tin cụ thể. Dựa trên dữ liệu thu thập được độc lập và các cảm biến hyperspace(không gian đa chiều), Hạm đội Đế chế tin rằng đây là lực lượng tấn công bao gồm tám thiết giáp hạm, hai mươi bốn tàu tuần dương hạng nặng, ba mươi hai tàu tuần dương hạng nhẹ, sáu mươi bốn tàu khu trục và một trăm hai mươi tám tàu hộ tống.”
Một tiếng sốc thì thầm lan tỏa khắp phòng. Đó không phải là một cuộc xâm lược nhỏ. Với một lực lượng như vậy, Liên bang đang hướng đến một cuộc đối đầu quân sự toàn diện.
“Thành thật mà nói,” Trung úy Serena tiếp tục, “lực lượng của địch đông hơn số quân hiện đang đồn trú trong hệ sao này. Không có gì ngạc nhiên. Chúng tôi đã gọi quân tiếp viện rồi. Miễn là chúng ta có thể trụ vững vào ngày mai, quân tiếp viện sẽ đến kịp lúc. Cho nên nhiệm vụ của chúng ta là giữ vững hệ sao trong hai mươi bốn giờ bắt đầu từ ngày mai. Chúng ta phải câu được từng ấy thời gian.”
Chà, có vẻ như hộp đen và bộ dữ liệu thực sự hữu ích. Chẳng trách họ trả cho tôi nhiều tiền như vậy.
“Nhiệm vụ của lính đánh thuê các người là ẩn núp trong vành đai tiểu hành tinh và tiến hành các cuộc tấn công theo kiểu du kích chống lại bất kỳ tàu Liên bang nào cố gắng đi qua. Nhiều khả năng là các người sẽ chiến đấu với tàu khu trục và tàu hộ tống của chúng. Tuy nhiên, nếu các người tình cờ hạ gục một tàu tuần dương hoặc thiết giáp hạm, các người có thể mong đợi phần thưởng khá lớn.” Trung úy Serena cười khẩy khi những người lính đánh thuê cười khúc khích. Hạ gục một tàu tuần dương hoặc tàu lớn nghe có vẻ tuyệt vời trên lý thuyết, nhưng lính đánh thuê thường lái tàu nhỏ hoặc vừa. Trung úy Serena có thể đưa ra bất kỳ phần thưởng nào mà cô ấy muốn, nhưng chúng tôi không có khả năng hạ gục một tàu tuần dương hoặc thiết giáp hạm; chúng tôi thậm chí có thể không xuyên qua được tấm khiên của chúng bằng vũ khí của mình.
Tôi nói chúng ta, nhưng tôi có ý nói họ. Họ sẽ không xuyên qua được. Ngược lại, Krishna của tôi mang theo một vũ khí bí mật.
“Hoàn thành nhiệm vụ bằng mọi cách cần thiết,” Trung úy Serena nói. “Kết quả biện minh cho mọi cách cần thiết trong trường hợp này.”
Oh ho, mọi cách hả? Mình có nên công bố vũ khí bí mật của mình không? Hmm… Không, mình chưa thể làm thế được. Tôi đã tra cứu rồi. Nó là thứ cấm kỵ trong vũ trụ này. Tốt hơn là để nó trong khu vực hàng hóa không thể quét của tôi lúc này.
Nếu vậy… Hmm. Tôi vẫn có thể làm được nhỉ? Cũng không mất gì.
“Cho phép tôi lên tiếng, Trung úy Serena?” Tôi hỏi.
“À, anh là… Kệ đi. Được phép.” Trung úy Serena chấp nhận yêu cầu nhưng cau mày nhìn Mimi và Elma bên cạnh tôi. Tại sao nhỉ? À, thôi. Không thể lo chuyện đó lúc này.
“Chúng tôi có thể có một kế hoạch bí mật… hay, ừm, một mưu kế trong đầu. Chúng tôi có được phép thực hiện riêng lẻ không?” Tôi nói.
“Một mưu kế hả? Anh có thể giải thích rõ hơn không?”
“Yes, ma’am. Tôi nói là mưu kế, nhưng thực ra khá đơn giản,” tôi nói. “Khi chúng thoát khỏi hyperdrive, tàu của chúng tôi sẽ tự mình tiến vào, phá hủy Soái hạm của chúng và trốn thoát. Một chiến dịch hit-and-run đơn giản.”
Khuôn mặt của Trung úy Serena chết lặng, không thể đọc được, và đám lính đánh thuê bắt đầu náo loạn. Mimi liếc tôi một cách khó chịu, trong khi miệng Elma há hốc.
“Anh mất trí rồi à?” Elma rít lên. Những từ nhiệm vụ tự sát đó, đồ ngốc hiện rõ trên mặt cô ấy.
“Tôi tin là chúng tôi có thể làm được,” tôi nói. “Và nếu chúng tôi thất bại thì cô sẽ bớt đi một thằng ngốc, Trung úy Serena.”
“Anh đã thể hiện kỹ năng hoàn hảo trong cả nhiệm vụ trước và trong việc dọn dẹp bọn lang thang cho chúng tôi,” Trung úy Serena nói. “Chúng tôi chắc chắn không muốn mất một tài sản có giá trị như vậy vì một kế hoạch liều lĩnh.”
“Không phải lo, ma’am. Chúng tôi có thể làm được.”
Mặc dù tôi không thực sự có ý định chiến đấu công bằng. Trung úy Serena nhìn tôi, vẫn chưa tin. Có lẽ cô ấy đã nhìn thấu những lời hứa mơ hồ của tôi và nhận ra tôi có thứ gì đó giấu trong tay áo. Tuy nhiên, cuối cùng cô ấy thở dài và nhún vai.
“Được thôi,” cô ấy nhượng bộ. “Nếu đó thực sự là điều anh muốn làm, thì tôi sẽ mong chờ anh hoàn thành công việc. Nếu anh thành công, hãy mong đợi một khoản tiền thưởng lớn.”
“Cảm ơn, ma’am.” Tôi không thể ngăn được nụ cười nở trên khuôn mặt. Chiến thắng.
Tôi nghe thấy một vài tiếng lẩm bẩm “điên rồ” và “ngu ngốc” trong số lính đánh thuê tụ tập, nhưng họ không biết về vũ khí bí mật của tôi. Sớm thôi, mọi người sẽ biết.
***
“Đồ ngốc! Đồ ngốc, đần độn, đầu đất! Anh điên à?!”
“Mimi, Elma thật là xấu tính.”
“Elma, chị thô lỗ quá đấy. Pffbt!”
“Đừng có mà thè lưỡi!” Elma nói. “Một mình xông vào hạm đội Liên bang không chỉ là điên rồ; mà còn là ngu ngốc! Tôi không muốn chết vì kế hoạch ngu ngốc của anh!” Elma nheo mắt nhìn tôi. Tiếng hét của cô ấy vang vọng khắp khoang hàng.
Cô ấy đã nổi điên từ sau cuộc họp. Tôi không thể trách cô ấy; tôi cũng sẽ cảm thấy như vậy nếu có ai đó nói với tôi rằng chúng ta đang lao vào hai trăm tàu địch mà không có thông tin gì.
“Bình tĩnh nào,” tôi nói. “Anh không có lao vào một cách liều lĩnh. Anh có kế hoạch.”
“Vậy thì chúng ta hãy nghe xem.”
Tôi lấy một ít băng keo ra khỏi hộp dụng cụ của chúng tôi. “Những gì chúng ta thực sự đang làm rất đơn giản. Khi chúng thoát khỏi hyperspace, chúng ta sẽ xâm nhập bằng FTL để ẩn mình trong phản ứng dịch chuyển của chúng. Như thế, chúng sẽ không để ý đến chúng ta.”
“Được rồi, cho đến giờ thì tốt. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?” Elma nói.
“Khi chúng ta rời khỏi hành trình FTL, chúng ta sẽ ngay lập tức kích hoạt hệ thống làm mát khẩn cấp để có thể chạy lạnh. Chúng ta ẩn nấp giữa các mảnh vỡ không gian và tiếp cận tàu chỉ huy của chúng.”
“Chúng sẽ không phát hiện ra sao? Nếu chúng quyết định bắn bỏ mảnh vỡ thì sao, hả?”
“Với khiên và gia tốc của con tàu này, chúng ta có thể tiến vào ngay cả khi chúng tình cờ phát hiện ra chúng ta,” tôi nói. “Khi chúng ta đến đủ gần, chúng ta sẽ phóng hai quả ngư lôi phản ứng chống hạm vào Soái hạm. Và khi đó, chúng sẽ phát điên.”
“Ngư lôi phản ứng chống hạm? Anh có chúng trên tàu này sao?!”
“Ừ! Anh chỉ ghét dùng chúng vì chúng đắt một cách vô lý.”
“Xin lỗi? Ngư lôi phản ứng, chống hạm… là gì vậy?” Cũng đúng khi Mimi chưa từng nghe nói đến loại vũ khí như vậy.
“Chúng là vũ khí được chế tạo để gây sát thương lớn cho những con tàu có khiên lớn,” tôi nói. “Đầu mỗi vũ khí đều có thiết bị bão hòa khiên và thuốc nổ. Ngay cả những thiết giáp hạm lớn nhất, hung dữ nhất trong thiên hà cũng sẽ nổ tung sau khi trúng hai phát.”
“Thật không thể tin được. Tại sao mọi người lại không sử dụng chúng nếu chúng mạnh đến vậy?” Mimi nói.
“Chúng đắt lắm,” Elma nói. “Chỉ một quả thôi cũng tốn 500.000 Ener. Cực kỳ lãng phí tiền trừ khi ta phải đối đầu với thứ gì đó to lớn. Không thể tin rằng lại có lính đánh thuê nào sở hữu dù chỉ một quả.”
“Năm trăm ngàn Ener…” Mimi chớp mắt không tin nổi.
“Dù sao thì, em hiểu kế hoạch cho đến giờ,” Elma nói. “Em cảm thấy như thể đó là một canh bạc quá lớn, nhưng đó là cuộc sống của lính đánh thuê, chắc vậy. Nếu anh nghĩ rằng nó khả thi, thì em tin anh. Nhưng làm sao chúng ta có thể quay trở lại sau mấy chuyện đó?”
“Một khi Soái hạm phát nổ, hệ thống lãnh đạo của Liên bang sẽ bị lung lay,” tôi nói. “Krishna sẽ bị bao vây. Nếu chúng ta cố gắng trốn thoát không đúng lúc, chúng sẽ bắn hạ chúng ta.”
“Vậy là anh biết đó là tự sát.” Trong hoàn cảnh bình thường, cô ấy đúng. Ngay cả Krishna cũng sẽ không có khả năng phòng thủ khi bị bao vây tứ phía như vậy. Ngay cả khi kẻ thù sử dụng vũ khí yếu hơn vì sợ bắn nhầm phe mình, chúng tôi cũng không thể trụ được lâu.
Ngoại trừ.
“Đó là lý do tại sao chúng ta đặt đứa bé này lên một trong hai quả ngư lôi.” Tôi hất ra một tấm bạt che giấu thứ hàng lậu lớn nhất của tôi: Pha lê hát. Ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ bên trong hộp đựng bằng thủy tinh, tiếng hát của nó vẫn còn nghe thấy yếu ớt. Phá hủy thứ này sẽ triệu hồi một bầy sinh vật pha lê. Không ai biết tại sao, nhưng lý do lúc này không quan trọng. Quan trọng là chúng tôi có sức mạnh để giải phóng một loạt quái thú không gian vào hạm đội của kẻ thù.
“Mgh?! C-cái gì thế kia?!” Elma nói, lảo đảo rời xa chiếc hộp đựng.
“Đó là pha lê hát,” tôi nói.
“Đồ ngốc! Anh giấu bao nhiêu thứ nguy hiểm ở đây thế?! Đ-đừng có mà làm rơi thứ đó, được chứ?! ĐỪNG làm rơi thứ đó!”
“Í cha!” Tôi giả vờ làm rơi chiếc hộp đựng.
“Ế?!” Elma giật mình lùi lại vì kinh hãi.
“Là viên pha lê đáng yêu lúc trước!” Mimi nói. “Nó… phát ra tiếng sao?”
“Mimi, đừng! Đừng nghe! Nó sẽ khiến em phát điên và chết đó!” Elma che đôi tai dài của mình và lùi lại.
“Hả?! Thật sao?!” Mimi cũng tránh ra.
“Nó chỉ khiến em hơi nhớ nhà, thế thôi,” tôi nói. “Heh, nhưng có lẽ nó hơi độc đối với chúng ta.”
Tôi không có cách nào để về nhà, Mimi không còn nhà nào nữa, và… Tôi không biết chính xác Elma gặp vấn đề gì, nhưng tôi thấy cô ấy giống như một cô gái giàu có đã bỏ trốn khỏi gia đình và không bao giờ muốn quay lại. Không phải một nhóm người có thể mạo hiểm nhớ nhà.
Tôi mang viên pha lê đến khu vực chứa đạn dược. Trong không gian chật hẹp đó, chúng tôi sẽ tìm thấy ngư lôi.
“Xoay, xoay, quấn, quấn.” Tôi dùng băng keo dán Tinh thể Hát vào một trong những ngư lôi chống hạm phản ứng. “Thế là xong.”
“Cái gì cơ?! Xong con khỉ!” Elma đang đợi tôi khi tôi bò ra khỏi kho đạn. Cô ấy tát thẳng vào đầu tôi. Ui!
Mimi, thiên thần của chúng tôi, đã xoa dịu nỗi đau. “Elma, đừng bạo lực.”
“Đừng ra lệnh cho chị!” Elma nói. “Có thể em không biết, nhưng viên pha lê đó là hàng cấm nghiêm trọng! Nếu nó rơi hoặc thậm chí va vào thứ gì đó, nó có thể vỡ và mang theo hàng tấn sinh vật pha lê về đây. Cực kỳ nguy hiểm.”
“Có đúng vậy không, Master Hiro?” Mimi hỏi.
“Ít nhiều như vậy.”
“Đừng có tỏ ra thờ ơ như thế!” Elma nói. “Anh đã cất giữ mấy thứ nguy hiểm đó mà không nói với bọn này, và anh thậm chí còn không thèm xin lỗi!”
“Được rồi, được rồi, vâng, xin lỗi. Bình tĩnh nào. Hét lên nhiều vậy làm anh đau đầu lắm.” Tôi giơ tay đầu hàng. “Dù sao thì đó là vũ khí bí mật của chúng ta. Ném nó vào giữa hạm đội Liên bang, triệu hồi đám sinh vật pha lê, và trốn thoát trong lúc hỗn loạn. Đó là kế hoạch của anh.”
“Đúng nó có thể khiến chúng hỗn loạn… nhưng nó quá nguy hiểm,” Elma nói.
“Nguy hiểm” là một từ để mô tả nó. “Điên rồ” là một từ khác. Các sinh vật pha lê không phải là trò đùa. Chúng sẽ tiếp tục giết chóc cho đến khi giết lẫn nhau. Về cơ bản, pha lê là một vũ khí sinh học—những con quái vật mà nó triệu hồi có thể gây ra thiệt hại nghiêm trọng.
“Nhưng nếu chúng ta thắng, ai quan tâm chứ?!” Tôi nói. Ngay cả khi có thiệt hại, chúng tôi vẫn có thể thoát khỏi đó. Ngay khi có thể, chúng tôi sẽ trốn thoát. Cho dù các sinh vật pha lê có thể đồng hóa các sinh vật sống khác vào chính chúng, kẻ thù còn chỉ huy hơn sáu mươi tàu lớn với các khẩu pháo laser nòng rộng và đầu đạn phản ứng có thể xóa sổ toàn bộ vành đai tiểu hành tinh. Không ở lại vì thứ đó.
“Hôm nay anh có vẻ táo bạo thật đấy, nhưng đoán là anh đúng,” Elma nói.
“Chúng ta hãy quên hết mọi chuyện đi. Quan trọng là khoảnh khắc này.” Tôi đối mặt với các đồng đội của mình. “Kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm. Nếu chúng ta làm hỏng, chúng ta sẽ chết. Nên, nếu muốn, em có thể rời đi—”
“Bọn này không đi đâu hết,” Elma ngắt lời. “Bọn này đã đồng ý chấp nhận nguy hiểm khi trở thành một phần của đội này. Hơn nữa, Mimi và em cũng nợ anh mạng sống của mình.”
“Bọn em sẽ không có nơi nào để đi nếu rời đi,” Mimi nói thêm. “Master Hiro, bọn em sẽ đi bất cứ nơi nào anh đến.”
“Em sẽ không đi xa đến thế,” Elma nói. “Nhưng có vẻ như chúng ta thực sự có cơ hội chiến thắng, nên tính cả em vào.”
“Được rồi. Chắc là thế là xong.” Có lẽ tôi đã lo lắng vô ích. Kế hoạch này cực kỳ nguy hiểm—chỉ cần một sơ suất là chúng tôi sẽ chết—nhưng nó sẽ thành công. Tuy nhiên, ý nghĩ làm họ thất vọng và gây ra cái chết cho tất cả chúng tôi khiến tôi vô cùng sợ hãi.
“Dù sao thì, quên chuyện đó đi,” Elma nói.
“Hửm?” Tôi nhướn mày. Sao lại đột nhiên thay đổi thế này?
“Anh không thấy hơi bất công khi giấu viên Pha lê hát với bọn này mặc dù biết rằng nó rất nguy hiểm sao?” Elma nói.
“Ngh…” Tôi có thể nói gì đây? Cô ấy hoàn toàn đúng. Tôi đã cố gắng ngăn họ lo lắng, nhưng thật tàn nhẫn khi để họ trong bóng tối. Họ xứng đáng được biết họ đã phải chịu bao nhiêu rủi ro vì tôi. “Anh xin lỗi.”
“Mừng là anh hiểu,” Elma nói. “Lần sau khi anh mang hàng lậu bất hợp pháp lên tàu, em muốn anh nói cho bọn em biết. Hiểu chưa?”
“Yes, ma’am.”
“Tee hee!” Mimi khúc khích cười trước cuộc trao đổi của chúng tôi. “Elma, nghe giống chị của anh ấy quá.”
“Tất nhiên rồi,” Elma nói. “Dù sao thì chị cũng là cựu binh lớn tuổi hơn và có nhiều kinh nghiệm hơn.”
“Một cựu binh mà không biết tàu của mình thế nào, LOL,” tôi nói.
“LOL?”
À. Có lẽ không phải là một cụm từ mà họ có ở đây. “Không có gì, xin lỗi, xin hãy tha thứ cho anh,” tôi nói. Tôi cúi chào, hy vọng là đủ. Tôi có thể giỏi dùng súng, nhưng Elma sẽ đánh bại tôi trong trận chiến tay đôi. “Vậy, chúng ta đi nhé?”
“Vâng!” Mimi nói.
“Nghe có vẻ ổn đấy,” Elma nói.
***
Sau khi hoàn tất khâu chuẩn bị, tất cả chúng tôi đều thắt dây an toàn và chuẩn bị vị trí. Tôi ngồi ở ghế phi công với Elma phụ lái, trong khi Mimi ngồi sau chúng tôi ở vị trí điều hành viên. Các quả cầu trọng lực của chúng tôi lơ lửng gần đó, giúp chúng tôi đủ nước khi chuẩn bị xuất phát.
“Biết chúng ta sắp phải liều mạng chiến đấu, nhưng cảm giác có chút hụt hẫng. Em thậm chí còn không thấy lo lắng,” Elma nói.
“Không có lý do gì mà phải quá căng thẳng, đúng không?” Tôi nhún vai nói.
“Chỉ cần có Master Hiro là em yên tâm rồi,” Mimi nói.
“Em vẫn kiên cường như ngày nào nhỉ?” Elma nói.
“Tất nhiên rồi. Em tin tưởng Master Hiro,” Mimi nói.
“Em chắc hẳn đang kỳ vọng rất nhiều vào anh,” tôi nói. “Anh sẽ cố gắng đáp ứng những kỳ vọng đó.”
“Vâng! À, Master Hiro, chúng ta nhận được tin nhắn,” Mimi nói. "Là từ tàu tuần dương hạng nặng của Hạm đội Đế chế, Glorious. Em có nên nghe máy không?”
“Từ Hạm đội Đế chế à? Ừ, nghe máy.” Chết tiệt. Thất bại rồi! Tôi đang định lấy quả cầu trọng lực đầy ắp soda dù ngon lành nhưng không có ga thì Mimi ngắt lời bằng cuộc gọi.
Trung úy Serena xuất hiện trên màn hình, nghiêm trang và chuyên nghiệp—ít nhất là cho đến khi cô ấy nhận thấy quả cầu trọng lực của chúng tôi và há hốc.
“Chà, dù đang thực hiện nhiệm vụ tự sát mà anh khá bình tĩnh đấy,” cô nói.
“Bởi vì tôi biết chúng tôi sẽ vượt qua được chuyện này,” tôi nói.
Đến gần nhất có thể bằng cách du hành FTL, bắn ngư lôi, rồi ra ngoài. Nếu diễn ra theo đúng kế hoạch, mọi thứ sẽ đơn giản và sạch sẽ, với nhiều thời gian còn lại để tôi thưởng thức soda của mình.
“Tôi bắt đầu lo rằng căng thẳng sẽ làm anh mất bình tĩnh," Serena nói. “Hy vọng anh không phải thùng rỗng kêu to.”
“Tất nhiên rồi!” Tôi nói. “Dù sao thì tôi cũng là dân chuyên mà.”
Trung úy Serena chỉ mỉm cười một mình và lắc đầu rồi cắt đứt liên lạc. Tôi đoán là hết chuyện động viên rồi.
“Cô ấy hẳn đang buồn chán lắm,” tôi nói. “Ai lại mở kênh liên lạc chỉ vì lo lắng về một tên lính đánh thuê?”
“Không biết cô ấy thực sự muốn gì.” Elma nói.
“Không biết. Không đáng để bận tâm. Mimi, cắt và vô hiệu hóa mọi đường truyền liên lạc.”
“Vâng. Vô hiệu hóa ngay bây giờ.”
“Elma, tăng tốc động cơ lên mức tối đa. Chúng ta đang vào chế độ FTL.”
“Rõ, thuyền trưởng. Động cơ chạy ở mức tối đa.”
“Bắt đầu sạc động cơ FTL,” tôi nói.
“Đang sạc. Năm, bốn, ba, hai, một… Du hành FTL,” Elma nói.
Với tiếng nổ siêu thanh, Krishna biến thành chuyến du hành FTL. Những ngôi sao tan chảy bên ngoài cửa sổ, chạy thành những vệt như vết bẩn trên kính.
“Hãy chú ý đến radar,” tôi nói. “Đừng bỏ lỡ các tàu Liên bang rời khỏi hyperspace.”
“Hiểu rồi,” cả Mimi và Elma đều nói.
Khi nói đến hyperdrive, ta có thể nghĩ về nó như một xa lộ liên thiên hà, với các tàu di chuyển theo “làn đường” giống như một con đường. Tất nhiên, hyperlane (làn đường không gian đa chiều) rất lớn so với đường trên trái đất, có nghĩa là có một số biến thể về chính xác nơi ta sẽ hạ cánh khi đi trên hyperlane. Tuy nhiên, nhờ những làn đường này, chúng tôi đã có ý tưởng chung về nơi hạm đội Liên bang sẽ xuất hiện khi chúng rời khỏi hyperdrive.
Về phần chúng tôi, chúng tôi loanh quanh ở lối ra của làn đường của chúng trong mười phút, Liên bang cuối cùng cũng xuất hiện.
“Radar phát hiện một số phản ứng dịch chuyển,” Elma nói.
“Tốt. Hãy chậm lại.” Tôi lái tàu về phía điểm vào của hạm đội Liên bang và thoát khỏi chế độ FTL. “Khởi động chế độ làm mát khẩn cấp và cắt công suất máy phát điện.”
“Đã khởi động chế độ làm mát khẩn cấp. Giảm công suất máy phát điện.”
Khi chúng tôi rời khỏi FTL, chúng tôi cũng giảm công suất máy phát điện của Krishna xuống mức tối thiểu và kích hoạt hệ thống làm mát khẩn cấp, khiến chúng tôi chìm vào bóng tối khi chúng tôi lạnh cóng để trốn tránh các cảm biến.
“Tuyệt! Mọi thứ đang diễn ra theo đúng kế hoạch cho đến giờ. Chúng ta hãy lẻn vào thôi,” tôi nói.
“Đây thực sự là một ý tưởng thông minh,” Elma nói. “Làm sao anh nghĩ ra được vậy?”
“Không chắc lắm,” tôi nói. “Đôi khi cần một chút sáng tạo để tồn tại. Nếu không, ta sẽ chết.”
“Không hổ là Master Hiro.” Mimi cười rạng rỡ đầy tự hào.
Tôi tắt chế độ hỗ trợ bay, chỉ sử dụng quán tính để tiếp cận hạm đội Liên bang. Nhiều tàu của chúng thoát khỏi hyperdrive khi chúng tôi trôi về phía chúng.
“Quả là thắng cảnh,” tôi nói. “Thật tuyệt.” Ngay cả sau tất cả những gì tôi đã trải qua trong vũ trụ này, tôi vẫn không thể không kinh ngạc trước sự tráng lệ của không gian.
“Anh nói đúng đấy,” Elma nói. “Thật lạ mắt khi thấy nhiều tàu xếp hàng ngay ngắn và đẹp đẽ.”
“Đúng vậy,” tôi nói. “Đây thực sự ấn tượng.”
Các thiết giáp hạm, tàu tuần dương hạng nặng, tàu tuần dương hạng nhẹ, tàu khu trục và tàu hộ tống được sắp xếp theo đội hình hoàn hảo, một cảnh tượng thực sự đáng kinh ngạc. Đáng buồn thay, chúng tôi không làm mấy chuyện này chỉ để chiêm ngưỡng đội hình quân sự gọn gàng của chúng. Đã đến lúc phải làm việc.
“Đó là Soái hạm,” tôi nói. Nó nằm ngay trung tâm đội hình của chúng, đồ sộ và được bảo vệ tốt.
“Chúng ta thực sự sẽ lặn vào đó sao?” Elma hỏi. Khuôn mặt cô ấy tái mét.
“Đúng vậy, chắc chắn rồi.” Đã quá muộn để chùn bước và bỏ chạy.
“Không còn tín hiệu dịch chuyển nào nữa,” Mimi nói. “Hạm đội Liên bang đã bắt đầu di chuyển.”
“Được rồi,” tôi nói. “Gần đến lúc hành động rồi. Chúng ta đang ở khoảng cách tốt. Kích hoạt lại chế độ làm mát khẩn cấp và đưa công suất máy phát điện lên mức tối đa."
“Ugh, trời ạ,” Elma nói, nhưng cô ấy bắt đầu hành động theo lệnh của tôi. “Hệ thống làm mát khẩn cấp đã được kích hoạt lại. Công suất máy phát điện đạt mức tối đa!”
“Tiến lênnnn!”
Chỉ vài giây sau khi bắt đầu pha lặn liều lĩnh, các tàu của Liên bang đã chú ý. Thân tàu của chúng tôi kêu răng rắc, thực tế là đóng băng ở một số nơi do quá trình làm mát nhanh, nhưng tôi đã đẩy hết công suất động cơ đẩy và lao về phía thiết giáp hạm ở trung tâm hạm đội.
“Này, kiểm tra radar!” một phi công Liên bang nói. “Bọn cướp đang tiến đến rất nhanh! Chúng ở ngay phía trên chúng ta và rất gần!”
“Cái gì cơ?! Tên quan sát radar tốt hơn hết là nên tỉnh táo lại đi!” một kẻ thù khác hét lên.
“Tàu của chúng cực kỳ lạnh! Và chúng đã trốn trong các mảnh vỡ!” một người thứ ba nói thêm.
“Ha ha ha!” Tôi cười. “Nhìn bọn chúng hoảng loạn kìa.” Các phi công Liên bang xoay đại bác về phía tôi khi tôi luồn lách qua hàng ngũ của chúng, nhưng giờ chúng không thể bắn được nữa. Nguy cơ bắn trúng nhau thay vì tôi là quá cao. “Ha! Chào những người bạn nhỏ của tôi nhé!”
Lao về phía Soái hạm lớn ở trung tâm, tôi bắn ngư lôi phản ứng chống hạm của mình. Ngay cả khi tôi kéo lên, vung ra, một vụ nổ làm rung chuyển thiết giáp hạm, làm nó vỡ tan thành hai mảnh.
“Thiết giáp hạm Tiger Eye đã bị hạ! Tên này có ngư lôi phản ứng chống hạm!”
“Chết tiệt! Một tên lính đánh thuê?! Cho phép bắn nhầm. Sử dụng tháp pháo nhiều nòng! Đừng sử dụng súng laser, pháo phòng không hoặc tên lửa tìm kiếm! Giết hắn!”
“Yeehaw! Hoàn tất việc tiêu diệt người khổng lồ!” Tôi reo lên.
“N-Này, giờ không phải lúc để yeehaws!” Elma nói. “Chúng ta cần phải chạy!”
“Không cần phải nhắc lại đâu!”
Ngay cả khi chúng tôi rẽ đi, tiếng súng khóa mục tiêu vẫn vang vọng khắp buồng lái. Mất Soái hạm, kẻ thù đang tức giạn.
“Đợi đã! Đám sinh vật pha lê đâu rồi?!” Elma hét lên.
“Phải mất khoảng ba mươi giây thì chúng mới xuất hiện,” tôi nói.
“Hả?! Ba mươi giây ư? Chúng ta có thể chịu đựng được lâu đến thế sao?!”
“Chúng ta chỉ cần tiếp tục di chuyển thôi,” tôi nói. “Chúng không thể sử dụng vũ khí mạnh khi chúng ta đang ở giữa hạm đội của chúng. Chúng ta sẽ ổn thôi.”
“Chúng ta sẽ không ổn chút nào đâu, đồ ngốc!”
Những viên đạn bắn vào thân tàu như mưa đá khi Elma hét vào tôi. Nhiều khẩu pháo bắn ra—và chúng bắn tới từ mọi hướng.
“Triển khai mồi bẫy và kích hoạt chế độ làm mát khẩn cấp,” tôi nói.
“Đã xong!”
“Mimi, kích hoạt lại liên lạc! Gửi toàn bộ dữ liệu đến Hạm đội Đế chế!”
“Vâng!”
Chúng tôi lắc lư, cúi mình và luồn lách giữa những viên đạn của chúng, thoát khỏi hỏa lực của chúng trong gang tấc. Những tấm khiên chủ yếu dùng để đẩy lùi các mảnh vỡ không gian, nhưng giờ chúng đã đẩy lùi được những viên đạn, giúp chúng tôi an toàn trước trường hợp xấu nhất.
Vâng, ít nhất là cho đến khi…
“Khiên của chúng ta đang yếu đi!” Elma nói.
“Sử dụng pin khiên khi cần thiết! Không tiết kiệm!” Tôi nói.
“Hiểu!”
Thông tin liên lạc từ hạm đội Liên bang vang lên trên hệ thống liên lạc của chúng tôi.
“Dù tàu nhỏ mà khiên cứng đấy.”
“Hắn biết giới hạn góc bắn của pháo chúng ta. Che chắn điểm mù cho nhau!”
“Hắn đang bám chặt... Cái gì cơ?!” Tôi bắn một loạt đạn pháo vào đáy tàu tuần dương hạng nặng mà chúng tôi đang ẩn núp phía sau. Đạn xuyên thủng cả tấm khiên và xé toạc con tàu.
“Hai hạ!” Tôi đếm. “Ồ, chúng đây rồi!”
Một tiếng kêu the thé xuyên qua bóng tối trống rỗng của không gian, đánh thẳng vào tận xương tủy tôi, vang vọng bên trong tôi. Nứt vỡ trào ra trong kết cấu của không gian ngay trước khi những thực thể của cơn ác mộng thuần túy tràn ra.
“Sinh vật pha lê tới,” tôi nói. “Đã đến lúc phải rời khỏi đây.”
“Ồ, nhiều quá!” Mimi có vẻ vừa sợ hãi vừa kinh ngạc.
“Aargh, trời ạ! Thật là hỗn loạn!” Elma nói.
Các vết nứt thô tục trong không gian phun ra những sinh vật trông giống như tên lửa hoặc có lẽ là ngà. Chúng lởm chởm, với móng vuốt và răng nanh nhọn, gai nhọn mà chúng dùng để đâm thủng những con tàu. Một số thậm chí còn bắn ra những mảnh của chính chúng hoặc sử dụng chùm năng lượng để bắn xuyên qua các tàu của Liên bang.
“Phát hiện tín hiệu dịch chuyển! Đó có phải… sinh vật pha lê không?!” một phi công Liên bang hét lên.
“Tại sao chúng lại ở đây?!” một người khác nói.
“Chúng đang tới! Gaaaaah!”
“Đánh trả! Đánh trả ngay! Dùng mọi thứ!”
“Đồ ngốc, ta ở cùng phe—aaaaagh!”
“Eeeep?! Chân tôi đang bị ăn mòn… Khônggggggg!”
Sự hỗn loạn ngự trị. Liên bang hầu như không thể phối hợp phòng thủ, chứ đừng nói đến việc đuổi theo tôi.
“Thật kinh khủng,” tôi nói khi nhìn thấy nỗi kinh hoàng mà mình vừa gây ra.
“Chính anh là thủ phạm!” Elma gầm gừ. Mimi chỉ lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của kẻ thù, mặt tái mét và run rẩy vì kinh hoàng.
“Mimi, nếu em không muốn nghe thì hãy bịt tai lại,” tôi nói.
“E-Em ổn.” Em ấy có vẻ không ổn hoàn toàn, nhưng tôi không định ép em.
“Được rồi,” tôi nói. “Đến lúc kiếm tiền rồi.”
“Hả…?” Elma càng trở nên tái nhợt hơn.
“Nhìn kìa. Hạm đội Liên bang đang hỗn loạn,” tôi nói.
“R-rồi? Và?” cô ấy nói.
“Và đây chính là thời điểm lý tưởng để bắn hạ chúng,” tôi nói.
“Anh đùa à?”
“Hoàn toàn không.” Tôi quay chúng tôi lại, lao về phía hạm đội Liên bang đang quằn quại. “Đi thôi!” Trong đầu tôi, tôi chắc chắn đang nghe thấy một bản nhạc trùm cuối cực ngầu.
“Gaaah, không! Không, chúng ta sẽ chết, đồ ngốc! Anh ngu ngốc đến mức nào vậy?!” Elma nói.
“Elma.”
“Cái gì?!”
“Ngày xưa, một người đàn ông mặc đồ đỏ đã từng nói: ‘Dù ngươi có mạnh mẽ đến đâu thì cũng không quan trọng nếu ngươi không thể trúng ta.’ ”
“Anh ta cũng là kẻ ngốc nhất thiên hà sao?!”
Ui. Anh ấy không phải là “kẻ ngốc nhất thiên hà” như Elma đã nói, và tôi cũng vậy. Chúng tôi có khiên. Chúng tôi có vũ khí. Chúng tôi có thể làm được.
Với kẻ thù đang bận chống trả các tinh thể, tôi được tự do tấn công. Tôi phóng hai quả ngư lôi phản ứng chống hạm còn lại của mình. Dễ dàng.
“Chúng đang lướt qua chúng ta!" Elma nói. “Anh có nghe không?! Aaah, sinh vật pha lê ở mạn phải! Súng laser nòng lớn ở mạn trái!”
“Whoops. Dễ ợt,” tôi nói.
“Anh khá bình tĩnh đấy, Master Hiro,” Mimi nói.
"Những người hoảng loạn trong trận chiến thường là những người đầu tiên chết. Em cũng cố gắng giữ bình tĩnh nhé, Mimi," tôi nói.
“Vâng.”
“Em nghe đó!” Elma phản đối.
Một vài sinh vật pha lê cố gắng cản đường tôi khi tôi tiến lên, nhưng tôi dễ dàng phá vỡ chúng. Đạn mảnh bắn xuyên qua pha lê khá dễ dàng, giúp tôi rảnh tay truy đuổi con mồi: tàu lớn của Liên bang. Chỉ cần một vài phát bắn laser hạng nặng và pháo mảnh là có thể hạ gục chúng sau tất cả những thiệt hại mà chúng phải chịu từ lũ sinh vật pha lê. Chúng đã cố gắng yếu ớt để tái thiết đội hình và chống lại các pha lê, nhưng nó chỉ khiến chúng dễ bị tổn thương trước tôi.
Chúng… không mấy hài lòng.
“Con tàu có vũ khí đó!”
“Giết hắn ngay! Tiêu diệt hắn!”
“Quỷ bốn tay!”
Xin lỗi nhé. Mọi thứ đều công bằng trong tình yêu và chiến tranh. Tàu này đến tàu khác của Liên bang đều bị tôi hạ. Giờ thì giống như bắn cá trong thùng vậy. Tuyệt, tối nay mình sẽ rủn rỉn túi mà về!
“H-Hạm đội Đế chế đang tiến về phía này!”
“Chết tiệt, ngay lúc này ư?! Chúng không thể đến vào thời điểm tệ hơn được nữa! Là chúng gửi bọn pha lê và tên khốn có bốn tay này sao?!”
Có vẻ như đó sẽ là kết thúc ăn điểm dễ dàng đối với tôi. Đã đến lúc phải rút lui một cách chiến lược.
“Được rồi,” tôi nói. “Chúng ta hãy ra khỏi khu vực này.”
“Bây giờ á?!” Elma nói.
“Ừ. Ta không muốn bị kẹt giữa làn đạn đâu.” Hạm đội Đế chế sẽ khai hoả ngay khi họ nhìn thấy cả sinh vật pha lê và Liên bang trước mặt. Tôi không muốn ở giữa chuyện đó dù chỉ một giây. “Chuẩn bị pin khiên. Triển khai cả pháo nhiệt và mồi bẫy nữa.”
“Đã triển khai!” Elma nói.
“Chúng ta sẽ bay. Đừng cắn lưỡi!” Tôi đẩy hết tốc lực và chuẩn bị cho một cuộc thoát hiểm khẩn cấp.
“Tàu đánh thuê đó đang chạy trốn! Bắn, bắn!”
“Đừng để hắn chạy thoát!”
“Bắt đầu sạc động cơ FTL,” tôi nói.
“Sẵn sàng sạc. Năm, bốn, ba…” Elma đếm ngược.
“Mục tiêu đang nạp năng lượng cho động cơ FTL!”
“Chết tiệt! Mày sẽ phải hối hận đấy!”
“Xin lỗi, không có thời gian để hối hận. Gặp sau nhé!” Một phát súng chia tay cuối cùng dành cho kẻ thù.
“Hai, một… Kích hoạt động cơ FTL,” Elma nói.
Bùm! Sấm nổ vang khi chúng tôi lao ra khỏi khu vực, không để lại chút ánh sáng hay âm thanh nào để chúng đuổi theo. Bình thường, chúng có thể cố theo dấu vết của chúng tôi, nhưng chúng hơi bận rồi.
“Cứ tưởng chúng ta chết chắc rồi…” Elma thở dài, ngồi phịch xuống ghế.
“Ha ha ha, đừng ngớ ngẩn thế,” tôi nói.
“Em không nghĩ chị ấy ngớ ngẩn đâu,” Mimi nói. “Nhưng mà, Master Hiro, thật tuyệt vời!” Mimi nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh. Tôi phải thừa nhận, cảm giác thật tuyệt. Tôi không muốn ngăn cản em ấy.
“Vậy.” Elma lấy lại bình tĩnh. “Chúng ta kiếm được bao nhiêu?”
“Anh thậm chí còn không thể theo dõi được chúng ta đã bắn hạ bao nhiêu tàu. Mimi, em có nhớ không?" Tôi nói.
“Vâng. Ừm… Ba thiết giáp hạm, bốn tàu tuần dương hạng nặng, hai tàu tuần dương hạng nhẹ, mười ba tàu khu trục và hai mươi mốt tàu hộ tống.”
“Trúng đậm rồi!” Tôi nói. “Anh nghĩ là 2.000.000 cho mỗi thiết giáp hạm, 500.000 cho mỗi tàu tuần dương hạng nặng, 300.000 cho mỗi tàu tuần dương hạng nhẹ, 100.000 cho mỗi tàu khu trục và 50.000 cho mỗi tàu hộ tống. Tổng cộng của chúng ta là… 10.950.000 Ener. Chúng ta đang giàu to, các cô gái!”
“Mười triệu chín trăm năm mươi ngàn…” Mimi lặp lại trong sự bàng hoàng.
“Bốn quả ngư lôi đó tốn tổng cộng 2.000.000, đúng không? Vậy thì lợi nhuận thực tế của anh sẽ là 8.950.000. Phần em là 3 phần trăm, vậy thì… 268.500 Ener, đúng không?” Elma nói.
“Và phần của Mimi là 44.750 Ener,” tôi nói.
“Bốn mươi bốn nghìn, bảy trăm năm mươi…” Mimi rán sức để phát âm toàn bộ số tiền. Tôi cần phải chia phần họ trong số tiền tôi kiếm được, và tôi có 8.636.750 Ener. Tôi đã có 2.000.000 tiền tiết kiệm rồi. Cộng thêm các hộp đen và bộ dữ liệu từ trước, đã được bán với giá khoảng 500.000. Cộng tất cả lại, tôi có… khoảng 11.130.000 Ener. Mình có rất nhiều tiền!
“Anh hiện có 11.000.000 Ener trong tài khoản tiết kiệm,” tôi nói. “Nhưng vẫn chưa đủ…”
“Không đủ sao? Anh định làm gì, mua một con tàu mới à?” Elma nói.
“Anh muốn đến một hành tinh an toàn và xây một ngôi nhà biệt lập có sân,” tôi nói.
“À, đúng rồi,” Elma nói. “Thậm chí còn không đủ gần.”
Thôi chết. Tôi đã nghĩ như vậy, nhưng này, tôi có thể đã sai. Nhưng nó có lý. Giữa việc mua quyền sở hữu đất và mua đất, có lẽ tôi cần hàng trăm triệu Ener. Mười một triệu chỉ như muối bỏ bể.
“Với kỹ năng của anh, có lẽ anh nên làm việc cho Hạm đội Đế chế và trở thành hiệp sĩ hay gì đó.” Elma nói.
Tôi nhún vai. Theo tôi hiểu, Đế chế Grakkan về cơ bản là một chế độ phong kiến. Quý tộc cai quản từng khu vực, bảo vệ dòng dõi của họ và ngăn cản thường dân thăng tiến trong hàng ngũ—trừ khi thông qua tước hiệp sĩ. Ngay cả thường dân cũng có thể trở thành hiệp sĩ bằng cách chứng minh bản thân trong Hạm đội Đế chế—và hiệp sĩ có thể nhận được quyền của chủ đất và hành động như quý tộc.
Cơ mà, kiểu sống đó không hấp dẫn tôi. Cùng với danh hiệu quý tộc là nghĩa vụ của quý tộc.
“Làm lính hay hoàng gia gì đó nghe có vẻ khó chịu, nên anh xin kiếu,” tôi nói. “Nếu có thể ném tiền vào vấn đề, thì đó là cách anh muốn làm.”
“Nghe giống anh lắm. Thật lòng mà nói, em đồng ý, nghe có vẻ khó chịu.” Elma mỉm cười và nhún vai.
Mimi… vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Em ấy cứ lẩm bẩm “Ener” với chính mình khi nhìn chằm chằm vào khoảng không, không tập trung vào gì cả. Có lẽ tốt nhất là để em yên.
“Dù sao thì, chúng ta phải làm gì bây giờ?” Tôi hỏi. “Cảm giác hơi lạ khi lại tham gia vào trận chiến lúc này.”
“Tại sao không?” Elma nói. “Nếu chúng ta cứ tiếp tục hành động riêng thì những lính đánh thuê khác sẽ không thích chúng ta. Tốt hơn là chúng ta nên ở cùng họ để chứng tỏ mình là một phần của đội.”
“Cũng được. Hãy làm thôi.” Tôi chỉ chúng tôi trở lại trận chiến. Chúng tôi thoát khỏi du hành FTL ngay phía trên thiết giáp hạm của Trung úy Serena. “Krishna đây. Chúng tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về nguyên vẹn.”
Trung úy Serena trả lời nhanh chóng. “Làm tốt lắm, Krishna. Có vẻ như anh đã kiếm được khá nhiều.”
“Vâng, có thể nói như vậy,” tôi nói. “Dù sao thì chúng tôi cũng đã gánh chịu một lượng rủi ro lớn, nên không phải là chúng tôi không xứng.”
“Anh nói đúng,” Serena nói. “Vui lòng cung cấp cho chúng tôi dữ liệu. Anh có định tham gia cùng chúng tôi trong cuộc hành trình này không?”
“Tôi thà không. Nếu tôi kiếm được nhiều tiền hơn, những lính đánh thuê khác có thể bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khó chịu. Thêm vào đó, chúng tôi đang thiếu đạn dược, mồi bẫy, pháo nhiệt và khiên sau tất cả những chuyện đó.”
“Được thôi. Vậy thì anh được tự do bảo vệ một đơn vị pháo kích gần hạm đội chính. Nhân tiện… tôi phải tự hỏi tại sao đám sinh vật pha lê đó lại xuất hiện ở một nơi như thế này.”
“Chắc Soái hạm của chúng có một số hàng hóa nguy hiểm trên tàu khi tôi phá hủy nó.” Tôi không thực sự mong đợi cô ấy tin vào lời bào chữa của tôi, nhưng tôi phải đưa cho cô ấy thứ gì đó. Hơn nữa, cô ấy thực sự không có cách nào để chứng minh tôi sai.
“Được rồi, tôi cho là chúng ta có thể dừng ở đó. Trung úy Serena ngắt.” Kênh liên lạc đóng lại với một tiếng tách.
“Ờ. Chắc là chúng ta chỉ cần đợi cho đến khi cuộc chiến kết thúc thôi, nhỉ?” Tôi nói.
“Do sự phá rối của anh, có vẻ như đây sẽ là một trận chiến một chiều.” Elma nói.
“Một ngày làm việc không tệ.”
“Em muốn nói với anh là đừng quá tự phụ... nhưng chắc là anh xứng đáng nhỉ?" Elma nói. “Em nghĩ anh đã làm rất tốt, cho dù em nghĩ rằng chúng ta sắp chết trong suốt thời gian đó.”
“Quả là Master Hiro.” Mimi ưỡn ngực đầy tự hào. Có vẻ như cuối cùng em ấy đã hồi phục sau cơn sốc. Tốt. Có lẽ chúng tôi có thể “bình tĩnh” lại sau trận chiến một chút.
***
Trận phòng thủ của Hệ sao Tarmein kết thúc trong chớp mắt. Mặc dù Đế chế Grakkan đã dự đoán trước một trận chiến khó khăn, chiến thắng đã đến khá dễ dàng. Theo hồ sơ chính thức, các sinh vật pha lê đã tấn công hạm đội của Liên bang Belbellum ngay khi chúng rời khỏi hyperdrive, ngay lập tức gây ra hỗn loạn và hủy diệt. Thương vong rất lớn: 90 phần trăm tàu của chúng bị phá hủy và rất ít binh lính sống sót. Sự thất bại hoàn toàn đến mức Liên bang đã thiết lập lệnh cấm truyền thông để ngăn chặn sự xấu hổ hơn nữa.
Đế chế Grakkan biết hơi nhiều hơn Liên bang về sự xuất hiện của các sinh vật pha lê. Sau đó, suy đoán về cách thức và lý do tại sao các sinh vật này xuất hiện tràn lan. Ngoài sự kỳ lạ việc các sinh vật xuất hiện, nhiều người tự hỏi làm sao chúng có thể gây ra nhiều thiệt hại cho một hạm đội Liên bang đáng lẽ phải có khả năng tránh được thất bại thảm hại như vậy. Nhanh chóng, một giả thuyết chỉ ra một lính đánh thuê và một chỉ huy Đế chế: Thuyền trưởng Hiro và Trung úy Serena. Bằng cách nào đó, sự hiện diện kết hợp của họ đã mang lại chiến thắng kỳ diệu cho Đế chế Grakkan.
Tất nhiên, không có gì chắc chắn cả. Điều họ biết chắc chắn là cả Thuyền trưởng Hiro và Trung úy Serena Holz đều tiếp tục giành được nhiều, rất nhiều chiến thắng quân sự nữa.
***
“Nữa à?”
“Nghiêm túc?”
Elma và Mimi nhìn tôi với ánh mắt vô cùng bực bội khi thấy tin nhắn hiện lên trên thiết bị đầu cuối của tôi. Tôi hoàn toàn đồng ý với quan điểm đó. “Hạm đội Đế chế Grakkan luôn tìm kiếm những phi công xuất sắc như anh!” tin nhắn từ Trung úy Serena viết. “Anh sẽ được đối xử tử tế, hưởng nhiều quyền lợi, quyền sở hữu đất đai và nhiều, nhiều hơn thế nữa! Tôi muốn ANH gia nhập Hạm đội Đế chế Grakkan!”
Tôi nhận được những thứ tương tự như thế này hầu như mỗi ngày. Cái này có được tính là thư rác không?
“Trời ạ, chuyện quái gì thế này?” Tôi nói một cách khó tin. “Người phụ nữ đó sẽ sớm đích thân gõ cửa nhà chúng ta thôi.”
“Cô ấy trông giống như một thợ săn đang đuổi theo con mồi vậy,” Elma nói.
“Anh chắc chắn không thích thế.” Tôi rất cảm kích khi các cô gái xinh đẹp muốn tôi, nhưng khi đó là nghĩa vụ quân sự, tôi phải từ chối thẳng thừng. Được đối xử trên thảm đỏ hay không, công việc này cũng không được trả lương cao bằng công việc lính đánh thuê. Tôi cũng sẽ mất thời gian rảnh. Chết tiệt, theo như tôi biết, tôi có thể mất Krishna của mình vào một lúc nào đó trong quá trình này.
Và dù sao thì, mặc dù các đặc quyền nghe có vẻ tuyệt vời, tôi lại có thể mua hầu hết chúng, bao gồm cả quyền sở hữu đất đai, chỉ bằng cách tiếp tục làm lính đánh thuê. Tôi thực sự chỉ cần tiền mặt và nó đủ đơn giản để có được mà không cần phải nhập ngũ.
“Được rồi, chạy thôi,” tôi nói.
“Chạy ư? Anh chắc chứ?” Mimi nói.
“Họ sẽ không quan tâm đâu,” Elma nói. “Chúng ta, lính đánh thuê, có thể đi bất cứ đâu chúng ta muốn. Chạy trốn trước khi mọi chuyện trở nên nghiêm trọng là cách tốt nhất của chúng ta. Chúng ta đã hoàn tất việc bảo dưỡng và bổ sung mọi thứ trừ ngư lôi phản ứng chống hạm, nên chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
“À, quên ngư lôi đi. Anh không dùng chúng thường xuyên. Chúng ta hãy ra khỏi đây thôi.”
Khi một vũ khí có giá 500.000 Ener, ta không thể cứ thế rút nó ra bất cứ khi nào có chuyện được. Hơn nữa, không có nhiều nơi dự trữ những thứ đó, không giống như ở Stella Online, nơi chúng dễ mua.
“C-Chúng ta có thực sự nên làm thế này không?” Mimi bồn chồn và lo lắng. Tôi hiểu nỗi lo của em ấy, nhưng việc rời khỏi Hệ sao Tarmein sẽ không tự động đưa chúng tôi vào danh sách truy nã hay gì. Trung úy Serena có quá nhiều trách nhiệm để đuổi theo những kẻ như chúng tôi.
“Điểm đến tiếp theo của chúng ta là đâu?” Elma hỏi.
“Nó hơi xa, cách khoảng sáu hệ sao,” tôi nói.
“Sáu… vậy là nơi chúng ta đã thảo luận hôm qua à?” Elma nói.
“Đúng vậy. Đó là nơi có tất cả công nghệ y tế mới nhất của Đế chế," tôi nói.
“Hệ sao Arein, phải không?”
“Đó chính là nó.” Hàng tấn trạm y tế và công nghệ sinh học tồn tại trong Hệ sao Arein. “Có vẻ như họ nổi tiếng với các loại cây trồng biến đổi gen và nhiều loại thịt nhân tạo.”
“Thế còn rượu thì sao?” Elma hỏi.
“Nếu họ có cây trồng biến đổi gen, anh nghĩ họ có thể dùng chúng để sản xuất rượu.”
“Nghe hấp dẫn quá,” Mimi chen vào. “Em mong chờ những trải nghiệm ẩm thực mới!”
Tôi cầm lái, Mimi ngồi ghế lái và Elma ngồi ghế phụ lái. Tất cả chúng tôi đều thắt dây an toàn.
“Mimi, em có thể gửi yêu cầu xuất cảng không?” Tôi hỏi.
“Vâng!”
“Elma, em vẫn điều khiển công suất đầu ra và các hệ thống phụ như bình thường.”
“Ừ, ừ. Hiểu rồi.”
“Họ đã chấp nhận yêu cầu của chúng ta,” Mimi nói.
“Tốt. Chúng ta đi thôi!” Tôi tháo bánh đáp ra khỏi khoang chứa máy bay, nâng bánh đáp lên và phóng chúng tôi vào không gian.
Ngay lập tức, sự bao la của không gian nuốt chửng chúng tôi, khiến tôi cảm thấy nhỏ bé và tầm thường. Tuy nhiên, nó làm tôi phấn khích hơn là ngăn cản tôi. Chúng tôi được tự do bay đến những vì sao xa nhất mà chúng tôi nhìn thấy.
“Chúng ta hãy bắt đầu với Hệ sao Delluma nhé?” Tôi nói.
“Được thôi. Em sẽ thiết lập lộ trình.” Mimi vận hành bảng điều khiển, khởi động hệ thống dẫn đường. Tôi đi theo những tín hiệu sẽ dẫn chúng tôi đến điểm dừng chân đầu tiên trong suốt hành trình.
“Bắt đầu sạc động cơ FTL ngay bây giờ.” Elma nói.
“Được rồi. Đếm ngược nào.”
“Năm, bốn, ba, hai, một… Kích hoạt động cơ FTL.” Một tiếng nổ quen thuộc báo hiệu Krishna lao vào du hành FTL.
“Điểm đến: Hệ sao Delluma. Bắt đầu sạc hyperdrive,” tôi nói.
“Sạc Hyperdrive,” Elma nói.
“Đã kết nối thành công tới hyperlane,” tôi nói.
“Đếm ngược. Năm, bốn, ba, hai, một. Kích hoạt hyperdrive.”
Không gian cong vênh xung quanh chúng tôi khi chúng tôi bước vào làn hyper. Đã đến lúc khởi hành đến tận cùng của vũ trụ—không phải vũ trụ trong trò chơi. Vũ trụ thực sự.
***
“Ừ, đó là một số thành tựu thực sự. Nhưng con có chắc không, Serena?” Chú tôi cau mày từ phía bên kia màn hình.
Tôi mỉm cười. “Vâng,” tôi nói. “Con đã khăng khăng đòi một lực lượng săn hải tặc lưu động trong một thời gian, đúng không? Hy vọng là họ sẽ thực hiện được.”
“Với khả năng của con, con có thể chuyển đến một đơn vị triển vọng hơn. Nhưng ta biết con sẽ không nghe theo. Hãy giải quyết theo ý con.”
“Cảm ơn rất nhiều.”
“Chà, vậy là xong. Tạm biệt.”
Chúng tôi cúi chào nhau và cắt liên lạc. Cửa sổ ảnh ba chiều nhấp nháy.
“Tôi sẽ không để anh thoát dễ dàng như vậy đâu.”
Tôi tự nói với mình, nhìn qua cửa sổ thấy một con tàu nào đó lao vút vào không gian, để lại vệt sáng theo sau.
là mấy con quái chụp vô mặt người ta trong phim Alien Fox 1, chỉ việc bắn tên lửa dẫn đường bằng rađa