Tại một ngôi trường danh giá gồm toàn những bông hoa ngoài tầm với, tôi sẽ phải âm thầm chăm nom cho tiểu thư số một của học viện (người không có lấy một kỹ năng sống nào)

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

Vol 1 - Chương 4: Người chăm sóc (Phần 1)

Trans: KoangWy

Edit: Scorpius

____________________________

Tình trạng sức khoẻ của Hinako dần trở nặng.

Theo như lời của Shizune-san, tầm khoảng thứ bảy Hinako sẽ thấy đỡ hơn. Nhưng cơn sốt cứ dai dẳng đến tận sáng chủ nhật và nhỏ phải dành cả ngày hôm đó chỉ để nghỉ ngơi. Ngày hôm sau sức khỏe dần ổn định, và cũng là lúc cô ấy phải đến trường.

Sáng thứ hai, một Hinako hoàn toàn bình phục uể oải bước lên xe.

“Cậu vẫn còn buồn ngủ à.”

“Nn… Mãi đến đêm qua tớ mới ngủ được.”

Nhìn vào khuôn mặt ngái ngủ của Hinako, tôi nhớ lại những gì hôm trước mình quyết định.

Như là một người chăm sóc của Hinako, tôi muốn ưu tiên giảm bớt mọi gánh nặng cho cô ấy.

“… Cho tớ dựa vai với.”

“Vâng vâng.”

Hinako nghiêng nhẹ đầu đặt lên vai tôi.

Tôi đưa tay lên xoa cái đầu nhỏ nhắn ấy. Hinako bất giác mở to mắt.

“Itsuki… có gì đó lạ lắm.”

“Sao thế?”

“… Nó kiểu như, cậu dịu dàng hơn ấy.”

Nghe những lời đó làm tôi tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Tôi tiếp tục xoa đầu Hinako, không khẳng định hay phủ định gì câu hỏi của cô ấy.

“Ấm quá đi…”

Hinako thoải mái tận hưởng chuyến đi đến trường.

Nhưng tôi cảm thấy một ánh nhìn đang chiếu thẳng xuống đây. Shizune-san đang lặng lẽ quan sát chúng tôi.

***

Chúng tôi đến lớp rồi tự tiến đến chỗ ngồi của cả hai

Sáng sớm ngày đầu tuần mà trông học sinh ở đây năng động thấy rõ. Ắt hẳn họ phải có lối sống điều độ lắm mới tạo ra được sự khác biệt rõ ràng với học sinh thường như thế này

“Yo, Tomonari!”

“Chào buổi sáng, Taisho.”

Taisho lên tiếng gọi trong khi tôi đặt chiếc cặp lên bàn.

Kể từ buổi tiệc trà, khoảng cách giữa chúng tôi dần gần gũi hơn. Lời khuyên của Shizune-san về việc kết giao với bạn cùng lớp hiện lên trong tâm trí tôi.

“Konohana-san, chào buổi sáng! Sao thứ sáu tuần trước cậu nghỉ học đó?”

“Chào buổi sáng, Asahi-san. Tớ chỉ phụ giúp việc nhà một chút thôi mà.”

“Tớ hiểu. Vất vả cho cậu rồi.”

Tôi quan sát cuộc trò chuyện giữa Hinako, Asahi-san và Taisho.

Mọi người xem việc nghỉ học của Hinako rõ ràng không phải là vì vấn đề sức khỏe. Tuy là điều này hoàn toàn có lợi cho việc diễn của Hinako, nhưng tôi vẫn thấy khó chịu khôn tả.

—— Giờ nghỉ trưa.

Tôi lẻn ra khỏi phòng học và ăn trưa với Hinako như thường lệ.

“Hinako, há miệng to ra thêm chút nữa nào.”

“Nn~”

Tôi gắp một mẩu nhỏ thức ăn từ hộp bento và đưa vào miệng cô ấy.

Như mọi ngày, tôi vẫn đang đút cho Hinako ăn.

… Tôi cảm thấy như đây là điều duy nhất giúp tôi tách mình ra khỏi lối sống bình thường này.

Tôi cũng hay được bón cho ăn hồi nhỏ. Dù sao đi nữa, tôi sẽ giúp Hinako, bằng tất cả những gì mình có.

“… Muuu.”

Hinako nhìn vào chiếc bento của mình rồi khẽ làu bàu.

“Itsuki… ăn đi này.”

Hinako hướng đôi đũa về phía miệng tôi, trên đó là một miếng ớt chuông xanh tươi ngon mọng nước.

“… Không được. Có ghét thì cậu vẫn phải ăn.”

“Muuuu….”

Tôi phải tuân thủ đúng thực đơn của Hinako, dù nó chẳng dễ dàng gì. Tôi đoán những người chăm sóc trước đây của cô ấy cũng thấy vậy.

Thứ Hinako cần là hơi ấm gia đình.

Tôi nên đối xử với cô ấy như là người nhà, không thể nào để những thứ cảm xúc này chi phối bản thân được.

Để làm được điều đó, tôi nên quan tâm đến Hinako nhiều hơn là Hinako tự quan tâm lấy mình.

“Nếu không ăn đủ chất thì cậu sẽ lại lăn ra ốm đấy.”

“… Có gì to tát đâu mà. Cứ lúc nào ốm tớ đi ngủ là được, đơn giản hiệu quả thôi …?”

“Đừng nói vậy.”

Tôi lên tiếng, thực tình, tôi không hề muốn cô ấy nghĩ như vậy

“Tớ sẽ rất vui nếu Hinako được khoẻ mạnh đấy.”

Hinako hướng ánh nhìn xuống hộp bento, rồi quyết tâm cầm đôi đũa lên

“… Tớ ăn đây.”

Hinako run rẩy đưa miếng ớt xanh vào miệng.

Khoảnh khắc Hinako nhai miếng ớt với một khuôn mặt nhăn nhó ấy, đã trở thành một hình ảnh khó phai mờ đi trong tâm trí tôi rồi

***

Sau giờ học, tôi trở về dinh thự với Hinako và lại vật lộn với khoá huấn luyện của Shizune-san như mọi hôm.

“Cảm ơn vì bữa ăn.”

Hoàn thành bữa tối trong phòng của mình, tôi lấy chiếc khăn lau miệng và ngồi xuống.

Hôm nay, bài tập là những phép cư xử trên bàn ăn. Với Shizune-san đứng bên cạnh lặng lẽ chấm điểm, tôi vận dụng tất cả kiến thức mình được học và từ từ thưởng thức bữa ăn.

“Những động tác còn hơi gượng ép nhưng… cậu đã hoàn thành tốt những nguyên tắc tối thiểu rồi đấy.”

“Em cảm ơn.”

“Tuy nhiên, cậu vẫn quá vụng về. Tôi đã bảo là phải rời khỏi bàn từ bên trái khi đứng dậy rồi cơ mà.”

“Ấy chết… Em quên mất.”

Rõ ràng là tôi vẫn nhớ lúc ngồi vào bàn, nhưng lúc thả lỏng khi ăn đâm ra đứng dậy là quên béng mất.

Tôi vẫn còn nhiều điều phải học. Tôi cần phải chăm chỉ hơn nữa mới có thể giúp đỡ được cho Hinako.

“… Mà nhân tiện, Hinako thường làm gì vào bữa tối vậy ạ.”

Tôi đột ngột hỏi Shizune-san những điều mình đã băn khoăn từ lâu.

“Em biết là việc dạy và dùng bữa là ở phòng em luôn, nhưng… Hinako thường ăn ở… à không, Hinako thường ăn cùng với ai thế ạ?”

“Cô chủ thường ăn tối tại phòng ăn của dinh thự.”

Shizune-san trả lời một cách ngắn gọn.

“… Một mình sao ạ?”

“Phải. Những người hầu sẽ phụ trách mang đồ ăn và chỉ có cô chủ một mình dùng bữa.”

Mặc dù đã đoán ra được phần nào nhưng khi nghe Shizune-san nói thẳng như vayaj vẫn khiến tôi có đôi chút bối rối.

“Eto… vậy, em có thể ăn cùng với Hinako từ giờ được không ạ?”

“Không được.”

Bị từ chối thẳng thừng luôn…

“Itsuki-san vẫn chưa hoàn thành khóa học về phép cư xử. Một khi cậu đã thành thạo tất cả thì chúng tôi sẽ xem xét lại lời đề nghị này.”

“… Vâng.”

Để được ngồi ở đó cùng Hinako, tôi vẫn phải chăm chỉ hơn nữa

“Và, Itsuki-san. Mai cậu hãy đánh thức cô chủ dậy nhé.”

“Đánh thức thức Hinako dậy… em á?”

“Như tôi đã nói từ ngày đầu rồi đấy, chúng ta sẽ phải tăng lượng công việc của cậu lên từng chút một. Người chăm nom sẽ phải phụ trách đến mọi khía cạnh trong cuộc sống của cô chủ, từ việc đánh thức đến việc đặt cô ấy lên giường.”

“… Em hiểu rồi.”

Tôi gật đầu trước lời giải thích của Shizune-san.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại