Trans:TanTanTian
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Bên trong phòng tập thể dục tối tăm, có thể nghe thấy giọng của một học sinh đã qua chỉnh sửa hòa lẫn với âm thanh nền đáng quan ngại của con quái thú đang va đập với tấm lá chắn.
Mặc dù khuôn mặt đã được làm mờ hình ảnh xung quanh vùng mắt nhưng những ai xem tin tức liên tục dạo gần đây sẽ có thể nhận ra ngay người học sinh này.
Cậu ta là một học sinh cấp 2 đột nhiên trở thành ngôi sao đang nổi, ’Anh hùng nhỏ’.
Người anh hùng nhỏ đó đang nhắm thẻ vật phẩm vào người bạn học sinh, người không thể di chuyển vì bị thương trong lúc bảo vệ cậu ta.
-Tình huống sẽ khác đi nếu có con mồi còn sống và đang di chuyển. Không phải Chân Nhân và cái dòng dõi đằng kia sẽ hài lòng nếu có ba người chết à? Lũ sâu đất.
-Sao cậu có thể dùng ■ ■ ■ làm mồi hả? ■ ■ ■ bị thương vì cứu cậu đó. Đồ khốn nạn vô ơn!
-Biết ơn? Làm ơn đi. Tụi mày hồi cấp hai chỉ toàn chơi thôi à? Tụi bây cũng chỉ là những thằng chó giành được chiến thắng nhờ dẫm đập lên điểm số của người khác thôi. Và giờ thì nó tính bằng mạng sống chứ đếch phải điểm nữa!
Anh hùng nhỏ đã dùng thẻ vật phẩm để trói một học sinh khác.
***
Ban giám đốc của Quỹ Hoàng Lệnh, nơi đang bị dư luận chỉ trích đã quyết định công bố đoạn video.
Họ thể hiện lập trường như sau.
‘Sau khi phát hiện muộn màng hành vi vô đạo đức của học sinh, ban giám đốc đã quyết định từ chối chi trả chi phí y tế và các hỗ trợ khác, đồng thời quyết định công bố đoạn video để làm sáng tỏ những hiểu lầm của dư luận.’
Ha, ‘phát hiện muộn màng’.
‘Đúng là một vết cắt gọn để thay đổi lập trường dù đã biết mọi thứ và định phớt lờ mặc kệ.’
Quỹ Hoàng Lệnh đã đưa video đã được chỉnh sửa cho giới truyền thông
Khu vực mắt xung quanh khuôn mặt chúng tôi bị làm mờ, và những đoạn gọi tên thật cũng bị cắt bỏ.
Có lẽ vì muốn ngăn chặn một cuộc tranh cãi khác hoặc vì sự chu đáo của Hwang Myeong Ho nên cảnh tôi động tay với Son Mingi đã bị cắt bỏ.
Đoạn video được tung ra và dư luận ngay lập tức dậy sóng.
Mỗi công ty truyền thông đều phát sóng đoạn ghi hình này trên chương trình phát sóng chính kèm theo bình luận và phụ đề của người dẫn chương trình.
Sau đó, một kênh truyền thông cũng đăng tải video lên kênh chính của họ và nhanh chóng đạt được 10 triệu lượt xem.
Anh hùng nhỏ Son Mingi giờ đã trở thành ‘Son Mồi-gi’.
Những bài viết liên quan cũng tràn ngập bình luận chỉ trích Son Mồi-gi.
[Anh hùng? Ở đây chỉ có Son Mồi-gi thôi LOL. ]
[Son Min gi Son Mồi gi]
[Thằng đó kéo một đứa nhỏ bị thương vì bảo vệ mình để làm mồi cho Chân Tộc á?? Hôm nay, một con quỷ đã bị đánh bại, nhưng thế giới này sẽ có thêm một bầy tôi của Satan. Hỡi những Người Chơi được chúc phúc bởi Satan, hãy lo lắng đi~~~]
[Đáng sợ vãi ra;;;Sống còn khốn nạn hơn cả Kẻ Địch]
[Quỹ Hoàng Lệnh...Xin đừng chi trả viện phí cho tên khốn đó. Làm ơn. Dùng số tiền đó để chi cho luật sự đắt tiền cũng được...Thật sự quá tức giận...]
[Nếu giờ mà họ còn đưa tiền cho tên đê tiện đó thì tôi khâm phục.]
Phía Son Mingi phản ứng ngay lập tức.
Mặc dù Son Mingi không xuất hiện trên các đài truyền thông lớn hay tờ báo lớn, nhưng một số bài báo bênh vực cậu vẫn bắt đầu thỉnh thoảng xuất hiện.”
[‘Anh hùng nhỏ’ rơi nước mắt, ‘Tôi đã sợ hãi, tôi có lỗi với bạn bè mình’]
[An ninh lỏng lẻo của Quỹ Hoàng Lệnh dồn một đứa trẻ vào chân tường.]
[Video được phát hành mà không có sự đồng ý của chính ‘Anh hùng nhỏ’. Cảnh báo trước về cáo buộc tội phỉ báng.]
Công chúng đã quay lưng lại với cậu ta từ lâu.
Vì sinh tồn mà gần như phải giết ai đó.
Sự thật này có thể đã giúp cậu ta dễ dành giành được các phiếu đồng tình.
Nếu như thế thì các lưỡi dao có thể chĩa ngược về phía Quỹ Hoàng Lệnh.
Tuy nhiên, công chúng sẽ không tha thứ cho Son Mingi vì đã lừa dối họ và giả vờ làm anh hùng.
[Thứ không biết xấu hổ, nói không biết ngượng mồm à?]
[Dịch ra là: Đưa tiền đây!]
[Trường phải có nhiệm vụ bảo vệ?? Phỉ báng?? LOL Nhà trường đã quan tâm lắm rồi mới thay đổi giọng nói và làm mờ hình ảnh rồi mới công khai, thậm chí trước khi vào phòng thi mày cũng đã ký giấy cam kết trường sẽ không chịu trách nhiệm khi có thương tích LOL Mày là đứa tham gia các cuộc phỏng vấn rồi tiết lộ hết thông tin cá nhân đó đồ ngu LOL]
[Tôi nhìn vào tên của mấy phóng viên đăng bài với đầy đủ lời buộc tội. Hỏi thiệt, mấy anh nhận được bao nhiêu tiền cho vụ này vậy?]
[Đọc kỹ bài viết thì không phải ‘khiếu nại’ mà là ‘cáo buộc’, và cũng không phải ‘báo cáo’ mà là ‘cảnh báo’. Trong đây chỉ toàn lời hăm dọa thôi, đừng nói là cậu ta sợ à nha.]
Và ngày hôm sau.
Một bí mật của Son Mingi đã bị tiết lộ ở trong một bài viết trên mạng xã hội.
Bài viết nói rằng nhà trường đã nâng điểm của Son Mingi lên để đưa cậu ta vào trường Ngân Quang.
Người viết bài cho biết anh ta có hai, ba môn đạt điểm cao hơn Son Mingi nhưng khi kiểm tra thứ tự xếp hạng của từng môn thì vị trí của cả hai bị thay đổi.
Nhiều người cũng nghi ngờ là bài viết này được dàn dựng.
Tuy nhiên ngay khi nghi ngờ được dấy lên, người viết bài đã tung ra ảnh chụp màn hình thẻ học sinh của anh ta cùng với lời thú tội của Son Mingi.
Có lẽ Son Mingi đã quá tự phụ vào thế lực chống lưng của mình nên đã đe dọa người viết bài rằng: ‘Nếu mày mà tiết lộ ra sự thật này thì tao sẽ khiến mày không lên nổi trường cấp ba.’.
‘Mình đã mong đợi khi bệ đứng của Son Mingi ngã xuống thì những người ‘dẫm đập lên điểm số của người khác’ mà Son Mingi nhắc tới chắc chắn sẽ hỗ trợ.’
Nhưng tôi không biết nó sẽ đến mức này.
[Một học sinh cùng trường với Son Mồi-gi đã đăng bài vạch trần sự thật. Tóm tắt trong ba dòng, 1.Son Mồi-gi được chống lưng + thao túng điểm số, 2.Son Mồi-gi thú tội + hăm dọa, 3.Son Mồi-gi là thứ khốn nạn]
[Đó không phải là phạm pháp rồi hả? Cố ý giết người, thay đổi điểm số, thậm chí còn tống tiền người khác! Tôi thực sự hi dọng thằng đó sẽ vào tù sớm!]
[Mới 16 tuổi thôi đã làm bấy nhiêu chuyện ác rồi. Thử tưởng tượng nếu lỡ nó được vào trường Ngân Quang rồi thành một trong những học sinh ưu tú mà không bị phát hiện những hành động xấu xa này thì sao? Không dám tưởng tượng nổi.]
Lúc này thì không còn tờ báo nào bênh vực Son Mingi nữa.
Và cậu ta cũng không phải là người duy nhất bị dư luận chỉ trích.
Những người giám hộ đã lộ mặt trước giới truyền thông và hỗ trợ Son Mingi trong vụ việc lừa đảo lần này là bố mẹ cậu ta, cũng bị chỉ trích nặng nề.
[Nếu tò mò về gương mặt của bố mẹ của Son Mồi-gi thì các bạn có thể xem lại các kênh tin tức ^^]
[Tôi đã làm việc tại công ty của cha Son Mồi-gi trong một tháng và nghỉ việc để kể lại câu chuyện này.]
[Tôi đang tải lên địa chỉ liên kết của trang web công ty của gia đình Son Mồi-gi~~~ Kiện tôi đây nè~~~Ahihihihi~~~Ú Ù!]
[Ở đây hầu như nhân viên đều không có hợp đồng làm việc chính thức, nên dù có thất bại thì từ góc độ nhân viên cũng không quan tâm mấy. Không thể chia sẻ chi tiết, nhưng 'móc tay'... Ừm... 'đậu đen đậu đỏ', việc gieo trồng thì thực sự đúng là 'đậu thì ra đậu, đỏ thì ra đỏ'.]
Cha mẹ của Son Mingi đang điều hành một doanh nghiệp bán các vật phẩm tiêu hao cho Hiệp Hội Người Chơi và các đội Người Chơi chuyên nghiệp sử dụng.
Ngay sau khi tên công ty bị truyền ra ngoài, những lời phàn nàn đã tràn ngập trên các trang web của Hiệp Hội Người Chơi và các đội Người Chơi chuyên nghiệp, yêu cầu họ ngừng làm ăn với công ty của bố mẹ Son Mingi.
Và chưa kịp hết bất ngờ, thì những người tham gia gây quỹ hỗ trợ cho Son Mingi trở nên hoảng loạn khi nhóm dẫn đầu buổi gây quỹ đã biến tăm.
Sự phẫn nộ của những người tham gia gây quỹ nhắm thẳng đến gia đình Son Mingi.
[Trả tiền quyên góp cho taooo, cả gia đình chúng mày đều là lũ lừa đảoooo]
[Tôi đã bị Son Mồi-gi lừa đến mức viết ra hằng trăm cái bình luận...thậm chí còn quyên góp cho nó nữa chứ. Đúng là nỗi xẩu hổ để đời...]
[↑Cùng cảnh ngộ ㅠㅠ]
[Kế hoạch tự sát dành cho mấy fan hâm mộ sẽ được tài trợ bởi Son Mồi-gi. Nước sông Han tháng 12 có lạnh không mọi người? Có gì thử trước rồi nói tui biết nha.]
[↑Bạn không biết có một đội Người Chơi sống ở gần sông Han à? Độ khó khi tự sát ở sông Han: Địa ngục.]
[Một phòng chat đã được thành lập để hoàn lại số tiền quyên góp do những kẻ lừa đảo thực hiện. Chúng tôi đang thảo luận về cách giải quyết trong tương lai... Hãy cùng tham gia nào.]
Một tuần sau khi video được công bố...
Son Mingi hoàn toàn bị đẩy vào góc tường về mặt tài chính.
Nếu cộng tiền bồi thường, chi phí bệnh viện, phí tư vấn luật sư và chi phí chiêu đãi các nhà đài truyền thông thì con số sẽ lên tới hàng tỷ USD.
Ngoài ra, một cuộc tẩy chay đã nổ ra trong ngành, khiến hợp đồng cung cấp vật phẩm định kỳ hàng năm của công ty gia đình Son Mingi không biết có được gia hạn hay không.
Và hiển nhiên là sẽ không còn tiền chi cho phẫu thuật tái tạo tay chân.
Và, tất cả trường trung học mà Son Mingi ứng tuyển, bao gồm trường Ngân Quang đều từ chối cho cậu ta nhập học.
Son Mingi trở thành một học sinh khuyết tập khi mới tốt nghiệp cấp 2 và có một khoản nợ lớn.
Cuối tháng 12, cuộc đời Son Mingi hoàn toàn sụp đổ.
Vào thời điểm chủ đề về Son Mingi lắng xuống, hướng quan tâm đã thay đổi.
[Người đóng góp nhiều nhất cậu Jo? Cậu Ju? Tại sao cậu không phát biểu gì hết vậy?
Hừm, suy đoán có căn cứ của tôi là...bởi vì cậu đã bị Son Mồi-gi uy hiếp.]
[Ồ, hiểu rồi. Thì ra là bị Son Mồi-gi đe dọa, sợ thật.]
[Thật kỳ lạ vì giờ tôi mới nghĩ đến. Tại sao những đứa trẻ khác vẫn ổn mà chỉ có mình Son Mồi-gi bị thương? Tại sao người được PlayerSAT-K công nhận là đóng góp nhiều nhất lại bị đối xử như không khí?]
[Nhưng sao cuối cùng thằng đó vẫn bị thương vậy ta? Haha, tưởng bản thân mình là Chân Tộc nhưng ai ngờ mình mới là con mồi.]
[Người đóng góp nhiều nhất học ở lớp chúng tôi! Tôi là học sinh năm 3 trường cấp 2 Jinsu, lớp 9-8. Chuyện này chắc hẳn khó khăn với cậu ấy lắm nên cậu ấy không còn đến trường nữa ㅠㅠ ]
[Không phải cậu ấy chỉ quá trung thành với bạn bè hả? Khúc đầu video khi cậu ấy chắn trước Son Mồi-gi là quá là ngầu luôn.]
Son Mingi lại bị kế hoạch của chúng tôi tấn công thêm một đợt nữa, nhưng bọn họ chả thể làm gì được vì cả hai bên đã đạt được ‘thỏa thuận một cách vui vẻ’.
Vậy nên cậu ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng vì nếu chi tiết thỏa thuận bị tiết lộ, tiền nộp phạt sẽ phải gấp ba lần số tiền thỏa thuận.
Tôi theo dõi các bài báo và bình luận quan trọng trong lúc tình hình xảy ra và cuối cùng đóng hình ảnh ba chiều lại với vẻ mặt hài lòng.
Như kế hoạch.
À không, nó đã thành công vượt quá kế hoạch.
***
“Mấy ngày nay chị bắt đầu có thói quen đọc các tin tức và bình luận rồi sau đó chụp màn hình lại mấy cái mà chị thấy ấn tượng. Sau này khi nào mà thấy cuộc sống khó khăn quá thì chị sẽ đọc lại tụi nó.”
Yoo Sang Hee mỉm cười dịu dàng và cho chúng tôi xem màn hình ba chiều của cô ấy trong dịp bọn tôi qua thăm phòng của Yoo Sang Hoon.
“Chị nhận được cuộc gọi mỗi ngày từ thằng kia, lúc đầu thì thấy sảng khoái chứ giờ thì khó chịu vô cùng. Nó nói gì mà muốn xin lỗi rồi đăng hình ảnh chụp bốn đứa thân thiết lên mạng xã hội...? Thằng đó bị cắt đứt tay chân mà cứ như bộ não cũng đi theo hay sao vậy?”
Yoo Sang Hee vuốt mái tóc dài dưới ánh nắng mặt trời, cô ấy thật sự trông thánh khiết như linh mục của nữ thần chữa bệnh.
Nhưng lời nói thì vô cùng đẫm máu.
Jang Namuk không có phản ứng đặc biệt với những lời đó và uống nước táo mà Yoo Sang Hee mang tới.
Tôi đoán là cậu ta đã quen với Yoo Sang Hee rồi.
“Chị không cung cấp thông tin liên lạc của em đâu nên đừng lo, chị chỉ giả vờ lưỡng lự và đùa bỡn thằng đó thôi.”
Yoo Sang Hee đặt tất cả ly nước trái cây và đồ uống giải khát xuống rồi tiến lại gần tôi với nụ cười sảng khoái.
“Cảm ơn em nha Jo Uisin. Tất cả đều nhờ có em đó. Chị xin lỗi vì đã không tin tưởng em ngay từ đầu. Nhưng chị chắc chắn sẽ trả lại món nợ này.”
“Không cần đâu. Thật ra em chẳng làm gì cả.”
“Khiêm tốn thật. Em không cần phải từ chối. Bây giờ chị là tiền bối của Uisin nên em có thể thoải mái gọi là chị Sang Hee nha.”
Yoo Sang Hee mỉm cười rạng rỡ với tôi.
Yoo Sang Hoon, người nhìn thấy điều đó từ bên cạnh làm vẻ mặt như thể cậu ta đang nhìn thấy một con quái vật.
“Ọe, chị gái Sang Hee đồ.”
Huých!
Tay của Yoo Sang Hee đặt lên lưng Yoo Sang Hoon.
Yoo Sang Hoon không có phản ứng đau đớn, nhưng mặt cậu ta tái xanh lại.
...Cấp kỹ năng đòn đánh chí mạng của Yoo Sang Hee là 3.
Tôi tự hỏi liệu vết thương cũ lần trước của cậu ta có lành được không.
“Mấy đứa chơi vui vẻ nhé. Nếu cần bất kỳ điều gì thì nhớ cho chị biết.”
Khi Yoo Sang Hee rời đi, tôi nằm xuống sàn trong tư thế thoải mái.
Khi tôi nằm xuống, quả bóng rổ trong phòng Yoo Sang Hoon lăn vào người tôi.
Tôi vừa nói vừa dùng đầu ngón tay chạm vào quả bóng rổ đang lăn khắp nơi.
“Nhưng sao hôm nay chúng ta tụ tập lại với nhau vậy? Ăn mừng kỷ niệm ngày nghỉ lễ của cậu à?”
Mặc dù chúng tôi đã trao đổi tin nhắn trong nhóm chat nhưng đây là lần đầu tiên chúng tôi tụ tập offline kể từ hôm ký bản thỏa thuận.
Tôi có trốn học nhưng hai người còn lại thì đi học rất chăm chỉ nên chúng tôi thậm chí còn không có thời gian gặp mặt.
“Chỉ muốn chúc mừng cậu thôi, ‘Siêu Tân Tinh Vô Danh’ à.”
Cậu lấy cái tên đó từ đâu vậy?
“Tớ đã thấy nó trên trang chính thức của Hiệp Hội Người Chơi. Cậu được đăng ký là Người Chơi đã tiêu diệt Kẻ Địch bị truy nã.”
Yoo Sang Hoon nói thêm, như thể chỉ cần nhìn vào mặt tôi là cậu ta đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
Trong khi Son Mingi đang dần đi đến kết cục hủy diệt thì tôi vẫn ra ra vào vào Hiệp Hội Người Chơi.
Người ta nói rằng việc một đứa trẻ 16 tuổi chưa đăng ký PlayerSAT-K lại chế ngự được Kẻ Địch bị truy nã gây ra vấn đề chưa từng có về việc quản lý hồ sơ.
Vì không muốn để lại tên thật của mình nên tôi quyết định nhận trước bí danh Người Chơi, và nó sẽ được PlayerSAT-K lựa chọn ngẫu nhiên dựa trên thành tích của tôi.
Kết quả là tên Siêu Tân Tinh Vô Danh ra đời.
Theo lời Hong Gyubin thì...
‘Nó phù hợp với cậu đó chứ, một học sinh cấp hai chưa đăng ký làm Người Chơi, cũng chưa sử dụng được Gwangrim nhưng lại là người đóng góp nhiều nhất nhất.’
Tôi không thích sự ranh mãnh của Hong Gyubin nhưng bản thân cái tên này cũng không quá tệ.
Hiện tại tôi là một Siêu Tân Tinh Vô Danh chưa đăng ký là Người Chơi, nhưng vài ngày nữa khi tôi bước sang tuổi 17 thì nghiễm nhiên tôi sẽ trở thành một Người Chơi chính thức.
“À được, cảm ơn cậu. Nhưng trong vài ngày nữa cậu và Jang Namuk cũng trở thành Người Chơi chính thức mà, vậy cần gì ăn mừng chuyện này?”
“Vì tớ cũng đang trong kì nghỉ nên ăn mừng cả hai.”
“Cậu gọi điện là để chúc mừng tớ à?”
“Chơi game ha.”
“Này.”
Yoo Sang Hoon và tôi nói chuyện về những thứ nhảm nhí.
Khi đang lấy bộ điều khiển ra để chơi game đối kháng thì Jang Namuk bất ngờ nếm ra một quả bom.
“Tớ quyết định sẽ không vào trường Ngân Quang. Tôi sẽ vào trường trung học tại Học Viện Quân Sự dành cho Người Chơi và trở thành một người lính.”
“Gì cơ?”
“Gì cơ!”
Cả Yoo Sang Hoon và tôi đều há hốc mồm trước diễn biến hoàn toàn bất ngờ này.
Đôi mắt kiên quyết của Jang Namuk tỏa sáng sau cặp kính.
“Lúc đầu tớ thi tuyển sinh của trường Ngân Quang vì có đủ điểm. Nhưng giờ thì tớ không có ý định vào đó học nữa.”
Ý của cậu là cậu thi vào trường trung học danh tiếng nhất Hàn Quốc vì đủ điểm ở trường đó à?
Nếu 2 triệu học sinh trung học ở Hàn Quốc mà nghe được điều này chắc Jang Namuk sẽ trở thành mục tiêu của các đơn yêu cầu ám sát hoặc sẽ cái đầu của cậu ta sẽ bị treo thưởng.
Tuy nhiên, giọng của Jang Namuk rất nghiêm túc và có một chút buồn bã.
“Tớ không đủ can đảm để lao thân mình ra như Sang Hoon, và tớ cũng không thể nghĩ ra được chiến lược như Uisin. Điều duy nhất tớ có thể làm là làm theo kế hoạch và hét lên để bỏ chạy.”
“Thế giới này đầy rẫy những kẻ thậm chí còn không thể làm được điều đó.”
“Vụ Son Mingi cũng vậy. Tớ không thể nghĩ ra kế hoạch liền như Uisin, và tớ cũng không thể tin tưởng Uisin tuyệt đối như cậu đã làm.”
“Jang Namuk...”
Yoo Sang Hoon dường như muốn ngăn Jang Namuk lại.
Nhưng Jang Namuk lắc đầu và nói một cách kiên quyết.
“Tớ xét tuyển vào trường Ngân Quang chỉ là do có được con điểm tốt và có đủ khả năng. Tớ đã viết rằng mong muốn trong tương lai của tớ là được gia nhập vào một đội Người Chơi chuyên nghiệp, nhưng thực sự tớ không có hoài bão hay mục tiêu cụ thể nào trong tương lai cả.”
“Có đứa cấp 2 nào có kỳ vọng cụ thể trong tương lai chứ? Khi nào có người hỏi câu đó tớ đều trả lời đại là muốn làm tổng thống.”
“Nhưng cậu muốn trở thành Người Chơi tại trường Ngân Quang. Tớ thì không như vậy.”
Yoo Sang Hoon im lặng, như thể cậu ấy không còn nghĩ ra được thêm điều gì để nói.
“Phương châm của trường Ngân Quang là đề cao tính tự do, nhưng nó không phù hợp với tớ. Ngay cả khi tớ có học tại trường Ngân Quang, thì nếu có chuyện xảy ra tớ cũng chỉ biết kéo chân các cậu thôi.”
Jang Namuk là một chàng trai chân thành đến mức khiến chính cậu ấy kiệt sức.
Lời nói của Jang Namuk vẫn chưa dừng lại.
“Nhưng tớ cũng muốn trở thành một người có thể giúp đỡ và bảo vệ người khác. Nên tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu đến Học Viện Quân Sự và trở thành một người lính để học điều đó.”
Nếu cậu ấy nói nhiều đến thế thì chắc hẳn đã suy nghĩ về nó hằng ngày kể từ khi vụ việc trong phòng thi xảy ra.
Tôi nên nói gì với cậu ấy đây?
Lời khuyên dựa trên kinh nghiệm học tại trường quân sự?
So sánh và phân tích ưu và nhược của trường Ngân Quang và Học Viện Quân Sự?
Nếu Jang Namuk có chút do dự trong ánh mắt thì có lẽ tôi đã nói gì đó.
“Được. Mình hiểu rồi.”
Điều Jang Namuk cần bây giờ không phải là những thứ đó.
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì cậu có thể gọi có mình bất kỳ lúc nào. Ngay cả khi mình không thể làm gì thì ít nhất cũng sẽ lắng nghe những gì cậu nói.”
Jang Namuk không nói với chúng tôi những điều này vì muốn chúng tôi ngăn lại hay thể hiện sự hoang mang của bản thân.
Cậu ấy chỉ muốn nói và muốn được lắng nghe với những ‘người bạn’ của mình mà thôi.
“Trông cậu ấy như ông già vậy.”
“Cậu có phải ông già giả danh học sinh không?”
Thái độ quá nhiêm túc của tôi ngay lập tức bị hai học sinh cấp 2 chỉ trích.
Chẳng bao lâu, Yoo Sang Hoon và tôi tiếp tục cuộc trò chuyện không mạch lạc.
Jang Namuk cũng bắt đầu cằn nhằn trong cuộc nói chuyện về những thứ hằng ngày, với vẻ mặt thoải mái.
***
Ngày trong mùa đông trôi qua rất nhanh.
Chúng tôi ăn tối sớm một chút ở nhà Yoo Sang Hoon và quyết định giải tán trước khi mặt trời lặn.
Gia đình Yoo Sang Hoon bày tỏ sự tiếc nuối và nói rằng chúng tôi có thể ngủ lại qua đêm.
Tuy nhiên bố mẹ của Jang Namuk đã đích thân đến nhà Yoo Sang Hoon để đón cậu ấy nên tôi cũng từ chối.
Có ba loại phương tiện giao thông công cộng mà tôi có thể dùng để về nhà.
Tàu điện ngầm, xe buýt, và xe buýt bay không người lái.
Giá vé xe buýt bay không người lái rất đắt và không có trạm dừng xe nào ở khu ổ chuột trên đồi nơi tôi sống, nên tôi quyết định đi xe buýt trên mặt đất.
Khi tôi đang đợi xe buýt chung với Yoo Sang Hoon, người đến để tiễn tôi ở trạm xe buýt.
“Tớ không nghĩ là Jang Namuk để ý điều này, nhưng có điều gì đó khiến tớ bận tâm.”
“Hửm?”
Không có ai trên phố.
Âm thanh duy nhất là tiếng ô tô chạy qua bên đường.
“Vào lúc đó, thật kỳ lạ khi cậu lập tức ném vật phẩm lên người Son Mingi, cậu biết là sẽ tốt hơn nếu ném nó vào rào chắn, vậy thì sẽ tăng hiệu ứng trạng thái xấu lên.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Yoo Sang nói một câu liên tục dài như vậy.
Ngay cả trước khi chết vì bị đâm sau lưng, cậu ấy cũng chưa bao giờ nói được lâu như vậy.
Tôi đoán cậu ấy đã suy nghĩ câu hỏi này trong thời gian dài.
“Cậu đã nghĩ về điều đó kể từ lúc ấy à?”
Cậu ấy không trả lời.
Từ lúc kỹ năng Định Mệnh được kích hoạt, tôi đã giả định tình huống xấu nhất và suy nghĩ về bước đi tiếp theo của mình.
‘Bất kỳ game thủ nào chơi trò chơi này cho đến chương cuối cùng đều sẽ làm như thế.”
Tôi để lại một vài lối thoát.
Nếu cậu ta ngừng sử dụng Yoo Sang Hoon làm mồi nhử hoặc cậu ta không lợi dụng truyền thông và báo chí để tấn công.
Nếu cậu ta chân thành xin lỗi Yoo Sang Hoon dù chỉ một lần thôi thì sự việc đã không đi xa đến mức này.
Tuy nhiên, Son Mingi đã làm điều tồi tệ nhất.
“Tớ nhận được tiền thưởng truy nã. Lần sau tớ sẽ mua cho cậu đồ ăn.”
Yoo Sang Hoon trừng mắt nhìn tôi, người nói chuyện thẳng đuột.
Yoo Sang Hoon từ bỏ việc nghe câu trả lời.
“Tớ cũng đã nhận được một khoản tiền đền bù. Tớ sẽ mời, gọi thêm cả Jang Namuk nữa.”
Nghĩ lại thì, số tiền đền bù lớn hơn nhiều so tới tiền thưởng.
Tôi cảm thấy bị đánh bại.
Dù trong thỏa thuận dàn xếp, Jang Namuk và tôi cũng nhận được một phần số tiền đã tăng lên với điều kiện chúng tôi phải giữ im lặng.
Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm để quyết định trước những nơi cần đến bằng cách chiếu màn hình ba chiều lên.
AI của thanh công cụ tìm kiếm đã đề xuất hai địa điểm.
Buffet đặc biệt trong mùa đông tại khách sạn Ngân Tuyết&Thanh Tiêu, một khách sạn nổi tiếng với tầm nhìn nhìn ra sông Han.
Bữa tối phiên bản giới hạn việc kỷ niệm chuyến thăm tới Hàn Quốc của đầu bếp bánh ngọt nổi tiếng người Pháp.
Cả hai đều trông ổn.
Tôi đang nghiêm túc cân nhắc xem nên ăn buffet tại khác sạn hay ăn gọi theo món...
“Cảm ơn Jo Uisin.”
Yoo Sang Hoon đột nhiên nói lời cảm ơn.
Tôi giả vờ như không nghe thấy.
***
Vài ngày sau, ngày 1 tháng Giêng.
Tôi, Siêu Tân Tinh Vô Danh Jo Uisin, bước sang tuổi 17 và trở thành Người Chơi chính thức.
Thời điểm kim giây của đồng hồ cơ vượt quá số 0.
Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên.
<Việc sử dụng Gwangrim đã trở nên khả thi.>
-----------------------------------------------------------------------------------------------
TN: Có những thứ mà không phải ai cũng làm được đâu Uisin à. ;-;
Tác giả chơi chữ 손민기 → 손미끼, dịch ra là Son Mồi, mình thêm -gi vô vì thấy vậy cũng thú vị Ẩn dụ cho việc gieo hạt nào trồng ra quả đó. Ở đây người này bình luận là do trong công ty toàn nhân viên không có hợp đồng chính thức, nên nếu lỡ bị nghỉ việc hay công ty thất bại thì cũng chả có nhiều sự quan tâm hay tình cảm Ừm, tên này tác giả không có ghi hán việt cụ thể hay có chữ tiếng hàn nào đặc biệt, dịch ra toàn snow&air thôi, nên mình điểm tô thêm màu sắc cho nó. Ở Hàn sẽ bắt đầu học trễ hơn mình 1 năm, nên lớp 9 bên đó là 16 tuổi, giờ qua năm mới qua tuổi mới thì Uisin 17 tuổi thôi.Nhưng do ở châu á chúng ta tính mới đẻ ra là 1 tuổi nên nó thế, còn tuổi quốc tế của Uisin là mới 15 tuổi, khi nào sinh nhật mới 16.