Trans: Mak1
Edit: Drop lord
-----
Tên tôi là Tadashi Tanaka. Tôi 41 tuổi.
Cái tên nghe tẻ nhạt nhỉ?
Tôi cũng nghĩ thế.
Tôi là người con thứ ba, được sinh ra tại một ngôi chùa ở vùng quê. Tôi nghĩ là cuộc sống của mình cũng bình thường thôi.
Nếu có chỗ nào không bình thường thì chắc là chuyện tôi đã đi học ở một trường cao trung Phật giáo.
Tôi đã tham gia một CLB Judo… À thì, ít nhiều là do bị bắt tham gia thôi. Giờ nghĩ lại, tôi đã có rất nhiều kỉ niệm đẹp, nhưng hồi đó tôi ghét nó lắm. Thật đấy.
Năm 23 tuổi, tôi đã làm Yumiko có mang, và sau đó chúng tôi kết hôn.Tôi cũng bắt đầu làm việc ở công ty chế biến thực phẩm của nhà vợ.
Một công ty hoàn toàn được nhà bên đó điều hàn, thành ra tôi cũng có một vị trí quan trọng và từ đó leo lên những vị trí hàng đầu, vậy đó.
Tuy nhiên, công việc cũng chỉ loanh quanh việc quản lý nhà kho, những cấp dưới của tôi đều là các bà cô làm việc bán thời gian.
Còn về con cái, con trai đầu lòng của tôi là Kenta, năm nay đã mười tám. Joji sinh sau và nay được mười sáu.
Khác với tôi, chúng đều là những đứa trẻ đáng để ngưỡng mộ. Hai đứa theo học một ngôi trường top đầu trong khu vực.
Tôi rất tự hào về hai đứa.
Còn tôi? Tôi đã học tại một trường đại học hạng ba… Nhưng ai lại đi quan tâm về điều đó chứ?
Ừm thì, tôi đã rất hạnh phúc.
Vì công việc của tôi chỉ như thế nên vợ tôi trở thành trụ cột của gia đình, tôi vẫn được ba mươi nghìn một tháng để xài. Cỡ đó thì tôi mua thuốc lá với bia được.
Chúng tôi cũng có vay một khoản nhưng đã xây được nhà, có hai chiếc xe.
Thế cũng không tệ cho chỗ vợ chồng tôi đang sống.
Tôi mua cả bảo hiểm nhân thọ và bảo hiểm giáo dục.
Tôi cũng chưa bao giờ phải bận tâm về tương lai của hai đứa nhóc.
Tất nhiên là tôi muốn thấy chúng trưởng thành rồi. Nhưng có thể làm gì được đây?
Sự thật là tôi đang chết dần.
Ung thư dạ dày… Căn bệnh đã trở nặng lúc nó được phát hiện ra. Tôi được bảo chỉ còn bốn đến năm tháng để sống… Thế đó, làm gì được giờ?
Tôi đã hạnh phúc vì mình đã giảm cân, và nhìn chuyện gì đã xảy ra kìa.
Tôi đã sống trọn 6 tháng sau đó. Họ đã làm cho tôi không còn cảm thấy đau, nhờ đó mà giờ tôi thấy đỡ hơn.
Thật tốt khi không còn những cơn đau nữa, nói thật đấy.
Tôi nghĩ là tôi đã hạnh phúc.
…Đến cuối cùng vẫn có người khóc thương cho kẻ như tôi.
…Tôi đã hạnh phúc. Tôi đã… Nhưng…
Tôi không muốn chết.
Tôi muốn được sống lâu hơn.
Tôi không muốn chết.
…
Ngay lúc này, tôi đang rơi.
Không, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi có cảm giác như mình đang rơi.
Sau khi nhắm mắt, có vẻ như tôi đã rời khỏi cơ thể của chính mình… Và giờ thì thế này đây.
…Hồi còn ở nhà cha mẹ, tôi từng có lần thấy một bức tranh về địa ngục. Đó là một nơi mà bạn cứ rơi mãi, rơi mãi… Theo tôi thấy thì có vẻ như là tầng tệ nhất trong tám tầng địa ngục hay sao đó… Một sự chịu đựng liên tục hoặc kiểu kiểu vậy…
Này, chúng ta cứ thế mà bỏ qua dòng sông và những con quỷ à…? Tôi mắc tội nặng tới vậy sao?
À thì tôi từng nói dối này, sát sinh, ăn mặn, ngủ với gái và uống…ớ? Tôi gặp rắc rối rồi nhỉ?
Nhưng mà chỗ này sâu thật. Không biết liệu tôi còn đang rơi hay không nữa.
Địa ngục không bị đứt đoạn… Mà nếu tôi nhớ đúng thì mình sẽ rơi trong 1000 năm rồi bị ăn thịt bởi một con rồng hoặc quái nhân… Ừ thì tôi chết rồi, nhưng xin đừng ăn tôi.
Đừng mà.
..Ồ? Tôi thấy gì đó này.
…
…Ui da!
Cảm thấy một cơn đau nhói ở vai, tôi bừng tỉnh.
“Đây… là đâu?”
Âm thanh thốt ra khỏi miệng tôi thật kỳ lạ.
Không đúng?
Tôi bỗng thấy nguy hiểm và nhìn xung quanh.
Tôi đang ở trong bệnh viện, nhưng giờ lại đứng ở ngoài… và còn có một tên khổng lồ đáng sợ đứng trước mặt.
Không rõ vì sao nhưng nó đang rất giận dữ.
Và khổng lồ. Rất khổng lồ.
Tôi cao 172 cm, nhưng thứ này cao gấp đôi.
Và khuôn mặt thì cực kỳ đáng sợ.
Đôi mắt đen vài mái tóc cùng màu, được hất ra đằng sau. Cái ria mép trông rất thời thượng theo một cách nào đó… Nhưng hắn có hai vết thẹo rạch trên mặt theo một cách mà tôi chưa từng thấy. Nhìn kiểu gì cũng không phải thuộc dạng bình thường.
Tên này đứng điên tiết trước mặt tôi.
Hắn còn cầm một thanh đao bằng gỗ nữa… chết tôi rồi.
Trừng phạt kiểu gì thế này… A, đúng địa ngục đây rồi.
-----
“xxx! xxxx!”
Chết tiệt. Tôi chả hiểu hắn nói cái gì hết.
“Xxxxxx!”
Tên khổng lồ vung thanh gỗ vào đầu tôi… Không thể kháng cự, tôi đành để cho thanh gỗ đánh trúng.
…Cơn đau từ đây mà ra à… Tôi bị đánh trúng…AAA, thấm quá.
Tôi chỉ vừa tỉnh lại, và lại mất đi ý thức ngay sau đó.
…
Tôi tỉnh dậy một lần nữa..
Giường? Tôi ở trên một cái giường…nhưng bẩn và cực kì bốc mùi.
Cố ép mình dậy, tôi kiểm tra xung quanh.
Ui da…
Tôi có thể cảm thấy được cơn đau ở các phần mà tên khổng lồ đã đánh trúng…đầu và vai.
Cố nén cơn đau lại và ngước nhìn xung quanh. Một căn phòng đá đơn sơ bằng được thắp sáng mập mờ.
Tôi có thể đã nhầm căn phòng này với một nhà tù nếu không nhờ cái cửa sổ.
Có thể nghe thấy tiếng hát của trẻ em bên ngoài.
Nghe cũng chẳng xuôi tai gì mấy, nhưng lẫn trong đó có những tiếng cười đùa rôm rả
…Từ bên ngoài cửa sổ.
Trên đôi chân run rẩy, tôi tiến lại gần cái cửa sổ cao đến bất ngờ để nhìn ra bên ngoài. Một cô bé và một cậu bé ngoại quốc đang đứng chơi đùa trong một chậu nước.
Nghịch nước… không phải, cả hai đang giẫm vào thứ gì đó…có vẻ như là quần áo
Giẫm lên quần áo để giặt? …Cái cửa sổ này còn không có kính… Không đúng?
Tôi nghiêng đầu sang một bên.
Nhìn kĩ hơn, căn phòng tối này hoàn toàn không có đèn điện.
Một chiếc giường bẩn và cái cửa sổ không kính. Trần nhà thì không có đèn…và cả người ngoại quốc bên ngoài cửa sổ.
Tôi tự nghĩ, tất cả chuyện này thật kì lạ. Đúng lúc đó, đám trẻ nhận ra tôi và nhanh chóng chạy đi.
…Hửm? Có chuyện gì vậy…
Tôi băn khoăn một một lúc. Sau đó cánh cửa bỗng mở ra.
Người ở phía sau đó là một phụ nữ ngoại quốc.
Một người phụ nữ độ khoảng ba mươi, trông dịu dàng với mái tóc màu nâu nhẹ và mắt xanh… khuôn trăng trông thật xinh đẹp.
Nhưng cô ta cũng là một người khổng lồ.
Đầu tôi cũng chỉ đến được ngực của cổ.
“xxxxxx, xxxxx!”
Tôi cũng không thể hiểu được cô ta.
Không phải tiếng Anh. Không thể nào giao tiếp được thực là một chuyện cực kì bất tiện, và cũng cực kì khó chịu.
Người phụ nữ thấy vẻ mặt của tôi liền cau mày lại, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Xin lỗi, có ai ở đây nói tiếng Nhật không? Tên tôi là Tadashi tanaka.”
Họng tôi phát ra âm thanh ở quãng cao khác thường.
Hai người khổng lồ nhìn vào nhau khó hiểu.
“Do you know Japanese?”
Lần này tôi hỏi ở tiếng Anh. Cũng không được, vô vọng rồi…tôi đã nghĩ là tiếng Anh có thể giải quyết được vấn đề.
“Nǐ hǎo. Bonjour. Ciao. Guten Morgen.”
Tôi bắn ra những từ ngẫu nhiên mà tôi biết ở ngôn ngữ khác, nhưng cũng không có cái nào qua cửa… À thì, tôi cũng có thể trả lời bằng tiếng Pháp hay tiếng Ý đâu, nhưng mà phải thử.
Thật là mệt mỏi khi không thể biết được thứ gì.
“XXXXX! XX!”
Người phụ nữ quỳ xuống và òa khóc.
Tên khổng lồ gọi tới cổ như để an ủi, nhưng lại phản tác dụng. Cô ta bắt đầu điên tiết lên mà quát hắn.
Nhận lấy đi, kẻ kia.
Đúng rồi, cho hắn ăn đủ đi.
Tôi cười khẩy khi tên khổng lồ nao núng trước những cáo buộc của cô ấy. Kể cả nếu bạn ngó lơ việc họ là những người khổng lồ, xem hai người ngoại quốc này cãi nhau có một tác động đáng kể.
Dẫu vậy, hai người này ăn mặc khá là kì lạ, hay nên nói là, đơn giản…Phải chăng đây là một ngôi làng ở vùng sâu, vùng xa của thôn quê Tây Âu?
Người đàn ông kia còn đeo một thanh kiếm ở hông.
Tôi có một dự cảm không lành khi nhìn thấy thanh kiếm. Khi đó tôi mới nhận ra…giờ tôi đang dính dáng tới một thứ gì đó hoàn toàn điên rồ.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại
Trong các hộ gia đình Nhật Bản, người chồng thường đưa hết lương cho vợ để quản lý. Thậm chí lương của chồng được trả trực tiếp vào tài khoản của vợ, và người chồng sẽ nhận được một khoản tiền tiêu vặt gọi là “okozukai”.