Tác phẩm không hoàn hảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ra mắt hay Ra đi

(Đang ra)

Ra mắt hay Ra đi

Baek Deoksoo

Câu chuyện về là cuốn nhật ký kể về quá trình thay đổi của nhân vật chính, người bất ngờ bị giao thử thách trở thành thần tượng dù bản thân chưa từng bước vào ngành này dưới lời đe dọa tử vong.

27 178

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

285 7548

Đàn Bồ Câu

(Đang ra)

Đàn Bồ Câu

Nhất Điều Ngưu Nãi Ngư (Một Con Cá Măng Sữa)

Đây là câu chuyện kể về một sinh viên có một chút hardcore hệ vật lý hủy diệt cùng cứu thế, tất cả sự kiện đều xoay quanh các sự thật khoa học, có lẽ đọc lấy cũng không dễ dàng như vậy...

7 35

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

35 270

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

20 192

Quyển I: Phát sinh - Chương 16: Tình cờ gặp nhau

Lâm Canh tan sở khi trời sụp tối.

Anh đã cho đồng nghiệp mượn xe nên đành đi bộ về nhà. Cơn gió lạnh mùa đông cứ phả vào mặt anh và cuốn đi hết bao mỏi mệt.

Phố phường vắng người qua lại, chỉ có những ngọn đèn đường lờ mờ sắc vàng rọi xuống vệ đường hiu quạnh. Thỉnh thoảng lại có vài con côn trùng vo ve dưới ánh đèn đường khiến chúng trông ấm áp lạ thường.

Trong khi Lâm Canh thư giãn. anh chợt thấy Thi Dịch đứng cạnh một ngọn đèn đường và một chân cậu ta thì đạp vào bốt điện thoại gần đấy. 

Thi Dịch khoanh tay, dựa nửa người vào cột đèn, chỉ có một chân để yên dưới đất, còn cơ thể thì như thể lơ lửng, cậu ta cúi đầu, rõ ràng là đang nghiêm túc suy nghĩ. 

Thực ra, kể từ thời điểm Thi Dịch lấy lại cốc giữ nhiệt, Lâm Canh đã biết sớm muộn gì Thi Dịch cũng tới tìm mình, dù thật lòng hay giả bộ, dù quan tâm tới vụ án hoặc thừa cơ quan sát tiến độ của cảnh sát đi chăng nữa.

Nhưng cũng chả sao, nếu Thi Dịch dám tìm anh để đổi lấy tin tức, vậy thì cứ đôi bên cùng có lợi thôi. Anh biết rõ cái gì nói được, cái gì không thể nói và có thể tiết lộ cỡ nào, nên Lâm Canh tự tin Thi Dịch không thể trục lợi từ mình được.

Nghĩ vậy, Lâm Canh cài vội cúc áo gió rồi bước đến.

Tuy nhiên, chưa đợi anh đến gần, Thi Dịch vốn giữ nguyên tư thế từ nãy tới giờ bỗng giật mình, giống như một người đang ngủ say trên giường thì bị chới với, nhưng động tác của cậu ta quá nhanh, cũng quá nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn đạp nước nên không thể nhìn thấy gì cả.

Thi Dịch lấy điện thoại ra, tìm thấy một tin nhắn lạ ngay ngày mà Cao Bằng gặp chuyện:

“Rừng cây nhỏ ở sau sân thể thao, tới nhanh.”

Vì tin nhắn không đầu không đuôi này đến từ số lạ nên lúc đó cậu ta đã bỏ qua…

Sau đó, sắc mặt của người đàn ông bị súng kề cổ cũng không hoảng hốt này bất chợt sa sầm một cách lạ thường. 

Một lát sau, vừa cầm điện thoại, Thi Dịch vừa điều chỉnh cảm xúc, bình tĩnh thắt khăn quàng cổ và toan bước đi thì bắt gặp ánh mắt của Lâm Canh.

Nhanh chóng đổi từ ánh nhìn dò xét sang hoà nhã như thể đã lâu mới gặp bạn cũ, Lâm Canh cười nói: “Sao thầy Thi lại ở đây mà không về nhà vậy?”

Thi Dịch ậm ừ: “Chỉ đi ngang qua thôi.”

Mặt mũi Lâm Canh tràn ngập nghi ngờ, anh nhìn thẳng vào Thi Dịch, thiếu điều buông một câu: “Cứ giả vờ tiếp đi.”

Tự dưng Thi Dịch có ảo giác "người này hiểu mình quá", cơ mà chỉ một giây sau, cậu ta đã đoán được mình nói sai chỗ nào.

Lẽ ra không nên nói “Chỉ đi ngang qua thôi” vì từ “chỉ” mang ý cố tình, đặc biệt là với một cảnh sát như Lâm Canh thì câu nói này hết sức rõ ràng. Nếu thay thành “Đi ngang qua thôi”, hoặc “Đúng lúc đi ngang qua ấy mà” thì đã không sao rồi.

Do đó, Thi Dịch mạnh dạn sửa lời: “Tôi định hỏi thăm xem án mạng của Cao Bằng có manh mối gì không, nhưng mới có mấy ngày nên chắc tiến độ không nhanh đến thế. Hỏi cũng bằng thừa.”

Hàm ý là không muốn lén lút nói chuyện riêng với Lâm Canh.

Lâm Canh nhất thời không nhận ra ý tứ của Thi Dịch, cho nên anh chỉ gật gù: “Đúng vậy, nhưng cũng không phải không có tiến triển.”

Anh đợi Thi Dịch nói tiếp, để rồi đôi bên đều nhận thức rõ mình đang có ý trao đổi tin tức với nhau.

Dù không thể giải thích, nhưng Lâm Canh luôn cảm giác Thi Dịch biết nhiều thứ hơn mình nghĩ. Thế mà Thi Dịch không nói năng mấy, hệt như một cái giếng sâu mà không ai biết dưới đáy có cái gì.

Đành phải đào từ từ thôi.

Cùng lắm thì, đối với Thi Dịch, Lâm Canh có thừa sự nhẫn nại.

Ngờ đâu, người nào đó chẳng hay biết mình được coi trọng đến thế, nghe Lâm Canh trả lời xong thì cậu ta lập tức nói khẽ: “Vậy thì chúc mừng nhé. Tôi còn có việc, đi trước đây.”

Dứt câu, cậu ta đi thẳng một mạch, không hề ngoảnh lại.

Bỏ mặc Lâm Canh bối rối đứng yên tại chỗ.

***

Thời điểm Lâm Canh từ cô nhi viện trở về đã là 3 giờ chiều, vì hôm nay được nghỉ nên anh mới đi xem cục trưởng Cận thế nào, còn về vị giám đốc già bệnh liệt giường thì Lâm Canh không thân thiết lắm nên chỉ thăm hỏi lấy lệ thôi.

Nghe cục trưởng Cận nói bệnh tình của giám đốc đã khá lên nên Lâm Canh cũng nhẹ nhõm, suy cho cùng khi ông ấy khoẻ lại thì cục trưởng Cận có thể sớm trở về cục cảnh sát rồi.

Cô nhi viện nằm ở ngoại thành, từ ngoại ô vào trung tâm thành phố nhất định sẽ đi qua những làng mạc cũ kỹ, hay còn gọi là thôn nội thành.

Những thôn nội thành ngay giữa các toà nhà cao tầng của thành phố Khai tựa như những nốt ruồi đen điểm lên một gương mặt mỹ miều, trông khó coi vô cùng.

Lâm Canh lái xe xuống dốc trong mùi nồng nặc từ con mương, chật vật lắm anh mới né được xô dầu vàng mà ông chủ quán mì nào đó vừa đổ ra và những người đi đường ở hướng đối diện.

Con dốc này khá hẹp, thêm mấy người nặng cỡ 100kg đứng ven đường khiến cả con phố chật cứng.

Mẹ nó, đã thế còn bị kẹt ngay cạnh thùng rác nữa.

Lâm Canh thực sự muốn chửi toáng lên, anh liên tục bấm còi nhưng không ai nhường đường hết. Thế là, anh phải hạ cửa kính xe, lên tiếng với người xung quanh: “Xin lỗi, xin nhường đường cho ạ.”

Nói mãi xe mới nhích được từng centimet một giữa đám đông.

Trước khi đi vào trung tâm đám đông, anh đã nghe thấy một người phụ nữ lớn tiếng mắng chửi.

Giọng bà ta hơi thô, lại nói năng vội vã nên khó lắm mới nghe được sơ sơ, hình như do ông chủ đổ thức ăn thừa, bất cẩn làm văng dầu trúng bà ấy nên xảy ra tranh chấp. Gặp ông chủ cũng nóng nảy, do đó hai bên cứ đôi co. 

Nghe được đại khái, Lâm Canh chợt thấy khó hiểu, chuyện vụn vặt như vậy vẫn có thể cãi vã lâu đến thế ư? Khiến cả con đường kẹt cứng luôn chứ.

Lâm Canh tiếp tục bấm còi, nhưng nhận ra chẳng ai để ý cả nên đành đóng cửa sổ xe, một mình ngồi im lặng chờ dòng xe di chuyển.

Giọng người phụ nữ lớn đến mức dù đã đóng cửa xe nhưng Lâm Canh vẫn nghe thấy. Anh nhìn thoáng ra bên ngoài, đúng lúc bắt gặp dáng vẻ giương nanh múa vuốt của bà ta.

Mái tóc gợn sóng đã lâu không chăm chút, với bộ đồ cũ mèm, bà ta đứng chống nạnh, la lối um sùm. Gương mặt người phụ nữ khá nhỏ nhắn, nhưng chẳng hiểu sao lại có cảm giác dữ dằn.

Đang lúc chán nản tột cùng, Lâm Canh nhận được điện thoại từ Tống Nham, anh ta nói rằng Phùng Sương liên tục né tránh mình, chưa kịp đến gần thì em ấy đã nhanh chân bỏ chạy y như thỏ con gặp chim ưng khiến anh ta rất rầu rĩ.

Lâm Canh bật cười một cách vô tâm: “Thế thì dùng tình cảm ấm áp của đồng chí cách mạng để khiến em ấy cảm động đi.”

Tống Nham cũng lười phản bác: “Tôi định hỏi chuyện bạn học của Phùng Sương trước, rồi dựa vào tin tức từ họ để gạt cô bé nói ra sự tình.”

Lâm Canh cười: “Vậy cứ làm theo ý anh đi, lỡ không được thì mời người tới cục cảnh sát, lúc đó còn không chịu nói ư. Biết chuyện nhưng không khai là tội nặng còn gì.”

Tống Nham gọi xin chỉ thị vì sợ cách của mình quá bạo, sẽ để lại bóng ma tâm lý cho trẻ vị thành niên, ngờ đâu đội trưởng Lâm chưa chi đã quy chụp người ta che giấu tội phạm. Quả nhiên, anh ta đã đánh giá thấp mức độ “thủ đoạn không khoan nhượng” của đội trưởng Lâm rồi.

Trong lúc nghe điện thoại, Lâm Canh thoáng thấy người quen, vừa gác máy Tống Nham, anh lấy cặp kính râm to bản đeo vào và bước xuống xe, hoá ra người quen ấy vẫn đứng yên tại chỗ.

Người đó chỉ lạnh nhạt nhìn người phụ nữ đang la lối giữa đám đông.

Trên khuôn mặt lạnh tanh là ánh mắt cực kỳ sắc bén, xen lẫn chút xấu hổ và ghê tởm khó tả, trông vừa xấu xa, vừa mất tính người.

Đó là Quách Gia Uyên, cậu học trò luôn ngoan ngoãn trước mặt Thi Dịch.

Quách Gia Uyên đứng đằng xa nhìn người phụ nữ mồm năm miệng mười, gây sự với người khác bằng nét mặt chán ghét tột độ. Cuối cùng, cậu chàng xoay người, rời khỏi con đường ồn ào, ầm ĩ đấy.

Nhưng không đi xa lắm.

Quách Gia Uyên dựa vào bốt điện thoại, học theo dáng vẻ của Thi Dịch đạp chân lên cột đèn trong khi tức tối đá văng hòn sỏi ven đường, để ép bản thân bình tĩnh.

Bình tĩnh, phải bình tĩnh, Quách Gia Uyên tự nhủ… Mẹ kiếp, bình tĩnh coi nào!

Có những lúc chẳng thể kiềm chế nổi, thỉnh thoảng trong lòng lại dâng lên sự hằn học xấu xí với suy nghĩ bị bỏ là đáng lắm, là tôi thì tôi cũng sẽ không sống cả đời với một kẻ mất trí như vậy đâu.

Mà kẻ mất trí trong miệng cậu lại chính là người mẹ ruột thịt đã nuôi nấng cậu mười mấy năm qua.

Tham gia Hako Discord tại

Ủng hộ bản dịch tại

Nhắc đến vụ một tên đào phạm bắt Thi Dịch làm con tin để ra điều kiện với cảnh sát ở chương 2.