Tác phẩm không hoàn hảo

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

(Đang ra)

Tôi có hôn thê, nhưng tại sao nhỏ lại là "Nữ phản diện" ở trường cơ chứ!?!

Sodayou

Làm ơn, tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn thôi mà!

26 229

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

5 106

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

5 33

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

(Đang ra)

Danjo no yuujou ha seiritsu suru? (Iya, shinai!!)

七菜なな

Tại một trường sơ trung ở miền nông thôn nào đó, hai con người đã thề sẽ làm bạn với nhau đến cuối đời.Cùng nhau tiến tới ước mơ chung của cả hai, nhưng mối quan hệ đấy vẫn không phát triển sau hai nă

98 2386

Quyển I: Phát sinh - Chương 01: Truy đuổi

Địa điểm: thành phố Khai.

Thời gian: 9:50 tối.

Buổi đêm đen kịt như tấm màn nhung bao trùm toàn bộ thành phố, nhưng cuộc sống về đêm của giới tri thức trẻ chỉ mới bắt đầu. Ở xa xa là những ánh đèn đường và những ngọn đèn nê-ông nhấp nháy đan xen, khiến màn đêm như được tô điểm thêm những tia sáng nhiều màu.

Trong khi một bên con đường rộng tám làn là cuộc sống về đêm nhộn nhịp, xa hoa, thì bên còn lại chỉ là một sự vắng vẻ, tăm tối.

Trong con hẻm chật hẹp, âm u, nằm giữa những toà nhà, có một con mèo hoang ré lên và phóng đi, vô tình đạp phải cái nồi nhôm không biết đã vứt bên vệ đường từ đời nào, làm vang lên tiếng loảng xoảng.

Dư âm kéo dài khiến sự tĩnh lặng trong khu dân cư bị phá vỡ.

Con mèo hoang không ngờ bộ móng vuốt của mình gây ra chấn động như thế, chẳng những không doạ cho lũ chuột bỏ chạy, mà lại khiến bản thân dựng hết lông tơ.

Nó khò khè vài hơi để tăng lòng can đảm, bỗng nhiên bên ngoài con hẻm vang vọng tiếng còi hú như thể chọc thủng cả bầu trời. Ngay sau đó, một chiếc xe cảnh sát chạy vụt qua khiến mọi người xôn xao.

Con mèo hoang chưa kịp thăm dò tình hình thì âm thanh trong nháy mắt đã trôi xa.

Thành phố sầm uất chưa bao giờ thiếu chuyện khiến người ta lo lắng.

Bốn chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau, lao đi trên con đường bốn làn nhanh như chớp.

Người đàn ông đặt tay trên vô lăng, ánh đèn hai bên đường mau chóng lướt qua, hai giây sau, ánh sáng từ bên ngoài xuyên qua cửa kính xe, chiếu vào trong chiếc ô tô tối mờ và hắt lên cổ tay anh.

Tay áo cảnh phục xắn lên, để lộ cơ bắp vạm vỡ.

Áo anh đang mặc cũng chẳng đứng đắn gì, cúc áo thứ ba không cài làm phô ra cơ ngực nhẵn nhụi. Chỗ bóng tối đổ trên ngực phần nào che đi gương mặt anh, chỉ để lộ cái cằm hơi gầy, còn cả người thì chìm vào màn đêm tựa như dã thú đang ngủ đông.

Yên tĩnh và thủ thế đợi sẵn.

Lúc này, từ bộ đàm phía trước vang lên tiếng nói của một đội viên: “Đội trưởng Lâm, tên tội phạm bỏ trốn vừa rẽ phải ở ngã tư phía trước.”

Nhánh bên phải của ngã tư phía trước là một con đường dốc, đội trưởng Lâm nắm rõ mọi ngóc ngách của thành phố trong lòng bàn tay, nên vừa nghe xong liền ra lệnh: “Xe số 1, xe số 2 tiếp tục đuổi theo, còn xe số 4 thì đi theo xe số 3 đi.”

Dứt câu, anh lập tức phanh gấp và rẽ phải vào con đường nhỏ tối mù.

Trong cục cảnh sát, kỹ thuật lái xe của đội trưởng Lâm không ai có thể sánh bằng, anh có thể phóng xe qua cả một bức tường. Chiếc xe số 4 đáng thương bám theo sau đã nhanh chóng bị đường lớn, ngõ hẹp chặn đứng, không cách nào tới lui được giống như một con ruồi lao đầu vào mạng nhện dày đặc.

Người cầm lái chiếc xe số 4 khóc không ra nước mắt mà nối máy với chiếc số 3: “Đội trưởng Lâm, anh cứ đi trước, còn bọn em… sẽ bọc ở đằng sau nhé?”

Lâm Canh: “...”

Mỗi khi làm nhiệm vụ, đội trưởng Lâm luôn không để ý tới cấp dưới của mình, anh cứ nhấn ga, lao xe về phía trước như tên bắn.

Gần đó là một khu dân cư cũ kỹ, hẻm hóc quanh co, nhỏ hẹp, thậm chí tới đèn đường cũng chẳng có. Biết đâu ở khu vực lân cận có nhiều kẻ bất hảo, nên chỗ này mới bị phá hoại như vậy.

Trong bóng đêm, đội trưởng Lâm phanh xe giữa chừng, rồi đánh tay lái sang trái khiến đầu xe quay ngoắt và lao thẳng về trước.

Xe của Lâm Canh từ đường mòn ra đường lớn, tựa như chạy vào một vùng ánh sáng. Đèn đường hai bên đang làm tốt nhiệm vụ của mình, soi sáng cả quảng trường dài gần trăm mét.

Vẫn duy trì tốc độ, ánh mắt dò xét của anh không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách tối tăm nào.

Trên làn đường thênh thang chẳng có bóng dáng xe cộ gì. Những chiếc xe cảnh sát hú còi của đồng nghiệp cũng đang từ từ xuất hiện.

Đội trưởng Lâm cau mày, theo lý thì đường tắt mà anh đi đâu thể nào chậm hơn tên tội phạm đang bỏ trốn được. Anh nhấn ga, phóng nhanh về trước, định hỏi cấp dưới tình hình truy đuổi thế nào thì một chiếc ô tô bất ngờ lao ra từ phía bên trái.

Không ngờ hướng đó lại có một con đường tối đen.

Chiếc ô tô màu đen thình lình xuất hiện từ con hẻm nhỏ hẹp như một bóng ma, đâm thẳng vào xe cảnh sát của đội trưởng Lâm.

Đội trưởng Lâm vội bẻ lái, nhấn ga và nhanh chóng quay đầu xe, tuy tránh được cú va chạm từ ô tô phía trước, nhưng lại tông thẳng vào hàng rào nằm bên phải.

“Đội trưởng Lâm!” Tiếng nói của cấp dưới phát ra từ bộ đàm.

Đai an toàn đã kéo đội trưởng Lâm ngã ra ghế, khiến anh đụng đầu đến choáng váng. May mắn thay, nhờ thể trạng cường tráng, đội trưởng Lâm đã bình phục chỉ sau khoảng thời gian ngắn ngủi. Anh đánh lái, định đuổi theo nhưng chiếc ô tô nhỏ của tên tội phạm bất chấp hư hao mà quẹt ngang hàng rào để trốn thoát.

Bốn chiếc xe cảnh sát lập tức đuổi theo sau.

Tên tội phạm phía trước xem chừng khó thoát nên không đi trên đường cái khang trang, mà lao vào một góc tối.

Cấp dưới chạy xe phía trước, đội trưởng Lâm chạy theo sau không chút chần chừ, tiến gần đến đường mòn chật chội.

Đường mòn chật chội mù mờ, chỉ thấy mỗi đèn xe của cấp dưới. Đội trưởng Lâm cũng chạy vào theo, nhưng chưa được bao xa đã thấy cấp dưới của mình dừng xe lại.

Anh chậm rãi đậu xe, gọi qua bộ đàm: “Sao vậy?”

Một lúc sau, từ bộ đàm truyền tới giọng nói luống cuống của đồng nghiệp: “Không thấy hắn đâu cả, đây là ngõ cụt rồi!”

Bốn chiếc xe cảnh sát nối đuôi nhau trong con hẻm nhỏ.

Trong khoảng không lờ mờ chỉ thấy được một người đàn ông cao lớn đang đi tới. Khi anh đến gần hơn, nhờ ánh trăng mới thấy được cái cằm gầy của anh. Mặt mũi sắc sảo càng thêm rõ nét dưới ánh đèn đường, rõ tới độ có phần dữ dằn: nhìn chẳng có nét nào là một người hoà nhã cả.

Có lẽ anh cũng biết bản thân không phải hình tượng cảnh sát nhân dân “gần dân, thân dân” nên đã tự đeo thêm một cặp kính gọng vàng để trông có chút gì đó nhã nhặn.

Chẳng biết có phải do ánh trăng lạnh lẽo hay không, mà qua cặp kính, ánh mắt của anh khá lạnh lùng.

Anh nhanh chân đi tới, chiếc xe của kẻ đào tẩu đậu ngay bên vách tường, toàn đội đang tìm kiếm xung quanh xem tên đào phạm có thể ẩn nấp ở đâu hay không.

Cấp dưới Phòng Kỳ Đình quan sát xung quanh và không phát hiện ra dấu vết của kẻ đào phạm, sau đó hướng mắt tới bức tường cuối ngõ hẻm nhỏ. Là người cao nhất đội, anh ta đạp lên mui xe của tên tội phạm, lấy sức nhảy lên, hai tay anh ta vừa vặn chạm tới hàng rào cao 4m.

Hiện tại, tuyển thủ quốc gia có thể tay không trèo tường cũng chỉ trèo được tới 3m là cùng, dựa vào trình độ của Phòng Kỳ Đình, trừ đi chiều cao ô tô, nếu tham gia thi đấu thể nào cũng giành được thứ hạng gì đó.

Kế đó, dưới ánh mắt tán thưởng của đồng nghiệp, Phòng Kỳ Đình rướn người, ngồi lên hàng rào, nhìn qua bức tường.

Bên kia bức tường đèn đuốc sáng trưng, vì gần đó là một trường học nên hàng quán xung quanh đều đang bày bán, thắp sáng đủ loại bóng đèn.

Ánh mắt tinh anh của Phòng Kỳ Đình quét qua từng người đi đường đang ung dung tản bộ. Bỗng anh ta nhìn thấy một bóng người hoảng loạn giữa rừng người bình thản.

Là một người phụ nữ, không biết đã thấy thứ gì mà hét lên thảm thiết và vội vã lùi bước.

Phòng Kỳ Đình nhìn thẳng vào phía trước người phụ nữ đó, hai giây sau đã nhanh chóng lên tiếng: "Cổng trường trung học cơ sở, hướng hai giờ!"

Đội phó Tống Nham vừa từ từ đi tới vừa nhíu mày khi nghe thấy lời này: "Chắc sắp tới giờ tan học rồi."

"Không phải sắp, mà là đã tan trường rồi." Lâm Canh nhìn đồng hồ, 10:09, là giờ học sinh tan học. "Không còn thời gian đâu, mọi người mau lên xe đuổi theo đi!"

Phòng Kỳ Đình toan nhảy trực tiếp từ trên tường xuống, nhưng cao tận 4m thế này, nhảy xuống nhất định gãy xương. Không kể đến tên đào tẩu, cũng phải nghĩ tới tính mạng của mình nên anh ta đành phải từ hàng rào nhảy xuống mui xe, rồi theo đồng đội của mình chui vào xe.

Vừa vào trong, đội phó Tống Nham đã đi tới, đặt tay lên vai anh ta và nghiêm nghị: "Chuẩn bị súng sẵn đi."

Phòng Kỳ Đình chạm tay vào khẩu súng, cẩn thận gật đầu.

Nơi mà tên tội phạm trốn vào là nơi tập trung toàn những học sinh chưa trải đời, bất cẩn một chút sẽ xảy ra hoảng loạn và giẫm đạp nhau, lỡ như đánh động kẻ đào tẩu có mang súng, khiến hắn cướp cò thì hậu quả e sẽ rất thảm khốc.

Do đó, cần phải chắc chắn và đảm bảo, phải tốc chiến tốc thắng.

Bốn chiếc xe cảnh sát từ con đường bên phải đuổi theo, chưa kịp ra tới trường học nằm trên đường Tử Vi đã nghe thấy tiếng la thất thanh từ bên trong vọng ra. 

Âm thanh hoảng sợ dường như đang lan xa, hết đợt này tới đợt khác.

Lâm Canh tức tối đập vào vô lăng, vậy là chuyện tồi tệ nhất đã xảy ra rồi.

==========

Đôi lời của tác giả:

Vậy là truyện mới đã ra mắt, hi vọng nhận được bình luận, hi vọng sẽ được thêm vào danh sách đọc và hi vọng sẽ được ủng hộ.

Ngoài ra, tiến độ của bộ này đang tạm trì hoãn.