Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

(Đang ra)

Tôi không đời nào chịu để phép thuật biến thành con gái

悲殇的秋千

Một linh hồn đến từ thế giới khác đã tiến vào cơ thể anh.Anh học được ma pháp, lại sở hữu ký ức ba trăm năm của dị giới.

111 184

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Nam Phụ, Tôi Vẫn Sẽ Không Từ Bỏ Giấc Mơ Làm Mỹ Nữ

Immortal

Và, đó cũng là câu chuyện về một người đàn ông có bộ não bị ám ảnh bởi những khao khát TS.

149 166

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

144 2964

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

8 40

Tanaka the Wizard

(Đang ra)

Tanaka the Wizard

Buncololi

Thế nhưng, mọi việc không như mong đợi. Ngay khi vừa ra đường, y đã bị lính gác coi là đáng ngờ và tống vào tù.

85 660

Quyển 11 - Trò hề của kẻ ngốc và khúc tang lễ cuối cùng - Chương 89 - Thực thịt

Chúng ta bởi vì lẫn nhau, mà sống sót.

Khi chúng tôi sinh ra đời, chỉ có lẫn nhau.

Không có baba, không có mẹ, không có tên, cũng không có tã lót thoải mái.

Chúng tôi có, chỉ là lẫn nhau.

Mắt dường như còn không thể quan sát, tai cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào…

Thế nhưng chúng tôi biết, cô ấy liền ở gần, người thân duy nhất của chúng tôi.

Chị tôi (em gái tôi), cô ấy ở đây.

Vẫn chưa thể đứng lên đi lại, cũng chỉ có thể dùng tứ chi bò trườn trên mặt đất.

Không biết phương hướng cũng không sao, chúng tôi có thể cảm nhận được khoảng cách giữa chúng tôi đang từng chút từng chút kéo gần lại.

Cuối cùng…

Chúng tôi ôm lấy nhau.

Trong bóng tối im lặng này, thứ duy nhất có thể cảm nhận được.

Ấm áp.

Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất của chúng tôi kể từ khi ra đời.

Là lần đầu tiên nhìn thấy ánh sáng, là lần đầu tiên nghe thấy âm thanh.

Không nhìn thấy khuôn mặt không sao, không nghe thấy giọng nói của đối phương cũng không sao.

Bởi vì khoảng cách giữa chúng tôi, gần đến thế.

Gần đến mức…

Chúng tôi thích nghi với cơ thể và nắm vững ngôn ngữ rất nhanh.

Có lẽ là bởi vì, cái đầu kia không hiểu sao lại có thêm, những ký ức không thuộc về chúng tôi.

“Chị, em thật đói.”

“Đợi em một chút, chị đi tìm xem sao.”

Chúng tôi còn chưa kịp tiêu hóa hết những ký ức nặng nề kia, nguy cơ sinh tồn lại tìm đến chúng tôi trước tiên.

Đầu tiên là đói khát và khát nước.

May mắn là, trong căn phòng kín mít nơi chúng tôi ra đời này, khắp nơi đều là thi thể mục nát và vết máu chưa khô, cũng nhờ vậy, chúng tôi tạm thời giải quyết được vấn đề lương thực.

Thịt thối không ngon, mùi vị cũng rất khó ngửi, nhưng đó là đối với chúng tôi sau này khi được thưởng thức đồ ăn bình thường mà nói, khi đó chúng tôi chỉ cảm thấy…

Đồ ăn lẽ ra phải có mùi vị như vậy, nước lẽ ra phải có vị rỉ sét.

Thế nhưng rất nhanh, thịt liền ăn hết, máu cũng uống cạn.

Đói khát lại lần nữa tìm đến chúng tôi.

Tiếp tục như vậy nữa, chúng tôi sẽ chết, mà tôi không mong là kết cục như vậy, ít nhất…

Tôi tuyệt đối không thể để cho người thân chí cốt của mình, em gái duy nhất của tôi, cũng phải chịu đau khổ như thế.

Nhất định phải tìm chút gì đó cho cô ấy ăn, mặc dù mình bây giờ cũng rất đói, nhưng mình là chị, nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái…

Thế nhưng là, rốt cuộc phải đi đâu tìm ăn đây?

Ở đâu…!

Tôi chậm rãi cúi đầu nhìn cánh tay của mình.

Thịt sao?

Chẳng phải vẫn còn sao?

Chẳng phải vẫn còn… rất nhiều sao?

“Nhìn này, em gái, là thịt, chị tìm được thịt cho em rồi.”

Tôi xách theo một đoạn chi gãy trở về tìm em gái tôi, dù cơn đau đã tước đoạt hơn nửa ý thức của tôi, nhưng tôi tuyệt đối không thể ngã ở đây, em gái tôi còn rất đói, tôi có thể cảm nhận được…

Ài?

Sao mình lại biết, cô ấy rất đói?

Đến khi tôi tìm được em gái tôi, tôi lại phát hiện cô ấy đang co ro trên mặt đất, toàn thân đều co quắp.

“Em gái!”

Tôi vội vàng tiến lên đỡ dậy cô ấy, cô ấy đang che lấy cánh tay trái run rẩy.

“Chị, cánh tay đau quá, đau quá a chị…”

Đau sao?

Tại sao lại đau tay?

Khi em gái tôi run rẩy giãy dụa, không cẩn thận chạm phải vết thương ở cánh tay trái của tôi, lập tức…

“Đau!”

“Đau quá a a a!”

Chúng tôi cùng nhau kêu lên.

Cái gì!?

Khi đó, tôi mới ý thức được mình rốt cuộc đã làm một chuyện ngu xuẩn đến nhường nào.

Cảm giác giữa chúng tôi, là liên kết!

“Mau ăn đi, đừng để chết đói chính mình.”

“Em không cần! Em dù có đói đến mấy, chị sao có thể chặt cánh tay của mình đưa cho em ăn!”

“Ngoan, nghe lời, mau ăn đi, em đã rất suy yếu rồi, thôi chị xin em đấy.”

“Không cần! Em không ăn!”

Nhìn thấy cô ấy quật cường đến thế, tôi cũng cắn nát bờ môi của mình.

Không nên lãng phí hảo ý của chị đâu.

Nếu giữa chúng ta nhất định phải sống sót một người, tôi hy vọng người đó là em.

Bởi vì tôi là chị, tôi nên bảo vệ em, cho đến khi cái chết đến.

“Nghe lời! Mau ăn nó đi!”

Tôi đưa hai tay ra bắt lấy bờ vai của cô ấy, vội vàng lay mạnh cơ thể cô ấy, hy vọng cô ấy có thể tỉnh ngộ.

Làm ơn.

Sống sót…

Sống sót!

“Chị, tay của chị!?”

Cái gì!?

Tôi lúc này mới phát hiện, tôi dùng “hai tay” bắt lấy vai em gái tôi.

Cánh tay bị cụt của tôi… phục hồi như cũ!

Tôi nhìn về phía cánh tay gãy bị em gái tôi vứt xuống một bên, nó vẫn còn ở đó, tôi còn dùng cánh tay trái vốn bị gãy nhặt nó lên.

Cảm giác xúc giác chân thực.

Đây không phải ảo giác!

Khoảnh khắc đó, trong lòng tôi dâng lên một ý nghĩ điên cuồng.

Có thể, làm như vậy, tôi và em gái tôi, sẽ không bị đói nữa.

“Chuẩn bị xong chưa?”

“Ừm, chị, chuẩn bị xong rồi!”

Tôi và em gái mỗi người cầm trong tay một con dao xương mài bén, nhắm thẳng vào cánh tay của mình, cùng một vị trí.

Đã cảm giác đau đớn là liên kết, vậy thì cứ chặt đứt ở cùng một chỗ, như vậy ít nhất sẽ không có hai nơi đau.

Vốn dĩ chuyện này lẽ ra chỉ nên để tôi làm, thế nhưng em gái tôi kiên cường muốn tôi “ăn” một phần cơ thể của cô ấy.

“Chúng ta là chị em, không rời không bỏ vĩnh viễn không chia lìa, phần đau đớn này chúng ta cũng cần phải cùng nhau tiếp nhận!”

Cứ như vậy, chúng tôi bắt đầu bữa “thịnh yến” điên cuồng này.

Chúng tôi cũng không hề vì cơn đau kịch liệt này mà kêu lên.

Phần đau đớn này sẽ vĩnh viễn kết nối chúng tôi lại với nhau, vĩnh viễn không tách rời.

Ba bữa cơm hôm nay, là cánh tay của chị (em gái).

Máu me tung tóe, cơn đau kịch liệt bao phủ toàn thân như điện lưu, thế nhưng trong lòng chúng tôi, đó lại là cảm giác hạnh phúc.

Chị (em gái) tôi, là vì tôi, mà đang chịu khổ, mà đang cảm nhận đau đớn.

Chúng tôi là hai chị em hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Chúng tôi cầm cánh tay của nhau, vừa nói vừa cười nghiên cứu thảo luận hương vị huyết nhục của nhau.

Chúng tôi thực ra đều lờ mờ biết, chúng tôi…

Có thể đã điên rồi.

Nhưng, điên cuồng có thể không phải chúng tôi.

Điên cuồng, vẫn luôn là Thế Giới này, đúng không?

“Chị, hay ngày mai chị ăn bắp chân của em nhé? Cứ ăn cánh tay mãi hơi ngán.”

“Ai ~ Không cần, bàn chân bẩn lắm.”

“Không sao, vậy cứ chặt đứt một lần đi, rồi sinh ra lại là hoàn toàn mới mà ~”

“Đây là phải đau hai lần đó nha?”

“Chị, thực ra gần đây em đã dần không cảm thấy đau đớn mãnh liệt như vậy nữa rồi, chị cũng thế đúng không?”

“…À, đúng vậy, em gái, đã không còn đau đến vậy.”

“Vậy lần sau có muốn thử ăn chút nội tạng không? Chính là đồ trong bụng, các anh chị trong ký ức, loại đồ này dường như cũng có thể ăn được.”

“À… Lần sau thử xem a.”

Cuộc sống như vậy sẽ kéo dài bao lâu, chúng tôi không biết.

Có lẽ sẽ mãi như vậy, cho đến vĩnh viễn sao?

Thế nhưng, đã không còn quan trọng.

Chúng tôi ở bên cạnh nhau, như vậy thì đã đủ rồi.

Chúng tôi đã, rất hạnh phúc, rất hạnh phúc.

Cho đến khi, chúng tôi bị người đàn ông kia, bị Baba cứu ra.

Chúng tôi cũng có tên.

AcanthiteAcanthea, lần đầu tiên có được những thứ chưa từng có, chúng tôi sẽ vĩnh viễn nhớ.

Nhưng chúng tôi cũng đã không đếm xuể, chúng tôi rốt cuộc đã ăn bao nhiêu lần cơ thể của nhau.

Hương vị đó, cũng đã vĩnh viễn không thể nào quên được, khắc sâu như dao kiếm vào sâu trong ký ức của chúng tôi, giữa huyết nhục, trên xương cốt.

Chúng tôi, đã là đúng nghĩa…

Một thể.

Vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ tách rời nữa, đúng không?

Chị (Em gái)…

Sau đó muốn làm, cũng chỉ có một việc.

Sứ mệnh duy nhất để chúng tôi sống tiếp.

Báo thù!!!

Thí nghiệm số hiệu, Giáp Biên 99999

Thời gian thí nghiệm, Thú Nguyên Tân Lịch, Sonoeva năm 27, tháng 1, ngày 5, 3 giờ chiều

Nhân viên nghiên cứu, Nhân Vương, Ajax · Gordon

Dưới đây là ghi chép độc thoại:

…Thần ơi!

Nếu tôi thật sự có tội, xin hãy trừng phạt tôi đi.

Tôi đã chịu đủ rồi, chịu đủ những chuyện như vậy rồi!

Cho đến tận bây giờ, tôi đã tạo ra vô số Quái Vật, dù tôi chỉ là đang tuân theo mệnh lệnh của người khác, dù tôi biết rõ lẽ ra phải vứt bỏ lòng đồng cảm và nhân tính, thế nhưng, thế nhưng…

Tôi thật sự đã không chịu nổi nữa!

Chúng không phải là người, cô gái Thú Nhân tộc nhỏ bé kia đã nói với tôi như vậy.

Tôi cũng vẫn luôn tự nhủ với mình, chúng không phải là người, ngay cả sinh vật cũng không phải…

Thế nhưng là, mỗi lần chúng sinh ra, mỗi lần giáng sinh với một dáng vẻ khác nhau…

Chúng đều đang gọi tôi là Baba!

99999 lần, chúng đều đang gọi tôi là Baba! Thần ơi! Nói cho tôi biết, chúng thật sự không phải là người sao?

Thật sự không phải là sinh mệnh sao!? Tôi thật sự không phải là đang giết người sao? Chúng thật sự không phải là những đứa trẻ sao?

…Đã, đủ rồi.

Số hiệu thứ 100000, đây là lần cuối cùng, tôi sẽ báo cáo, nói thí nghiệm hoàn toàn thất bại, đến lúc đó, tôi cũng sẽ chết đi phải không?

Tôi không khao khát sự cứu rỗi, nhưng dù chỉ một cái có thể sống sót cũng tốt.

Đây là tôi, không, đây là tác phẩm cuối cùng của Nhân tộc.

Bọn họ khinh thường Nhân tộc, nói Nhân tộc không hiểu “khoa học kỹ thuật” của họ.

Nhưng lão tử là thiên tài của mẹ nhà hắn! Là thiên tài tuyệt thế của mẹ hắn! Là nhà khoa học điên cuồng đã giết 99999 lần “người”!

Để lão tử ghi nhớ cái giá mà các người đã khinh thường Nhân tộc, một ngày nào đó các người sẽ phải trả lại!

Tác phẩm cuối cùng, các người nhất định phải sống sót, nhất định phải sống sót!

Tiếp đó…!@¥#%@#!%(Trong ghi chép bị gián đoạn)