Ta và trò chơi của thần với yandere

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

(Đang ra)

Kẻ ngây thơ, người từng trải, và câu chuyện tình của hai chúng ta

Nagaoka Makiko

Kashima Ryuuto là một cậu nam sinh tẻ nhạt, buồn chán. Trong một trò chơi trừng phạt, cậu đã bị buộc phải tỏ tình với Shirakawa Runa, cô nàng nữ sinh nổi tiếng nhất trường.

51 62

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

10 19

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

152 166

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

252 4535

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

(Đang ra)

29-Sai dokushin wa isekai de jiyū ni ikita… katta.

Ryuto

Câu chuyện kể về một người đàn ông 29 tuổi, độc thân, được chuyển đến thế giới khác và cố gắng sống một cuộc đời tự do tự tại. Tuy nhiên, kế hoạch của anh nhanh chóng đổ bể khi ngay ngày đầu tiên đã b

28 115

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

292 1340

Quyển 8 - Chương 63 - Lễ vật quý giá nhất... chính là sinh mệnh mà ta đã trao tặng ngươi

“Cái bà nương đó cái mông còn chẳng dám nghĩ tới, vểnh lên đủ để đặt được cả ly rượu, miệng lại phả ra mùi như loại rượu mạnh nhất... Ngươi hiểu ta nói gì không?”

Vẫn là chỗ đó, thời điểm đó, thiếu nữ lại gặp lại người đàn ông kia.

“Đồ ăn vặt... Ngươi nói là sẽ mang tới...” Yaya thật ra không hiểu mấy lời ông ta vừa nói.

Mông cong, rượu mạnh gì gì đó, tỷ tỷ nàng chưa từng nhắc tới, cũng chưa bao giờ dạy qua.

“Đúng là một nha đầu chẳng biết gì gọi là phong tình cả. Ta đây đang dạy ngươi cách giữ gìn bản thân, nữ nhân Long Tộc thì phải biết quyến rũ mê người, chỉ cần giơ tay nhấc chân là có thể khiến nam nhân xiêu lòng, đặc biệt là trên giường... Được rồi, được rồi, đừng nóng, lão tử... Ta mang cho ngươi đây.”

Đã quen thô tục mấy chục năm, không ngờ chỉ vì một tiểu quỷ mà ông ta phải đổi giọng.

Yaya không mảy may đề phòng, nhận lấy đồ ăn vặt, nghĩ một lúc mới lí nhí nói “Cảm ơn”, rồi bắt đầu ăn như vũ bão.

Nyny từng cấm nàng ăn những thứ đó—nhiều dầu, thiếu dinh dưỡng, đối với thân thể yếu ớt của Yaya chẳng có ích gì. Thế nhưng Yaya lại rất thích, và người đàn ông kia là người duy nhất chịu mang cho nàng.

Người đàn ông ngồi xếp bằng một bên, chống đầu nhìn nàng, đầy nghi hoặc hỏi:

“Mặc dù ta hiểu người nhà ngươi không thích ngươi ăn mấy thứ này, nhưng nếu là hài tử thích ăn, thì ít nhất cũng nên thỉnh thoảng cho một chút chứ?”

“Tỷ tỷ, bận rộn nhiều việc...”

“Trong cái hoàng cung đổ nát này thì bận cái gì?” Ông ta tặc lưỡi, mặt lộ vẻ khinh thường.

Ông ta hình như cũng hiểu rõ vấn đề trên người Yaya: không chỉ ngốc nghếch trong hành vi cử chỉ, mà thể chất cũng yếu hơn Long Tộc thông thường.

Thực ra, ông ta chưa bao giờ thích chăm trẻ con. Hoặc có thể, là không có cơ hội chăm.

Yaya lau khóe miệng dính đầy vụn đồ ăn, nhìn về phía ông vừa rời đi.

Chỉ là, từ ngày hôm đó, nàng bắt đầu vụng trộm rời khỏi căn phòng mà trước đây nàng chưa từng muốn rời xa.

Để được gặp ông ta, dù chỉ là một lần.

“Cố sự... không thích nghe.”

“Này, anh hùng không phải là điều Long Tộc hướng đến sao? Là kẻ mạnh nhất thế gian! Dũng cảm giết địch, gom hết bảo vật trong tay, danh tiếng vang khắp Thế Giới!”

“Anh hùng, một mình, cô độc...”

“......”

“Đâm... đâm...”

“Ngươi làm gì vậy tiểu quỷ? Hiếm hoi hôm nay ta không phải bồi nữ nhân, định chợp mắt một lát, đừng phá ta có được không!?”

“Ngươi, nước mắt... khóc.”

“Ta đã nói là lão tử không có buồn! Ta chỉ là...”

“......”

“......”

“Thật là phiền...”

“......”

“......”

“Được rồi, ta không ghét ngươi. Thật ra... ta mơ thấy vợ ta. Không phải loại nữ nhân bình thường kia, cũng không phải ai sắp đặt, ta thật sự yêu nàng. Ngươi biết yêu là gì không?”

“Ta có lẽ... có chút nhớ nàng.”

“Uy! Ăn thì lau miệng đi! Nước dãi nước dãi! Quần áo ngươi đều dơ hết rồi, về nhà không sợ bị tỷ tỷ mắng à?”

“Tỷ tỷ... không đáng sợ.”

“Nhưng sao mấy phép lịch sự cơ bản tỷ tỷ cũng không dạy ngươi?”

“Lau lau, miệng, sạch rồi.”

“Trời ơi, đây là y phục của ta chứ không phải khăn lau! Ta còn phải đi tán gái mà!”

“?”

“Lệch đầu cái gì chứ!?”

“A ~ lại còn nghi vấn nữa? Chịu hết nổi với ngươi luôn, nếu ngươi là con gái ta thì nhất định phải giáo huấn cho thật nghiêm! Tỷ tỷ ngươi chắc chẳng có ích gì cả. Ba mẹ ngươi đâu? Chưa từng nghe ngươi nhắc tới.”

“Tỷ tỷ nói, Ba Ba, Mụ Mụ... chết rồi.”

“...... Xin lỗi.”

“Tưởng niệm?”

“Là nhớ, là muốn gặp. Ta chỉ nói là ‘nếu như’ thôi.”

“Mụ Mụ... người tốt, muốn gặp. Ba Ba... người xấu, sợ.”

“Phải không? Xem ra cha ngươi cũng giống ta... hỗn đản.”

Không rõ vì sao, ông ta lại vô thức đưa tay xoa đầu Yaya.

Nhưng Yaya không né tránh. Có lẽ, nàng không thấy ông ta là người xấu.

“Nếu như ngươi không ngại... ta có thể làm ngươi...”

Ông ta dừng lại.

Nhìn thiếu nữ ngốc nghếch trước mặt, ông ta không biết nên khóc hay cười.

A... là thế đấy phải không?

Trên đời này, còn có gì khiến người ta đau đầu hơn việc nuôi con gái?

Nyny, Kaka, Yaya, Manman...

Chính mình... chẳng còn tư cách.

Đã khiến quá nhiều người phải chết.

Cảnh vật thay đổi.

Yaya đang trên đường về nhà. So với trước, nàng dường như đã tiếp nhận thế giới bên ngoài hơn. Bên ngoài cũng không đáng sợ như nàng nghĩ.

Quả nhiên... Mình thật sự là Hạnh Phúc?

Bất chợt, có người gọi nàng.

“Ngươi... ngươi khỏe chứ.” Yaya rụt rè hành lễ, đây là lễ nghi cơ bản Nyny dạy nàng.

“Ha ha, rất lễ phép đấy.”

“Ta nhớ ngươi tên là... Yaya, đúng không?”

Cơ thể Yaya run lên. Không phải vì sợ người lạ, mà là bản năng.

“Ta tên Nana, lần đầu gặp mặt nhé ~”

Người này, cực kỳ Nguy Hiểm!

Dù nàng có gương mặt khả ái, dù đang cười thân thiện... nhưng—

“Nàng mỗi ngày đi sớm về trễ...”

“Vừa mệt vừa vất vả, vậy mà vẫn còn phải chăm sóc muội muội nữa...”

Nụ cười của Nana càng “xán lạn”, nhưng đó không phải là nụ cười thiện ý.

Mà là—nụ cười của ác ma.

“Muốn chứng minh bản thân?”

“Chứng minh mình không phải gánh nặng...”

“Là phế vật.”

“Là đồ hỗn đản đáng chết!”

“Đủ rồi!!!”

Nam nhân xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ của Yaya.

“Đại... Đại thúc...”

Lúc này, gương mặt ông lạnh lùng hiếm thấy.

Yaya... ra là như vậy sao?

Không cha mẹ, chỉ có tỷ tỷ... Làm sao nàng lại bị cuốn vào vòng xoáy hoàng cung phân tranh như vậy?

Không ngờ, lại tái ngộ theo cách này.

Mà ngươi... sắp chết rồi.

Xin lỗi...

“Đã đủ chưa?”

Ta vẫn không thể bảo vệ những người bên cạnh.

Những người ta trân quý.

Không... nói đúng hơn là—

Thứ đó chính là... một con ác ma!!!

Nam nhân không dám ngẩng đầu.

Hắn không thể trái lệnh trưởng lão viện.

Quỳ trước Nana, để mặc nàng giẫm đạp, chà đạp.

Đó là cách duy nhất... hắn có thể dùng để bảo vệ bọn họ.

“Tại sao lại quỳ xuống!?”

“Tại sao không phản kháng!? Ngươi là phụ thân cơ mà!?”

“Ngươi... đồ hỗn đản a a a a!”

Hãy cứ tiếp tục hận ta đi...

Chỉ như vậy... các ngươi mới an toàn hơn.

Chỉ cần ta cảm nhận một chút hạnh phúc...

Thì các ngươi... sẽ mất đi càng nhiều.

Xin lỗi, Nyny, Kaka, và cả—

"Thối tiểu quỷ."

Bên cạnh, Yaya đang gần như hôn mê, khẽ ngẩng đầu nhìn bóng lưng người đàn ông, lặng lẽ nghe tiếng Nyny đang chửi mắng. Trong lòng nàng chợt hiểu ra — hóa ra, hắn chính là...

Ba Ba.

"Ba Ba, ngươi trở về… là để tìm ta sao?"

Hình ảnh trước mắt Kilou lại bắt đầu thay đổi.

Không còn vị giác, thính lực giảm sút...

Đây là!? Yaya... phát bệnh?

Thị lực cũng trở nên mơ hồ, toàn thân đau đớn tột độ — loại cảm giác này, chẳng lẽ mỗi ngày nàng đều phải chịu đựng?

Nhưng dù vậy, Yaya chưa từng sợ hãi. Bởi vì nàng biết, bên cạnh nàng luôn có tỷ tỷ.

“Vì sao không trồng nó vào chậu hoa để chăm sóc? Ngươi cắt nó đi, nó sẽ chết đấy.”

“...Thì ra sẽ chết sao? Ta không biết.”

“Ta cũng biết, bảo vệ được mọi người...”

Đó là tâm nguyện duy nhất trong lòng nữ hài nhỏ bé kia.

Nếu như... ta còn sống...

Kể từ đó, nàng không còn gặp lại vị đại thúc kia nữa.

Đau quá…

Làn da nứt toác, máu chảy không ngừng…

Sai rồi, là do chính mình.

Chính mình quá nhỏ bé, lúc nào cũng khiến người bên cạnh phải lo lắng, phải đau buồn.

“Muốn ăn… đồ ăn vặt…”

“Ăn đi.”

Cặp tay ấm áp ấy, vẫn như trước đây…

Vẫn luôn đáp lại nguyện vọng ngây ngô của nàng.

Yaya lại một lần nữa được ăn món đồ ăn vặt mà nàng yêu thích, dù không còn khứu giác, nàng vẫn có thể cảm nhận được vị hạnh phúc quen thuộc.

Người đàn ông ấy khẽ run lên.

Lần này, không còn ai ngăn cản, hắn cứ thế mà khóc.

“Ba Ba không phải người xấu. Yaya không sợ.”

Dù cách một lớp băng vải, nàng vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm ấy.

“Yaya, Ba Ba... Ba Ba sắp phải làm một việc rất xấu, con có muốn đi cùng Ba Ba không?”

“Việc xấu... không tốt, không nên làm…”

“Phải không? Là Ba Ba sai rồi…”

Thông qua ký ức của Yaya, trong tầm mắt mờ tối, Kilou chỉ có thể cảm nhận được — nàng dường như đã được người đàn ông kia đưa ra khỏi căn phòng ấy.

Đi đâu vậy?

Gió ùa bên tai. Đang... bay?

“Hoàng cung... Ta đã chờ rất lâu để trở về nơi ấy.”

“Tỷ tỷ ở đó, ta thích. Tỷ tỷ không ở đó, ta không thích.”

“Vậy sao...” — người đàn ông khẽ cười — “Ta cũng vậy.”

“Chỉ cần các ngươi còn ở đây, dù có cực khổ ta cũng sẽ ở lại. Nhưng nếu các ngươi không còn...”

“Hủy diệt thì đã sao!!!”

Giọng nói của hắn đột nhiên vang lên hùng hậu, mang theo khí thế uy nghiêm, như một vị đế hoàng chân chính.

Hắn — Long Hoàng.

Vị chúa tể tối cao của đại địa, đứng đầu vạn vật, tối cường cự long!

“Tạm biệt, tòa lồng giam này. Các ngươi không thể giam giữ ta nữa.”

“Một ngày nào đó, các ngươi sẽ phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm!”

Một tay ôm chặt Yaya, tay kia hắn siết chặt ngực mình.

Đôi đồng tử vàng rực trong mắt hắn chói sáng chưa từng có.

“Ta là Fanfa · Yaloti · Westcott, đương kim Long Hoàng!”

“Lũ soán vị, lũ mưu quyền giả các ngươi — hãy chuẩn bị đi!”

Hắn đã trốn tránh cả nửa đời người, và giờ đây, lần đầu tiên, hắn cảm thấy bản thân thật giống một người... nam nhân.

Kim quang đại thịnh, đến nỗi át cả ánh trăng.

Đó là đêm hôm ấy, tia sáng chói lọi nhất trên toàn bộ Long Cảnh.

Tựa như… Thái Dương.

“NGANG ———!!!”

Một con cự long hoàng kim vĩ đại, gào thét về phía hoàng cung trong màn đêm tĩnh lặng.

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ cảm xúc trong hắn — tất cả đều bùng nổ.

Khi Yaya tỉnh lại, nàng thấy mình đang nằm trên chiếc giường mềm mại.

Rất dễ chịu…

“Ba Ba?”

“Ta đây.”

“Chúng ta đang ở đâu?”

“Một nơi rất xa, rất xa bên ngoài kia.”

“Tỷ tỷ… sẽ tức giận.”

“Nàng sẽ không. Sẽ không đâu…”

Người đàn ông ấy ôm nàng bằng đôi tay thô dày, nhưng lại vô cùng nhẹ nhàng.

Ấm áp… dịu dàng.

“Ba Ba…”

Yaya dường như cảm nhận được điều gì đó.

Nàng có thể cảm nhận được — người cha trước mắt này, có lẽ…

Sắp phải rời xa nàng.

“Đừng nói gì hết.”

“Đừng đi…”

“Ta là một người cha không có trách nhiệm, chính ta đã buông bỏ những điều trân quý nhất.”

“Yaya… Ta không muốn con rời khỏi ta. Đó là lời ta đã hứa với mẹ con.”

Hắn hôn lên trán Yaya.

“Những bệnh tật đáng ghét đó rồi sẽ biến mất. Con sẽ khỏe lại. Nyny và mọi người sẽ rất vui.”

Yaya nắm chặt cổ tay hắn.

“Ba Ba, cùng trở về nhà…”

“Về nhà…”

Nàng cảm nhận rõ, có điều gì đó sắp rời xa mình.

“...Xin lỗi, ta không thể.”

“Thật xin lỗi, Yaya. Nguồn sức mạnh này có thể khiến con đau đớn, có thể khiến con rất khó chịu, nhưng mà…”

“Con nhất định sẽ vượt qua. Con là một đứa trẻ kiên cường.”

“Hơn nữa, sợi xiềng xích này… chắc chắn sẽ bị chém đứt!”

“Con phải kiên nhẫn, bởi vì tương lai… các con sẽ hạnh phúc hơn bất kỳ ai.”

“Ba Ba thề.”

Yaya muốn phản kháng, nhưng thời khắc ấy, nàng không thể làm được gì cả.

Không gì cả…

“Ba Ba… đừng đi. Cố sự, đồ ăn vặt… vẫn còn nhiều lắm… không cần…”

“Nếu có thể, ta cũng muốn mãi mãi được ở bên con.”

———

Thanh huy ngưng ức hóa thành tinh,Quyến luyến tụ tâm cuối cùng thành mưa.Hạt mưa rơi xuống đất hợp thành gương sáng,Gương sáng chiếu đêm Diệc Ánh Tâm.Nguyện đầy sao, cùng ngươi vĩnh kết đồng tâm.

“Đúng không, Ba Ba...?”

——《 Vô danh truyện cổ tích 》